5.
Vẫn là con đường mọi khi vẫn hay đi qua, vẫn là bóng cây ánh đèn như mọi hôm cậu nhìn thấy, nhưng không hiểu sao, hôm nay con đường này lại trở nên quá dài. Xuân Trường đi cùng với Ngọc Chương, lâu lâu lại lén nhìn hắn, rồi lại cúi đầu.
Ngọc Chương căn bản cao hơn cậu, thành ra mọi hành động của cậu đều lọt vào tầm mắt của hắn. Trong lòng thực sự nôn nóng không biết cậu đang suy nghĩ gì, nhưng miệng lại không muốn mở ra để hỏi, hắn muốn cái con mèo nhỏ này phải tự miệng nói ra.
Xuân Trường đột nhiên đánh vào lưng hắn gây chú ý, tần ngần mãi mới hỏi.
"Cậu và Đức Duy thân nhau quá ha?"
Ngọc Chương bần thần một hồi rồi mới trả lời, tay đưa lên đầu gãi ngứa.
"Ừm. Quen biết từ nhỏ thôi."
Xuân Trường ò một tiếng có lệ. Ngọc Chương thuộc tuýp người hướng nội, bạn bè xung quanh chỉ đếm trên đầu ngón tay, tính cách ít nói, lạnh lùng lại còn có máu trạch nam trong người, đã không biết bao nhiêu nữ sinh trong trường chết mê chết mệt hắn. Nhiều khi cậu lôi cái con người này ra khỏi nhà đi chơi, kết bạn bốn phương nhưng chả lần nào thành công. Cho đến hôm nay đột nhiên lại lộ ra một người bạn thân từ nhỏ. Đáng lẽ cậu phải thấy vui cho hắn chứ, nhưng trong lòng lại có gì đó hụt hẫng. Có lẽ, cậu luôn tưởng rằng chỉ có cậu mới là bạn thân nhất, song ai ngờ rằng Đức Duy lại thân thiết hơn của cậu, là quen từ nhỏ cơ mà.
Ngọc Chương thấy Xuân Trường không nói gì liền xoa đầu cậu, nhìn từ góc độ từ trên xuống, hắn lại thấy hình như Xuân Trường đang giận dỗi gì đó thì phải, hai tay không ngừng vân vê dây cặp.
"Những lời Đức Duy nói cậu đừng để ý, thằng bé chỉ nói đùa thôi."
"Tôi để ý làm gì chứ? Dù sao cũng không liên quan đến tôi mà."
Miệng thì nói không quan tâm nhưng trong lòng Xuân Trường lại cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Ngọc Chương đối với cậu là người bạn thân thiết nhất, mặc dù của hai đôi khi có lúc trái ngược về mọi mặt nhưng thật ra rất hiểu rõ người kia muốn cái gì, đôi khi, người kia chỉ cần thở dài là biết người kia có tâm sự, cả hai đều đi guốc trong bụng nhau. Nên đối với việc Ngọc Chương có một người bạn thân từ bé, cậu lại có cảm giác như Ngọc Chương bị người khác cướp mất.
Mặc dù nghe Xuân Trường nói không quan tâm nhưng hắn lại hiểu rõ Xuân Trường đã gỡ bỏ được tơ rối trong lòng. Hai người tuy rất hiểu rõ nhau nhưng sao sự quan tâm của hắn dành cho cậu lại vượt xa những gì cậu dành cho hắn. Hắn thích cậu. Đúng! Là thích từ rất lâu rồi, chỉ có điều Xuân Trường không nhận ra. Xuân Trường chỉ xem hắn là một người bạn thân, không hơn không kém. Hắn lại xem Xuân Trường là của nguồn sống, là nguồn động lực để hắn có thể bên cậu mỗi ngày. Nghe có vẻ thiệt thòi, nhưng chỉ cần được bên cậu mỗi ngày thì đối với hắn đó là cả một niềm hạnh phúc vô tận.
---
Đức Duy bây giờ vẫn còn đang ở trường để đăng kí tham gia câu lạc bộ mà giờ ăn trưa Xuân Trường nhắc tới. Y đang phân vân giữa hai lựa chọn thanh nhạc và dance. Y cũng giống Ngọc Chương, đam mê bất diệt với âm nhạc, nó mang đến cho y cũng cảm xúc chân thật, y yêu âm nhạc như yêu bản thân mình. Còn đối với dance, y chỉ xem nó như một thú vui, của bản thân, âm nhạc cất lên làm cho y nhảy nhót, giải tỏa được áp lực của thân, theo ý kiến của y, dance chỉ là một người bạn đồng hành của âm nhạc.
Quốc Anh ở lại giải quyết một số giấy tờ, lại bắt gặp cái cậu thanh niên tóc tỏ trưa nay đang ngắm nghía hai tờ giấy trên mặt bàn. Lúc trưa thì có vẻ hoạt bát năng động, bây giờ lại có phần yên tĩnh, lãnh đạm. Đặc biệt, anh có thể nhìn ra được vẻ nặng nhọc sau tấm lưng của y, có mệt mỏi, có bất lực.
Chẳng ngăn được bước chân mình, Quốc Anh bước đến chỗ Đức Duy đang ngồi:
"Giờ này còn chưa về, ngồi đây làm gì?"
"Này! Cậu làm tôi giật mình đấy." Đức Duy như muốn nhảy dựng lên. Cái tên này, từ đâu bất thình lình chui ra vậy.
Quốc Anh gãi đầu xấu hổ, cười nhẹ:
"Vậy hả? Xin lỗi. Đang xem hồ sơ gia nhập câu lạc bộ sao?"
"Ừm." Đức Duy không ngẩng đầu đáp.
"Có cần tôi giúp không?"
"Không." Đức Duy cầm bút hí hoáy gì đó vào tờ giấy, sau đó mỉm cười hài lòng. Y nhìn Quốc Anh, mới nhớ ra hình như cái tên này ở trong hội học sinh thì phải, liền đưa mảnh giấy cho anh: "Nhờ cậu vậy!" rồi xách cặp ra về.
Nhìn bóng lưng đó dần đi khuất khỏi lớp học, Quốc Anh không ngạc nhiên mấy về hành động của y, nhưng thật sự, những người nước ngoài thường tự nhiên đến vậy sao?
---
Ngọc Chương về nhà liền nằm ườn ra sô pha, bệnh đã giảm nhưng mệt thì vẫn còn, đặc biệt là còn phải vác thêm cái thằng nhóc tiểu quỷ của ngày, thật là phiền phức hết sức.
Mẹ Ngọc Chương đứng trong bếp ngó ra, chỉ thấy có mỗi hắn ở nhà, nói vọng ra: "Đức Duy không về cùng con à?"
"Không ạ. Nó ở lại đăng ký hồ sơ gia nhập câu lạc bộ rồi." Ngọc Chương mệt mỏi trả lời, giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật dài mà thôi.
"Con về rồi đây." Cùng lúc đó cánh cửa mở ra, Đức Duy bước vào nhà với nụ cười tươi trên môi.
Ngọc Chương ngóc đầu dậy, dòm y một cái rồi lại ngủ tiếp. Mẹ hắn ở trong bếp đi nhanh ra nhìn y. Mặc dù biết Đức Duy đã đến đây ở một ngày nhưng vì công việc, đến giờ bà mới có thể thấy được thằng bé, quả nhiên rất đẹp trai và cuốn hút.
Đức Duy thấy bà liền lễ phép chào: "Con chào dì."
Bà mỉm cười dịu dàng, nhìn bà ốm yếu nhưng rất xinh đẹp, y thấy nhớ đến mẹ mình ngay lúc này. Cũng xinh đẹp và hiền hậu như vậy.
"Đức Duy, con vào đây với dì một lát"
Đức Duy không đáp, lẳng lặng đi vào theo bà, không biết bà muốn nói gì nhưng y biết điều bà sắp nói, sẽ chẳng mấy vui vẻ.
Bà rót ra hai ly nước cam ép, một ly cho mình, một ly cho Đức Duy, sau đó ngồi đối diện y.
"Dì muốn nói chuyện gì với con vậy?" Đức Duy nhìn thấy bàn tay vân vê ly nước cam, nét mặt cố che dấu đi vẻ lúng túng, dường như rất khó mở miệng.
"Ba con, đã nói chuyện với dì rồi..."
Bà không nói nữa khi nhận ra nét mặt cứng đờ của Đức Duy. Tuy rằng y không sống cùng bà và Ngọc Chương, nhưng lại yêu thương y như con trai mình. Tuy nhiên, bà không mong thằng bé giống con trai bà, việc Đức Duy nhận ra tính hướng của mình từ bây giờ là một chuyện rất tốt, nhưng come out bây giờ thì lại không hợp lí.
Đức Duy im lặng không nói, ngụm nước cam nghẹn lại ở cổ họng. Khó nói có, bất ngờ có, xấu hổ cũng có.
Y là người đồng tính! Là thành viên của cộng đồng LGBT.
Nhưng như vậy thì sao? Bây giờ đã là thế kỷ 21, giới tính thứ ba đã dần được mọi người chấp nhận, tại sao gia đình y lại không thể chấp nhận, không thể hiện đại hơn? Ngược lại, khi come out, y như biến thành một kẻ tội đồ, một kẻ dơ bẩn trong mắt gia đình. Đặc biệt là ba y, y không quên được cái tát không do dự của ông giáng xuống mặt cậu. Giờ nghĩ lại, mặt cậu vẫn còn cảm nhận được sự tê rần ở bên má.
"Ba mẹ rất lo cho con. Đức Duy à, ít nhất con cũng phải gọi về cho họ chứ."
"Ha...không có đâu dì. Họ làm sao mà lo được, một kẻ được cho là dơ bẩn trong mắt họ. Sao có thể?"
Đức Duy cười chua chát. Lo lắng? Thật sự là lo lắng ư? Không đâu, bịa đặt. Ông ta còn hận không thể giết y ngay tại lúc đó chứ lo lắng gì. Nếu thật sự lo lắng vậy tại sao lúc y đi ra khỏi nhà không cản y lại, ra đến sân bay nán lại một lúc cũng không thấy bóng dáng một ai tới ngăn cản, khuyên nhủ y quay về. Bây giờ cũng thế, nếu thực sự lo lắng vậy thì ít nhất bây giờ đã tìm cách liên lạc với y rồi. Huống hồ, một tin nhắn cũng không có, y đã rời nhà hơn một ngày đêm mà chẳng có ai liên lạc với y, những điều này là thể hiện của sự lo lắng sao?
"Có phải, dì cũng cho rằng con là người sai đúng không?"
Bà lắc đầu, vẫn là nụ cười dịu dàng đó.
"Con không sai, cũng không phải ai sai. Khuynh hướng của con, không ai quyết định được, ba mẹ con cũng vậy, con cũng thế. Chỉ là, họ không thể chấp nhận được sự thật thôi."
Bà nhớ lại ngày đầu tiên khi Ngọc Chương come out, bà đau khổ đến nhường nào. Bà không đánh đập cũng không khóc lóc, chỉ đơn giản ôm lấy hắn vào lòng an ủi. Lần này cũng vậy, bà bước đến ôm lấy Đức Duy, cơ thể thằng bé cứng đờ giờ cũng đã có điểm tựa để dựa vào, nhẹ nhõm và ấm áp.
Những đứa trẻ này, nếu bị xã hội ruồng bỏ, thì phải làm sao đây?
______________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip