20.
"Hôm qua cậu và Ngọc Chương gặp chuyện gì à? Sao Ngọc Chương lại thành ra như vậy?" Quốc Anh lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người.
Để nói được một câu cho ra hồn, Quốc Anh đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu. Chuyện ngày hôm qua xảy ra khiến anh không kịp phản ứng, nhất thời lúng túng trước mặt Đức Duy nên đã ít nhiều đắc tội với y.
Bây giờ thì khác, giờ anh đã lãnh hội được hết điều hôm qua y nói, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều nhưng vẫn không dấu được sự ngượng ngùng trong lời nói.
"Hôm qua quán rượu xảy ra ẩu đả, tôi và anh ấy tới dẹp loạn một trận, không tránh được xích mích."
"Quán rượu? Hai người tới đó sao?" Quốc Anh trợn tròn mắt. Quán rượu đâu phải là nơi nào hay ho, đặc biệt là với học sinh như bọn họ, chỉ cần dòm từ ngoài vào thôi cũng quá lắm rồi. Mà hai người còn vào cả quán rượu ẩu đả, điều này làm anh bàng hoàng lẫn ngạc nhiên. Bàng hoàng vì con người nghiêm túc như Ngọc Chương cũng có lúc vượt ra khỏi khuôn khổ của phép tắc. Còn ngạc nhiên vì Đức Duy cũng có một mặt như vậy.
"Không thì sao? Nhìn cậu có vẻ bất ngờ." Đức Duy cũng không ngờ anh lại ngạc nhiên đến vậy, quay sang liếc anh một cái. Y biết anh chưa từng đến quán rượu bao giờ, anh luôn là người có phép tắc, chưa bao giờ vượt ra khỏi khuôn khổ của một người chưa đủ tuổi trưởng thành, thậm chí về nhà cũng không dám về trễ vì còn có một cậu em trai nhỏ luôn phải ở trong nỗi sợ hãi mỗi ngày đợi anh về nhà.
Nhưng biểu cảm của Quốc Anh quá rõ ràng, y có thể nhìn ra trong đó không chỉ có sự ngạc nhiên mà còn có cả thất vọng. Đức Duy tưởng tượng ra rằng, trong mắt anh mình lập tức biến thành một tên hư hỏng.
Bị Đức Duy nhìn trực diện vào mắt, Quốc Anh trở nên lúng túng, vội quay đầu đi. Đôi tai anh dần đỏ lên, đôi mắt không ngừng đảo liên nhìn mọi thứ. Những điều này đều được Đức Duy thu gọn vào tầm mắt.
"Chuyện hôm qua thực sự xin lỗi, chắc cậu bị tôi dọa cho một phen chết khiếp rồi nhỉ?" Đức Duy lên tiếng. Nghe thì trôi chảy nhưng đâu biết được y đã phải dốc hết bao nhiêu can đảm mới có thể mở miệng.
Quốc Anh bật cười, một cười đầy gượng gạo. "Là tôi xin lỗi mới đúng, dù sao cũng không trả lời cậu còn để lộ ra vẻ khó coi đó nữa, xin lỗi nha."
"Nhưng mà, cậu thật sự không có chút tình cảm gì với tôi sao? Một chút cũng không có." Đức Duy quay sang ép mình nhìn thẳng vào mắt đối phương, mọi lo lắng sợ sệt đều quẳng ra sau đầu.
Y là người ăn ngay nói thẳng, điều này anh biết, nhưng thẳng thừng đến mức này, anh không chỉ cảm thấy khó xử mà còn có cả khó thở.
"Không phải..."
"Hay là cậu thích Xuân Trường rồi? Cậu từng khen Xuân Trường dễ thương, không lẽ cậu thích cậu ta thật rồi." Nhìn vẻ lúng túng của Quốc Anh, y càng thấy nôn nóng, nếu không thích y vậy thì tại sao không gật đầu thừa nhận, tại sao cứ phải úp mở như vậy.
"Không phải, tôi..."
"Vậy thì là gì?"
Chạm phải ánh mắt của Đức Duy, lần này Quốc Anh không trốn tránh. Ánh mắt của Đức Duy bây giờ rất khác, trước đây nó chỉ là ánh mắt của một thiếu niên đầy sự xốc nổi, lạnh lùng sắc như dao, khiến người khác phải kiêng dè. Bây giờ thì không, trong ánh mắt đó không còn sự lạnh lùng hay xốc nổi mà là sự chân thành, sâu bên trong còn có sự mong chờ.
"Tôi không thích cậu, cũng không thích Xuân Trường."
Mặc dù ánh mắt của Đức Duy đó đã khiến anh động tâm, lòng anh đã bắt đầu lung lay, nhưng anh không chìm sâu vào trong đó, rất nhanh đã thoát ra. Anh ý thức được rằng, anh là ngọn nguồn của mọi chuyện, mọi thứ đang đổ dồn về phía anh và bản thân cần phải giải quyết những rắc rối này. Anh cần phải cho Đức Duy một câu trả lời rõ ràng.
"Chắc cậu đã hiểu lầm rồi, tôi thích Xuân Trường ý là muốn nói tính cách của cậu ấy, cậu ấy thật sự dễ thương cũng rất dễ mến, là kiểu thích giữa những bạn học với nhau, giống như tôi thích những bạn học khác vậy."
Đức Duy căng thẳng, mỗi chữ Quốc Anh nói ra y luôn chú ý lắng nghe không bỏ sót một chữ, cứ như sợ rằng lơ đãng một giây thì sẽ bỏ đi điều quan trọng mà mình muốn nghe.
Quốc Anh rít một hơi rõ sâu.
"Tôi không giống cậu, không giống Xuân Trường, cũng không giống Ngọc Chương. Tôi...chỉ là một người bình thường mà thôi, giống hệt như bao người khác."
Đức Duy hoàn toàn không nghe thấy được những gì sau đó nữa. Cậu ta nói không giống cậu, lại càng không giống hai người kia, vậy thì cậu ta là gì? Bọn họ là ai, chẳng lẽ bản thân còn không biết? Họ đặc biệt, khác hoàn toàn với mọi người xung quanh, điều này Đức Duy biết, thậm chí còn biết rất rõ từng ngõ ngách. Quốc Anh nói cậu ta là một người bình thường. Điều này Đức Duy không tin, hoàn toàn không tin. Trước đây anh đã từng thừa nhận rằng mình giống cậu, họ còn tâm sự rất lâu, y đã hoàn toàn tin tưởng anh.
Vậy mà bây giờ lại phủ nhận đi mọi thứ, quá khứ lẫn tình cảm của y, cậu ta cũng không lưu tình gì đạp đổ nó đi.
"Nói dối! Rõ ràng lúc trước cậu từng thừa nhận là giống tôi mà, sao bây giờ có thể lật lọng như vậy. Cậu có thể không thích tôi, nhưng đừng phủ nhận sự giống nhau giữa hai người chứ."
Lúc này, Quốc Anh biết được mình đã sai từ đâu rồi, là đã sai ngay từ đầu. Đúng là anh đã tự thừa nhận điều này nhưng đó không phải sự thật. Hôm đó nhìn Đức Duy to tiếng với ba mình, anh đơn giản chỉ là muốn an ủi y mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác. Ai ngờ bây giờ lại xuất hiện tình huống như thế này đâu.
Quốc Anh không phải là người cổ hủ, anh không cảm thấy chuyện này có gì đáng ghê tởm như những người ngoài kia nói. Ngược lại, anh hoàn toàn ủng hộ họ, mặc dù không phải họ nhưng anh vẫn mong muốn có thể an ủi họ được phần nào đó.
"Đúng, điều này tôi thừa nhận, nhưng mà hôm đó, tôi chỉ muốn an ủi cậu nên mới nói như vậy..."
"Thôi đủ rồi, đừng nói nữa, tôi nghe đủ rồi." Đức Duy giơ tay lên chặn Quốc Anh lại, y bây giờ rất đau đầu, không thể tiếp thu những gì mà anh nói, cho dù đó có là những lời vàng ngọc hay không, y cũng không muốn nghe.
Đức Duy xoay người bước đi, bỏ mặc Quốc Anh đứng bần thần ở phía sau, nên cách xa nhau càng xa càng tốt.
Đức Duy đi rất nhanh, va chạm với những người trên đường rất nhiều, bọn họ trách móc rất nhiều. Cho đến khi bị nhìn với những ánh mắt kì lạ, y mới nhận ra rằng mình đang khóc, còn khóc rất thương. Nước mắt trào ra rất nhiều, y đưa tay lau hết chúng đi nhưng không thành, cái thứ dung dịch lỏng này vẫn không ngừng trào ra, không có dấu hiệu ngừng lại.
Khóc rồi lại cười, cười trong chua chát. Không ngờ rằng trên đời lại có con người lương thiện nhưng cũng rất tàn nhẫn như vậy. Anh không ngần ngại giang tay ra, hạ thấp mình đón cậu vào lòng, sưởi ấm trái tim y, rồi đến khi trái tim đã đủ ấm áp, đủ can đảm, anh lại không ngần ngại đạp đổ mọi thứ, dội vào tim cậu một gáo nước lạnh, còn đâm vào đó một con dao khiến nó rỉ máu.
Đức Duy siết chặt lồng ngực bên trái, y thấy khó thở, còn rất đau đớn. Vào lúc y suy sụp nhất, chính anh đã đến bên y, kể cho y nghe những câu chuyện thật có, giả cũng có, hay là do chính anh bịa ra trong giây lát, lúc anh cười với mình, cố gắng bắt chuyện mặc kệ y có trả lời phũ phàng bao nhiêu, tình nguyện dẫn y đi qua con đường tối đen không có một ánh sáng rọi vào. Tất cả những điều đó, anh làm tất cả những điều đó để làm gì, để trêu đùa y sao? Biết rõ y là người như thế nào, tại sao lại cố tình gieo yêu thương để rồi một mực chối bỏ? Tại sao lại đối xử với y như vậy? Vì sao ngay cả việc được chấp nhận mà đến ông trời cũng không cho y điều đó?
Đức Duy ngồi chờ Quốc Anh, mong rằng anh sẽ suy nghĩ kĩ lại, nhận ra được bản thân tình cảm của bản thân đến níu giữ y lại, nói rằng thích y, muốn ở bên y bây giờ và cả sau này. Nhưng không, từng người một cứ thế đi qua, y nhìn thấy rõ những con người xa lạ nhưng lại không thấy bóng dáng thân quen ấy đâu cả. Đến cả những người lạ mặt còn gặp nhau một vài lần thì tại sao người mình muốn gặp nhất lại không thấy. Nếu đã vậy, thì y còn ở đây đợi chờ cái gì nữa chứ?
Đức Duy đứng dậy, cả người vô hồn trôi theo dòng người đi về phía trước. Lúc đi rõ ràng vui mừng biết bao nhiêu giờ trở về chỉ còn lại nước mắt.
Đức Duy bật cười, một nụ cười đẹp đi cùng với những giọt nước mắt mặn chát như xát vào trái tim đang rỉ máu của mình vậy.
______________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip