Chap 5: Seven
Bà Park chật lưỡi khó chịu, mái tóc uốn xoăn của bà ta nhấp nhô theo mỗi bước đi vào trong nhà. Bà ấy nhăn mũi trước thái độ của chồng mình.
"Ông không bao giờ ngừng la lối được sao." bà ấy phàn nàn trước khi hạ mắt lên người Jimin. Thái độ không hề thả lỏng. "Jimin. Chúng ta ở đây để nói chuyện. Đem nước ra đây đi, con trai. Nói chuyện nào."
Jimin xem ra muốn phản đối. Nghiến răng và lấy cốc thật lớn tiếng, tiếng loảng xoảng vang vọng từ tận trong phòng bếp. Jungkook nuốt khan và không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu biết tốt hơn là để gia đình họ tự nói chuyện với nhau. Cố gắng thoát ra khỏi nơi này, cậu bước nhanh về phía phòng mình.
"Jungkook, không." Jimin lắc đầu. "Ở lại đây đi."
"Nhưng-"
"Ở lại đi," anh ấy lặp lại, giọng nói càng thêm cứng rắn. "Ngồi xuống với họ đi. Anh đến ngay."
Jungkook cảm thấy thật áp lực, muốn được tách mình ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Cậu muốn rời đi trước khi nhìn thấy những cảnh tượng đổ vỡ có thể xảy ra của gia đình người khác. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt Jimin, đôi mắt ấy sáng lấp lánh với nước mắt chưa thể rơi và cố gắng lắm Jimin mới có thể kiềm chế được, bằng chút phẩm giá và kiêu ngạo cuối cùng còn lại của mình.
Jungkook để ý thấy vẻ mặt của Jimin, và cậu vâng lời, muốn ở đây để bên cạnh anh ấy.
Ngồi xuống một phần sofa và không dám nhìn thẳng ai trong số hai người kia. Dù cậu chẳng biết gì về họ, nhưng tất cả cảm giác họ mang đến đều khiến người ta không thể ưa nổi. Cái cách bước vào đây như thể họ là chủ nhân nơi này, nhìn xuống mọi người như thể họ đang trong đẳng cấp cực cao nào đấy. Mọi thứ họ thể hiện đều hợm hĩnh, khiến Jungkook ngứa ngáy vô cùng.
Nhưng Jungkook là người có giáo dục, được nuôi dạy từ một trong những gia đình triệu đô danh giá nhất tại Seoul. Cậu biết sự tôn trọng là gì, và chấp thuận đóng một vai nhỏ trong vở kịch sắp diễn ra đây.
Ông Park xem xét Jungkook từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng châm chích vào Jungkook. Ông ta có vẻ không hài lòng, nhưng cũng chẳng nói gì, không hề nhìn đi nơi khác. Nó khiến Jungkook hơi sợ và khó chịu, nhưng ít nhất cậu chẳng thể hiện điều gì.
Một lát sau Jimin bước ra phòng khách với một cái khay đựng cà phê đặt trước mặt bố mẹ mình. Anh ấy đứng đó, không biết cần phải làm gì, cho đến khi cuối cùng cũng đến ngồi cạnh bên Jungkook. Thật ngạc nhiên vì Jimin ngồi quá gần, đùi họ đã chạm nhẹ vào nhau. Jungkook nuốt khan và không dám nói gì.
Không ai trong bố mẹ Jimin nói gì cả.
Ông Park cầm lấy một ly nhưng không uống, chỉ dùng ngón tay vuốt nhẹ lên thành tách. Bà Park uống một ngụm và cố hết sức để không thay đổi sắc mặt, môi cong lên.
"Well. Bố mẹ có định nói không đấy?" Jimin khó chịu, cắt ngang.
Ông Park khịt mũi và bà Park đợi một tí, nếm thêm một tí cà phê trước khi đặt tách xuống bàn. Jungkook lắng nghe khi bà ấy bắt đầu nói.
"Đã lâu rồi con không về nhà."
Jimin không có biểu hiện gì khác, bình thản.
"Vâng, con biết rồi."
"Con vẫn đang học Tâm lý chứ?"
"Vâng."
"Điểm tốt không?"
"Cũng được, thưa mẹ."
"Hmm," bà ấy khịt mũi. "Bạn... cùng nhà của con đây, cũng nghĩ thế chứ?"
Jimin cười lớn, rõ ràng không thể tin nổi vì sao bà ấy lại hỏi thế.
"Vâng, bạn con đây chắc cũng sẽ nói thế."
Bà Park nhìn Jungkook đầy hi vọng và bỗng dưng cậu không biết mình cần nói gì. Jungkook hắng giọng, cố gắng theo đuổi câu chuyện và gật nhẹ đầu.
"Vâng ạ. Jimin luôn nhận được điểm tốt."
Bà Park cũng cười lớn. Có vẻ khó chịu, nhưng bà ấy không nói gì, khẽ vuốt ve lên họa tiết trên bộ váy như thể đang cố gắng tập trung trước khi nói chuyện với con mình. Bà ấy đối xử với Jimin như thể anh ấy đang dưới đất, như thể anh ấy là một hạt bụi bám trên gót giày và bà ấy còn chẳng thèm để tâm che giấu nó đi.
"Con lâu rồi không về nhà," bà Park nói lại một lần nữa.
Jimin tròn mắt và nhích người tới trước, chuẩn bị vuốt tay lên người bà và bỗng nhiên bà ấy tức giận hất ra. Jimin có vẻ như đoán trước, đã có chuẩn bị tinh thần nên tiếp tục trả lời như không có điều gì xảy ra.
"Vâng, bởi vì-"
"Và cả nhà mong con không bao giờ trở về nữa."
Một khoảng im lặng đáng sợ lan dần. Mắt Jungkook mở to và cậu quay đầu về phía bà Park, gương mặt bà ấy không có chút gì là đang đùa cợt. Ông Park cũng thế, im lặng tuyệt đối. Ông ta không hề quan tâm cũng không nhìn bất cứ thứ gì, tầm mắt đều hướng về phía bên ngoài cửa sổ.
Jimin sững người lại. Sau đó lại ngã người nhào về phía sau lưng ghế.
"Mẹ ơi..." giọng anh ấy đã vỡ vụn, như một đứa trẻ con. "Mẹ ơi, con xin mẹ mà."
"Jimin. Đừng khiến tình thế thêm khó khăn nữa."
"Mẹ ơi, tại sao lại thế?" Jimin nài nỉ, nước mắt đã rơi xuống má. Nhảy xuống khỏi sofa, Jimin quỳ gối trước mặt bà ấy, nắm lấy tay bà. "Mẹ ơi, con đã làm mọi thứ mẹ muốn. Con đã học Tâm thần học, con đã rời khỏi nhà để không ảnh hưởng tới ai. Con đã làm mọi thứ rồi. Tại sao? Đừng vậy mà, mẹ ơi. Con xin mẹ."
Bà Park hất văng tay Jimin ra nơi khác. Có gì đó bắt đầu hiện lên trong mắt, bà ấy tránh né Jimin như thể anh ấy có thể khiến bà ấy tổn thương gì đó.
"Đừng đụng vào tao! Tao không muốn lây bệnh của mày đâu!"
Jimin ngớ người và vẫn tiếp tục tìm kiếm tay bà ấy.
"Dịch bệnh? Dịch bệnh gì ạ?"
"Bệnh gay của mày đó!" Bà ấy khóc lớn, nhảy dựng lên từ chiếc ghế sofa đang ngồi. Bà ấy đạp đổ ly nước, nhìn nó rơi xuống sàn và vỡ ra làm trăm mảnh nhỏ. Chất lỏng trong ấy ọc ra, ướt đẫm cả sàn nhà. "Tao chắc là cái thứ nước quỷ quái này cũng sẽ lây bệnh đó cho tao mất thôi!"
"Mẹ ơi..." Jimin đã khóc nức nở thật sự.
"Mày nghĩ mày có thể upload video khiêu dâm lên mạng mà tụi tao không nhận ra mày bị gay sao?" Bà ấy tiếp tục thét lớn, âm lượng gần như muốn chọc thủng nóc nhà. "Mày nghĩ tao không nghe tên mày được thì thầm trong cái video đó hả? Mày còn nói mày không bị gay."
"Con-"
"Mày vẫn là một thằng gay như khi mày nằm liệt trong giường trên bệnh viện! Mày là một sự ô nhục, Jimin và gia đình này không chấp nhận đồng bóng trong họ Park."
"Mẹ ơi-"
"Tao cảm thấy kinh tởm khi phải đứng đây."
Jimin vẫn cố tìm kiếm bàn tay của mẹ mình, cố tìm kiếm một thái độ ôn hòa một chút. Anh ấy bước đến bên bà ấy lần nữa, đưa tay ra nhưng rồi bà Park thẳng tay giáng cho Jimin một bạt tay thật mạnh, tiếng vang vọng khắp cả căn phòng, má Jimin đỏ ửng lên ngay lập tức.
Jungkook tiến tới nhanh như một tia sáng.
Cậu kéo Jimin vào tay mình và ôm ngược anh ấy trở lại, kéo ra xa bà ta. Jimin dường như vẫn chưa hoàn hồn lại, anh ấy co rúm người trong cái ôm của Jungkook, một tiếng khóc nghẹn, nức nở vỡ vụn thoát ra từ Jimin.
Jungkook trừng mắt và lớn tiếng, kiềm chế hết sức có thể cơn giận dữ của mình.
"Đi ra khỏi nhà tôi, con mẹ nó, ngay lập tức, trước khi tôi gọi cảnh sát đến, ông bà thật là làm người cũng quá uổng phí con mẹ nó rồi."
"Mày là cái thằng nào-" Ông Park lớn tiếng.
"Tôi cho ông năm giây." Jungkook tiếp tục nói, giọng nói càng thêm quả quyết hơn mặc dù một chút run rẩy vì quá giận dữ đã len lỏi vào, cơ thể cậu run lên vì kiềm chế. Bản năng trong cậu muốn tiến tới, muốn thay Jimin đòi lại công bằng. "Biến ra khỏi đây ngay cho tôi!"
Ông và bà Park không mất đến một giây để đứng lên và chạy ra cửa, mũi họ vẫn nhăn lên vì kinh tởm và bước chân vẫn hợm hĩnh như thể đây là nơi chốn của họ không bằng. Bà Park dừng lại ở ngưỡng cửa nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Jungkook, bà ấy quyết định không nói gì và đi khỏi, cánh cửa đập mạnh vào khung làm rung chuyển cả căn nhà.
Ngay khi họ đi khỏi, một sự im lặng nặng nề cũng kéo đến theo.
Jimin có vẻ như đã ngừng khóc, chỉ còn tiếng khịt mũi thỉnh thoảng vang lên. Jungkook không dám buông tay, cánh tay vẫn chặt chẽ ôm lấy và khẽ đung đưa như an ủi Jimin.
"Buông anh ra đi."
Jungkook làm thế, ngay lập tức. Buông thõng hai tay vẫn vòng quanh Jimin nãy giờ, cậu chờ đợi, không muốn thúc ép anh ấy quá nhiều.
Jimin nhìn lên và sự đau khổ lúc nãy, sự đau đớn kia đã bị thay thế bằng một cơn giận dữ không gì tả nổi. Gương mặt Jimin nhăn lại và trước khi Jungkook kịp nói bất cứ điều gì, anh ấy đã bước thẳng vào bếp.
Jimin nắm lấy tô nguyên liệu đang trộn lúc nãy, cái bánh vẫn chưa thành hình và ném mạnh nó xuống đất. Chiếc tô lớn vỡ tan tành, sự phá hoại thứ hai trong ngày hôm nay.
Jimin thét lớn. Một tiếng thét cao vút, đầy phẫn hận vang vọng trong căn phòng và phá hủy những câm lặng từ nãy đến giờ. Anh ấy không khóc. Không nói thêm gì khác ngoài tiếng thét ấy, đá vào ngăn tủ bếp và di chuyển đến đồ vật tiếp theo để đập tiếp.
"Jimin!" Jungkook gọi lớn, cố gắng làm anh ấy tỉnh lại. "Jimin, dừng lại."
Jungkook có đôi chút sợ hãi, đôi chút ngần ngại với tình trạng hiện giờ của Jimin. Nhưng cậu biết mình cần phải làm gì đó. Ngay lập tức cậu đi đến nơi anh ấy đang đứng, kéo Jimin vào lòng và ôm chặt.
Jimin ngã vào vòng tay ấy một lần nữa, nhưng lần này, không có giọt nước mắt nào rơi xuống. Chỉ còn cứng đầu, chỉ còn im lặng và thỉnh thoảng vài tiếng khịt mũi từ anh ấy. Gần như đây không còn là Jimin nữa, anh ấy đã bị xé toạc bởi cái tát ban nãy và những từ ngữ kinh khủng bị thét vào mặt mất rồi.
Jungkook vuốt nhẹ lên lưng anh ấy, im lặng chờ cho hơi thở ngắt quãng của Jimin trở nên bình ổn lại.
Mất một lúc nhưng cuối cùng thì Jimin cũng có thể làm được, ngực nặng nề nhưng không còn hành động bộc phát muốn đập phá mọi thứ như lúc nãy nữa.
"Không công bằng, Kook."
Những lời này như thực thể khiến tim Jungkook đau nhói, khiến ngực như bị ai cào xé cho nát bươm. Cậu không biết mình phải nói gì, thế nên đành giữ im lặng, không muốn chen chân vào lời anh ấy và khiến tình hình càng tệ hơn.
"Em biết."
"Anh đã làm mọi thứ vì họ. Không công bằng."
Jungkook khẽ suỵt nhẹ, sợ rằng Jimin sẽ lại nổi giận lần nữa và hành động đó cũng chẳng giúp được gì trong lúc này.
Họ cứ thế đứng yên trong vòng tay nhau thật lâu, tìm thấy chỗ dựa và an ủi thật nhiều. Thân hình họ như thể được tạc ra dành cho nhau, từng đường nét đều khít vào nhau như thể luôn luôn là thế.
"Jimin..." Jungkook thì thầm. "Em cần làm gì? Nói cho em biết."
"Anh muốn quên hết đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip