Chap 6: Eight

Mặc cho bố mình ra lệnh, Jungkook đứng lên, đặt khăn ăn xuống bàn và chẳng thèm nói lời nào trước khi ra cửa.

"Jungkook, ta nói ngồi xuống ngay lập tức." Bố cậu gọi lớn sau lưng.

Jungkook vẫn đi tiếp.

Adrenaline đang chảy rần rật trong huyết quản và Jungkook thể hiện sự nổi loạn của mình ngay trước mặt ông ấy. Phải thừa nhận là cậu đã luôn là một đứa trẻ nổi loạn từ trước tới nay. Trốn khỏi nhà hàng tá lần và vướng vào không biết bao nhiêu là scandal nếu không có bàn tay của anh mình giúp xóa bớt.

Nhưng cậu chưa bao giờ dám nổi loạn trước mặt bố mình thế này.

Bố Jungkook là một người nóng tính và quyền lực. Một mình ông ấy đã nắm trong tay hàng tỉ đô la. Ông ấy có thể nghiền nát Jungkook chỉ với một cái móng tay và kéo cậu xuống bùn, vùi lấp cả cuộc đời cậu dưới đó. Jungkook luôn thận trọng để không làm bố mình phật ý, ngay trước mặt ông ấy.

Và giờ đây cậu đang bước ra cửa chính dinh thự mà không thèm ngoái lại nhìn ông ấy một lần nào.

Jimin đã ở đó ngày hôm qua, ở nhà hát. Anh ấy ngồi cùng với các khán giả khác và trong một góc thật xa, ánh mắt anh ấy nhìn cậu đến giờ Jungkook vẫn không thể nào quên được. Niềm hạnh phúc, mong mỏi và tự hào khi được nhìn thấy cậu nhảy múa.

Trước khi Jungkook trượt ngã và đánh đổ luôn cả tương lai, cả khoa nhảy, cả trường đại học, cả Hoseok và nhận về ánh nhìn chán nản của các công ty giải trí dưới kia.

Jimin đang ngồi trên vỉa hè gần cổng chính, chiếc mũ áo khoác che khuất gần như toàn bộ gương mặt. Anh ấy đeo khẩu trang, chân đưa lên kéo vào ngực, cằm dựa lên đầu gối và hai cánh tay vòng quanh chân. Anh ấy đung đưa và không nhận ra người sau lưng mình là Jungkook.

Jungkook đợi một lúc để quan sát Jimin. "Jimin, em đây, Jimin." Cậu gọi lớn.

Jimin đông cứng tại chỗ và từ từ xoay người lại để nhìn Jungkook. Mắt anh ấy đỏ hoe, đôi mắt mở to đong đầy nước mắt, Jimin có vẻ chưa ngủ hàng mấy ngày trời giống Jungkook vậy thôi.

Anh ấy chớp mắt vài lần như không thể tin nổi.

"Em đến rồi. Anh cứ nghĩ là em không bao giờ xuất hiện, họ đã bảo anh đi đi."

"Và anh từ chối làm thế."

Jimin cố cười gượng và nước mắt cuối cùng đã rơi xuống, anh ấy nấc lên. "Đừng làm vậy mà Kook. Nếu em đang làm những thứ anh nghĩ đây thì, xin em, đừng."

Jungkook hít sâu một hơi.

"Ý anh là sao?"

"Em sẽ trở về nhà, không phải sao? Sẽ từ bỏ nhảy múa, đó là lý do tại sao em lại ở đây."

"Sao chuyện này lại khiến anh quan tâm chứ?" Jungkook hỏi, bởi vì cay đắng vẫn còn trong lòng cậu ít nhiều.

Nó khiến Jimin khóc lớn hơn, mặc dù không có tiếng động nào phát ra cả. Nước mắt chưa khô đã có một đợt mới rơi xuống, Jimin cố gạt đi, cố làm cho mình bình tĩnh lại.

"Anh có thể đã làm em nghĩ rằng anh không quan tâm, rằng anh là một tên khốn chỉ biết chỉ trích và có lẽ anh đúng vậy thật. Nhưng tại sao em lại làm thế? Đừng làm thế, xin em."

"Anh đúng là một tên khốn đó, thật sự là vậy."

"Kook..."

"Đây là nhà tôi." Jungkook tiếp tục, chỉ vào dinh thự sau lưng mình. Tương lai, và sự nghiệp trong cả khoảng đời còn lại. "Tài sản của tôi. Thừa kế của tôi. Cuộc sống của tôi, Jimin. Có phải đó là những thứ anh đã nghĩ không?"

"Nói bất cứ thứ gì em muốn. Như anh nói, anh thừa nhận tất cả. Nhưng anh chỉ xin em, đừng để tương lai mình bị tước đi bởi họ."

Cơn giận dữ của Jungkook đã bị bức tới giới hạn, mọi thứ đều như một mớ bòng bong. "Sao lại không chứ, Jimin?" Cậu độc ác nói. "Tôi đã bị đuổi khỏi trường rồi. Tôi làm hỏng buổi trình diễn và chẳng có công ty nào muốn kí hợp đồng với tôi nữa. Tôi mất cả anh nữa. Tôi còn lại gì đây? Không gì cả. Chẳng có gì. Đó là thứ tôi đáng nhận được vì chưa bao giờ có đủ tài năng-"

Jimin đứng dậy và đi đến cạnh Jungkook, đưa một bàn tay che miệng cậu lại. Jimin đứng gần đến nỗi cậu có thể nghe được mùi hương của anh ấy, mắt nhắm nghiền lại, Jungkook tận hưởng bàn tay ấm áp trên môi mình. Chỉ với việc được nhìn thấy Jimin đã khiến bao nhiêu uất ức biến đâu mất hết khỏi người Jungkook.

"Im ngay," Jimin nói cứng rắn. "Im ngay cho anh."

"Jimin," Jungkook cố nói nhưng lời đều bị che khuất hết cả vì bàn tay Jimin.

"Em đang đùa đó hả, Jungkook? Em chưa bao giờ có tài năng nhảy múa?" Jimin nói lớn, tức giận cực độ. "Vậy hàng trăm đêm thức trắng trong phòng tập đến sáng thì sao? Cho đến khi không lết nổi về nhà? Những lời Hoseok hyung khen ngợi. Huấn luyện viên của em? Bạn bè em? Cả cái trường đó đều say mê em, trông chờ vào màn trình diễn của em và đoán xem? Nếu em còn ở lại vào đêm đó, em sẽ nghe thấy họ khen ngợi mình."

"Jimin—"

"Em còn dám đứng đây và nói rằng em không có tài khi em được sinh ra là dành cho nó. Ừ, được thôi, em bị đá khỏi trường, em có thể đã mất vài công ty và em đã vội từ bỏ? Chỉ thế thôi? Một lần thất bại và bỏ rơi tất cả?"

Jungkook nhắm mắt lại và bắt đầu khóc, cảm động vì những lời Jimin nói. Tiếng nấc nghẹn không thể kiềm chế cứ thế thoát ra khỏi môi, mặc cho bàn tay Jimin vẫn còn giữ chặt trên đó, cả người Jungkook run lên từng đợt. Jimin vẫn tiếp tục nói, cả hai người giờ đây đã khóc cùng nhau.

"Em đứng dậy. Em sẽ cố gắng lần nữa. Em sẽ tham gia vào các buổi thi tuyển của các công ty đó, em sẽ tập luyện càng chăm chỉ hơn để chứng minh với thế giới này, em tài năng." Jimin dừng lại để khịt mũi, mắt đã nhòe đi vì nước. "Đừng nói em không xứng đáng với bất cứ điều gì. Đừng, khi em xứng đáng nhận được tất cả, Jungkook."

Jungkook hít sâu một hơi. Cậu để cho từng lời từng chữ ấy thấm vào mình, xoa dịu vết thương đang còn rướm máu, xoa dịu tâm hồn đang nát tan của cậu. Jimin đã làm dịu tất cả, và Jungkook chỉ cần như thế mà thôi.

Jimin đang đứng trước mặt cậu, phơi bày trọn vẹn tâm hồn mỏng manh của mình cho cậu thấy. Đó là việc Jimin chưa từng làm trước đây, chưa từng làm với bất cứ ai, vì tính cách hướng nội của mình. Anh ấy chưa bao giờ trao trái tim mình dễ dàng như thế, cho phép nó bị tổn thương, sẵn sàng cho mọi điều xấu nhất.

Trước khi Jungkook kịp nhận ra, cậu đã làm theo bản năng mách bảo.

Jungkook nắm lấy bàn tay Jimin đang che miệng mình, và kéo anh ấy vào ngực. Bàn tay còn lại đưa xuống cổ Jimin, nâng mặt anh ấy, đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn thật nhẹ.

Jungkook như được tái sinh lần nữa. Hôn Jimin luôn cho cậu cảm giác thật thanh thản, như thể mọi thứ đều được hàn gắn và đang đâm chồi nảy lộc, bình minh lại mọc lên ở đằng Đông, ngày mới lại bắt đầu. Âm thanh từ môi lưỡi cùng nước bọt do nụ hôn ấy mang lại khiến một ngọn lửa thổi bùng lên trong Jungkook, mọi thứ trong người cậu đều kêu gào tên anh ấy. Trong tất cả mọi thứ trên đời, Jungkook chỉ muốn mỗi mình Jimin.

Không cần biết họ đã trải qua những gì, cậu chỉ muốn anh ấy. Jungkook muốn được yêu Jimin ngay cả khi không phải giả vờ vì quay video với nhau. Muốn anh ấy khi bình minh ló dạng được cùng nhau thức dậy, muốn Jimin khi hoàng hôn buông xuống được ôm anh ấy thật chặt và tận hưởng mùi hương dịu dàng của người kia.

Jimin rên rỉ vào môi cậu, tay nắm chặt trên tóc Jungkook.

Họ nghiêng ngã dựa vào nhau, cố giữ thăng bằng và tiếp tục hôn. Nếu bố mẹ Jungkook thấy hành động này của cậu, mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng Jungkook chẳng quan tâm, vì với cậu, tất cả đã kết thúc rồi. Đã kết thúc từ lúc ông ấy ép Jungkook phải kí vào bản hợp đồng đó.

Jimin đẩy ra để thở, mắt vẫn nhắm và ngực phập phồng lên xuống.

Khi anh ấy mở mắt, đôi mắt ấy đong đầy nước mắt và chẳng còn lấp lánh như trước nữa. Sự thống khổ hiện rõ lên mỗi một cử động trên cơ mặt Jimin.

"Về nhà thôi, Jungkook." Jimin nói, giọng gần như vỡ nát khi gọi đến tên cậu. "Chúng ta cần phải làm rõ rất nhiều chuyện, anh biết chứ. Nhưng anh biết em không muốn từ bỏ mọi thứ, vậy nên, đừng."

Jungkook không cần nghĩ thêm một giây nào nữa trước khi quyết định. Một ánh mắt chạm với Jimin và cậu đã biết mình tha thiết muốn gì.

"Đợi em ở đây nhé?" Cậu yêu cầu nhẹ nhàng. "Em sẽ đi và rũ bỏ tất cả."

Lần này, Jungkook đã biết cách tự tách mình khỏi môi trường đầy những toan tính thiệt hơn này. Cậu sẽ chẳng còn phải đau khổ nữa, vì Jungkook đã biết nơi mình thuộc về. Là căn hộ nhỏ bé và tồi tàn cùng chia sẻ với người mình yêu, và thuộc về những buổi tập nhảy mệt nhoài cùng Hoseok.

Jimin dành cho Jungkook một nụ cười.

"Anh không đi đâu cả mà không có em."

Quay trở về căn hộ của mình thật là sảng khoái.

Jungkook quẳng cặp xuống sàn và bước vào trong, nằm vật lên sofa và dúi đầu vào trong gối. Hít sâu một hơi, một cảm giác tuyệt vời nở rộ trong ngực cậu.

Jimin bước vào ngay sau đó và ngồi xuống cạnh Jungkook, cất lời.

"Anh không biết liệu em có còn quan tâm không, nhưng anh đã nộp đơn vào trường dạy nghề rồi."

Jungkook giật mình và ngẩng đầu dậy khỏi gối, ngạc nhiên nhìn Jimin.

"Anh, gì cơ?"

Đó là tin cuối cùng trên thế giới này Jungkook dám mong mỏi được nghe, nhưng cậu vui mừng quá đỗi. Tim rộn ràng vì tự hào mặc dù cậu chưa nói ra lời vội, ánh mắt dõi theo Jimin sát sao. Người kia đỏ mặt gật đầu, bàn tay chải mạnh lên tóc. Anh ấy bình thản về chuyện này, tỏ vẻ như nó chẳng có gì lớn. Nhưng Jungkook biết, chuyện hoàn toàn ngược lại.

"Anh đã bỏ học ngành tâm lý rồi. Bị bố mẹ từ bỏ khiến anh nhận ra rằng anh không còn cần phải ép mình nữa và rằng anh nên, vì chính mình, tìm đến những thứ anh thật sự yêu thích."

"Là nấu ăn."

"Yeah."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip