Chap 5: One
"Sorry about the blood in your mouth. I wish it was mine.
I couldn't get the boy to kill me, but I wore his jacket for the longest time."
― Richard Siken, Crush
**
Cảm giác tội lỗi.
Jungkook cảm thấy không thể chịu nổi với cảm giác đó nữa, nó đè nặng xuống lương tâm và khiến phổi cậu từ chối hoạt động, khiến mọi chuyện càng thêm khó mà tập trung hơn nữa. Cậu không biết lý do vì sao mình lại thấy tội lỗi trong chuyện này. Ngay từ đầu, Jungkook và Jimin chưa từng hứa hẹn gì với nhau, không bị ràng buộc và không hề có chút kỳ vọng nào về quan hệ của hai người. Thế nhưng khi rời khỏi nhà cô bạn kia sau khi làm tình với cô ta chỉ một giờ sau khi làm tình với Jimin- Jungkook vẫn thấy tội lỗi.
Jungkook có buổi tổng duyệt hôm nay, là cơ hội để trình diễn những gì cậu và Hoseok đã tập luyện từ bấy lâu nay cho huấn luyện viên và biên đạo của họ xem xét. Đây thật sự là thứ làm Jungkook căng thẳng vô cùng, hai nhân vật này rất quan trọng với sự nghiệp của cậu, và Jungkook phải chứng minh được sự tiến bộ của mình từ lần cuối làm việc với họ. May mắn là cả hai người họ đều có vẻ hài lòng.
Tầm nhìn của huấn luyện viên cứ mãi dán vào Jungkook lâu hơn mức cần thiết ngay cả khi họ đã hoàn thành xong bài nhảy thứ năm.
Đôi mắt ấy soi mói từng chân tơ kẽ tóc trên người Jungkook, dường như đang muốn cân đo đong đếm cả người cậu qua cái nhìn trơ trẽn ấy. Có vẻ như ông ta đang muốn đào sâu vào người Jungkook, cố gắng gán lên đó những suy nghĩ đen tối và nhơ nhuốc nhất của ông ta. Nó khiến Jungkook lúng túng một vài lần, cảm thấy quá khó chịu dưới những tầm nhìn ấy.
Hoseok cũng có vẻ để ý đến điều này vì anh ấy cố gắng hết sức để che chở cho cậu, đứng chắn trước người Jungkook mỗi khi có thể và lên tiếng thay cho cậu mỗi cơ hội anh tận dụng được. Jungkook vô cùng nhẹ nhõm khi buổi diễn tập kết thúc khi hai người kia nhận xét về buổi tập, và những lời khen đã được nói ra.
"Cả hai em đều có vẻ sẵn sàng cho buổi diễn rồi đấy," biên đạo nói, một nụ cười tự hào đang nở trên môi. Ông ấy đứng dậy, gật đầu. "Chỉ còn một vài lỗi nhỏ, không có gì quá lớn hay phức tạp. Cả hai đều thật sự sẵn sàng rồi chứ?"
Jungkook đứng trên sân khấu, mồ hôi túa ra như tắm dưới ánh đèn chói lòa và bỏng rát. Cậu vẫn đang cố tìm lại hơi thở và nhịp tim bình thường của mình. Lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi và quần áo đang dính sát và da thịt. Hoseok đang đứng cạnh Jungkook, có vẻ khá hơn và đã ổn định hơn nhiều.
Hoseok trả lời. "Vâng. Em nghĩ chúng em đã làm khá tốt và cũng đã cố tập luyện chăm chỉ nữa. Em chắc rằng tụi em đã sẵn sàng."
"Còn chưa đầy một tuần," biên đạo tiếp tục. "Tôi hi vọng các em vẫn tiếp tục chăm chỉ cho đến khi đó."
Tập luyện "còn chăm chỉ hơn nữa" mới là ý ẩn chứa sau câu nói đó. Jungkook không chắc mình có thể nhìn thấy gì khác ngoài bốn bức tường phòng tập trong vài ngày tới không nữa. Gần như đã không còn chút thời gian nào dành riêng cho bản thân, không còn có thời gian mà ngồi ăn một bữa cho đàng hoàng nữa rồi- Jungkook hoàn toàn bị trói chặt vào thời gian biểu.
Nó không phải quá đáng như nhiều người vẫn nghĩ. Ngoại trừ chuyện thời gian biểu quá sít sao và việc chuẩn bị cho buổi diễn sắp tới, chứng minh được giá trị bản thân và tìm được con đường bước vào ngành giải trí-Jungkook có thể làm được. Nhảy múa là tất cả những gì cậu muốn làm kể từ khi Jungkook biết nhớ, bị ấn tượng bởi sự đam mê và nhiệt huyết của các idol mà cậu đã xem từ lúc nhỏ. Giờ đây, Jungkook có một cơ hội và đang với lấy nó. Cậu sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Huấn luyện viên vẫn đang chăm chú nhìn Jungkook, cả gương mặt đều hiện lên vẻ hiểu biết kì lạ. Tuy cuối cùng ông ta vẫn không nói gì cả, chỉ gật đầu và ghi chép gì đó.
Hoseok và Jungkook thu dọn đồ đạc và bước xuống sân khấu, đi về phía hậu trường.
Một khi thoát khỏi ánh mắt đáng sợ đó, Jungkook cảm thấy cuối cùng mình cũng đã có thể thở được hơi thở mà từ nãy đã ngắt quãng trong lồng ngực. Căng thẳng bốc hơi ra khỏi cơ thể, rơi xuống khỏi vai và bụng cậu cuối cùng cũng thư giãn. Jungkook thở dài, liếc nhìn Hoseok.
"Huấn luyện viên đó..." Hoseok nói và cởi chiếc áo sơ mi ra khỏi cơ thể, khiến cơ bụng mềm mại được lộ ra. "Ông ta biết gì đó."
"Biết gì đó? Ý anh là sao?" Jungkook lặp lại, không hiểu gì cả.
"Ông ta biết gì đó. Cái cách ông ta nhìn em chắc hẳn có gì đó."
"Hyung..anh đang nói vớ vẩn đấy."
Hoseok thở dài và mặc vào chiếc áo sạch đã chuẩn bị từ trước trong cặp, mái tóc đỏ bị vò cho rối bù cả lên, nhưng giờ phút này còn ai quan tâm tóc tai nữa chứ.
"Anh không biết nữa. Chỉ là..không giống ông ta chút nào, thường thì chẳng bao giờ ông ta như thế cả. Con mẹ nó thật là quá kì lạ."
Jungkook hiểu rõ Hoseok đang định nói tới điều gì. Thật là đáng sợ khi bị nhìn chằm chằm như thế bởi huấn luyện viên của mình, một cách mà trước giờ Jungkook chưa từng trải qua. Nhưng cậu không muốn thừa nhận nó. Cậu không muốn làm bản thân lo lắng bởi những nghi vấn "nếu như" hay "nhưng mà" nữa. Không phải lúc này. Không phải khi cậu đã sắp chạm đến giải thưởng, đến thứ ánh sáng sân khấu ở phía cuối đường hầm. Tất cả mọi hi sinh của cậu đã sắp được đền đáp.
"Nếu như ông ta biết về mấy cái video đó thì sao?" Hoseok vẫn tiếp tục hỏi, giọng rít lên vì lo lắng.
Jungkook sững người từ nơi tay cậu đang với lấy điện thoại, mở khóa và kiểm tra thông báo trên đó. Cậu dừng lại, nhìn đến vẻ nghiêm trọng chết người của Hoseok đằng kia. Trên mặt anh ấy vẫn còn dấu vết của sự hoảng loạn ban nãy, tay vẫn còn run rẩy nhè nhẹ. Jungkook thở dài và bước lên phía trước, cầm lấy bàn tay lạnh giá ấy, xoa nhẹ.
"Tại sao một ông già đã đứng tuổi, đã kết hôn với một phụ nữ, lại xem được một video phim khiêu dâm của gay chứ?"
"Em sẽ ngạc nhiên đấy."
Jungkook khịt mũi. "Ông ta không biết đâu, tin tưởng em. Anh nghĩ em vẫn còn được đứng đây sao nếu ông ta biết?"
Có vẻ câu nói ấy có vẻ khá có lý, Hoseok thở dài, vẻ mặt đã dịu xuống hẳn. Anh ấy rút tay lại, lùi lại một chút và tiếp tục thay quần áo.
"Xin lỗi, anh đang trở nên ngu ngốc. Anh lo lắng thôi."
"Không có gì ngu ngốc hết," Jungkook cố an ủi anh ấy. "Anh chỉ là lo lắng thôi, em hiểu mà."
Hoseok khịt mũi nhưng anh ấy cũng chẳng nói thêm gì khác, chỉ nhún vai tỏ vẻ bất lực. Nhưng ý nghĩ ấy vẫn đang hành hạ anh ấy, vẻ khó chịu không cách nào che giấu khỏi mặt. Hoseok không an tâm về chuyện này, và anh ấy cũng không hề cố che giấu điều ấy, thật sự hoảng sợ khi nghĩ rằng ông ta đã biết về chuyện của Jungkook.
"Miễn là nó không ảnh hưởng đến buổi biểu diễn của chúng ta là được."
**
Nó là khi Jungkook bước vào phòng vệ sinh nam, cần phải xả hết những lo lắng đã ôm trong người trước khi về nhà, và đó là lúc cậu phát hiện có chuyện không được đúng lắm.
Nhà vệ sinh im lặng như tờ- không có bất cứ ai- và Jungkook mở khóa quần, đứng trước bồn, khẽ nhăn mặt trước khi xem xét lại gương mặt mình trong gương, dùng ngón cái quệt đi vết chì kẻ mắt đã lem chút ít.
Jungkook xem xét mặt mình thêm vài phút nữa, mắt quét qua các đường nét trên mặt mình. Cậu trông vô cùng mệt mỏi. Quầng thâm dưới mắt, vành mắt đỏ hoe là minh chứng rõ ràng nhất cho việc thiếu ngủ trầm trọng của cậu. Cơ thể đã không còn cơ bắp khỏe mạnh như trước, sự sụt cân đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều trong thời gian gần đây vì vòng lẩn quẩn của việc luyện tập không ngừng nghỉ và thức ăn nhanh toàn những thứ tởm lợm đầy dầu mỡ. Cũng phải nói thêm đó là do yêu cầu giảm cân để cơ thể cân đối hơn trên sân khấu, gần như đây là điều bắt buộc.
Jungkook trông không còn chút nào là mình nữa.
Thở dài và vuốt một bàn tay lên tóc, kéo khóa quần và xoay người về phía sau. Cậu đã sắp rời toilet khi cánh cửa bật mở, khiến Jungkook giật mình và lùi lại một bước, để những người kia bước vào.
Jungkook không nhận ra họ. Họ có vẻ hơn cậu một khóa, lớn tuổi hơn và có vẻ gì đó không được đứng đắn cho lắm. Họ bước tới như đã có sắp xếp trước, đội hình thành hình tam giác với một người có lẽ là "thủ lĩnh" đứng ở giữa.
Jungkook không thường cảm thấy khó chịu về người khác nhưng không thể phủ nhận rằng cậu đang cảm thấy thế về những người này.
Jungkook lịch sự cười với họ và đi vòng qua, bước về hướng cửa.
"Này, không phải cậu là ngôi sao phim khiêu dâm đấy sao?"
Jungkook sững người, cơ thể cứng lại ngay lập tức vì những từ đó. Mất một lúc để câu nói ấy thấm vào cậu, các mao mạch trở nên lạnh giá vì bất ngờ. Cả thế giới trước mắt cậu đều đang dừng lại. Máu càng được đẩy nhanh hơn nữa trong huyết quản, khiến mọi giác quan và sự cảnh giác của Jungkook được nâng lên ở tầm cao nhất. Jungkook phải phòng thủ. Cậu quay người lại chậm rãi, nhướng một bên mày và khẽ hắng giọng.
"Gì cơ?" Jungkook cố gắng bình thản hết sức có thể nhưng một chút run rẩy đã khẽ len vào trong giọng nói.
Thủ lĩnh, người đứng trước hai người còn lại, bước lên trước. Trên môi hắn ta là một nụ cười đe dọa và bệnh hoạn, rõ ràng hắn ta mạnh hơn Jungkook, và đang tận dụng triệt để điều ấy để đe dọa cậu.
"Tao hỏi mày một câu thôi. Mày là ngôi sao phim khiêu dâm đó phải không?"
Jungkook đã sẵn sàng để phủ định. Cậu chắc chắn rằng không ai có thể tìm ra sự thật, không ai có thể ghép từng mảnh ghép với nhau tài tình như vậy. Trí não Jungkook đang căng ra với các khả năng, với cách mọi người làm sao để kết nối từng thông tin với nhau như vậy, nhưng sự thật thì, cậu bất lực. Jungkook luôn chắc rằng, mình đã luôn an toàn với nó, cho đến lúc này.
"Tôi không biết anh đang nói về việc gì cả."
"Mày không biết?" Hắn ta nghiêng đầu, cười mỉa mai. "Bởi vì tao khá chắc rằng mày đang được nói đến ở mọi ngõ ngách của cái trường này đấy, cậu bạn trẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip