Chap 4: Six

Jimin thực hiện thay cho lời nói. Đập tay Jungkook văng ra xa và anh ấynắm lấy dương vật của cả hai người, tay nóng rẫy vì sức nặng của chúng. Jimin rên rỉ, đầu ngả về phía sau và đập nhẹ vào cánh cửa gỗ sau lưng. Trượt tay nhanh hơn, Jimin bóp nhẹ lên đầu khấc và Jungkook không hề xấu hổ khi thừa nhận mình bắn trước. Jimin bắn ngay sau đó.

Cả hai đều bắn, tay hai người đều vương màu trắng đục. Jimin tiếp tục vuốt đầu khấc khiến giọt cuối cùng cũng được chắt ra hết, qua cả cực khoái của cả hai, khiến Jungkook như phát điên vì quá kích thích.

Jungkook rít qua kẽ răng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Jimin. Nâng ngón tay dính đầy tinh dịch lên miệng anh ấy, khiến Jimin liếm sạch tinh dịch của cả hai người. Jimin ngoan ngoãn làm theo, vì anh ấy luôn chiều chuộng Jungkook, không cần biết Jungkook yêu cầu quá đáng đến thế nào, Jimin luôn cố gắng hết sức để thoả mãn nó. Anh ấy liếm sạch ngón tay mình, thở dốc và nhả nó ra khỏi miệng.

"Fuck..." Jungkook thì thầm.

Và rồi Jungkook bỗng tỉnh táo lại. Cậu lùi lại, thở nặng nề. Cậu đã từng làm thế này trước đây, nhưng không phải với một người như Jimin. Không bao giờ có thể là Jimin. Không bằng cách như thế này.

Họ đã xây dựng một số nguyên tắc hà khắc và cứng rắn cho cả hai. Và rồi, nó trở thành vô nghĩa trong một toilet công cộng thế này.

Jimin có vẻ cũng vừa mới nhận ra. Anh ấy cố gắng bước lùi về phía sau nhưng không thể, lưng đập vào cánh cửa gỗ phía sau.

"Cái quái gì..?" Jimin nghẹn thở, kinh hoàng và ngạc nhiên vì mọi chuyện. Giọng nói run rẩy và anh ấy mở khoá, cố gắng rời khỏi chỗ này. "Chuyện quái gì."

"Jimin, khoan đã."

"Anh phải đi."

"Jimin."

Nhưng Jimin đã giật khỏi người Jungkook và chạy trốn khỏi đó mà không thốt một lời, biến mất vào trong biển người phía trước. Mọi thứ xoay mòng mòng trong đầu Jungkook với một câu hỏi: chuyện quái gì mới vừa xảy ra?

**

Jimin bắt đầu tránh mặt cậu.

Jungkook không chắc có thật như thế không, không thể chỉ ra điều gì đang quẩn quanh trong tâm trí cậu. Jimin đi và về căn hộ thường xuyên, nhưng không bao giờ ở nhà quá lâu. Ưu tiên một là dành cho bài tập Tâm lý học, thậm chí còn ép buộc mình phải tham gia vào khoá thực tế ở một địa phương lạ hoắc hươ để thu thập thông tin cho bài tập. Cả hai đều bận rộn, chỉ có thể giải thích đến thế mà thôi.

Thời gian biểu của Jungkook còn đòi hỏi nhiều hơn nữa. Bài luận đã tới nơi, hạn chót của buổi biểu diễn đã tới càng gần khiến Hoseok đẩy nhanh tiến độ tập luyện lên gấp đôi. Hầu hết thời gian Jungkook đều ở phòng tập nhảy, từ khi mở mắt ra đến tận khi đi ngủ. Bài luận chỉ có thể được ngó tới ở giữa buổi tập, lúc họ được nghỉ ngơi.

Hôm nay là thứ Năm và Jungkook thậm chí còn không nhận ra.

Bước về đến nhà sau một ngày kinh khủng, chuẩn bị để ngất ngay lập tức và ngủ vùi cho hết 12 giờ còn lại. Tuy nhiên, khi bước qua ngưỡng cửa căn hộ và nhìn thấy Jimin đang nằm trên giường mình, tay đang bị còng lên thành giường- Jungkook lập tức nhớ ra.

"Chúng ta đang quay phim, phải không?" Jungkook thở dài.

Cậu không hề muốn lời nói mình thốt ra lại nghe như gánh nặng. Cậu thích sex, và chắc chắn càng thích hơn nữa khi làm tình với Jimin. Nhưng toàn bộ năng lượng đã dành cho 5 giờ tập nhảy liên tục với chỉ duy nhất một khoảng nghỉ ngắn. Cơ bắp ở chân đang phản đối và đe doạ nhấn chìm cậu xuống sàn.

Jungkook cần một giấc ngủ. Một khoảng nghỉ ngơi.

Cậu không còn năng lượng để tiếp tục làm tình và đặc biệt là không với cảm giác xa lạ mà Jimin đang cố tạo ra. Cậu không chắc họ đang ở vị trí nào trong đời nhau, không chắc mình đang cảm thấy gì và chuyện gì đang xảy ra giữa hai người từ khi họ ve vãn trong toilet-nhưng Jimin đang tỏ vẻ khó chịu vô cùng.

Jungkook không thể chịu nổi nó, ngay bây giờ.

"Hôm nay là thứ năm," giọng Jimin xa vắng và anh ấy giơ chiếc còng nặng trịch trên tay lên cho cậu thấy. "Anh đã tự mở rộng bản thân rồi, anh đã bôi trơn. Chỉ cần đút vào và bắn trong anh, chúng ta xong."

Chỉ cần đút vào và bắn ra, chúng ta xong.

Jungkook muốn phản đối. Muốn làm nó ngọt ngào và đầy yêu thương. Muốn hôn mỗi một phân một tấc trên cơ thể Jimin, muốn nắm lấy và vuốt ve ngay cả những phần không mang theo kích thích. Nhưng Jimin ngồi ngay đấy và một biểu cảm cứng đầu đang dán trên mặt.

Chỉ với ý nghĩ Jimin tự đút tay vào lỗ nhỏ, tự mở rộng mình vì Jungkook, vì video tiếp theo của họ, cũng khiến cậu kích thích ghê gớm.

Nhưng Jungkook cố giữ cho mình trấn tĩnh. Cậu liếc xuống Jimin và không còn thấy không khí giữa họ lấp lánh ánh bạc, anh ấy không còn là Jimin như trước. Tất cả mọi chuyện đều có gì đó không đúng. Có cảm giác rằng cậu nên lên tiếng bắt nó phải dừng lại rồi cố chỉ ra chuyện gì đang xảy ra và rồi sửa chúng, khiến họ quay lại như lúc xưa.

Nhưng họ có một video cần quay, một việc cần làm.

"Được thôi."

Giọng Jungkook khàn đặc, Jimin vẫn không nói gì. Cả hai cởi quần áo trong im lặng và Jungkook thiết lập camera, chỉnh đúng góc độ để không một tí nào trên gương mặt họ bị thu vào. Khi cậu quay lại, Jimin đã nằm úp xuống giường với hai tay vòng ra sau lưng. Nó thật là tội lỗi, trong một cách nói đầy nhục dục, một thứ gì đó đang khuấy đảo trong bụng cậu khi chiếc còng đánh cụp quanh tay Jimin.

Cảm giác khi thúc mạnh vào Jimin thật khó tả, không còn như trước, những cú thúc nhanh và không hề khoan nhượng. Mỗi một lần đẩy tới đều đập vào tuyến tiền liệt của Jimin, nhanh chóng khiến nó tê rần vì khoái cảm. Ngón tay Jungkook bấu chặt vào eo Jimin, cậu khom người xuống và hôn lên tấm lưng mịn màng thấm đẫm mồ hôi của anh ấy.

Jungkook bắn trước và cậu trượt tay một vài cái quanh dương vật Jimin để anh ấy cũng đạt cực khoái. Tinh dịch bôi tay Jungkook trắng đục, nhớp nháp.

Cuộn phim có cảm giác thật kì cục. Nhưng Jungkook không thể làm gì khác hơn là bấm lưu lại chúng.

Mở khóa còng tay cho Jimin và nhìn người kia bước ra khỏi phòng không nói một lời nào, không thốt một âm thanh nào và quay trở về phòng anh ấy, Jungkook ước gì mình có thể hiểu điều gì đang xảy ra. Nhưng sự thật là chẳng có gì có thể đoán biết được, đặc biệt khi đó là Jimin.


"Còn một đoạn nữa thôi, chúng ta sắp xong rồi."

Lời Hoseok khẳng định chắc chắn, trong đó còn ẩn chứa cả sự nhẹ nhõm và ngọt ngào, một nụ cười thỏa mãn đang nở dài trên môi anh ấy. Từ khi họ làm hòa, Hoseok đã bắt đầu trở lại là chính mình như trước với những cái liếc mắt lo lắng và những lời nói chân thành, những lời khuyên thiết thực. Hoseok vẫn giữ vững thái độ hoài nghi với chuyện kia nhưng anh ấy đã quyết định sẽ mở lòng hơn một chút, sẽ cố gắng hiểu cho Jungkook hơn là chỉ chỉ trích và rời bỏ cậu.

Nhưng hiện giờ Jungkook đang vô cùng khổ sở.

Mặc cho những lời Hoseok nói làm cậu nhẹ nhõm đi đôi chút và được ở trong phòng tập một mình như lúc này là một cách khiến cậu có thể bình tâm rất tốt- nhưng Jungkook không thể dừng tâm trí đang hỗn loạn của mình lại. Cậu lạc lối, một tình trạng hoài nghi về mọi thứ mình làm, mọi lời mình nói.

Jungkook không thể ngưng nghĩ về Jimin.

"Yah, Jungkook à, em có nghe không vậy?" Hoseok gọi lớn, đưa tay tới để đánh nhẹ lên vai Jungkook nhằm kéo sự chú ý đang vui chơi ở đâu đó của cậu quay về.

"Có, em đang nghe đây. Xin lỗi anh."

Hoseok trừng mắt nhưng anh ấy không hỏi thêm gì nữa, chỉ khẽ ậm ừ và quay trở lại với phần biên đạo của mình.

Đó là một cách tốt để gây xao nhãng bản thân, để nhấn chìm chính mình vào vũ đạo và cố gắng tập trung vào từng nhịp điệu trầm thấp và quyến rũ mà Drake đang hát qua chiếc loa cuối phòng. Hoseok là một thiên tài và cơ thể anh ấy tự di chuyển theo nhịp, dễ dàng làm chủ cả bài hát trong khi Jungkook phải mải miết đuổi theo.

"Có ai đang gõ cửa kìa," Hoseok cắt ngang, dừng bài tập lại. "Họ đang làm phiền tụi mình. Nói với họ đi nơi khác đi."

"Tại sao lại là em phải đi?" Jungkook bĩu môi phản đối.

Hoseok dùng tay ra hiệu xua đuổi Jungkook, hiệu quả làm cậu im ngay lập tức. Jungkook nhăn nhó và đi đến bên cửa chính, mở khóa và hé mặt ra ngoài. Chỉ để gặp gỡ với Jimin.

Đó là người cuối cùng trên thế giới này Jungkook mong đợi và cậu đông cứng lại như đá trước cửa, mắt mở to nhìn chằm chằm vào người kia. Jimin đang đứng trước mặt cậu, người được quàng cứng một chiếc khăn choàng che cả người anh ấy, mặc dù đây mới chỉ là mùa thu và thời tiết chỉ mới bắt đầu hơi lạc mất một tí chút ấm áp. Anh ấy đang cầm hai cốc cà phê trên tay và gương mặt đầy vẻ có lỗi, xen lẫn với một chút bối rối.

"Oh," Jungkook lắp bắp, "A-anh đang làm gì ở đây vậy?"

Câu hỏi được nói ra run rẩy hơn cậu dự định, gương mặt Jungkook nhăn lại vì hối hận. Cậu cắn vào lưỡi mình để ngăn những lời có thể gây tổn thương lại được nói ra.

Jimin, tuy vậy, chẳng hề nhúc nhích. Anh ấy giơ cao cốc cà phê lên.

"Cà phê khiến mọi thứ tốt hơn."

Jungkook dừng một nhịp. "Well, ít ra thì anh cũng không đề nghị cùng nấu ăn hoặc nướng bánh."

Jimin cúi mặt, một mảng hồng nhạt tràn lên gương mặt và anh ấy cười, một nụ cười thật đẹp. Trong nhiều ngày qua, Jimin đã tự thu mình lại và cố gắng không để lộ con người thật mình ra chút nào nữa. Thật là khó khăn cho Jungkook khi cậu đã bắt đầu quen thuộc với những khía cạnh sâu bên trong của Jimin, những cảm xúc thật của anh ấy, và cậu không thể quay lại như lúc xưa được nữa.

"Anh có thể vào được không?"

Jimin chưa bao giờ thể hiện sự hứng thú với việc nhảy của Jungkook trước đây, ít nhất là anh ấy không thể hiện rõ ràng. Mắt Jimin lấp lánh vì tò mò và anh ấy khom người để có thể nhìn một chút vào bên trong phòng.

"Chắc rồi," Jungkook đáp lời.

Cậu để Jimin bước vào và hai người cùng bước vào nơi Hoseok đang ngồi. Anh ấy đợi Jungkook, nhưng ngay khi nhìn thấy Jimin gương mặt Hoseok lập tức rạng rỡ hẳn lên.

"Jimin à!" Hoseok chào lớn, đứng bật dậy từ nơi anh ấy đang ngồi khoanh chân. Hoseok đến bên cạnh Jimin, ôm nhẹ người kia vào lòng. "Cái gì mang em đến đây thế này hả?"

"Ah," Jimin nhún vai. "Em chỉ muốn gặp Jungkook, nói chuyện với em ấy một chút. Có được không anh?"




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip