Chap 6: One

"You know these things. You know how to ride a dirt bike, and you know how to do long division, and you know that a boy who likes boys is a dead boy, unlesshe keeps his mouth shut, which is what youdidn't do, because you are weak and hollow and it doesn't matter anymore."

Richard Siken - Crush

**

"Jungkook. Kook. Honey, em phải dậy đi thôi."

Jungkook rên rỉ khi giọng nói ấy cứ lặp đi lặp lại réo gọi cậu, khiến giấc ngủ sâu cũng bị làm phiền. Càng nhắm chặt mắt hơn nữa, Jungkook muốn người kia tránh xa khỏi mình và được ngủ nướng thêm dù chỉ là vài phút. Tuy nhiên, Hoseok không hề nhượng bộ.

"Kook...chúng ta có buổi tổng duyệt đấy, xem nào."

"Không mà. Xin anh đấy."

Không có gì ngạc nhiên khi hiện giờ Jungkook đang náu mình trong căn hộ của Hoseok, cố gắng vực dậy tinh thần trong bốn bức tường êm ấm của anh ấy. Bước một bước ra khỏi đây nghĩa là phải đối mặt với thực tế, nghĩa là có khả năng phải đối mặt với Jimin và đó là điều Jungkook không thể làm nổi bây giờ.

Hoseok thở dài và rướn người tới trước, quỳ xuống bên cạnh giường Jungkook. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt lên tóc Jungkook, dịu dàng kéo từng sợi tóc mai.

"Anh biết là em tổn thương, Kook. Anh biết là em chẳng muốn đi đâu cả. Anh biết và anh hiểu chứ. Nhưng buổi luyện tập của chúng ta đã là mấy ngày trước và hai ngày nay chưa hề đụng đến nó nữa. Anh sợ. Đây là cơ hội quan trọng của chúng ta và làm sao mình có thể phí hoài, không thể chỉ vì em đang thất tình được."

"Em không có thất tình." Jungkook lầm bầm, cứng đầu đáp trả.

"Ừ không có," Hoseok lặp lại, mặc dù có đôi chút phải nén cười trong tông giọng. "Nhưng tóm lại, em không thể nằm dài trên giường mãi được. Hôm nay chúng ta cần phải thay đổi."

Jungkook cảm thấy như vai mình có một gánh nặng đè xuống. Hai ngày vừa qua là quãng thời gian tệ hại trong đời cậu, mọi ham thích đều bị hút cạn và khiến Jungkook bị giam chặt xuống giường của Hoseok. Cậu đã muốn chiếm dụng sofa vì đã đến mà không báo trước nhưng với cương vị một người anh, Hoseok không thể để em mình khó chịu và ép buộc Jungkook phải ngủ trên giường mình.

Và Jungkook hầu như chẳng làm gì nhiều. Ăn bất cứ thứ gì Hoseok đưa cho, tắm rửa khi cảm thấy mồ hôi bắt đầu dính nhớp trên cơ thể và tập luyện vào ban đêm khi chứng mất ngủ lại tiếp tục hành hạ và những lời nói của Jimin xoay vòng vòng trong tâm trí. Jungkook khao khát một sự xao nhãng, từ bất cứ thứ gì cũng được, để xóa đi những lời cay nghiệt mà Jimin đã thốt ra lúc đó.

Jungkook không muốn mình trở thành người vô dụng. Cậu chỉ không biết làm thế nào có thể buộc mình phải sống cuộc sống như những ngày bình thường như trước nữa, khi ngực cậu quặn thắt lại, khi tim như bị bóp nghẹn trong cổ họng mỗi khi nghĩ đến việc bước chân vào trường đại học lần nữa.

Jungkook thở dài và chớp mắt để tỉnh táo, và được đón chào bởi một ánh mắt lo lắng như gà mẹ của Hoseok đang chăm chú dành cho mình.

"Anh chỉ lo quá nhiều thôi, hyung." Jungkook lầm bầm nho nhỏ, giọng khàn đi vì một ít buồn ngủ còn sót lại.

Hoseok nhún vai. "Nếu không là anh, thì còn ai lo cho em chứ?"

"Em thật sự không muốn đi học."

"Anh biết, sweetheart," Hoseok nhíu mày. Trên gương mặt anh ấy là một biểu hiện thương xót, thể hiện rõ nhất ở khóe môi trễ xuống của Hoseok. Anh ấy vươn tay, xoa lên bờ vai Jungkook. "Tin tưởng anh. Nhưng chúng ta phải nhớ trong đầu rằng chỉ còn bốn ngày nữa buổi biểu diễn sẽ tới và vẫn chưa tập luyện lần nào."

"Nếu chúng ta thua, anh có thể trách mắng em."

"Chúng ta sẽ không thua." Quyết tâm tràn ngập trong giọng nói của Hoseok, anh ấy nghiêm trọng lắc đầu. "Nếu em nói thế lần nữa, anh sẽ tát em đấy."

Jungkook quyết định không chọc giận anh ấy thêm nữa. Gật đầu như một sự đồng ý câm lặng, không muốn suy nghĩ thêm về khả năng có thể họ thật sự sẽ thua trong bốn ngày nữa. Cả hai đã cống hiến hết mình trong cả năm vừa rồi và họ có lượng khán giả của riêng mình, những công ty giải trí cũng sẽ có mặt ngày hôm đó để quan sát họ và quyết định xem tài năng của hai người có đủ để nhận được một hợp đồng hay không. Nếu có ai đó xứng đáng nhận được sự công nhận đó, thì đó chỉ có thể là Hoseok.

Anh ấy đã che chắn cho cậu với một sự đảm bảo tuyệt đối rằng họ sẽ thành công mặc cho những buổi tổng duyệt bị hoãn lại, anh ấy tự tin với việc hai người họ cùng nhau.

"Xin lỗi. Để em tắm cái đã, em sẽ ra ngay."

Hoseok có vẻ hơi chần chừ trước khi đồng ý, bước ra ngoài để cho Jungkook không gian mà cậu cần. Anh ấy mỉm cười, khom người vuốt nhẹ lên tóc cậu trước khi rời đi. Bước chân anh ấy có vẻ phấn khởi, hẳn là đang tự hài lòng với bản thân mình đây mà.

Khi Hoseok đã đi khỏi, Jungkook bỗng dưng chẳng còn muốn nhúc nhích nữa.

Vẻ mặt giả vờ mình vẫn ổn được đeo lên để làm yên lòng Hoseok khi nãy đã rơi xuống, nụ cười cũng nhạt dần, vẻ u tối trên gương mặt che khuất tất thảy. Jungkook hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân lại và đếm đến mười. Cậu cần phải bắt đầu ngày mới. Thời gian chẳng chờ đợi một ai, một thứ gì cả. Thời gian không dừng lại chỉ bởi vì sự hỗn loạn cậu đang phải tự mình đối mặt lúc này.

Jungkook vứt tấm chăn đang đắp sang một bên, lục tìm một bộ quần áo sạch trong cặp mình. Trong lúc gấp gáp Jungkook đã không soạn đồ một cách hợp lý, và giờ thì cậu đang rất hối hận vì nó đây- khăn choàng và quần áo có độ tương thích cách xa hơn vạn dặm.

Dù nước từ vòi sen lạnh tới mức khiến người ta đông đá lên được, nhưng Jungkook vẫn đứng nguyên tại chỗ, để lạnh lẽo xua tan đi sự mỏi mệt của cơ bắp. Dù chỉ là một phút giây lơ đãng, tâm trí của Jungkook lại ngay lập tức trở về với Jimin, cậu phải cắn môi để khiến suy nghĩ đó bay biến đi mất.

Điện thoại của Jungkook đã tắt trong ba ngày qua. Tự hỏi rằng liệu Jimin có cố tìm kiếm mình không nhỉ, để xin lỗi và muốn hàn gắn mối quan hệ giữa họ, dù rằng ngay cả bản thân Jungkook cũng không biết liệu điều này có còn quan trọng nữa không, vì hậu quả nó gây ra đã là không thể vãn hồi.

Trước khi Jungkook có thể nghĩ vẩn vơ và rơi vào trạng thái trầm cảm tiếp tục, cậu rời khỏi phòng tắm và bắt đầu ngày mới.

Hoseok đang chờ trong bếp, trên bàn ăn được đặt món ăn sáng Jungkook ưa thích nhất: sandwich trứng.

Thật là cay đắng. Nếu là Jimin, anh ấy sẽ luôn chờ sẵn cậu với mỗi món ăn tự làm, dù là mới nấu hay chỉ là hâm nóng lại, nhưng nó vẫn luôn thật ngon lành. Hít sâu một hơi và cười với Hoseok để cảm ơn, Jungkook cầm lấy sandwich và ngay lập tức cắn xuống một miếng.

Nó tệ như đã được đoán trước, Hoseok nấu ăn vốn dĩ không thuộc trình độ cao cấp gì cho lắm nhưng vốn dĩ cũng khá hợp khẩu vị. Chỉ là Jungkook không có tí đói nào và thức ăn chỉ làm cho cậu buồn nôn mà thôi.

Hoseok chú ý nhưng không hề nói điều gì, giả vờ rằng mình không hề phát hiện bằng cách bận rộn những việc khác. Rửa bát đĩa, và luôn lẩm nhẩm một giai điệu nào đó để đợi Jungkook ăn xong bữa. Cả hai đều hiểu chẳng có việc đi đâu cả nếu chiếc đĩa đó chưa được ăn hết.

Dù mất một lúc nhưng cuối cùng Jungkook cũng đã cố nuốt hết, một cục nghẹn to đùng ở cổ và cậu đặt đĩa xuống.

Hoseok cuối cùng cũng xoay người lại và gương mặt lập tức rạng rỡ như ánh nắng ban mai ngoài kia.

"Tuyệt lắm! Đi thôi nào!"

Và Hoseok làm tròn trách nhiệm của một người bạn tận tụy mà anh luôn thể hiện, đưa Jungkook đến tận lớp của cậu và ôm thật chặt, hứa rằng sẽ đến đón cậu khi buổi tập nhảy của họ bắt đầu. Một lần nữa đối mặt với thế giới này như thể là một nhiệm vụ khó nhằn với Jungkook, nhưng cậu phải tỏ ra mình ổn.

Đây là lần đầu tiên Jungkook thật sự yêu một người. Dù đã biết về thiên hướng giới tính của mình từ rất lâu nhưng nó chưa bao giờ dẫn đến một khát vọng về tình dục đến như thế, về khát vọng được ôm ai đó bằng tất cả dịu dàng mình có như thế này. Trước đây, ý nghĩ duy nhất khi có người tiếp cận Jungkook, chính là cậu nghĩ họ chỉ đến về tiền tài, danh vọng và gia tộc mình đang mang đấy thôi, nên vô hình chung một bức tường lớn đã ngăn cách con người thật sự của cậu với tất cả mọi người.

Và rồi Jimin đến. Năm tháng đầu tiên, cậu chỉ ngắm nhìn người kia từ xa. Có tầng tầng lớp lớp những bí ẩn bao quanh Jimin, những vấn đề không bao giờ nói, tính cách hướng nội và sợ hãi các mối quan hệ của anh ấy khiến cậu mong muốn được tiếp cận Jimin nhiều hơn, hiểu anh ấy hơn, và việc ấy chưa bao giờ là dễ dàng.

Jungkook nhắm chặt mắt lại, thở dài đầy mệt mỏi.

Trước khi bước vào lớp đầu tiên, cậu cảm thấy một vòng tay đang ôm chặt lấy mình. Taehyung đang ở đây. Jungkook muốn khóc. Mặc dù bên cạnh Hoseok rất yên bình, nhưng Taehyung lại mang đến một cảm giác khác biệt, vui vẻ hơn một chút.

"Anh đây, anh đây," Taehyung nói như thể đọc được suy nghĩ của cậu. "Anh xin lỗi vì đã không nhìn thấy em trước. Thật lòng thì, anh không biết em đã ở đâu và em thì không bắt máy cuộc gọi của anh."

"Xin lỗi anh."

"Không có gì, Kook, em ổn chứ?"

Họ đứng ngoài cửa lớp và bài giảng đã bắt đầu, và không ai lùi lại để buông tay khỏi cái ôm lúc này. Jungkook cảm thấy được an ủi rất nhiều chỉ với cử chỉ này của Taehyung.

"Không hề," cậu thành thật trả lời.

Taehyung thở dài. "Anh biết."

"Anh có nói chuyện với Jimin không?"

"Anh không muốn."

Jungkook nhăn mặt và lắc nhẹ đầu. Kí ức về Jimin đứng lặng một mình, nước mắt tuôn rơi trên má trong phòng khách nhà họ khiến cậu phải hít một hơi dài. Cậu không hề cảm thấy tội lỗi, nhưng cảm giác dành cho anh ấy thì vẫn thế, có lẽ nào mình nên có một quyết định khác chăng. Jimin cũng đã bị những chuyện của mình khiến điên đầu không ít, và Jungkook đã để anh ấy lại một mình.

"Nhưng...anh ấy ổn chứ?" Jungkook cố không bĩu môi vì lo lắng. "Xin anh đấy, nói với em rằng anh ấy vẫn ổn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip