Chap 07.

Sáng hôm nay, là ngày mà Trang và Sơn cùng nhau đi hẹn hò, sau một khoảng thời gian dài cả hai dành thời gian cho công việc của riêng mình.

Buổi sáng mùa thu Hà Nội thực sự rất lý tưởng để ngồi lên xe máy, vi vu một vòng thành phố và tất nhiên sẽ càng tuyệt vời hơn nữa nếu như ta có một người bạn đồng hành ngồi phía sau. Cùng nhau đi ăn sáng, cùng nhau đi dạo, cùng nhau chuyện trò đôi ba những điều giản đơn thường ngày mà cả hai đã bỏ lỡ,... Yêu nhau lâu như vậy, nhớ lại cái thuở hai đứa còn đi học, cứ mỗi giờ ra chơi hắn lại cố tình đi qua đi lại trên hành lang lớp của đối phương với đôi mắt luôn cố định tầm nhìn về một người, và rồi mãi mới gom đủ can đảm để đứng trước mặt người ấy mà nói lên mấy lời lí nhí, tựa như: Em thích Sơn, mình làm người yêu của nhau nhé.

Mặc dù bây giờ tình cảm không còn sục sôi thứ nhiệt huyết của tuổi trẻ như thời ấy nữa rồi, Xuân Trang nghĩ mãi cũng chẳng bao giờ có thể tìm ra được một từ nào đó, một câu nào đó để có thể nói về tình cảm của hắn và Sơn vì hắn vốn chẳng giỏi về mặt sắp xếp ngôn từ. Hắn chỉ biết một điều, rằng: Sơn trước kia là người yêu, nhưng giờ đây, Sơn là gia đình, là một phần trong cuộc sống của Trịnh Xuân Trang. Nghe hơi sến nhỉ? Sơn cũng hay kêu Trang sến, nhưng kệ đi, Trang thích sến và Trang nghĩ Sơn cũng thích vậy.

"Sơn này."

Sáng đi ăn bún mọc Thủy, ăn xong thì đi dạo quanh vài vòng Hồ Gươm và điểm đến hiện tại của cả hai là nơi có món khoái khẩu lâu năm của Sơn: Caramen Hàng Than.

"Sao thế?" - Sơn đáp.

"Tối nay Sơn định về nhà mẹ luôn ạ?"

Trang hỏi, sắc mặt như chẳng có gì xảy ra của hắn khiến Sơn có chút,. không biết phải dùng từ gì nữa, nhưng thú thật là Sơn cũng có chút chờ mong. Sơn nghĩ rằng có thể là Trang đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi nên hắn không còn thấy buồn, nhưng anh đâu biết được một điều, rằng hắn ngoài mặt thì cười tươi nhưng bên trong thì lệ đổ trong tim. Trang buồn.

"Ừ, anh định vậy." - Trang đã như vậy, Sơn cũng sẽ tỏ ra như vậy luôn.

"Vâng, vậy để có gì tối em giúp Sơn chuyển đồ. Nếu còn thì sáng mai chuyển nốt cũng được."

Trang đáp, hắn né tránh ánh mắt anh. Vì hắn biết được là đến câu nói này, nếu như hắn nhìn về phía Sơn thì hắn sẽ không kìm lòng được mà khóc tu tu giữa cái đất phố cổ này cho bàn dân thiên hạ xem mất.

Thấy Trang có vẻ bình tĩnh, Sơn trong lòng cũng cảm thấy hụt hẫng, thế nhưng anh lại chọn chẳng nói gì thêm nữa cả, chỉ chọn kết thúc câu chuyện bằng một chữ "ừ" mà thôi. Sau đó, trên đường về nhà, Trang và Sơn cũng chẳng nói gì nhiều...

Càng về cuối, ai lại có thể cứ giả vờ vui vẻ như thế được cơ chứ? Khi mà mục đích cả hai về nhà bây giờ là để... kí vào đơn ly dị.

"..."

Nhìn tờ đơn chứa đựng những con chữ vô nghĩa, Trang lặng im, hắn chẳng biết phải nói gì vào lúc này. Hắn phải thừa nhận một điều rằng hắn chẳng thể đóng vai một kẻ bình tĩnh được nữa rồi. Về phía Sơn, anh đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này, anh biết rằng kết cục của mối quan hệ này đã được định sẵn, thế nhưng sao đến cái thời khắc của sự quyết định rồi thì lại thấy tim mình hẫng đi một nhịp?

"... Trang điền và kí trước đi, anh điền sau."

Sơn ngập ngừng lên tiếng.

"Em điền sau không được ạ?"

"Trang điền trước đi, tên chồng ở trước mà."

"..."

Xuân Trang im bặt, hắn biết là mình chẳng thoát pressing được nữa rồi, đành phải cầm lấy cây bút, bắt đầu viết nên những dòng chữ đầu tiên...

Ở tầm nhìn này, Sơn có thể thấy được rằng Trang đang rất khó khăn để viết nên dòng chữ kính gửi... Cũng phải thôi, là anh, anh cũng chẳng có đủ dũng cảm để có thể đặt bút viết vào tờ đơn đó.

Dòng thông tin đầu tiên đã xong, dòng kế tiếp là khoảng trống để người chồng điền tên của mình. Trang nhìn vào đó, chiếc bút vẫn cầm trên tay nhưng hắn lặng như tờ, bên trong tâm trí trống rỗng, hắn chẳng nghĩ được gì... Khuôn mặt lúc này cũng chẳng thể đối diện với người đã kề vai sát cánh với mình suốt bao nhiêu năm nay, cứ chỉ cúi gằm xuống, hắn chẳng biết anh có chờ đợi ngày này đến không, thế nhưng ngày hôm nay là ngày mà hắn mong sẽ chẳng bao giờ tồn tại - cái ngày mà hắn và Sơn nói lời chia tay.

Xuân Trang không thể điền nổi tên mình vào ấy, vì hắn nghĩ rằng chỉ một nét bút thôi, là cũng tính rằng ở trong thâm tâm hắn tồn tại một chút ý định chấp nhận chia tay anh rồi.

Chia tay Sơn là điều mà hắn biết rằng mình không thể làm, bố và các anh em cũng đã nghĩ kế cho hắn níu kéo Sơn ở lại, thế nhưng hắn nghĩ như vậy tức là hắn đang biến mối quan hệ này trở thành sợi dây thừng trói buộc sự tự do của anh. Trang yêu Sơn, kể cả anh không ở cạnh hắn, thì hắn cũng vẫn yêu anh mà thôi. Vậy nên, nếu như anh đã quyết tâm chia tay thì hắn cũng sẽ cố gắng vì anh mà chấp nhận...

Hắn đã nghĩ như vậy đấy, nhưng giờ lại thấy sao mà khó quá.

Về phía Sơn, anh cũng không đủ dũng cảm đến thế, đôi bàn tay cũng chỉ biết vô thức mà chống xuống bàn, che đi đôi mắt đang phải đối diện với sự thật... Rằng anh và Trang sắp ly hôn. Ấy vậy mà ông trời mách bảo thế nào, khi he hé đôi mắt qua kẽ tay, anh lại thấy được những nét mực được viết trên tờ đơn... bị nhòe đi?

Trang đang khóc?

Khi một thứ cảm xúc nào đó bị dồn nén quá lâu, ắt nó sẽ được bộc lộ ra ngoài qua đường tuyến lệ. Trang cũng chẳng ngoại lệ, hắn đã cố giả vờ như mình chẳng sao đâu nếu hắn phải kí vào tờ đơn này, chẳng sao đâu nếu như hai người có chia đôi con đường, và cũng sẽ chẳng sao đâu nếu như không có anh ở bên... Sau tất cả, thì hắn lại đang ngồi đây và khóc trước mặt anh, như một thằng thất bại, không hơn không kém.

"... Hức, em...em không làm được..."

Sơn im lặng, anh nhìn hắn.

"..."

"Em đã cố gắng chấp nhận sự thật... Hức, nhưng em không làm được..."

"..."

"Em không giỏi ăn nói... Em không tốt... Em vô công rồi nghề..."

"..."

"Nhưng em yêu anh nhiều lắm... thật đấy..."

Trang càng nói càng khóc to hơn, hắn dường như mất đi khả năng kiểm soát được tuyến lệ của mình. Chứng kiến một Xuân Trang vui vẻ, tích cực hằng ngày giờ đây lại uỷ mị thế kia, Sơn xót lắm. Trang là người mà Sơn yêu, là người bạn đời chung chăn chung gối ngày ngày, chỉ có vô tâm mới không thấy thương mà thôi... Huống chi, Sơn còn yêu Trang nhiều như vậy.

Lỗi lầm của Trang không phải là lần đầu mà có, Trang cứ sai rồi lại hứa, hứa xong vẫn sai như vậy... Đến một ngày chẳng đẹp trời nào đó, ắt lòng bao dung của Sơn cũng chẳng thể dung túng cho Trang thêm được nữa...

Vậy nên anh mới quyết một lần suy nghĩ cho bản thân, cho tương lai của mình. Mình không trẻ, nhưng cũng không già, quan trọng hơn hết là mình còn sức trai tráng, tại sao phải chôn chân bản thân với một người họ Hứa cơ chứ? Anh đã từng nghĩ như vậy.

Thế nhưng sau cùng thì tình yêu mà anh dành cho người họ Hứa ấy vẫn nhiều hơn lý trí mà anh mang. Anh tin là lần này Trang đã thực sự biết sai, biết sợ và hơn hết là biết trân trọng cơ hội của mình... Vậy nên cho hắn một cơ hội cuối cùng, việc đó cũng đáng để thử đấy chứ?

Sơn cũng nguôi ngoai phần nào rồi... Nhưng thứ cần phải đối phó bây giờ chính là đứa trẻ to xác đang khóc bù lu bù loa lên chẳng biết trời đất là đâu kìa.

"Trang khóc xong chưa?" - Sơn nhìn hắn.

Trang nghe thấy lời anh nói cũng đã ngớt ngớt nước mắt dài, nhưng vẫn còn vương chút nước mắt ngắn. Hắn vẫn thút thít, nhưng với một âm lượng vừa đủ.

"... Hức."

"Xong chưa đó?" - Sơn vẫn kiên nhẫn, nhưng lần này anh nghiêng đầu, tiếp xúc gần hơn so với lúc nãy.

Trang có chút rung rinh vì cử chỉ này của Sơn.

Mẹ tổ sư, bao nhiêu năm rồi mà mình vẫn cứ như con gái mới lớn vậy. - Hắn nghĩ thầm, rồi mới lí nhí đáp lại:

"Em xong rồi."

Sơn bật cười, đôi mắt lấp lánh vẫn hướng về hắn, đôi tay thì dang rộng ra:

"Xong rồi lại đây anh yêu một cái, không khóc nữa."

Trang bỡ ngỡ, hắn mất vài khắc mới có thể mã hoá được câu nói của anh. Nhưng cũng chẳng mất quá lâu để hắn hiểu được những lời nói ấy, đã thay đổi cục diện mối quan hệ của anh và hắn đến nhường nào.

Mẹ tổ sư, Sơn cứ như vậy bảo sao em cứ giống con gái mới lớn mãi thôi.

***

Dạo này bận công việc trên công ty, ngoài Xuân Hải và anh Hiền ra thì cậu út Xuân An cũng chẳng gặp người trong nhà mấy, những lúc cả 3 tan làm thì cũng đã tối muộn, mọi người ăn cơm đi ngủ hết rồi.

Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay cậu út có lịch tăng ca nhưng lại đành phải mua chuộc sếp cho nó nghỉ bởi hôm nay nó có lịch đến nhà "anh vợ tương lai" tên Quân Bình để bàn bạc chuyện tổ chức lễ cưới.

An háo hức lắm, vì sắp được rước Bình về nhà.

Buổi gặp mặt ngày hôm nay cũng chẳng có gì quá căng thẳng, bởi giai đoạn phản đối kịch liệt của phía nhà Bình cũng qua rồi, nên cả An và Bình đều cảm thấy dễ thở hẳn.

"Ngày này tuần sau là bé đang nằm cạnh em, trên giường của em, trong phòng của em, ở nhà của em rồi." - Dắt chiếc Vespa cổ mà ông Thu mua cho từ đời nào ra ngoài chiếc cổng sắt to bự, An nhìn Bình cười hì hì mà nói.

Bình ngại gần chết, chỉ biết cười cười. Đang định nói gì đó thì bỗng dưng nghe được tiếng bàn tán đâu đây, hình như là ở bên nhà hàng xóm đang có cuộc bàn luận gì đó... liên quan đến anh và Xuân An?

"Các bác ạ, nghe nói hôm nay thằng cả nhà ông Quân đưa chồng tương lai về nhà đấy."

Bình im lặng, An cũng thế, dường như cậu cũng nghe được loáng thoáng.

"Chao ôi, báu bở gì. Cả gia đình đấy cậy ta đây giàu có nhất khu, nên lúc nào cũng chưng ra cái bản mặt kênh kiệu thấy mà ghét. Thằng cả tưởng sĩ với đời thế nào, mang tiếng là Omega cấp cao mà cũng chỉ đi kết đôi với một thằng Alpha lặn."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip