2. Mất trí

Gã cảm nhận được sự chân thành đâu đó trong giọng nói trầm ấm kia. Nhưng với bản chất tự vệ của một con người đủ tỉnh táo để nhận thức sáng suốt, có lẽ vậy, gã tuyệt nhiên vẫn chưa tin tưởng làm theo lời anh ta. Ánh mắt vẫn đong đầy sự ngờ vực, hơi thở vẫn chưa thôi thấp thỏm, gã thấy người kia từng bước đang lùi lại, lùi lại... Hành động nhất quán, ánh mắt của anh ta không hề hiện lên nét gì của một kẻ xấu xa, nó ấm áp và ôn hòa đến lạ lùng.

Gã cũng nhìn ra người kia vẫn còn run, hình như anh ta sợ, sợ con dao trên tay gã. Cũng phải thôi, ai lại không khiếp đảm khi có người cứ khư khư cầm dao chỉa vào mình bao giờ. Gã thật ra vẫn chưa tin lắm nhưng chẳng biết điều gì đã mách bảo rằng anh ta sẽ không làm hại gã. Gã cúi người thấp xuống, bàn tay run run đặt con dao nhọn ra khỏi tầm kiểm soát của mình, ánh mắt vẫn không ngừng dán vào người kia. Gã thấy anh ta thở phào nhẹ nhõm, bàn tay giơ cao cũng từ từ hạ xuống.

Đợi gã đứng thẳng người dậy, anh ta không chút đề phòng tiến về phía gã. Hành động nhanh nhạy của anh ta lần nữa khiến gã hoảng loạn, con dao vừa đặt xuống lại lập tức được gã nhặt lên và dứt khoát đưa về phía người kia. Anh ta suýt nữa thì né không kịp, gã trừng mắt nhìn anh cứ như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh nhìn gã bất lực đập tay lên trán, cố giữ khoảng cách an toàn nhất có thể với gã rồi thốt lên:

- Này! Đừng có như thế nữa được không? Tôi đã làm gì cậu đâu? Đừng quên tôi đã cứu cậu một mạng ở dưới núi... Cơ mà...phải rồi! Cậu bất tỉnh suốt cả tuần nay thì làm sao biết được, nhưng mà bỏ cái dao xuống đi, ngay!

- Anh cứu tôi? - Gã hỏi giọng ngờ vực, con dao trên tay vẫn giữ khư khư đưa về phía trước.

Thoáng thấy người kia gật đầu, gã đoạn nghĩ ngợi rồi bĩu môi bảo:

- Không, không thể nào! Theo trực giác của tôi mách bảo thì những người ăn mặc như anh đều xấu xa. Tôi không cảm thấy an toàn, anh nói dối!

- Gì chứ? Cái gì là không an toàn? - Anh cau mày nhìn gã, giọng bắt đầu hơi khó chịu - Tôi đã cứu cậu một mạng, không cảm ơn thì thôi còn làm giọng kì thị người dân tộc chúng tôi nữa là thế nào? Biết thế tôi đã bỏ mặt cậu để thú dữ ăn thịt đi cho xong, hà tất phải vì cậu mà nhọc lòng cả tuần nay lại còn bị gắn mác là kẻ xấu chứ!

Gã không biết nữa, không biết vì sao mình lại ăn nói kiểu đó. Nhưng thật sự trong tiềm thức của gã không có thiện cảm lắm với bộ trang phục mà anh đang mặc. Đâu đó trong vụn vặt mảnh ký ức còn sót lại của gã, những kẻ ăn mặc như anh thường chuyên đi lừa đảo, là những người không tốt. Có lẽ vậy, ừ, gã cảm giác như vậy...

Nhưng người này ngoài bộ trang phục mà anh ta đang mặc ra thì không có vẻ gì là một kẻ xấu xa cả. Gương mặt anh ta rất sáng, rất cương trực, đặc biệt là đôi mắt, nó tạo sự tin cậy cho người đối diện. Gã cũng không hiểu vì sao mình lại hành xử thế này nữa, có lẽ đó là bản chất tự vệ. Rõ là từ lúc anh ta bước vào chỉ có gã là người không nói không rằng chạy đến siết cổ anh, ngoài ra anh ta chưa hề phản đòn lại, kể cả khi gã làm anh khó chịu khi miệt thị bộ quần áo mà anh đang mặc.

- Là anh đã cứu tôi sao? - Gã dần hạ tay xuống và cất giọng hỏi.

Anh nhìn gã ý định không trả lời nhưng dẫu sao người này cũng chỉ vừa tỉnh lại sau một trận ốm nặng. Vừa mở mắt ra đã thấy bản thân ở một nơi xa lạ thế này, chẳng trách gã cũng chỉ là đang tự vệ theo bản năng mà thôi. Nhưng sao trông tên này hành xử cứ đần đần ngu ngu, nói không chừng bị té núi xong thành ra mất trí nhớ rồi.

- Chứ gì nữa! Cậu mất trí rồi à?

- Ừ, có lẽ vậy. - Gã nói giọng tỉnh bơ, con dao trong tay cũng từ từ hạ xuống - Sao tôi...không nhớ gì cả, tôi không nhớ gì hết! Tại sao tôi lại ở đây?

Gã hỏi rồi gục đầu, ngồi co người một góc. Đầu gã tê rần và dậy lên từng cơn đau đến buốt óc. Gã ôm đầu và gầm gừ lên mấy tiếng khiến người đối diện cảm thấy rất bất thường. Anh ta chỉ là đang nói chơi, thật không nghĩ câu trả lời sẽ trùng khớp đến vậy. Thật ra, anh  không hề mong gã sẽ bị thương nặng đến thế!

Anh đứng lặng nhìn gã, vết sẹo lớn trên trán mới được tháo băng cách đây hai hôm. Anh nhớ lại khi nhìn thấy gã nằm bất tỉnh dưới chân núi, đầu gã có bị thương và đổ máu đông thành mảng bầm đen lại. Anh đã phải mất mấy ngày đi tìm lá thuốc đắp vào vết thương cho tan máu bầm nhưng không nghĩ sẽ nghiêm trọng đến vậy. Chỗ vết thương cũng tan máu không còn bầm nữa, chỉ để lại chút sẹo mờ làm sao có thể khiến gã mất trí nhớ được chứ?

- Này, cậu không đùa đấy chứ? Cậu không nhớ gì hết thật sao? - Anh khom người ngồi xuống bên cạnh gã để tiện hỏi han.

Gã gật gật đầu, miệng vẫn gầm gừ mấy tiếng trong vật vã. Anh chống tay lên trán và thở dài một hơi, cảm giác như bản thân vừa làm ra điều gì tội lỗi. Cũng do anh nghĩ chắc chỉ là vết thương ngoài da nên chỉ tìm lá thuốc đắp lên thay vì mời người về khám. Gã tỉnh dậy và thốt một câu xanh rờn rằng mình không nhớ gì hết khiến anh thấy có lỗi vô cùng. Nhưng nếu hôm trước anh không cứu gã mà mang về nhà thì liệu giờ gã sẽ ra sao? Sẽ làm mồi cho thú dữ hay được một người khác cứu lấy kịp thời mang về nhà để coi sóc kĩ càng bệnh tình chứ không phải sơ sài như anh. Nhưng thay vì nghĩ theo cách tiêu cực đầu tiên để tự an ủi mình thì anh lại dằn vặt bản thân đã giúp người mà không giúp được cho trót. Giờ gã ngây ngây dại dại không nhớ gì thế này, xem ra sắp tới trong nhà lại phải nuôi thêm một miệng ăn rồi.

- Này, cậu hoàn toàn không nhớ gì hết luôn sao? Cậu biết mình tên gì hay ở đâu không?

- Tên sao? - Gã ngẩn mặt lên và chớp mắt nghĩ ngợi làm dậy lên chút tia hi vọng nào đó trong anh - Tên tôi... 2... Gì nhỉ? Tôi là 2...24... 24 gì nhỉ? Hừm, tên tôi... A! Nhớ ra rồi! Là 24K. Right, đúng vậy, tôi là 24K. Right!

What?

Gã cười tươi rói nhìn sang gương mặt đang méo xệch đi của anh. Anh trầm ngâm nhìn gã và đứng hình mất một lúc lâu. Anh cảm thấy như mình vừa hỏi gã một thứ gì đó rất điên rồ. Phải chi anh không hỏi thì có lẽ trông gã vẫn sẽ không đến nỗi đần độn lắm. Nhưng khi nghe xong câu trả lời thì anh chính thức bất lực. Anh đang nghi ngờ gã không phải chỉ mất trí bình thường mà có khi gã điên rồi! Tên người lại còn kèm cả số, cái gì mà 24K, gã tưởng mình là vàng hay gì? Còn thêm cả Right Ron gì đó, nghe thần kinh thật sự! Anh là người dân tộc, cũng từng nghe nhiều họ tên lạ từ miền khác nhưng chưa từng thấy tên của người Việt Nam nào độc như gã cả. Nói không chừng gã không chỉ mất trí mà bị điên rồi cũng nên!

- Right gì mà Right! Tên của cậu là Chương, Vũ Ngọc Chương! - Anh bất lực nói rồi đứng dậy tìm đồ dọn dẹp đống đổ vỡ vừa nãy.

Gã nhìn theo anh và gãi đầu, quả thật vẫn không có ấn tượng gì với cái tên này hết. Gã vẫn nhớ đâu đó trong mớ tiềm thức ít ỏi, hạn hẹp mình là 24K. Right.

- Này, anh lấy cái tên đó ở đâu? Sao tôi không nhớ gì cả? - Gã lẽo đẽo đi theo anh và hỏi.

Anh vừa nhặt nhạnh mấy mảnh sứ vỡ vụn vừa đáp lời cậu:

- Trong túi hành lý cậu mang theo, tôi cái thấy cái tên này cài trong móc khóa, chắc là tên của cậu. Đáng tiếc là không tìm được thêm giấy tờ tùy thân nào cả. Dù sao thì giờ cậu cũng chẳng nhớ gì, cứ tạm ở lại đây đi rồi tính sau! Tôi sẽ tìm cách đưa cậu về nhà, đừng lo!

Người này nói nghe giọng rất thành thật, khiến Ngọc Chương không còn chút hoài nghi nào cả. Không biết có thật anh chính là người đã cứu gã không nhưng anh là người đầu tiên gã nhìn thấy từ khi đến đây, có lẽ vậy... Nên là, gã muốn không tin cũng không được, anh là tất cả của gã ở miền Tây Bắc xa xôi này. Gã nhận ra điều đó liền nhớ lại những hành động điên khùng của mình vừa nãy liền làm giọng hối lỗi:

- Anh...khi nãy tôi siết cổ anh đau như vậy mà không đánh trả tôi sao?

- Để làm gì? - Anh tròn mắt, điềm nhiên hỏi lại gã.

Ngọc Chương gãi đầu, dường như cũng không dám chắc chắn vào những gì mình sắp nói:

- Tôi không biết nữa, có lẽ trong tiềm thức của tôi... Ừm, những người ăn mặc như anh rất xấu xa! - Rồi như sợ anh sẽ lại giận dữ như vừa nãy, gã vội nói thêm - Là linh cảm mách bảo tôi vậy thôi, tôi không có ý đó, tôi tin anh, tin anh mà...

Anh phì cười trước thái độ thành khẩn của gã rồi nhìn lại bộ phục trang mà mình đang mặc. Chẳng trách nhiều người ở nơi khác vẫn còn mang đậm tư tưởng phân biệt dân tộc, vùng miền. Bộ quần áo mà anh đang mặc đây, nó là niềm tự hào của anh, niềm tự hào của người con trai trưởng thành miền Tây Bắc. Cũng không biết được rằng gã từ đâu đến, có thể từ một thành phố rất xa xôi hoa lệ, nhưng nếu anh vì chuyện này mà trách hờn gã thì không phải là hẹp hòi quá sao? Lúc đó lại gây thiện cảm không tốt cho dân miền xuôi về người miền núi. Nghĩ vậy, anh chỉ nhàn nhạt cười và bảo:

- Cũng không trách cậu được! Dân bản chúng tôi cũng như cậu, sẽ có người tốt, có người không tốt lắm nhưng tất cả đều không thể đánh đồng. Không phải cứ cùng giống loài là sẽ hoàn toàn giống nhau, đôi khi có những ngoại lệ cũng thật đẹp... Cậu nghỉ ngơi đi nhé, tôi phải lên nương rồi, gặp lại sau!

Nói đoạn, anh chậm rãi lời đi. Ngọc Chương cũng vừa kịp lúc lóe lên một suy nghĩ liền nói vọng theo:

- Này, tôi vẫn chưa biết tên anh!

- Cứ gọi tôi là Trường, Bùi Xuân Trường.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip