#1




Bây giờ nghĩ lại, dường như ngay từ lần đầu gặp gỡ, cậu đã đem lòng thích anh.

Họ vốn biết nhau từ trước. Anh là rapper rất có tiếng tăm, còn cậu tuy mới vào nghề sau này nhưng tên tuổi cũng đã bắt đầu được nhớ đến. Chưa kể, vòng bạn bè của họ còn có nhiều điểm giao nhau. Lần đầu họ chính thức gặp gỡ là trong một buổi tụ tập với vài rapper đàn anh bên Mỹ, khi cả hai tình cờ có mặt ở Atlanta cùng thời gian.

Cậu đã luôn nghĩ rằng vẻ ngoài của anh khá ưa nhìn. Trái với hình ảnh ngang ngược và có chút gai góc anh thường thể hiện, khuôn mặt anh lại toát lên một vẻ ngây thơ trong sáng lạ kì. Cậu không rõ cảm giác ấy đến từ đâu, và chỉ khi thấy anh ngoài đời, cậu mới nhận ra mấu chốt nằm ở đôi mắt. Đôi mắt anh to tròn, đen láy, và lúc nào cũng long lanh như chứa một màn sương. Tuy ngồi khá xa nhau ở buổi tụ tập, cậu bắt gặp mình thi thoảng lại liếc nhìn về phía anh trong vô thức. Mỗi khi anh bật cười, mắt anh lấp lánh một thứ ánh sáng rạng rỡ và mong manh.

Nhưng lúc ấy, cậu cũng không nghĩ gì nhiều. Suy cho cùng, họ vẫn chỉ là hai người xa lạ - bạn của bạn thì đâu thể xem là bạn của nhau. Và, dù cả hai đều ở Sài Gòn, xác suất gặp gỡ của họ gần như bằng 0. Chẳng có lý do gì để họ gặp nhau cả, trừ khi một trong hai lên tiếng ngỏ lời. Tuy nhiên, cậu vốn không phải kiểu người sẽ làm những việc có phần ngẫu hứng như vậy.

Vì thế, khi bắt gặp anh xếp cùng hàng với mình ở sân bay, cậu đã không khỏi bối rối. Sau vài phút đắn đo lưỡng lự, cuối cùng cậu quyết định lên tiếng.

- Anh Bảo. - Cậu khẽ chạm vào vai anh.

Anh quay đầu lại, đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn cậu:

- Ủa, Chương? Em cũng về Sài Gòn hôm nay hả?

Cậu gật đầu xác nhận:

- Anh đi chuyến 12:30 luôn à?

- Ừ đúng rồi. Quá cảnh ở Incheon. - Anh nói, rồi nghiêng đầu nhìn ra phía sau vai cậu - Em cũng đi một mình sao?

- Vâng, em đi một mình thôi.

- Thế... - Khoé môi anh khẽ cong lên - Hay bọn mình ngồi chung đi?

Và thế là trên chuyến bay tới Incheon, họ đã ở bên cạnh nhau suốt 15 tiếng. Cứ như những người bạn thân thiết từ lâu, họ nói đủ thứ chuyện trên đời. Từ công việc đến cuộc sống, từ to tát đến vụn vặt, từ trừu tượng đến hữu hình. Nghe nhiều nhạc của anh, cậu vốn biết anh là người rất thông minh và sắc sảo. Cách anh tiếp cận mọi vấn để, mọi lĩnh vực đều có sự nhạy bén nhất định. Cậu thật sự nghĩ mình có thể ngồi nghe anh nói chuyện hàng giờ mà không chán.

Nhưng ngay cả khi những câu chuyện kết thúc và mỗi người quay về làm việc riêng của mình, sự im lặng giữa họ vẫn khiến cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cậu vốn không phải dạng người quá hướng ngoại, nên có phần ngạc nhiên khi thấy bản thân thoải mái đến vậy khi ở cùng anh. Anh vui vẻ nhưng không vồ vập, tự tin nhưng không tự mãn, và hòa nhã nhưng vẫn có chút gì đó xa xôi. Mọi thứ đều chừng mực và vừa đủ. Càng tiếp xúc với anh, cậu nhận ra mình càng muốn được gần anh lâu hơn.

--------------------------------------------

Tuy vậy, cậu không hề lường trước được rằng mong muốn sâu kín ấy của mình sẽ lại ứng nghiệm một cách oái oăm thế này. Vừa đến sân bay Incheon, họ bất ngờ nhận được tin chuyến bay về Việt Nam đã bị huỷ vì tình hình thời tiết phức tạp. Theo dự báo, trong vòng 48 tiếng tới sẽ xuất hiện một cơn bão tuyết lớn, nhưng chính xác là thời điểm nào thì hiện tại vẫn chưa thể xác định.

- Thế chuyến bay sớm nhất đi TPHCM là lúc nào? - Anh hỏi cô nhân viên hãng bay với vẻ nôn nóng rõ rệt.

- Ngay lúc này, chúng tôi vẫn chưa biết chính xác. - Cô đáp một cách lưu loát, như thể đã phải lặp lại thông tin này hàng trăm lần - Các đường bay sẽ chỉ hoạt động trở lại sau khi cơn bão đã đi qua. Còn hiện tại, mọi chuyến bay trong hôm nay và ngày mai đều đã bị huỷ.

Việc đầu tiên anh và cậu cần làm là tìm chỗ ở cho tối nay. Vì khách sạn sân bay đã hết sạch phòng, họ phải bắt xe vào sâu trong thành phố. Nhưng tình hình cũng không khả quan hơn. Do nhu cầu đặt phòng tăng quá đột ngột, họ đi đến đâu cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu. Khi mà đến cả khách sạn lớn nhất trong khu vực cũng không còn chỗ, anh cuối cùng đã hết kiên nhẫn:

- Sao có chuyện như vậy được?! Khách sạn này chắc có đến hàng trăm phòng, chẳng lẽ không có lấy một phòng trống ư?

- Chúng tôi thành thật xin lỗi. Vì sắp có bão tuyết nên số lượng khách đặt phòng cũng tăng đột biến.

- Nhưng...

Nhẹ đặt tay mình lên lưng anh trấn an, cậu dịu giọng hỏi người nhân viên đứng sau quầy:

- Hay là thế này, bọn tôi sẽ để số điện thoại lại, nếu có phòng trống phiền anh báo cho chúng tôi biết được không?

- Được ạ, tôi sẽ làm vậy.

- Cám ơn anh nhiều lắm.

Họ ghé thêm một vài khách sạn nữa, và cũng để lại số điện thoại khi nhận được thông báo rằng tạm thời phòng đã kín hết. Chẳng mấy chốc, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, và họ quyết định tạm dừng công cuộc tìm kiếm để đi ăn trưa.

- Anh đừng lo. - Thấy anh gắp thức ăn một cách uể oải, cậu cho thêm một miếng thịt vào bát anh - Sẽ có phòng thôi.

Anh nhìn cậu hoài nghi:

- Sao em biết?

- Linh tính mách bảo. - Cậu nhún vai, rồi mỉm cười - Thôi, anh mau ăn đi kẻo nguội.

--------------------------------------------

May mắn thay, đúng như cậu nói, tầm đầu giờ chiều thì họ nhận được cuộc gọi từ khách sạn.

- Các anh còn cần tìm phòng không? Khách sạn bên tôi vừa có thêm phòng đôi trống đấy.

Đó là một căn phòng nhỏ, trang bị khá sơ sài, nhưng tương đối ngăn nắp sạch sẽ. Với tình hình hiện tại, anh và cậu cũng không thể đòi hỏi gì nhiều hơn. Họ lặng lẽ tháo dỡ hành lý. Ngoài cửa sổ, tuyết đã bắt đầu rơi.

Suốt buổi chiều hôm đó, cậu thấy anh cứ đi tới đi lui, hết nhìn ra ngoài trời lại kiểm tra điện thoại, chờ đợi bất cứ cập nhật nào về thời tiết cũng như các chuyến bay. Dường như anh vô cùng nôn nóng, muốn được về Việt Nam càng sớm càng tốt. Cũng phải thôi, ắt hẳn anh có rất nhiều lịch trình bận rộn đang đợi sẵn. Về phần mình, chẳng hiểu sao cậu lại không thấy quá sốt ruột, dù đương nhiên cậu cũng có công việc phải hoàn thành. Có thể, vì anh đã bồn chồn như vậy, nên trong vô thức cậu đã quyết định nhận vai người bình tĩnh.

Để giúp tinh thần anh thoải mái hơn, cậu lên tiếng đề nghị:

- Anh muốn ra ngoài hít thở không khí một chút không?

Anh nhìn cậu, ánh mắt pha chút khó hiểu. Nói cho cùng thì thời tiết lúc này không phải là thời tiết lý tưởng nhất cho việc dạo chơi. Nhưng rồi, nghĩ thế nào anh lại vẫn gật đầu.

Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn trong khách sạn khá nhiều. Vừa bước ra khỏi cửa, gió lạnh từ biển phả vào lập tức khiến anh buột miệng xuýt xoa:

- Eo ơi lạnh thế?!!

- Hay thôi, mình quay lại vào phòng? - Cậu cười ái ngại.

- Không được - Anh dứt khoát lắc đầu. - Ở trong phòng mãi anh sẽ phát điên mất.

Nhưng rốt cục, họ cũng chỉ đi được vài trăm mét, trước khi ngồi xuống cạnh nhau trên một băng ghế nhìn ra biển. Nhìn anh co ro, hai má ửng hồng vì lạnh, cậu bỗng cảm thấy muốn ôm anh vô cùng. Nhưng dĩ nhiên, cậu đã không làm vậy.

Không có găng đeo, anh phải liên tục xoa hai bàn tay vào nhau để làm ấm. Thấy vậy, cậu liền tháo găng của mình ra:

- Anh dùng của em đi này.

- Thôi - Anh từ chối ngay - Anh không sao đâu mà.

Không báo trước, cậu lặng lẽ nắm lấy bàn tay anh. Động thái của cậu khiến anh khẽ giật mình.

- Tay anh sắp đông thành đá rồi đó.

Cậu nói, rồi điềm nhiên đeo găng của mình vào tay anh. Suốt lúc ấy, anh không lên tiếng phản đối, chỉ mím môi và nhìn cậu bằng đôi mắt tròn xoe đen láy.

Về đến phòng khách sạn, anh trả lại đôi găng tay cho cậu với một nụ cười ngượng ngùng trên môi:

- Cảm ơn em đã cứu anh một mạng. - Gò má anh lúc ấy vẫn còn hây hây đỏ - Anh chịu lạnh kém lắm.

Khi nghe anh nói vậy, cậu không hề hình dung được 'kém' ở đây nghiêm trọng đến mức nào.

--------------------------------------------

Càng về khuya, tuyết rơi càng dày đặc, nhiệt độ trong phòng cũng vì thế mà giảm dần. Dù đã đắp chăn và mặc kín bưng từ đầu đến chân, anh vẫn run cầm cập. Cậu gọi điện xuống lễ tân với ý định xin một chiếc chăn riêng cho anh nhưng không được, phía khách sạn không còn thừa chiếc nào. Có vẻ không phải chỉ mỗi mình anh bị ảnh hưởng bởi tiết trời khắc nghiệt.

Nhìn anh nằm cuộn tròn trong chăn, rúm ró khổ sở, cậu vừa thấy đáng thương, lại vừa thấy có chút buồn cười.

- Anh ổn không vậy? - Cậu ân cần hỏi.

- Ổ-ổn chứ. - Anh đáp, không giấu nổi sự run rẩy trong giọng mình.

- Hay anh cứ dùng chăn đi? Chắc em không cần đâu.

- Thôi - Anh lắc đầu nguầy nguậy - Đến đêm còn lạnh nữa. Em sẽ chết cóng đó.

Cậu mím môi. Anh nói cũng phải. Dù cậu chịu lạnh tốt hơn, nhưng cũng không xuất sắc gì cho lắm. Sau chút phân vân, cậu chui vào chăn nằm cạnh anh, rồi hỏi nhỏ:

- Anh có muốn em ôm cho đỡ lạnh không?

Anh lại giương đôi mắt to tròn đen láy lên, nhìn cậu không chớp.

- Ý là - Cậu bối rối giải thích - Nếu anh thấy lạnh quá thì có thể nằm gần em hơn.

Cúi đầu lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng, anh thỏ thẻ:

- Vậy anh xin phép nhé.

Nói rồi, anh rụt rè nép vào người cậu như một chú mèo nhỏ. Trong phút chốc, mùi hương từ mái tóc anh dịu dàng vây quanh cậu. Khẽ hắng giọng để lấy lại bình tĩnh, cậu vòng tay nhẹ ôm cơ thể mềm mại của anh. Họ cứ nằm như thế trong im lặng một lúc lâu. Khi cậu tin chắc rằng anh đã ngủ thì bất thình lình, anh lại lên tiếng:

- Người em ấm quá. - Dụi mặt vào vai cậu, anh thầm thì.

Suốt đêm hôm ấy, cậu gần như không chợp mắt được chút nào. Cậu cứ lo tiếng đập của con tim trong lồng ngực mình sẽ bị anh nghe thấy.

--------------------------------------------

🎵

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip