2. We deserve a better life

Vũ Ngọc Chương đến gặp Mike vào một buổi chiều nắng vàng. Mike đang tạm nghỉ việc. Nếu như trước đây, Mike rảnh rỗi sẽ đến quán của Tuti. Học lỏm những công thức pha chế. Chơi đùa với những chú mèo ở đó. Nhưng bây giờ cậu chọn nằm ở nhà. Tại sao họ phải tới bước đường này nữa. Anh đau vì cứ đơn phương, cậu đau vì mất một người bạn thân.

Mike không muốn mất một tri kỷ hiểu mình như Bùi Xuân Trường. Nhưng cậu không thể biến nó thành tình yêu được, cậu đã có Voltak rồi. Không thể tham lam được. Đây không phải ngã ba đường, đây là hẻm cụt đối với Mike.

“Anh muốn uống gì”.

“Gì cũng được, đơn giản thôi”.

Mike có cảm giác người đàn ông này lớn hơn mình. Anh ta rất điềm đạm và bình tĩnh.

“Đến tìm em vì anh Tuti sao”.

“...”

“Đừng bất ngờ như vậy. Chúng ta chỉ có một điểm chung ở đó thôi. Anh muốn em làm gì”

“Đừng làm gì cả”.

Mike không hiểu nhíu mày nhìn Right. Anh nhẹ nhàng cầm tách cà phê được Mike pha cho lên uống. Espresso nhưng không đắng lắm, kết hợp với siro bạc hà the mát và một miếng chanh. Sự kết hợp không có gì là đồng nhất. Nhưng lại hợp lý.

“Cafe ngon đấy”.

“Cảm ơn. Là anh Tuti dạy tôi”.

“Đôi khi không lựa chọn cũng là một sự lựa chọn. Như tôi không lựa chọn được cậu đãi một ly cafe ngon thế này”.

“Em không hiểu ý anh lắm”.

“Nếu như em không biết phải làm gì. Thì đừng làm gì cả, cứ để mọi thứ tự nhiên. Anh sẽ lo”.

Họ trao đổi với nhau thêm về Tuti. Hoàng hôn xuống, Right tạm biệt Mike ra về, lúc tiễn Right đến cửa, Mike đã cầm tay gã lại.

“Anh thật lòng yêu anh ấy chứ”. Mike muốn một sự chân tình ở đây, không phải vì cô đơn mà vội vàng nắm tay sai một người. Dù không thể là người yêu thì Tuti cũng là người đặc biệt của Mike. Cậu không muốn anh phải chịu bất kỳ thương tổn gì cả.

“Tôi thương anh ấy rất nhiều”.

Mike nắm lấy cánh tay Right. Nhìn vào mắt gã một lúc rồi gật đầu một cái. Buông tay gã ra. Right chào tạm biệt Mike rồi ra về. Ở nơi nào đó có người gã cần yêu thương và giúp đỡ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Ba đã ăn cơm chưa”.

Right mở cửa phòng bước vào. Quán giờ này khá đông khách. Nhưng đã có nhân viên bán, Tuti chỉ lặng lẽ ở trong phòng nhìn camera, quan sát mọi thứ. Quán cafe này là tâm huyết của Tuti. Nhưng nó vẫn luôn là nghề tay trái. Trước đi Tuti đi làm văn phòng bây giờ thì nhận làm phiên dịch sách.

“Ba vẫn sợ hãi người lạ sao”.

Tuti không nói gì chỉ gật đầu rồi tiếp tục công việc của mình. Tuy công việc này có thể làm ở bất kỳ đâu. Nhưng anh có quán nên vẫn phải ở lại đây làm. Nếu không Tuti cũng muốn đi du lịch đâu đó.

“Ba muốn kiện họ không. Con có nghiệp vụ luật sư”.

Right cầm lấy tay Tuti, khi ở một mình anh mới mặc áo thun. Trên cánh tay anh chi chít những vết sẹo vừa kéo da. Right biết đó là những vết thương, những vết cào anh tự gây ra cho chính mình. Khi không thể nói cùng ai. Right rất sợ và thật sự rất sợ, sợ Tuti sẽ từ bỏ cuộc đời bất cứ lúc nào. Anh không có cái gì để bám víu lại mà cố gắng. Bố gã không xuất hiện vào lúc này, rất lâu sao bố mới xuất hiện. Khi bão giông qua đi, bố xuất hiện khi trời đã bình yên.

Right đã đọc những dòng nhật kí khi còn trẻ của Tuti. Gã không biết ba mình đã vượt qua như thế nào. Nhưng Right rất thương Tuti, rất, rất và nhiều hơn thế nữa. Gã không thể để ba mình vượt qua một mình như thế. Gã quyết định mình phải về đây, bất kể nó làm rối loạn thời gian. Và có thể gã phải trả giá bằng chính tương lai của mình.

“Không cần đâu. Họ chỉ hùa theo mọi người thôi. Chắc gì tâm đã ác”.

“Ba lương thiện với họ nhưng họ không lương thiện với ba. Họ chắc gì biết ba là ai. Nhưng cũng làm anh hùng bàn phím nói như đúng rồi. Sỉ nhục, xúc phạm ba một cách thậm tệ”.

Tuti thở dài, không phải tự nhiên anh sợ người lạ và sợ hãi mạng xã hội. Mạng xã hội là một con dao hai lưỡi. Không biết lúc đó ai quay lại clip của anh và Mike tung lên mạng. Dù Voltak không lên nói gì và cả Mike cũng giải thích. Nhưng tất cả đều vô dụng, họ vẫn cố hết sức dìm anh xuống. Có người còn bảo anh chết đi, tại sao lại làm trà xanh, tiểu tam này kia. Nhưng…anh không phải vậy, anh…là người thay thế.

Anh rất cảm ơn Mike về đã ở cạnh anh trong những ngày tháng sau nghỉ việc. Có những nhóm bạn trẻ thích thể hiện câu view đến tận quán anh để quậy. Hieuthuhai dọa kiện bọn họ thì bọn họ mới thôi. Anh rất ơn những người đã ở bên cạnh và không quay lưng khi anh rơi vào khủng hoảng. Nhưng những con người xa lạ kia vẫn không tha cho anh. Vẫn thỉnh thoảng đem anh như linh vật mà tế trên mạng.

“Chúng ta đi ăn thôi”.

Tuti đứng lên, vươn vai rồi đi ra ngoài. Anh không muốn Right nhắc về những điều tồi tệ đó nữa. Right biết anh lại trốn tránh. Right sẽ bỏ qua nếu bọn họ không đụng đến anh nữa.

“Hai tô phở, hai quả trứng chần”. Right bước vào quán và gọi lớn

“Ok”. Hieuthuhai nghe thế thì tiến hành làm. Gã nhìn ra xung quanh, Right đi với Tuti. Không đi cùng Bảo Khang.

Rất nhanh Minh Hiếu bê hai tô phở ra cho mọi người. Right lặt rau ngò gai và quế bỏ vào tô của mình. Nhưng Tuti thì đơn giản hơn. Chỉ cầm đũa lên mà ăn, không thêm gì cả. Anh đã ốm đến chỉ còn da bọc xương. Trong kí ức của Right, Tuti cứ mãi như này. Không thể có da có thịt thêm nữa. Điều này làm Right rất chua sót. Sao anh lại có thể tệ với chính mình như thế chứ. Chính mình còn không thương lấy mình, làm sao có quyền bắt người khác thương mình.

Tuti như một con mèo, chỉ liếm qua liếm lại mấy lần rồi xong. Tô chưa vơi được nữa thì buông đũa.

“Ăn thêm đi anh”.

Bây giờ đã hơn bảy giờ, không có khả năng khuya sẽ ăn nữa. Ăn như thế này chắc chắn sẽ đói luôn.

“Anh không thể ăn thêm đâu”.

“Ăn đi anh. Không sao…em đợi”.

Vì Right, anh cố gắng cầm đũa lên ăn thêm mấy đũa nữa.

“Ụa”. Tuti nhợn lên rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Right muốn chạy theo nhưng anh đã đóng cửa. Gã chỉ có thể trở lại bàn của mình.

“Đừng ép anh ấy ăn nhiều. Anh ấy không ăn nhiều được đâu. Nhân đậu xanh”. Hieuthuhai bỏ hai chiếc hộp chứa bốn cái bánh bao xuống bàn cho Right. “Hai cái cho anh ấy. Hai cái dành cho Khang”.

Right thở dài nhận lấy một hộp rồi thở dài. Bữa ăn bữa bỏ, Right chắc chắn anh đã bị bao tử rồi. Bây giờ cả muốn ăn nhiều cũng không thể ăn được. Họ phải đến gặp bác sĩ thôi.

“Tôi sẽ nhận hai cái thôi. Của Khang, Khang sẽ tự qua lấy”. Right hất cằm về phía quán của Tuti.

Hieuthuhai nhìn về bên đó. Về đêm quán của Tuti sẽ để một chiếc xe hàng trước quán, để bàn bên ngoài quán dành cho những người thích ngắm đường. Hurrykng đứng cạnh xe hàng đang kéo đàn violon.

I love it when you call me señorita
I wish I could pretend I didn't need ya
But every touch is ooh, la-la-la
It's true, la-la-la
Ooh, I should be running
Ooh, you keep me coming for ya

Hieuthuhai nghe giai điệu bài Señorita vang lên qua tiếng đàn violon của cậu. Anh khẽ ngân nga theo.

Tuti quay trở lại, nghe tiếng đàn của Hurrykng. Anh cũng vui vẻ mà nở nụ cười, bài hát đó hay vậy mà. Right không ép anh ăn nữa, gã lặng lẽ ăn hết tô phở của mình và hai cái trứng chần. Ăn xong cả hai ra về, vừa ra tới cửa quán. Anh khựng lại, anh thấy Mike và Voltak đang đứng đó. Có lẽ Mike đang thỉnh cầu Hurrykng kéo bài nào đó. Và Hurrykng đã ok.

Không phải Tuti muốn kéo Mike về phía mình đâu. Anh là người thay thế và anh chấp nhận luật của cuộc chơi này. Nhưng anh đau lắm, không thể chối bỏ cảm xúc của mình được. Anh yêu người ấy nhiều hơn anh vẫn nghĩ. Mắt anh long lanh ánh nước, chực chờ như có thể rơi bất kỳ lúc nào. Right quay người anh lại. Để anh úp mặt vào vai mình.

“Dựa vào con này. Đừng buồn nữa, họ vốn là của nhau”.

Tiếng Violon lại vang lên. Là một bài đang nổi tiếng gần đây. Kèm theo đó là giọng hát nhẹ nhàng của Mike.

Rồi em sẽ gặp một chàng trai khác
Nắm tay và bước đi bầu trời xanh ngát
Đón đưa dù bão giông lòng kề vai sát
Để xoa dịu trái tim đã gần tan nát
Rồi em sẽ gặp một chàng trai khác
Biết cách yêu và chở che một cô gái có quá nhiều tổn thương
Em sẽ buông tay để học cách chữa lành chính mình

"Hoa nở là đẹp rồi, tại sao nhất thiết phải biết nó thuộc về ai. Em hạnh phúc là vui rồi, không nhất thiết phải cùng anh”.

Hieuthuhai nói quâng quơ, rồi bước qua gã và anh. Cầm hộp chứa hai cái bánh bao đi về hướng Hurrykng. Nếu Right nhìn không lầm thì có thêm hộp sữa rồi. Tuti rời khỏi vai gã, nhìn theo Minh Hiếu, suy nghĩ về câu nói của Hiếu. Phải rồi, đó là điều anh muốn mà. Mike sẽ được hạnh phúc dù không thuộc về anh.

“Em nhất định phải hạnh phúc”.

“Chúng ta xứng đáng có cuộc sống tốt hơn. Một người bạn đời yêu thương và luôn ở cạnh dù bão giông hay bình yên”.

Right mỉm cười nhìn Mike.

“Đi, chúng ta qua chào họ. Ba có con mà, và bố ở tương lai đang chờ ba nữa”.

Right nắm tay Tuti bước chầm chậm qua đường. Đi về phía mọi người.

///////////////////////////
Vote và comment cho mình nhé

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip