CHAP 3

Ai nha, cái tên lưu manh này lại muốn hành hạ tôi đây mà, nắm tay hay bẻ tay vậy. Cậu ta kéo thì cứ kéo làm gì mà bước nhanh như vậy, tôi biết chân cậu ta dài hàng mét trong khi kích thước chân của tôi thì có một mẩu, nhưng cũng đừng làm ra cái cảnh tượng người trước nhàn nhã đi, người sau vất vả chạy chứ. Bước vào trong dãy nhà vệ sinh, cậu ta ném tôi vào góc tường, lại áp sát mặt vào tôi. Trời đất, sao lúc nào cậu ta cũng thích dồn tôi vào chân tường thế, đã vậy còn lớn tiếng nạt nộ khiến tôi suýt nữa thì bệnh tim tái phát:

"Cô bị ngu à? Sao lại để bọn họ bắt nạt như vậy? Cô không thấy nhục à?"

Khốn nạn, cậu ta là gì mà dám nhục mạ tôi. Lòng mắng chửi cậu ta như vậy nhưng khóe mắt tôi lại cay cay, tôi biết tôi sắp khóc rồi. Tôi yếu đuối tôi nhút nhát, tôi biết chứ, biết hết nhưng mà tôi phải làm sao tôi không có cái can đảm mà cãi tay đôi với bọn họ, giống như tôi ở trước cậu ta không có chút sức lực phản kháng, tùy ý để cậu ta nặn thành muôn hình vạn trạng.
"Tôi ngu đấy. Tôi nhục đấy. Thì đã làm sao? Cậu khác bọn họ ư? Cậu cũng bắt nạt tôi đấy. Cậu không có quyền để nói như thế."

Tôi không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà hét vào mặt cậu ta, giọn tôi cũng khàn đặc đi rồi, khóe mắt nặng trĩu vì lệ. Nhìn khuôn mặt cậu ta phía đối diện, khẽ ngạc nhiên, khẽ thẫn thờ rồi đột nhiên nở nụ cười, nụ cười này tôi cũng không biết miêu tả như thế nào nữa. Tiếng nói mị hoặc của cậu ta lại phảng phất ngay bên tai của tôi:

"Đúng thế, chỉ một mình tôi có thể bắt nạt cô. Ngoài tôi ra bất cứ ai cũng không được phép."

Cậu ta nói xong thì quay lưng bước đi. Tôi ngồi thụp xuống đất mà khóc. Cái con người xấu xa ích kỉ nhà cậu ta, tổ tiên tám đời nhà cậu ta làm việc thất đức nhất chính là sinh ra đứa chắt chit hư đốn như vậy. Sao cậu ta cứ phải chạm vào nỗi đau trong lòng tôi, sao lúc nào cũng bắt nạt tôi? Tôi ghét cậu ta, cả đời này sẽ ghét cậu ta. Đồ lưu manh.

Khóc một trận thỏa thích, tôi bước vào phòng vệ sinh, té dòng nước mát lạnh lên mặt mình. Ngẩng đầu nhìn mình trong gương, đến tôi cũng cảm thấy bản thân thật thảm hại, cũng muốn khi dễ chính mình một phen, sao tôi lại yếu đuối vậy chứ? Nếu tôi mạnh mẽ hơn đã có thể tự bảo vệ mình, không bị người khác coi là chân sai vặt hay búp bê bằng vải tùy ý tung hứng. Hít một hơi thật sâu tôi lại bước về khu nhà đa năng, làm nốt công việc nhặt quả cầu lông còn dang dở. Nhưng khi bàn tay tôi chỉ còn cách quả cầu xinh xinh một centimet thì có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, ngẩng đầu lên là "hót phân" Kiều Nhạn đây mà, cô ta nở nụ cười tươi như hoa, khách sáo như đối đãi với Tổng Thống:

"Ai ya, Song Y à, sao cậu lại nhặt cầu lông làm gì? Cậu ra đánh với tụi mình cho vui."

Cái gì vậy nè? Trời đất đảo lộn à, hay là ngày tận thế đến nơi rồi, nên cô ta tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng mình được sống trên thế gian này để đối xử tử tế với kẻ luôn bị cô ta khi dễ như tôi để khi cô ta chết đi có thể sớm được đầu thai. Chắc chắn là chỉ có lí do như vậy, chứ cái con người ỷ mình xinh đẹp mà kênh kiệu này làm gì có chuyện xem trọng một cô gái không có nhan sắc như tôi.

Tôi cũng không làm khó cô ta chỉ nhẹ tay lách ra khỏi bàn tay thân mật trắng mụp mạp kia, khẽ từ chối yêu cầu thân thiện ấy:

"Mình không biết đánh, cậu cứ chơi đi."

"Vậy cậu ngồi xuống ghế nghỉ ngơi đi, không cần phải làm gì hết."

Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị cô ta ấn dúi xuống ghế, còn không quên nở nụ cười nghiêng thành đổ thúng trước mặt tôi:

"Mình ra chơi nha, ở đó vui vẻ."

Tôi cười cứng đờ đáp lại, bản thân cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả giờ thể dục trôi qua ai cũng nhìn tôi bằng con mắt kiêng dè, chẳng lẽ lúc nãy tôi khóc ghê quá nên bây giờ vô cùng xấu xí, bọn họ lại anti tôi. Đến cả trái bóng rổ lăn lóc đến chân tôi, đưa tay định cầm lên cũng bị Trình Khiêm nạt nộ:
"Cậu yên đấy. Để tự tớ nhặt."

Hay rồi hay rồi, bây giờ cả lớp đều tẩy chay tôi, cả buổi học mà giống như đi tù vậy, tôi mệt mỏi nằm ườn ra bàn, sao số tôi đen vậy không biết.

Có lẽ vì quá mệt mỏi mà tôi ngủ lúc nào không hay biết khi giật mình tỉnh giấc đã thấy lớp học trống trơn. Quái thật, càng ngày tôi càng thấy bản thân giống một con lợn, chỉ ăn với ngủ, mà cũng không ai gọi tôi dậy, đúng là một đống máu lạnh, tôi không thèm dùng từ lũ luôn, nghe từ đống có thể liên tưởng sinh động hơn. Khẽ vặn mình vài cái, ánh mắt tiện thể đảo quanh lớp học, lúc này tôi mới biết không chỉ có mình tôi là ngủ gật trong lớp, lưu manh đúng là lưu manh, học hành cũng chểnh mảng, không mục nào thiếu cậu ta được. Nhìn Vương Nguyên ngủ say như chết dưới cuối lớp, cả người không nhúc nhích, tôi băn khoăn không biết có nên gọi cậu ta dậy hay không? Không gọi dậy thì nói tôi không có nhân tính, còn gọi dậy rồi tôi lại tự chuốc họa vào thân. Tốt nhân nên để bản thân mình an toàn trước. Xách ba lô lên và đi.

Trời ơi chết mất, cuối cùng có lẽ tôi cũng phải tự chuốc họa vào thân ai bảo tôi lương thiện quá làm gì. Dậm chân huỳnh huỵch đi tới chỗ cậu ta, cậu ta vẫn không nhúch nhích, là giả điếc sao? Tôi vừa lấy tay chọc chọc vào tai cậu ta vừa lên tiếng gọi:

"Vương Nguyên, mọi người về hết rồi. Mau dậy đi. Cậu định ngủ đến tối à?"

Vẫn là một màn im lặng, tức chết tôi mà. Làm phúc phải tội. Xí đã vậy tôi mặc kệ luôn.

Tôi kiêu hãnh bước đi, lúc ấy lại nghe thấy tiếng thở nặng nề của cậu ta, trong lòng nhất thời khẩn trương:

"Nè, Vương Nguyên, cậu sao thế? Mau dậy đi."

Cậu ta he hé đôi mắt ra nhìn tôi rồi lại nhắm chặt lại, khuôn mặt ửng đỏ như quả gấc, cái tai không khác gì rùa tai đỏ, sao lúc nãy tôi lại không nhận ra chứ? Bất giác đưa tay chạm vào trán cậu ta, nóng như lửa đốt vậy. Cậu ta sốt rồi, trâu bò như vậy mà cũng bị sốt, thì ra cậu ta còn yếu hơn tôi nữa. Vội vàng lay mạnh người cậu ta:

"Vương Nguyên dậy đi, cậu ốm rồi. Phải đến bệnh viện."

Cả người cậu ta mềm oặt vô lực đến nỗi bị tôi lay mà cũng ngã dúi về đằng sau. Tôi hoảng hốt chạy lại đỡ lấy thân thể nghìn tấn của cậu ta, đúng là như suy nghĩ ban đầu tôi tự chuốc họa vào thân.

Quàng tay cậu ta lên cổ, nhân tiện khoác luôn ba lô của cậu ta ở trước ngực, tình cảnh này của tôi thật sự quá chật vật rồi, để người khác nhìn thấy tôi nhất định sẽ đâm đầu vào tường chết. Sáng nay cậu ta ẫm tôi bây giờ tôi phải dìu cậu ta đúng là ăn miếng trả miếng mà, chẳng ai chịu thiệt thân bao giờ cả, ngoại trừ tôi. Đến khi nào tôi mới hết nhọ đây.

Đang đau khổ một mình, tôi lại nghe thấy tiếng cậu ta trầm thấp không chút sức sống, từng nhịp thở nóng hổi phả vào tai tôi khiến nó nhuộm màu đỏ như ánh hoàng hôn:

"Tôi không đến bệnh viện."

Tên này điên rồi, sốt cao như vậy không vào viện thì co giật chết à, mà chết rồi sẽ liên lụy đến tôi đó, biết chưa?

"Cậu không đến bệnh viện thì đi đâu? Cậu sốt cao như vậy mà."

"Đưa tôi về nhà."

"Được, được. Nhà cậu ở đâu?"

"Nhà tôi ở đường XY phố W, tòa nhà ST phòng 118..."

Cậu ta nói xong lại hôn mê gục xuống vai tôi ngủ ngon lành. Cậu ta cũng tài thật tôi đứng đến nách cậu ta vậy mà ngủ trên vai tôi không thấy khó chịu à.

Hờ hờ, cậu ta thì sướng rồi, còn tôi thì chật vật bắt taxi, khóc hết nước mắt vì mất tong tiền tiêu vặt tháng này, cậu ta đúng là ôn dịch mà. Vừa bước đến trước cửa cái tòa nhà gọi là ST tôi bị choáng ngợp sao lại có thể lớn như vậy, hoành tráng như vậy cơ chứ, đừng có dọa người kiểu đó chứ? Cậu ta sống ở nơi sa hoa như vậy sao? Ngây ngẩn một lúc tôi lại bị tiếng rên rỉ khó chịu của cậu ta đánh thức, chắc cậu ta đang đau lắm, tôi phải nhanh chóng đưa cậu ta vào phòng rồi cuốn gói đi mới được.

Phòng 118 cuối cùng tôi cũng tìm thấy rồi, nhưng sao mở hoài không được vậy. Tiếng động từ đâu đó bỗng nhiên phát ra:

"Xin nhập mật khẩu. Xin nhập mật khẩu."

Ồ thì ra nhà cậu ta khóa mật mã, hiện đại ghê. Thế nào mà cậu ta bỗng mở mắt mệt mỏi đưa tay chạm vào bảng mã, tiếng nói vui tai của nó lần nữa vang lên:

"Mật khẩu chính xác! Chào mừng cậu chủ trở về."

Má ơi, sao lại hiện đại hại tiền như vậy chỉ cần vân tay của cậu ta là mở được rồi. Ước gì sau này tôi cũng có tiền mua loại khóa mật mà như vật, sẽ không sợ bọn trộm cắp. Nhưng mà nếu bọn trộm biết được phục kích tôi giữa đường chặt tay rồi lấy nó để mở khóa thì sao? Rùng mình một cái, thật quá nguy hiểm mà.

Cánh cửa kêu một cái cạch, tôi đưa tay tao nhã mở ra. Căn phòng tràn ngập ánh sáng rực rỡ khiến tôi lóa mắt. Không khỏi bị kinh diễm, căn phòng này thật sự quá đẹp, tôi đảm bảo ai nhìn thấy nó lần đầu tiên cũng sẽ có biểu cảm giống tôi bây giờ. Căn phòng mơ ước ơi, mày chờ tao ném bịch rác này lên giường sẽ ngay lập tức ra tâm sự với mày, ngắm nghía mày nha.

Trời ạ! Sao tôi khổ thế này? Phòng rộng phát khiếp, không biết phòng ngủ ở đâu nữa. Tôi tiện tay mở đại một căn phòng: nhà vệ sinh, nhà tắm,... Cuối cùng cũng tìm thấy phòng ngủ, trán tôi ướt nhẹp vì mồ hôi rồi, tiện tay quẳng luôn cậu ta lên giường, tôi lại quên không bỏ cái tay cậu ta đang vắt trên vai tôi thế là theo quán tính tôi cũng an tọa trên giường, mà còn trong tình trạng vô cùng mờ ám, mặt đối mặt cách nhau chưa đầy centimet, tiếng thở nặng nề của cậu ta phả vào mặt tôi khiến tôi biến thành trái cà chua chin mọng, trái tim cũng chạy loạn trong lồng ngực.

End chap 3


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip