3. Bên kia đồi

Cũng gần nửa tháng trời kể từ khi Ngọc Chương tỉnh lại. Thể lực gã đã dần hồi phục, những vết thương ngoài da được đắp lá thuốc mỗi ngày cũng đã lành lặn hẳn.

Xuân Trường đã đưa gã nhận lại túi hành lý của mình, nhưng xem đi xem lại mãi gã vẫn không nhớ ra được gì từ đống đồ đạc vô bổ ấy. Một cái máy ảnh đã ngưng hoạt động có lẽ do bị va đập khi gã rơi xuống từ vách núi cao xuống. Một quyển sổ tay ghi chép mấy thứ gì đó gã cũng không hiểu nổi. Một chiếc đồng hồ cơ đính đá với bề mặt màu xanh lam tối sang trọng, tuy đã bị trầy đi ít nhiều nhưng xem ra vẫn còn dùng được. Kèm theo đó là nón kết với mấy bộ quần áo mà gã đã mang theo. À, còn cả một chiếc điện thoại đã hỏng nặng từ lúc Xuân Trường bắt gặp gã nằm chổng kềnh dưới núi. Ngoài ra không còn thêm bất cứ thứ gì, gã xem ra khó có thể tìm cách để liên lạc về với gia đình rồi. Mà gia đình của gã có những ai, họ hiện tại đang ở đâu gã cũng không hề biết...

Gã bất mãn mỗi ngày đều lôi đống đồ ấy ra xem, ngoài mấy bộ quần áo có thể giúp gã thay đổi mỗi ngày thì tất cả đều như hàng đồng nát. Gã chỉ gặp Xuân Trường vào lúc chiều tối là nhiều, có mấy hôm khó ngủ nên dậy sớm thì nói chuyện vài câu trước khi anh vác cuốc và xách gùi lên nương. Người gầy gầy mà trông cũng khỏe phết, chẳng trách người miền núi phải sống cảnh lam lũ từ nhỏ nên lâu dần cũng thành quen. Đó là cách anh trả lời mỗi khi gã làm giọng ca ngợi. Anh khiêm tốn, tốt bụng, đã vậy còn rất ôn hòa. Gã nghĩ vậy, chí ít thì anh không đáng sợ như những gì ký ức còn sót lại trong gã về định kiến người dân tộc.

Gã thường đi dạo quanh nhà những khi anh lên rẫy, anh dặn gã là không được đi xa, sợ gã lóng nga lóng ngóng rồi đi lạc mất thì anh biết tìm ở đâu. Trong nhà này, gã chỉ giao tiếp được với mỗi anh vì ngoài anh ra, trong gia đình chỉ thành thạo mỗi tiếng dân tộc Thái. Bởi vậy gã rất ngại khi phải gặp bố mẹ và mấy đứa em của Xuân Trường khi anh không có ở nhà. Thật ra, gã cũng muốn bắt chuyện hay kết thân với họ lắm chứ, dù sao gã cũng đã mang ơn họ. Anh đã cứu gã, gia đình họ lại chẳng phải thuộc dạng khá giả nhưng vẫn cưu mang anh. Nhưng giữa gã với họ không thể có được tiếng nói chung bởi không ai hiểu đối phương đang nói gì cả. Dẫu vậy, họ vẫn đối với gã rất dễ chịu, gã thật sự rất biết ơn gia đình này!

Một buổi chiều tà nọ, trước hiên nhà bên ngọn đồi lộng gió, cái lạnh mang theo hơi ẩm từ biển cả âm ỉ miên man qua làn tóc. Gã ngồi đấy cùng anh với mấy đứa em nhỏ nướng khoai sau bữa cơm chiều. Mùi khói từ than hồng âm ấm vờn trên mặt, gã không nhớ rõ từ khi nào đã dần thích nghi được với cuộc sống ở nơi đây.

- Cậu ở đây cũng đã gần một tháng rồi nhỉ? - Anh cẩn thận bóc vỏ một củ khoai nóng hổi vừa nướng xong đưa cho gã và hỏi.

Ngọc Chương nhận lấy củ khoai từ anh, hơi nóng tỏa làm gã xuýt xoa vừa thổi phù phù vừa trở tay cho nguội bớt. Gã cắn một miếng to trong miệng, vừa cảm nhận vị ngọt từ khoai sắn với hương thơm đặc trưng khi nướng dưới than hồng vừa gật đầu đáp lại lời anh.

- Đừng nói là anh muốn đuổi tôi đi? - Gã vừa ăn nốt củ khoai vừa nhìn anh với ánh mắt ngờ vực.

Xuân Trường đoạn bật cười nhìn ánh mắt ngô nghê của gã và nói:

- Nếu muốn đuổi thì tôi đã đuổi ngay từ lúc cậu tỉnh dậy rồi! Cậu không thể nghĩ tốt cho tôi được một lần hay sao chứ?

- Ai biết được anh nghĩ gì chứ! - Gã nhún vai đáp.

Anh không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu rồi trở mặt mấy củ khoai còn trên bếp trước khi rời đi. Gã dõi mắt nhìn theo không biết anh định làm gì nhưng cũng chẳng bận tâm mấy, anh không đuổi gã đi là tốt rồi. Nghĩ vậy, gã tiếp tục vẫy vẫy cái quạt trong tay cho mấy đóm than bừng lên để khoai mau chín. Gã không biết trước đây khi chưa gặp nạn gã có từng được cùng gia đình mình thế này hay không nhưng hiện tại thì gã thích cảm giác này vô cùng.

Xuân Trường quay trở lại, trên tay là mấy bộ quần áo may bằng vải chàm tối màu đưa cho gã và bảo:

- Đây, cái này cho cậu.

Gã nhận lấy món quà đặc biệt từ anh, vừa cầm lên xem vừa chớp mắt vài cái. Gương mặt có phần bắt đầu hơi biến dạng, gã bất lực nở một nụ cười méo xệch vừa trao trả chúng lại cho anh vừa lắc đầu:

- Thôi, anh nghĩ sao đưa tôi mặc mấy cái này? Với lại...mấy bộ quần áo tôi mang theo cũng đủ để thay đổi qua ngày mà. Không cần!

- Đồ điên! - Xuân Trường nhoài người đến cốc đầu gã một cái rồi nói tiếp - Ừ, biết là đồ cậu mang theo đủ để thay đổi nhưng cậu mặc mấy bộ đó ở nhà thì được, ra ngoài thì phải mặc như này cho giống người ta!

Ngọc Chương vừa xoa xoa trán vừa nhăn mặt nhìn anh. Thật ra vẫn chưa hiểu lắm, gã đang ở nhà yên ổn tự dưng lại bị buộc mặc mấy bộ đồ gã không thích đi ra ngoài. Trông khó coi chết được! Với lẽ anh cũng thừa biết gã không có thiện cảm nếu chưa muốn nói là ghét những văn hóa dị hợm của người miền núi. Giờ lại bảo gã ăn mặc thế này để trông giống thứ mà gã không ưa sao? Gã nhất quyết không mặc là không mặc!

Nghĩ vậy, gã liền lắc đầu:

- Bảo rồi, tôi không mặc! Mà tôi cũng đâu có ý định đi ra ngoài, nói chung là không cần thiết...

- Không ra ngoài? - Xuân Trường khẽ nhíu mày lặp lại câu nói của gã, thấy gã gật đầu liền hỏi tiếp - Cậu định ở nhà ăn bám rồi bắt tôi nuôi mãi à?

Nghe đến hai từ " ăn bám ", gã nhất thời không nhịn được mà cong môi cãi lại:

- Này, tôi như thế bao giờ? Anh giúp người thì giúp cho trót chứ sao lại bảo tôi như vậy?

- Muốn tôi không nói như vậy thì cậu đi làm kiếm sống đi, tôi không nuôi cậu mãi được! Sức khỏe cậu cũng hồi phục cả rồi, ra ngoài cho biết đó biết đây đi chứ, thanh niên trai tráng gì mà...

Bắt gặp ánh mắt không hài lòng từ Xuân Trường, gã ngẫm ra một hồi thấy anh nói cũng đúng. Dù sao gã ở mãi trong nhà cũng buồn, có những hôm tụi nhỏ đi học hết, bố mẹ anh cũng lên nương, gã ở nhà đi vào đi ra cũng chỉ có một mình buồn thiu. Lúc đó, gã lại nghĩ sao người miền núi họ cả tin thế nhỉ? Gã và gia đình họ chỉ mới biết nhau, không máu mủ của ruột rà lại dám giao cả ngôi nhà cho gã trông coi mà không sợ bị mất trộm? Hay là nhà không có gì để mất?

Với lẽ, gã chỉ còn cách ra ngoài đi đó đi đây mới mong có thể tìm lại được gia đình và ký ức của mình. Cứ ru rú trong nhà xem như chôn cuộc đời mãi ở cái chốn mà gã còn không hiểu người ta nói gì nữa mất!

Sau một hồi suy nghĩ, gã cũng đồng ý với quyết định của anh nhưng với một điều kiện:

- Tôi sẽ ra ngoài làm nhưng tôi sẽ mặc đồ của tôi, có chết cũng không mặc mấy thứ đó đâu!

- Cậu có điên không cái tên bướng bỉnh này! - Xuân Trường nghe thế liền nổi đóa - Cậu mặc mấy bộ quần áo của mình ra ngoài, người ta thấy cậu chỉ có sợ chết khiếp mà bỏ chạy thôi!

- Sao lại bỏ chạy? - Gã vừa nói vừa nhìn lại bộ quần áo trên người mình, thứ mà gã vẫn luôn cho nó là quá đỗi bình thường và đẹp đẽ - Tôi thà mặc thế này còn hơn mang mấy bộ quần áo sặc sỡ của anh lên người, trông cứ như...chơi bùa, chơi ngải người ta ấy!

Xuân Trường bất lực thở dài, có chút chạnh lòng bởi định kiến mà gã gieo vào lòng dành cho bản sắc của dân tộc anh. Song anh lại không muốn vì điều đó mà đâm cáu với cậu, không phải như vậy sẽ càng gieo tiếng ác cho đồng bào dân tộc anh sao? Nhưng gã thật sự rất bướng, nói mãi mà vẫn không thông!

- Cậu cứ nhìn lại áo quần của mình đi! Toàn in hình đầu lâu với xương chậu, hết hình rồng rắn lại đến hình quỷ quái, nhìn thôi cũng đủ sợ. Mà cho dù là không có thì phong cách ăn mặc của cậu vẫn không hợp với mọi người ở đây, như vậy ra đường sẽ khiến người ta sợ cậu!

Anh dừng lại một lúc, nghĩ về những điều gã nói với anh từ lúc gã tỉnh dậy. Nào là người dân tộc miền núi không đáng tin, cần phải đề phòng. Nào là gã không cảm thấy an toàn khi thấy những người ăn mặc giống như anh đi lảng vảng. Anh không trách gã nhưng cũng không hiểu định kiến ấy từ đâu ra. Cũng không thể phủ nhận một điều rằng lắm kẻ mang danh đồng bào dân tộc miền núi giống như anh xuống miền xuôi để lừa gạt người khác. Sống ở cái thời đại này, đồng thau lẫn lộn vẫn là không thể tránh khỏi.

- Cũng giống như người miền xuôi các cậu, người miền núi chúng tôi không cảm thấy an toàn và họ rất sợ khi thấy những người ăn mặc giống cậu đến đây để thám hiểm. Chúng tôi rất sợ họ sẽ khai quật nơi chúng tôi đang sống vì mục đích riêng của họ, sợ những cánh rừng tự nhiên kia ngày mai sẽ không nữa...

- Nói vậy...lúc gặp tôi ở dưới chân núi lẽ nào anh không sợ? - Ngọc Chương đoạn nghĩ liền hỏi lại.

Xuân Trường  rũ mi, nhàn nhạt cười nhìn gã ngây ngô và bảo:

- Dĩ nhiên là có nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu. Giống như đã từng nói với cậu rồi, không thể nào quy chụp lên tất cả được! Tôi hi vọng...từ đây đến khi cậu tìm lại được ký ức, tìm lại được gia đình mình, tôi sẽ vừa kịp lúc chứng minh cho cậu thấy rằng người miền núi chúng tôi không xấu xa như cậu nghĩ.

- Tôi tin anh là người tốt mà, nếu không thì anh đã chẳng cứu tôi! - Ngọc Chương nhún vai bảo.

- Không phải riêng mỗi tôi, người dân tộc chúng tôi không phải tất cả đều xấu xa, đều là không an toàn! Cậu phải ra ngoài kia, tiếp xúc với họ rồi sẽ tin lời tôi nói...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip