14.
Đức Duy thấy Quốc Anh rời khỏi quán, bản thân cũng xách cặp đứng lên theo. Ra gần đến cửa thì bị mẹ của anh gọi lại. "Này cậu học sinh..."
Đức Duy khựng lại, ngơ ngác nhìn bà. "Đây là...đang gọi mình sao?"
"Đúng rồi, là cháu đó."
Y chậm rãi bước đến trước mặt bà, không phải là sẽ bị mắng cho một trận chứ?
Nhưng không, bà mỉm cười, hỏi y: "Cháu là bạn của Quốc Anh đúng không?"
"Dì, cháu xin lỗi, thật sự cháu không cố ý nghe hai người nói chuyện đâu, thật đó."
"Không sao, dì cũng không trách cháu. Nếu là bạn của thằng bé, cháu giúp dì đưa tấm thẻ này cho nó nhé. Dì cũng hết cách, tính nó cố chấp, dì cũng không muốn ép nó."
Đức Duy nhận lấy.
"Dì yên tâm, cháu sẽ chuyển tận tay cho cậu ấy. Tạm biệt dì."
Y chào hỏi một câu, sau đó liền chạy theo hướng ban nãy mà Quốc Anh đi, hy vọng anh vẫn chưa đi quá xa.
Đức Duy chạy đi tìm anh, không hiểu vì sao lại thấy nóng ruột, y cứ thế đi tìm, đi ngang qua các con hẻm, các ghế đá công viên, không thấy anh đâu.
Y dừng lại trước một con hẻm cụt, Quốc Anh đứng đó, đối diện với bức tường phủ cũ kỹ. Tuy là đứng ngược chiều sáng nhưng Đức Duy có thể thấy được đôi mắt buồn của anh. Đột nhiên, anh tung một đấm vào tường, gương mặt thay đổi biểu cảm, không chỉ có đau buồn mà còn có tức giận.
Đức Duy bị anh làm cho giật mình, vội chạy đến nắm lấy cánh tay đưa ra trước mặt của anh. May sao, bức tường đã được phủ một lớp rêu mỏng, có lẽ sẽ giảm được cơn đau giúp anh.
"Quốc Anh, cậu làm cái gì vậy?"
Quốc Anh nhìn thấy Đức Duy, có chút ngạc nhiên xen lẫn xấu hổ. Y nhìn vào đôi mắt đỏ lừ của anh, giọt nước mắt âm thầm lăn xuống má. Lần đầu tiên y thấy anh suy sụp đến mức độ này.
Giọng anh khàn đặc.
"Sao cậu lại đi theo tôi?"
"Tôi chỉ muốn đưa lại cho cậu thứ này thôi. Không cố ý nghe chuyện của cậu."
Đức Duy đem ra một chiếc khăn tay. Trong lúc chạy dọc cầu thang đi xuống, nó rơi ra từ túi áo của anh. Y nhặt lấy nó là để tìm cớ đuổi theo anh, nhưng không ngờ, Quốc Anh lại có một cuộc hẹn với mẹ mình. Ban đầu Đức Duy chỉ muốn đợi anh xong việc rồi cả hai cùng nói chuyện, nhưng mà, đã vô tình nghe thấy chuyện không nên nghe mất rồi.
Quốc Anh cầm lấy chiếc khăn tay, đôi mắt buồn càng thêm buồn. Chiếc khăn này là quà sinh nhật mà mẹ tặng khi anh học năm 2 trung học. Tuy là đã cũ nhưng anh không muốn bỏ đi, vẫn mang theo bên mình hằng ngày, chỉ đơn giản vì nó là quà mà mẹ tặng cho anh. Giờ đây thì khác, các món quà đã có giá trị hơn nhiều, chỉ có thời gian bên nhau là ít đi, thậm chí sau này, có thể là không còn gặp lại nhau nữa. Quốc Anh trầm tư một lúc lâu, sau đó cầm lấy chiếc khăn tay bỏ vào thùng rác. Đức Duy tròn mắt nhìn, tuy không biết là ai tặng, nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện trên gương mặt đối phương, y cũng biết chiếc khăn này quan trọng như thế nào, cớ sao lại bỏ đi?
"Vì sao lại bỏ đi?"
Quốc Anh đứng lên, thở phào.
"Lớn rồi, cái gì bỏ được thì nên bỏ. Biết đâu sau này nghĩ lại, sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều."
---
Đức Duy theo Quốc Anh về nhà của anh. Con đường tối đen, nhỏ hẹp, ánh điện đường không rõ ràng, liên tục chớp tắt, càng làm cho con đường trở nên u ám hơn. Đức Duy nuốt khan, đương nhiên vẫn cảm thấy hơi rợn người ở sau gáy.
Quốc Anh đột nhiên quay sang.
"Cậu sợ à, hay là tôi đưa cậu về nhà nhé."
"Cậu điên à, tự nhiên lên tiếng làm gì?"
Đức Duy giật mình gào lên. Đang yên đang lành, đột nhiên lên tiếng như vậy, quả thật rất dọa người. "Quốc Anh, cậu không thấy tiếng gì đằng sau sao?"
"Đừng quay lại là được."
Thôi không hỏi nữa, tiếp tục đi theo anh, nhưng hồn đã thoát ra tám phần. Tiếng lọc cọc tiếp tục vang lên, Đức Duy càng lúc càng căng thẳng, tay bấu chặt vào túi áo, căng thẳng nghe âm thanh ngày một gần.
"Ấy-"
Đức Duy chưa kịp làm gì, đã bị Quốc Anh kéo vào trong. Chiếc xe đạp cũ kỹ được một ông cụ chạy ngang qua, mang theo tiếng lọc cọc đi xa. Đức Duy thở phào, thì ra là tiếng xe đạp cũ vang lên, vậy mà dọa y hết hồn, tám phần hồn kia coi như đã trở lại.
Quốc Anh nhìn y, cười ranh ma.
"Xem ra cậu nhạy cảm quá rồi Đức Duy à."
Đức Duy được dịp xấu hổ khi bị anh trêu, bây giờ lại càng xấu hổ hơn khi nhìn lại tư thế của hai người.
Ặc...ép tường!!!
Quốc Anh khi nãy vì sợ Đức Duy bị đâm trúng, không suy nghĩ gì mà kéo y vô phía trong, nhưng đường hẹp, lại đi gần tường, tức thì lại đẩy Đức Duy ép sát vào tường, tư thế rất dễ bị hiểu lầm.
Quốc Anh buông Đức Duy ra, so với Đức Duy thì nét mặt bình tĩnh hơn, tiếp tục bước đi. Y cũng không hơi đâu mà lâm vào trạng thái suy diễn, tiếp tục theo chân anh.
Nhà Quốc Anh cách chỉ còn vài bước chân, chỉ bước tới cửa, đã nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong nhà. Quốc Anh đi vào trong thấy ba mình bước từ toilet ra, trên sàn còn có vết máu. Ông ta không chút tỉnh táo, nhìn thấy anh liền lao tới, cầm theo chiếc thắt lưng mà quật.
Anh nhanh nhẹn né đi, xô ông ta ngã xuống, hướng cửa phòng mà chạy. Ông ta ôm anh lại, cả hai chật vật dưới sàn. Quốc Anh bất lực, nhìn thấy Đức Duy ngỡ ngàng đứng đó, chỉ có thể hét lên.
"Quốc Bảo, Quốc Bảo ở trong phòng..."
Quốc Bảo, cái tên nghe quen quen, hình như là đã nghe thấy trong đoạn nói chuyện của hai mẹ con Quốc Anh, chắc là em trai anh. Y chạy vào phòng, thằng bé đang ngồi bó gối ở trên nệm, khắp người đều là vết thương. Y bước tới ôm Quốc Bảo đứng dậy, nhưng thằng bé khước từ.
"Yên tâm, anh là bạn của Quốc Anh, cậu ấy hiện đang ở dưới nhà, em mau theo anh ra ngoài đi."
Nghe thấy tiếng đập vỡ dưới nhà, trong lòng Đức Duy càng gấp rút, chỉ còn cách mau chóng trấn an thằng bé. "Nghe lời anh, anh dẫn em đi gặp anh trai em."
Cứ tưởng Quốc Bảo vẫn kiên quyết không nghe, không ngờ thằng bé leo lên lưng y, cả người run rẩy.
Đức Duy cõng Quốc Anh ra ngoài, căn nhà như một đống đổ nát, Quốc Anh vẫn còn đang bận xử lí cái tên say rượu kia, khắp người toàn là máu.
"Mau mang Quốc Bảo ra ngoài!"
Quốc Anh gào lên, Đức Duy mau chóng mang Quốc Bảo tránh đi một lát. Ít ra thì, trong mắt của em trai, anh không muốn mình là một tên đánh người.
Đức Duy đặt Quốc Bảo ra ngoài, dặn dò một số câu sau đó quay trở lại trong nhà. Y cầm theo một cái cây gỗ trong đống rác vụn, nhắm vào gáy của gã đàn ông kia, cho ông ta một gậy. Hắn ngã xuống, nằm lăn ra đất. Đức Duy thừa cơ hội kéo anh lên, rồi chạy ra ngoài.
Ôm Quốc Bảo chạy được một đoạn, chắc chắn rằng đã an toàn, cả hai người mới đứng lại. Đức Duy dựa hẳn vào tường, thở ra hồng hộc, y không giống như Quốc Anh, không hề có thói quen tập thể dục, hôm nay lại được đặc cách cho chạy một đoạn như vậy, cũng được coi là kì tích rồi.
Quốc Anh cũng mệt không kém, đặt Quốc Bảo xuống đất, thở hổn hển:
"Không sao rồi, mệt chết tôi rồi..."
"Ông ta rốt cuộc là bị cái gì vậy chứ?"
"Đức Duy xin lỗi nhé, để cậu chứng kiến cảnh này..."
Y xua tay, phóng khoáng nói:
"Không sao, tôi không để ý, càng không có hứng thú với chuyện nhà cậu..."
Đức Duy lấy trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho Quốc Anh:
"Cái này..."
"Là mẹ cậu đưa cho tôi. Tôi cũng không có ý muốn theo đuôi cậu, chỉ là muốn trả lại đồ cho cậu thôi nên lỡ nghe thấy chuyện không nên nghe. Bà ấy nhận ra tôi là bạn của cậu nên nhờ tôi đưa cho cậu. Bà ấy có lòng, cậu cũng nên nhận, nếu không bà ấy sẽ day dứt không thôi đâu."
Quốc Anh lưỡng lự, vẫn là không cầm lấy.
Đức Duy sốt ruột, trực tiếp nhét vào túi quần anh.
"Cậu tính quay lại căn nhà hỗn độn kia à. Không nghĩ cho cậu thì hãy nghĩ cho em trai cậu. Thằng bé còn nhỏ, không có mạnh mẽ như cậu. Cầm lấy và đi đến khách sạn, mua một số đồ dùng rồi ăn tối. Tôi về trước, nhớ là tìm một khách sạn và ở lại qua đêm, tôi đi đây."
Nói là làm, Đức Duy quay lưng và bước đi, hoàn toàn không cho anh cơ hội trả lời. Quốc Anh nhìn theo bóng lưng y chìm dần vào màn đêm, trong lòng đột nhiên nổi lên một loại cảm kích.
______________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip