Chương 9

Park Chaeyoung đi rồi, Jungkook trở lại chỗ ngồi của mình, từ trong ngăn kéo rút ra một tập tài liệu, chậm rãi lấy ra một số hình ảnh của cô. Đầu tiên đập vào mắt của anh là hình của Park Chaeyoung đang hồn nhiên mỉm cười vô cùng xinh đẹp. Một tấm nữa cũng là hình của cô nhưng góc độ, biểu hiện khác nhau nhưng tất cả đều mê người.

Từ lúc gặp cô lần đầu anh đã sai người tìm hiểu tất cả về cô. Anh biết cô bản tính kiêu ngạo, thanh danh trong giới xã giao cũng không tốt, lời đồn đãi rằng cô là con bướm xinh đẹp, khắc tinh của đàn ông, thủ đoạn cao minh.

Những cô gái như vậy bình thường đàn ông đều e ngại nhưng anh thì không. Anh tán thưởng sự dũng cảm của cô, anh biết được tính tình cô không ngọt ngào mà dễ nổi nóng, cơ trí vô cùng nhưng lại không thâm sâu. Tất cả những thứ về cô đều hấp dẫn anh.

Vì Park Chaeyoung vô cùng nhạy cảm nên muốn đến gần cô không phải là chuyện dễ dàng, cần phải trả một giá thật lớn nhưng anh lại cảm thấy rất đáng. Bởi vì anh biết Park Chaeyoung không giống với những cô bạn gái trước kia của anh, lâu ngày sẽ sinh chán, cô xinh đẹp hơn người hơn nữa lại là một dấu hỏi lớn mà anh cần tìm hiểu giải đáp.

Jungkook lấy ngón tay sờ nhẹ vào tấm ảnh của Chaeyoung, tưởng như được chạm vào da thịt cô. Anh mơ hồ cảm thấy mình không đợi được nữa, không thể đợi để được sống cùng cô, gặp cô mỗi ngày...

Park Chaeyoung sớm đã thu dọn xong hành lý.

Ngôi nhà này đến hôm nay xem như đã hoàn toàn đóng cửa, cô không khỏi có cảm giác quyến luyến. Có lẽ mười ba năm trước khi mẹ bỏ đi, "nhà" trong cô cũng đã chết. Cô lặng lẽ ngồi trong phòng khách, những kí ức cũ như một đoạn phim chiếu trong đầu cô, thời gian vui vẻ hạnh phúc ngắn ngủi chỉ còn lại chỉ là cô độc và chua xót. Nhưng từ nhỏ cô đều sống ở đây, không phải nói rời đi là có thể rời được ngay.

Chaeyoung nghĩ tới Jeon Jungkook, anh ta cũng là một người dễ chịu. Nhưng một khi đã chấp nhận trò chơi này cùng anh thì cái giá phải trả chắc chắn sẽ không dễ dàng. Nhưng không sao cả, cô tự trấn an bản thân, dù sao cô cũng không còn gì để mất. Cyon cô đã giao cho Taehyung toàn quyền phụ trách, tin rằng anh có thể phát triển việc kinh doanh của nó. Dù gì Cyon cũng là tâm quyết của cô và Taehyung. Park Chaeyoung không hề đề cập đến thỏa thuận của mình với Jeon Jungkook cho Taehyung biết. Nhưng cô lại tâm sự với Jennie, cô còn nói với Jennie là sẽ phá vỡ kế hoạch của Jeon Jungkook. Jennie không tán thành cho rằng cô đang đùa với lửa, có thể làm tổn thương người khác và chính bản thân mình, không ngừng khuyên can cô.

Park Chaeyoung không để vào tai lời của Jennie. Từ trước cho đến nay Jeon Jungkook là người đàn ông duy nhất mà cô không thu phục được. Cô phải làm cho anh giảm nhuệ khí mà chịu thua mình. Nếu không cô không thể nào xóa bỏ được cơn tức giận.

Tóm lại cô dứt khoát chấp nhận sống cùng anh, trả giá lớn nhất là thất thân thôi! Dù sao cô cũng không có ý định bảo toàn tấm thân trong trắng của mình, đến bây giờ nguyên nhân chính cũng là vì không có người đàn ông làm cô động lòng.

Đinh ...đoong.. Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên.

Park Chaeyoung ra mở cửa, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đang đứng trước cửa. Ông hỏi: "Xin hỏi có Park tiểu thư ở đây không ạ?"

"Tôi đây!" Chaeyoung một mặt trả lời, một mặt cảm thấy người này rất quen mặt.

"Tôi là lái xe của Jeon tiên sinh, đến đón cô về nơi ở mới." Người đàn ông cung kính nói. Park Chaeyoung chợt nhớ đây chính là người lái xe cô đã gặp dạo trước, cô liếc ra phía ngoài thì đúng là thấy chiếc Bentley của Jeon Jungkook.

"Phiền chú lấy hành lý đằng đó giúp tôi." Cô chỉ vào hành lý của mình. Người lái xe không nói gì lẳng lặng đem hành lý ra xe.

Đứng trước cổng ngôi biệt thự, Park Chaeyoung nhìn lại một lượt khắp nhà, tuy nói nhà này đã gây cho cô nhiều khổ đau chua xót nhưng cũng là nơi che mưa che nắng cho cô trong suốt hai mươi sáu qua. Hiện giờ phải rời khỏi đây trong lòng thật cảm thấy không nỡ.

Người lái xe không biết tự lúc nào đã bước đến cạnh cô. "Park tiểu thư, chúng ta đi thôi!"

Park Chaeyoung dứt khoát đóng cửa. Một khi đã đóng cửa, cũng chính là đóng lại cánh cửa nhớ về quá khứ.

....

Xe của Jungkook hiển nhiên lớn hơn xe của bố cô, trang thiết bị thật đúng là hoàn hảo, có màn hình máy tính LCD cùng một tủ lạnh nhỏ giấu ở bên trong ghế xe. Hơn nữa ghế ngồi thật rộng rãi có thể điều chỉnh để nằm xuống nghỉ ngơi. Loại xe cao cấp như vậy nhất định là nhập khẩu nguyên chiếc từ nước ngoài, xem ra Jeon Jungkook không chỉ biết kiếm tiền mà còn biết hưởng thụ nữa. Park Chaeyoung vừa sờ đông sờ tây vừa suy nghĩ.

Không bao lâu sau xe dừng ở trung tâm khu Myeong - dong, cô nhìn ra ngoài trước mắt là một tòa nhà cao tầng biệt lập có hoa viên rộng lớn xung quanh, tòa nhà này chính là khu căn hộ cao cấp vô cùng nổi tiếng ở Seoul.

Lái xe sau khi dừng lại giúp cô xuống xe, anh cầm bảng điều khiển điện tử nhanh chóng ấn vài số, cửa lớn tòa nhà tự động mở ra, bên trong là một khuôn viên rộng lớn có nhiều loại hoa cùng cây cảnh thật xinh đẹp.

“Park tiểu thư, mời cô đi thang máy lên thẳng lầu chín, Jeon tiên sinh đang đợi cô.” Nói xong, lái xe liền rời đi.

Chaeyoung cố sức kéo hành lý đi vào thang máy, sau khi ấn số cô đứng ra một bên chờ đợi. Cho đến giờ phút này, cô không thể bỏ qua cảm giác bất an ngày càng tăng. Cô có cảm giác mình giống như là một con sơn dương đang chờ làm thịt, chỉ cần bước vào cửa nhà Jungkook thì sẽ mặc cho anh ta xử lý, rơi vào vũng bùn không thoát ra được.

Thật buồn cười! Park Chaeyoung từ khi nào lại trở nên nhát gan như vậy? Cô bỗng dưng bật cười nhưng tiếng cười không được tự nhiên.

Thang máy vừa dừng, cửa mở ra không một tiếng động, cô nhanh chóng đưa hành lý ra. Quả nhiên lầu chín chỉ có một mình Jeon Jungkook ở. Tấm bảng ghi tên bằng đá cẩm thạch biểu hiện thân phận cao quý của chủ nhân.

Park Chaeyoung đứng ở trước cửa, hơi sửa sang lại ngoại hình của mình một chút, trong chốc lát cô lại buông tay xuống. Kỳ quái, cô chưa bao giờ khẩn trương như vậy trước mặt đàn ông, hôm nay không biết uống lộn thuốc gì? Cô chán ghét ra miệng.

Sau khi dùng sức nhấn chuông cửa, cô nín thở chờ đợi.

Cạch một tiếng, cửa mở ra, đứng ở cạnh cửa là thân hình cao lớn vạm vỡ của Jungkook. Mái tóc đen của anh ẩm ướt, hình như mới vừa tắm xong. Anh mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, thoạt nhìn thật thoải mái, không có vẻ uy hiếp người khác như bình thường, có vẻ thoải mái tùy tiện hơn.

“Xin chào! Tôi còn tưởng là em thay đổi ý định.” Tiếng nói trầm thấp mê người làm Chaeyoung toàn thân bàng hoàng như tiếp xúc phải điện.

“Cho tới bây giờ tôi chưa từng trốn tránh!” Che giấu cảm giác của mình, cô ngước mắt lên lạnh lùng nhìn thẳng vào anh.

Jungkook cố gắng đè nén không cho tiếng cười thoát ra khỏi cổ. Tiểu mỹ nhân  của anh như một con nhím đáng yêu, khi giận toàn thân đều giương ra mũi nhọn, thật sự là rất thú vị.

Park Chaeyoung nhanh chóng đánh giá một chút về nội thất, nơi anh ở cực kỳ rộng lớn, bày trí theo phong cách Châu Âu, rõ ràng là do nhà thiết kế nổi tiếng phụ trách, không gian thật hài hòa. Ngay cả những hàng nội thất bày trí trong nhà đều là hàng cực kỳ cao cấp.

‘Em đi theo tôi! Tôi giới thiệu các phòng cho em, sẵn tiện em có thể tắm rửa một chút.” Jungkook lấy hành lý của cô, đi trước hướng dẫn cho cô.

Park Chaeyoungkhông thể lựa chọn liền làm theo lời anh, yên lặng đi phía sau.

Trừ bỏ phòng khách ở ngoài, Jungkook dẫn cô đi xem nhà bếp, nhà ăn, phòng xem phim, thư phòng, không gian tất cả các phòng đều rộng mở lại thoải mái, thanh lịch ấm áp nhưng không mất đi nét xa hoa hiện đại. Cô để ý chỉ còn một phòng chưa xem, có thể hiểu được đó chính là phòng ngủ của Jeon Jungkook.

Quả nhiên không sai!

Jungkook đẩy cánh cửa của phòng cuối ra, trong phút chốc Chaeyoung dường như ngây người, phòng này thật sự rất lớn! Mặt sàn được lót bằng thảm màu xám nhã nhặn, chính giữa phòng là một chiếc giường cực lớn, cả phòng dùng màu vàng nhạt làm chủ đạo, thiết kế phòng thật lớn nhưng lại có vẻ riêng tư ấm áp.

Trong phòng còn có một bộ sô pha kiểu cổ có hoa văn làm cả căn phòng có vẻ thật sống động, toàn bộ vật dụng trong phòng đều được làm từ gỗ màu be sang trọng.

Chaeyoung nhìn xung quanh, vẻ mặt bình thản nhưng đột nhiên cô có chút kinh hãi hỏi: “Tôi… tôi ngủ ở đâu?” Nơi này rõ ràng không có phòng nào dư thừa.

Jungkook phát ra tiếng cười rất nhỏ, giống như cô vừa hỏi một vấn đề hay lắm. “Đương nhiên là ngủ cùng một chỗ với tôi.”

Chaeyoung nhìn chằm chằm chiếc giường lớn quá mức không khỏi cảm thấy choáng đầu hoa mắt. “Ngày đó anh không có nói như vậy!” Cùng anh ngủ cùng một chỗ, ngay cả trong mộng cô cũng chưa từng nghĩ tới.

Jungkook cố ý nhíu mày, vẻ mặt trầm tư nói: “Tôi nhớ đã nói rằng em sống cùng tôi đương nhiên là phải ngủ cùng phòng với tôi, không phải sao?”

“Cái gì mà đương nhiên?” Park Chaeyoung không khỏi tức giận gầm nhẹ.

Jeon Jungkook nhún vai, “Em không muốn cũng không sao, hợp đồng hôm trước liền hủy bỏ.”

“Anh đang uy hiếp tôi phải không?” Hai mắt của cô bốc lửa giận, trầm giọng nói.

“Quyền lựa chọn là của em.” Anh vẫn vô cùng thoải mái.

Park Chaeyoung trầm nét mặt, nhặt lấy hành lý của cô ở trên thảm, cô đã qua sông không thể đổi ý. “Đồ dùng của tôi phải để ở đâu?”

Jungkook hướng đến một vách tường thật lớn, “Nơi này đều trống, em cứ việc tự nhiên!” Tiếp theo anh ấn một nút, cửa tủ quần áo trong nháy mắt mở ra, lộ ra một không gian sắp xếp ngăn nắp quần áo và đồ dùng của nam giới.

“Giày cùng với túi hành lý có thể đặt ở đây.” Jungkook hướng dẫn.

Chaeyoung chỉ có thể đờ đẫn nhìn, máy móc gật đầu. Cô đột nhiên cảm thấy cực kì vớ vẩn, trong lòng dâng lên một cảm giác như muốn chạy trốn.

Dường như nhìn ra vẻ kì lạ của cô, Jungkook ghé sát mặt cô, thấy ánh mắt mờ mịt bối rối của cô anh đau lòng không thôi.

“Đừng lo lắng, ở cùng tôi em sẽ được chăm sóc thật tốt.” Anh ở bên tai cô an ủi vỗ về.

Đáng chết, cô làm sao vậy? Có lầm hay không mà ở trước mặt Jeon Jungkook lộ ra vẻ yếu ớt? Cô đến đây là để giáo huấn anh nhưng ngược lại lại để cho anh an ủi, cô ảo não nghĩ.

“Tôi không có việc gì, không cần người khác chăm sóc.” Cô quật cường nói.

Jungkook cười cười cho qua, một tay khẽ vuốt hai má của cô. “Cho em nửa giờ sửa sang lại hành lý, sau đó chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm.” Nói xong, anh lập tức buông cô đi ra khỏi phòng.

Jeon Jungkook dẫn Chaeyoung đến một nhà hàng nhỏ gần nhà để dùng cơm.

Trong lúc ăn cơm, hai người đều không nói chuyện với nhau. Jungkook nhìn cô thật lâu nhưng cô hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Những hành động thất thường vừa rồi vẫn khiến cô ảo não không thôi, bây giờ cô không thể lại mất mặt, cô phải tìm thời gian để nghĩ kế hoạch, chỉ nghĩ đến tương lai ngày nào cũng bị Jeon Jungkook khống chế, cô liền cảm thấy thật tức khí.

“Buổi chiều tôi phải về công ty một lát, có thể về trễ một chút.” Jungkook bỗng nhiên nói.

Park Chaeyoung liếc nhìn anh một cái không trả lời.

“Cả buổi chiều em có thể làm việc của em nhưng buổi tối bảy giờ, em phải chuẩn bị cùng tôi tham dự tiệc của hội liên minh ngân hàng, tôi sẽ về đón em.” Jungkook nhìn chằm chằm vào mắt của Park Chaeyoung, dường như muốn từ ánh mắt của cô tìm ra điều gì đó.

Chaeyoung đẩy ghế ra khỏi bàn ăn, nhìn anh mỉm cười, “Xin tuân lệnh, Jeon tiên sinh.” Lời nói mơ hồ tràn ngập sự châm chọc và khiêu khích.

Jungkook cúi người về phía trước, đưa một tay ra trêu chọc đôi môi của cô.

“Đừng nghĩ muốn chọc giận tôi, em gánh không nổi hậu quả cơn giận của tôi đâu.” Anh nói cực kỳ nhẹ nhàng, ngón trỏ cũng nhanh chóng tiến vào miệng trêu chọc cái lưỡi đinh hương của cô. Trong mắt hiện ra vẻ ham muốn trắng trợn, một phút cũng không rời nhìn chằm chằm vào cô.

Park Chaeyoung cực lực trấn định bản thân, hai gò má bị đốt nóng hồng rực lên. Ngón tay anh dường như có ma lực, đốt nóng ý chí lạnh như băng của cô. Cô thiếu chút nữa muốn hòa quyện ngón tay anh vào trong lưỡi cô.

Đang lúc toàn thân cô nóng lên, mê hoặc không thôi. Jungkook thu người về, ánh mắt dán vào cô, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh lấy ngón tay vừa rồi đưa lên môi mình hôn lấy.

Trời đất! Cái tên sắc lang! Park Chaeyoung không chịu được ngọn lửa trong mắt anh, chật vật hạ mắt xuống.

Vì sao mỗi lần cùng anh giao đấu, cô đều luôn phải ở thế hạ phong, anh đều có thể hóa giải mọi công kích của cô? Chaeyoung không phục nghĩ ngợi.

“Chúng ta về đi!” Jeon Jungkook đứng lên đưa tay về phía cô.

Cô do dự một chút, cuối cùng cũng đưa tay cho anh nắm. Bây giờ phản kháng anh dường như không phải là một hành động thông minh.

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip