Rosé (m)

Nhờ có sự thúc giục của chị Jisoo thì cuối cũng tôi cũng đã "bò" ra được đến sân khấu chính, hay nói chính xác là lết từng bước một thì đúng hơn. Đây là màn mở đầu buổi lễ, tất cả các nhóm nhạc sẽ tập trung đầy đủ trên sân khấu. Lúc đấy BTS là nhóm vừa bước ra đầu tiên rồi kế tiếp chính là Black Pink chúng tôi.

Bước chân nhanh chóng bắt nhịp với giai điệu bài hát, tôi nhanh nhẹn đứng kế bên họ nhưng rất khéo léo để lại một khoảng trống đủ rộng giữa hai nhóm. Tôi ngó ngang ngó dọc một hồi để đảm bảo không đứng sát họ, tuy mắt nhìn xuống dưới chỉ thấy được loáng thoáng chân ai đó, nhưng bằng một linh cảm sâu thẳm trong tim, tôi tin chắc đó là cậu ấy.

Để chứng minh rằng cảm giác đó không sai, tôi hất tóc, thoáng nhìn liếc, đúng là Jungkook. BTS thấy chúng tôi bước ra thì vội lùa nhau đứng gọn lại một chỗ, chỉ có cậu ấy là đứng chấp chới giữa ranh giới tôi cố tạo ra. Jungkook vẫn đứng chôn chân một chỗ, đôi giày bóng loáng giậm giậm xuống sàn, hình như cậu đang nhập tâm suy nghĩ gì chăng.

Quả thật lúc đó tôi thấy rất khó thở, khuôn mặt nóng lên trông thấy, tay chân vì lo lắng mà cảm thấy thật thừa thãi. Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc thế này, Lisa lại vô tình khiến tôi càng bối rối hơn.

"Chaeyoung cậu dịch sang một chút đi" - Lisa khều nhẹ tay tôi

Tôi đương nhiên là ngoan ngoãn dịch sang một chút nhưng chỉ là chút xíu thôi, hmm đủ chỗ cho chục con kiến đi qua.

"-__-" Không sai đó chính là vẻ mặt của Lisa sau khi thấy màn dịch chuyển có mà như không của tôi.

Nhìn cái biểu cảm như muốn bế hẳn tôi sang một bên của Lisa, Chaeyoung tôi đành ủy khuất, miễn cưỡng bước một bước rộng. Điều đó cũng có nghĩa là chúng tôi vừa thu hẹp khoảng cách với BTS, tôi và Jungkook phía sau chỉ cách nhau một bước chân không hơn.

Lúc đấy tôi không thể nhận biết xung quanh có gì nữa bởi tiếng đập thình thịch vang lên mạnh mẽ của con tim đã thu hút hết sự chú ý của tôi rồi. Chết tiệt, giờ tôi có thể khẳng định tim tôi đập rất tốt, rất khỏe và đập càng nhanh khi chỉ cần ở gần cậu ấy.

Dạo này cậu có khỏe không? Tâm trạng cậu thế nào? Tôi đều muốn biết. Hít một hơi thật sâu, dãn nhẹ cơ miệng, mắt làm một đường cơ bản quét qua Jungkook khi tôi kiếm cớ quay xuống cười nói với chị Jennie.

DAMN! EYES CONTACT! Đúng vậy chính là nó đó.

Ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau, rất nhanh chỉ 2 giây thôi, nhưng đó chính là khoảnh khắc chúng tôi đều nhìn thấy đối phương. Cậu biết không, tôi đã vô số lần ảo tưởng tới ngày Jungkook dùng ánh mắt ấm áp đó nhìn tôi. Và cuối cùng tôi đã nhìn thấy được hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt long lanh của cậu. Không kìm nén được hạnh phúc, tôi nở nụ cười tươi rói hết cỡ quay lên trên, tâm tình vì thế cũng tốt lên trông thấy, vô cùng hào phóng ban phát những nụ cười quyến rũ tới các masternim dưới kia. 

Thấp thoáng thấy bóng dáng anh quản lý đang liếc mắt nhìn tôi cảnh cáo, một cơn gió lạnh như vụt qua người khiến tôi không khỏi chột dạ, cụp mắt xuống. Xốc lại tinh thần, giờ là lúc Rosé tiểu thư lạnh lùng lên sàn rồi. Bề ngoài tôi giữ vững phong thái điềm đạm, yêu kiều, sang chảnh nhưng ai biết được trong lòng vốn đã nổi sóng bão bùng, hận không thể sảng khoái mà cười một trận cho đã. 

Mùi bạc hà the mát của Jungkook quanh quẩn trong không khí, vương vấn nơi đầu mũi khiến tôi không tự chủ mà hít vào một ngụm. Tại sao giữa vô vàn idol, mùi hương nước hoa các loại trộn vào nhau nhưng tôi chỉ ngửi thấy được mùi hương của cậu ấy nhỉ? Hương bạc hà ngọt ngào, mát lạnh, trong trẻo như chính con người Jungkook vậy. Liệu đây có phải là bùa mê tình yêu? Vậy thì tôi nguyện chìm đắm trong nó mãi mãi.

Đôi lúc tôi thấy thật sự phải khâm phục bản thân mình khi đứng gần crush, hít thở chung bầu không khí với crush, eyes contact với crush mà vẫn có thể bình tĩnh như không có gì xảy ra. Nếu có thể hẳn tôi sẽ được nhận giải diễn viên tiềm năng của năm mất. Cậu muốn biết bí quyết phải không? Đơn giản thôi, tôi chỉ cần niệm thần chú "Bố Yang đang coi" là thần thái luôn luôn sẵn sàng :)))

-------------------------------

Từ trước tới nay mỗi khi lên sân khấu tôi đều phải uống một lon nước ép xoài, không biết từ bao giờ nó đã thành một thói quen khó bỏ. Và đương nhiên, ở SBS Gayo Daejun cũng không ngoại lệ. 

Vì màn trình diễn của nhóm tôi được xếp gần cuối chương trình nên tôi cũng vô cùng thong thả đi dạo trong khu vực hành lang phòng chờ. Đi bộ muốn gãy chân mới tìm được cái máy bán nước tự động nhưng chưa kịp mừng thì tôi đã phát hiện. Các lon nước đều còn đầy đủ ngại trừ loại nước mà tôi muốn, nó hết sạch. Chả nhẽ mất công đi bộ lại trở về tay không, đành nhắm mắt nhắm mũi chọn đại lon cappuccino. Vậy mà thế quái nào mà vừa đút tiền vào thì cái máy lại dở chứng không hoạt động. Tôi biết bản thân vốn khù khờ, dễ tin người nhưng ngay đến cả cái máy vô tri vô giác này cũng dám lừa lọc Park Chaeyoung tôi sao? AAAAAAAAAA

Hận không thể xả cục tức này, tôi đành lười biếng đá cái máy vài cú. Nỗi tức giận còn chưa thể xả ra nhưng mắt tôi đã ầng ậc tầng nước mỏng vì đau đớn. Ngay cái lúc nước mắt trực trào thì một bàn tay nhanh nhẹn đập nhẹ cái máy vài phát rồi thản nhiên lấy lon cafe vừa rơi xuống. Tôi còn chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy rõ ràng bên tai tiếng khui nắp lon. 

Tiền của tôi mà! Ai dám hẫng tay trên lon nước của tôi? Bàn tay vô thức nắm chặt, ngửa cổ định cho người đó một bài "nhạc vàng" thì...........

Không phải chứ, là JUNG KOOK!

Thân ảnh cao lớn, khí chất bức người của cậu khiến tôi đột nhiên thấy bản thân thật nhỏ bé dù tôi cũng chỉ kém cậu có nửa cái đầu. Gương mặt đẹp trai hoàn hảo như được tạc tượng mà tôi vẫn mơ mộng mỗi đêm giờ lại đối diện ngay trước mắt thế này. Cảm giác không hề giống như trên sân khấu bởi hành lang hoang vắng này chỉ có độc tôi và cậu ấy. Đôi mắt sáng như sao nheo lại, khóe miệng cong lên cùng thanh âm trầm ấm của cậu phá vỡ không gian khiến tôi đang ngây người cũng đã kịp tỉnh lại. 

"Cậu uống đi này" Jungkook vẫn giữ nụ cười, tay giơ trước mặt tôi là lon nước ép xoài. Ủa rõ ràng hết loại này rồi nên tôi mới chọn Cappuccino mà nhỉ. 

Nhìn tôi ngẩn người vẻ mơ hồ chưa tin, cậu liền giải thích thêm: "Yên tâm, tớ mới khui thôi chứ chưa uống. Tớ thích Cappuccino hơn."

Khi não tôi còn chưa load xong thì Jungkook đã vội vàng dúi vào tay tôi lon nước rồi tiêu soái bỏ đi. Bất động nửa ngày, tôi mới bật cười nhìn lon nước trong tay, nhịp tim tăng cao một cách khó tả. Càng ngày tim tôi càng đập một cách không kiểm soát. Để rồi mới chợt nhận ra, một câu cảm ơn tôi còn chưa kịp nói.

Chả biết tôi đã ôm niềm hạnh phúc lâng lâng đó về phòng chờ như thế nào? Nhưng chắc chắn một điều là nhìn tôi không giống bình thường, mà hết sức bất bình thường. Tôi nâng niu lon nước ép như nâng trứng, nhẹ nhàng, tôn kính đặt nó lên bàn. Lisa thiếu điều muốn rớt mắt khi thấy dáng vẻ sùng bái của tôi.

"Thèm thì uống đi, bày đặt"

Tôi cười cười như con ngơ, lắc đầu "Tớ mà uống thì sẽ chết sặc vì hạnh phúc mất"

Đồ Jungkook đưa cho sao có thể tùy tiện nói uống là uống được. Tôi đã tính là phải mang về nhà, chụp checkin các thứ rồi mới từ từ thưởng thức nó, phải ghi danh lịch sử, cất giữ vỏ lon này.

Chị Jisoo từ đâu xuất hiện, hùng hồn vỗ ngực "Vậy để chị chết sặc hộ cho" nói rồi đưa tay định với lấy. Nhanh như cắt, tôi mang máu chiến của gà mẹ, vội vàng nhảy ra "cứu mỹ nhân", ôm chặt lon nước trong tay, thành công bảo vệ nó. Chị Jennie chỉ ôm đầu day trán, nhìn bọn tôi tự nhủ cả đám thật rảnh rỗi.

-----------------------------------

Đêm giáng sinh đáng lẽ sẽ rất đẹp nếu như khoảnh khắc ấy tôi không bị cậu bắt gặp. Sau buổi lễ, tôi quay trở lại phòng chờ cùng cả nhóm, trên đường tình cờ gặp anh Jinhwan nên anh em rủ rê nhau ra một góc tâm sự. Chuyện bố Yang hạn chế cho IKON tiếp xúc với chúng tôi thì có lẽ là ai cũng biết. Gốc rễ vấn đề thì tôi không tiện nói. Đừng tưởng cùng công ty ra vào là có thể gặp nhau, tính toán sơ sơ cũng phải một năm trời tôi đã không gặp anh ấy. 

Hồi còn là thực tập sinh thì anh Jinhwan chính là người thân với tôi nhất, anh cũng đã giúp tôi rất nhiều trong việc luyện thanh. Tuổi tác không chênh lệch quá lớn, anh lại rất hiền nên tôi toàn là người bắt nạt anh ấy đặc biệt là khoản chiều cao :))) Không biết người khác nghĩ sao, chứ tôi thấy sự đáng yêu của ảnh chính là ở cái chiều cao có giới hạn đó nha.  

Hiếm mới có dịp cuối năm tụ họp vì vậy mà tôi xin phép anh quản lý trước rồi mới đi ôn lại chuyện cũ với ông anh lùn nhà IKON. Chả nhớ anh Jinhwan nói cái gì chọc giận tôi khiến tôi không màng hình tượng mà "đè đầu cưỡi cổ"ảnh. Ai bảo anh ấy lùn hơn tôi 3cm nên việc bắt nạt cũng vô cùng dễ dàng, còn thích thú chứ. Trêu đùa quá hăng nên tôi không để ý có người đi qua, chỉ đến khi thấy anh Jinhwan cúi chào ai đó thì tôi mới để ý mà thu lại "móng vuốt".

BTS! Không chỉ 1 mà hẳn đông đủ 7 người.

Tôi phản xạ nhanh nhạy vội cúi chào, miệng lí nhí vài câu. Sao tôi lại có thể não cá vàng đến mức quên mất phòng chờ của họ ở ngay đây vậy chứ. Lòng chua xót, miệng đắng ngắt cố nuốt khan, không dám ngẩng đầu nhìn họ. Phen này hình tượng thục nữ đã bị vứt cho chó gặm rồi. Jungkook hẳn nghĩ tôi vừa là một kẻ biến thái vừa còn là một bà cô bạo lực nữa.

Tất cả, tất cả đều tại ông anh lùn Jinhwan. Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ chia sẻ một miếng xoài nào cho anh ấy nữa.

Lần này Chúa cũng không giúp con được rồi =))

@ r e g i n a


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip