Chương 17: Thích?
Trong cơn mơ, không biết tôi đã phải thức đến bao nhiêu lần. Giữa màn đêm vắng lặng, Melody ngủ rất say, đôi lúc con bé còn phô ra nụ cười mỉm như thiên thần.
Đêm nay quả là đêm khó ngủ.
Tôi mò xuống bếp, khuấy li sữa nóng rồi ngồi mò mẫn trong bóng tối, đúng hơn là tôi chẳng làm gì trừ việc ngồi đấy.
Hơi nóng li sữa bốc lên sưởi lấy đôi má phúng phính. Đêm nay mưa nhỉ, tôi tự nhủ với mình.
Đã từng có người pha cho tôi li sữa nóng khi tôi thức dậy giữa cơn ác mộng. Sữa là ổn định tinh thần, anh bảo. Đến bây giờ vẫn chưa thể quên được, bao lần tôi tránh xa anh vì tâm lí sợ con trai mà chính anh gây ra. Nhưng cũng vì thế mà tôi đã mất anh. Tôi hoàn toàn mất đi một gia đình.
Sau đêm nói chuyện trong kí túc xá, trong tâm tư mình tôi vẫn rất sợ anh. Fukase, người gây ra cho tôi bao thương tổn từ thể xác đến tinh thần.
Tôi tiễn anh ra cổng và để Len lại một mình, hi vọng anh ta sẽ không thấy Len quá đẹp rồi lại làm càng.
" Rin, tuần tới mẹ và dượng kỉ niệm ngày cưới, em tới không? "
Đừng hỏi tôi như thế. Anh biết thừa vì ai mà tôi không đi ăn cùng gia đình mà.
" Không biết nữa... " - tôi lãnh đạm trả lời dẫu vẫn còn run lắm
Anh nhìn tôi, đôi mắt đượm buồn. Chốc lại để đôi tay lạnh vuốt ve má tôi. Tôi sợ chứ, tay tôi nắm chặt lại, nhưng vẫn không thể nhúc nhích dù chỉ một bước.
" Anh thật lòng xin lỗi, anh không hiểu được vì sao mình lại làm vậy với em... Khi ấy..." - Giọng anh rất chân thành "...anh không thể kiềm chế..."
Có nói lúc này thì cũng muộn rồi. Tôi muốn bộc lộ nhưng lại không nên lời.
" Khi em chạy khỏi nhà, anh ước mình nhận đau hơn khi em đá anh. Chắc anh là M mất rồi, haha. "
Anh cười. Trong phút chốc tôi chẳng còn sợ anh, vì lời nói cảm thương kia chăng? Hay vì tôi chẳng nỡ?
Anh chậm rãi bước ra cổng, tôi không đuổi theo, nhưng sẽ thật vô lễ nếu không có lấy cái trả lời cho anh.
" Có thể...tuần sau tôi đi..."
Anh vẫn đứng đó, không xoay lại, tôi có cảm tưởng anh đang cười. Anh rất mong chờ!
Fukase suy cho cùng có lẽ đã hồi tâm chăng? Không hiểu sao tim tôi ấm áp lạ thường...
Về lại phòng, người đầu tiên nhìn thấy không ai khác ngoài Kagamine Len.
Cô ấy vẫn còn đợi tôi?
" A Rin! " - vừa thấy tôi, cô reo lên như chờ đợi từ lâu
" Cậu qua đây có gì sao? " - tôi nhanh chóng pha gói trà cho cậu, tay tôi vẫn còn run.
" À, tớ nghĩ...sẽ có lúc cậu cần tớ...ý tớ là...tớ cần cậu...ý tớ..." - Len bối rối, tay chân loạn cả lên, ngốc nghếch đến đáng yêu.
" Đơn giản là cậu muốn giữ liên lạc đúng không? " - tôi mỉm cười
"...Dạ.."
Tiếng Len xìu xuống, không rõ do ngượng hay thế nào cậu cứ cúi đầu mãi.
A... Giờ tôi mới nhớ ra. Len chưa từng có sdt của tôi thì làm sao gọi lúc nãy... Mặt tôi phờ phạc lại. Thành thật lúc ấy tôi rất mong cuộc gọi là cậu.
Tôi bị gì vậy nè!!!?
Tôi giật phăng chiếc dt trên tay cậu ngay khi vừa lấy ra rồi bấm cả dãy số. Tâm trí tôi hỗn độn vô cùng.
BÍP!!!! Cửa phòng tôi đóng lại. Đã đến giờ đóng cửa phòng của kí túc. Để đảm bảo giờ giấc và trật tự trong trường, đảm bảo sự ý thức của học sinh, tất cả các phòng trong kí túc đều khóa cửa tự động vào thời gian này, đây là điểm đặc biệt của trường.
Len trông ủ rũ lạ thường, như sắp khóc đến nơi. Cậu sợ ở cùng người lạ chăng? Hay cậu thích ở một mình một không gian? Miệng cậu không ngừng lẩm bẩm " đóng cửa rồi...làm sao đây..."
" Len, cậu muốn ngủ cùng phòng tớ không? "
Thật ngốc khi nói câu ấy. Nhìn xem, cậu ta đỏ cả mặt rồi...
Nhưng đến cùng, chúng tôi vẫn ngủ chung giường. Len bảo muốn nằm dưới sàn nên tôi cũng hết cách. Gương mặt Len khi ngủ khiến lòng ngực tôi cứ phập phồng không yên.
Len...cậu mà là con trai thì tốt biết mấy. Có khi tớ thích cậu mất.
Tôi nghĩ gì thế này???? Phải ngủ thôi!
Cứ thế nửa năm đầy náo nhiệt của tôi lẳng lặng trôi. Quan hệ của tôi và Fukase cũng thoải mái hơn. Anh ta đã thật sự thay đổi. Số lần Len gọi tên tôi nhiều hơn. Tôi cũng không còn trốn tránh cậu, thay vào đó còn muốn được gặp cậu.
" Thích sao? "
Một cô bạn ngỡ ngàng khi tôi hỏi đến.
" Ừm...Rin chưa từng có bạn trai chăng? " - cô cười - " Thích giống như đồ ăn vậy! À thì, nếu cậu cực kì thích món nào đó thì sẽ muốn ăn quài luôn á! "
" Lily, bộ trong đầu cậu chỉ có ăn sao? " - Cô bạn khác gõ đầu cô ấy. - " Thích là tình cảm giữa hai người, là khi cậu muốn gặp người ta nhiều hơn, ghi nhớ từng câu nói, cử chỉ của họ. À, họ làm mình vui nữa. Nói đơn giản, khi thích một người, cậu thấy họ vui vẻ bên ai sẽ ghen tị ngầm, thấy họ mỗi ngày như lẽ sống đời cậu vậy. Rồi buồn hết cả ngày khi nhận ra họ giận cậu, họ buồn cậu, họ ghét cậu. "
Ra là thế. Tôi trầm ngâm cả một hồi lâu. Thấy thế, cả hai nở nụ cười ranh mãnh.
" Anh nào làm Rin động lòng chăng? "
" Đ...đâu có... " - Tôi cười trừ
" Rin nè! " - Lily nắm vai tôi - " Đồ ăn cũng cần xem nơi sản xuất! Hạn sử dụng và chất bảo quản nữa!!! "
Cậu ấy nói gì thế....
Lily lại nhận thêm một cú. Cuộc sống học đường của tôi, suy cho cùng chẳng tệ tí nào...
Từ xa, thoáng thấy Fukase, tôi chạy nhanh ra cửa. Anh sẽ đưa tôi về nhà hôm nay. Tôi chẳng còn lí do để trốn khỏi căn nhà ấy nữa, vì vậy tôi chuyển về nhà thay kí túc.
" Gì chứ? Thích là thế nào à? "
Vừa đi anh vừa cười cợt nhả. Sắp đến Giáng Sinh rồi, vận trên người hai lớp áo vẫn không ấm bao nhiêu.
" Đừng bảo em để ý anh nào nha! "
" Làm gì có... Chỉ là...con gái thì phải có khái niệm những chuyện đó chứ..."
Tôi đan hai tay lại. Fukase vẫn cười, không hiểu sao tôi lại thấy anh trưởng thành hơn khi xưa.
" Thích là cảm giác khi em muốn một người luôn bên mình. Không quan tâm tật xấu của họ, chỉ quan tâm liệu họ có thích mình giống thế hay không. "
Tôi tròn mắt nhìn anh. Tình trường lão luyện thật.
" Nhưng yêu thì lại khác. Khi em yêu, em sẽ muốn họ của riêng mình, họ luôn nghĩ về mình trong những cuộc chơi. Thậm chí có những người dùng hành động thay lời nói. "
Anh nhìn tôi dịu dàng. Hóa ra là vậy.
" Anh thích ai rồi sao? "
Fukase đỏ mặt bước vội. Có lẽ là vậy thật.
Giáng sinh sắp tới rồi, nên tặng gì cho Len đây? Lại nữa...tâm trí tôi chỉ nghĩ đến Len mãi...
Thật khó tin, Giáng Sinh năm ấy lại là năm chứa đầy kì niệm nhất. Từ vui thú đến đau buồn nhất...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip