Chương 1: Khởi đầu
Thật là kỳ lạ! Thế giới xung quanh tôi đột nhiên trở thành một màu xám xịt kể từ khi em ra đi. Rin, tôi phải làm sao bây giờ? Tại sao em lại rời xa tôi? Một sự khó hiểu bao trùm gian nhà 4 góc nơi đây. Ngôi nhà trên cây này liệu em có còn nhớ?
Tôi đã phải lòng em từ lâu. "Không biết sẽ có ai cùng mình sẻ chia cảm giác này nhỉ!?" . Nốc hết li rượu nhẹ màu bạc, tôi mênh mang suy nghĩ. Đã 2 năm kể từ khi tôi sang Úc học tập.
Sự gia tăng dân số ở Nhật đã chạm đến vạch đỏ. Do vậy nên các sinh viên mới ra trường khó có thể xin việc làm. Nhật Bản là nước rất ưa chuộng Tiếng Anh. Các công ty, xí nghiệp cũng vậy. Hơn 50% sinh viên có việc làm đều nhờ vào tấm bằng du học. Vậy nên, đối với các gia đình khá giả như gia đình tôi sẽ không lưu luyến gì mà cho con đi thẳng ngay qua đến Úc, Mỹ, Singapo,... Ban đầu theo dự kiến là tôi sẽ không đi và rồi không hiểu "lí do", tôi lên đường.
Sự chênh lệch tiền tệ ở Nhật và Úc được tôi đánh giá là một trời một vực. Vì vậy, dù đem bên người vài chục ngàn yên cũng chỉ đủ cho một tháng tiền nhà trọ. Thật may mắn cho tôi khi vừa kiếm lần đầu đã gặp ngay bà chủ cho thuê tốt bụng đồng hương. Bà cho tôi thuê nhà giá khá rẻ. Căn nhà cấp 4, 2 tầng đầy đủ tiện nghi. Tổng cộng hàng tháng mất hết 20000 yên (≈23.40$). Đột nhiên thấy yêu Nhật quá!
Bà chủ có một đứa con gái lai Nhật-Úc tên Melody. Ban đầu tôi không tin đấy là Melody vì con bé quá giống người tình cũ của tôi - Rin. Vẫn cùng một màu tóc vàng, đôi mắt xanh của bầu trời và đại dương nhưng độ tuổi và tính cách thì lại khác hoàn toàn.
"Rin, em là Rin phải không?"
"Anh là ai, tôi không phải Rin!"
Melody đã phũ phàng với tôi như vậy khi tôi nắm lấy vai em. Đôi mắt em ngân ngấn nước, trông tôi lúc đó như một thằng biến thái. Như để thêm phần thuyết phục mình, tôi tra cứu các thông tin có liên quan đến Melody từ trường cấp 1, cấp 2,...
Quả thật... em ấy...không phải là Rin.
Melody là một cô bé dễ thương, dễ gần. Còn Rin thì khác, cô ngược lại hoàn toàn. Sở dĩ tôi quen Melody là do em ấy bắt chuyện mà thôi. Tiếng nhật tuy em thành thạo nhưng cũng không thể bằng tiếng anh.
- Chào anh, em là Melody, anh tên gì?
Melody chuồm nửa người vào cửa nhà trọ, tươi cười hỏi sau nhiều ngày sợ tôi.
- Anh là Len! Em vào nhà chơi!
Tôi trịnh trọng mời cô bé vào, không e dè, cô bé đi luôn vào nhà ngồi bệt xuống sàn. Quả nhiên khác hẳn với Rin, dù rằng ngoại hình rất giống.
Tiếng nước trà phản phất mùi thơm của sữa chạm vào đáy chiếc cốc mũ màu trắng vang lên nhỏ nhẹ như không muốn phá đi bầu không khí tĩnh lặng. Tôi đặt xuống trước mặt cô bé cùng ngụ ý mời thưởng thức. Chưa gì em ấy đã rước chiếc cốc trà sữa đến bờ môi hồng đào bằng đôi bàn tay trắng nõn. Melody rất tự nhiên. Sau khi thử một hóp, cô bé đưa ngón tay cái lên rồi khen :"Ngon!!!"
Nhìn thấy cô bé dính sữa ở vùng má phúng phính khiến tôi không khỏi bật cười. Melody nhìn tôi giận dữ rồi cười theo. Hệt như Rin. Có lẽ tôi là một người thích hoài niệm chăng?
- Anh Len này! Ở Nhật anh từng học ở trường cấp 3 nào vậy?
- ểh? Sao em lại hỏi vậy?
- Em định năm sau về Nhật học nên bây giờ em cần có thông tin!
Má tôi đỏ bừng lên xấu hổ, chuỗi sự việc ngày xưa xâu lại ùa về tâm trí tôi.
- Thôi, trường anh không có gì hay đâu! Hay em học ở trường K thử xem, trường J cũng được! Cơ sở vật chất đầy đủ, khuôn viên rộng, thoáng mát,...
- Vậy trường anh tên gì?
- Đã bảo là...-
- Em muốn biết!
Sự tò mò kích thích em ấy lên đến cực độ. Tôi vờ nhìn nơi khác rồi ra khỏi nhà với câu nói:"Anh có hẹn với bạn mà quên mất" và " Chào em nhé!"
Nhiều ngày sau, Melody chăm chỉ qua nhà trò chuyện, giúp đỡ tôi. Ngay khi ý nghĩ "Chắc Melody quên rồi!" thì nó phán ngay một câu :"Trường anh Len tên gì ạ?". Lần nào cũng vậy, đến một ngày tôi quyết định nói ra.
Đó là cái ngày mà mưa tấm tã, mây đen thêm phái, sông không sợ hạn hán. Hôm ấy tôi nghỉ học, nghỉ làm, dành ra một ngày nghĩ về quá khứ cùng chai rượu trắng nhẹ trong tay.
Đến khi tôi nhận ra thì Melody đã ở trước cửa với một chiếc ô rực rỡ cùng hộp bánh nhựa trong tay. Cô bé chắc hẳn đã thấy tôi tệ hại đến mức nào. Tôi không cố ý nhớ lại những gì đã qua, chỉ là không thể cản...
Thấy tôi như người mất hồn, Melody buông ô ra rồi chạy vào nhà lay tôi. Vừa lay, cô bé vừa hỏi "Anh không sao chứ?". Để trả lời, tôi nở một nụ cười cay đắng với cô bé.
Trong phút chốc, tôi thấy Rin đang ở trước mặt mình. Để chai rượu xuống nhẹ nhàng, tôi đè Melody xuống, cô bé ngạc nhiên nói không nên lời. Tôi đưa môi mình lại gần môi cô bé. Melody đỏ mặt, nhăn nhúm lại. Lúc ấy tôi choàng tỉnh sau cơn mê, đành ngồi dậy rồi nhận lấy một cái tát mạnh từ Melody. Cô bé che miệng lại, nước mắt đọng trên khoé mi. Tôi vẫn không động đậy gì, tôi còn không dám đối mặt với cô bé.
Thấy tôi như người mất hồn, Melody buông ô ra rồi chạy vào nhà lay tôi. Vừa lay, cô bé vừa hỏi "Anh không sao chứ?". Để trả lời, tôi nở một nụ cười cay đắng với cô bé.
Trong phút chốc, tôi thấy Rin đang ở trước mặt mình. Để chai rượu xuống nhẹ nhàng, tôi đè Melody xuống, cô bé ngạc nhiên nói không nên lời. Tôi đưa môi mình lại gần môi cô bé. Melody đỏ mặt, nhăn nhúm lại. Lúc ấy tôi choàng tỉnh sau cơn mê, đành ngồi dậy rồi nhận lấy một cái tát mạnh từ Melody. Cô bé che miệng lại, nước mắt đọng trên khoé mi. Tôi vẫn không động đậy gì, tôi còn không dám đối mặt với cô bé.
Căn phòng ngập trong sự im lặng khó xử. Melody dụi mắt rồi lấy chiếc bánh ra để giữa hai đứa, tự nhiên đi pha nước, lấy bình rượu đỏ cherry trong tủ lạnh và 2 cái cốc nhỏ. Bình rượu ấy là bình rượu vang Cherry bà chủ để trong tủ lạnh, rất đắt nên tôi không dám uống. "Póc", cái nút gỗ được mở bung ra, dòng nước đỏ được rót vào cốc.
- Hôm nay....là sinh nhật...em...Vậy nên...em muốn...cùng anh...ăn mừng...
Melody đưa mắt nhìn cốc nước trong khi mặt vẫn cứ như quả gấc.Lúc này tôi mới nhìn cô bé.
- Anh xin lỗi! Hồi nãy...anh thấy người quan trọng của anh, có gì không phải, em bỏ qua...
Má tôi cụng đỏ lên vì câu nói ấy, Melody khẽ xua tay nói:" Không sao ạ! Cạn li" nói rồi cô đưa cốc nước lên nốc một hơi, ho sù sụ.
Trong lúc ăn lấy chiếc bánh kem nho nhỏ em ấy đem qua, tôi lại bất giác thấy Rin. Tuy nhiên, đó không phải là Rin mà là Melody.
- Rin...là ai vậy ạ?
Cô bé hỏi tôi, tim tôi như thắt lại. Lấy chiếc điện thoại trong túi ra, tôi đưa cho Melody. Ngay ở màn hình nền là hai cô bé tóc vàng xinh xắn một ngắn tự tin một dài e ngại hệt Melody mặc hai loại đồng phục khác nhau.
- Đó là Rin...và...anh
============================Hết chương 1=====================================
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip