Day 11: Kang Gary

Gary có một giấc mơ kỳ lạ.

Cậu thấy mình nằm trong một phòng phẫu thuật. Xung quanh, những bác sĩ mặc đồ bảo hộ màu xanh dương, mặt đeo khẩu trang kín mít, đang làm gì đó với lưng cậu.

Nhớ lại thì, hồi nãy cậu đã ăn một phát đạn vào lưng sau khi nhảy ra đỡ cho Ji Hyo, nên chắc hẳn họ đang phẫu thuật để lấy viên đạn ra.

Mặc dù đang phẫu thuật, nhưng Gary không thấy đau đớn, cũng không thấy khó chịu. Cậu chẳng có cảm giác gì cả. Là vì cậu đang mơ chăng? Hay là vì họ đang dùng thuốc tê lên người cậu? Hoặc cũng có thể là cả hai.

Sau một lúc, những người bác sĩ ở đó đột nhiên di chuyển lung tung, và tầm nhìn trong mắt Gary tối đen lại. Giấc mơ trong phòng mổ kết thúc, và gần như ngay lập tức, một giấc mơ mới bắt đầu.

Lần này, cậu thấy mình ở trong một căn phòng giống phòng hồi sức của bệnh viện (Gary biết điều đó vì cậu từng ở vài lần trước đây rồi), nằm bẹp trên giường, không thể nhúc nhích nổi dù chỉ là một ngón tay. Cơ thể cậu vẫn chẳng có cảm giác, không đau, không mệt, không...thật.

Tuy nhiên, nếu bảo đây là giấc mơ, thì nó còn sai hơn, vì nó thật đến mức đáng ngạc nhiên.

Chợt, cửa phòng bệnh bật mở và một cô gái tiến vào trong. Gary nhận ra ngay cô vợ xinh đẹp của mình, Cheon Seong Im (hay còn được gọi là Song Ji Hyo). Cô vẫn mặc nguyên si bộ quần áo lúc ra ngoài ăn tối với cậu: áo sơ mi xanh và quần bò đều màu, nhưng chúng đã lấm bẩn bởi bụi và máu khô chứ không sạch sẽ như trước nữa. Vết thương trên trán cô chưa được băng bó, còn đầu tóc cô thì rối bù, nhưng cô vẫn đẹp như một nữ thần, đẹp đến không tưởng.

Nhìn thấy Gary, Ji Hyo lập tức chạy tới, quỳ xuống bên giường cậu. Đôi môi cô mấp máy như đang nói gì đó, nhưng Gary không thể nghe thấy gì, chỉ thấy được mờ mờ khuôn mặt lo lắng của cô. Cậu muốn ôm cô, muốn xoa đầu cô và an ủi cô rằng cậu không sao, nhưng cơ thể cậu không còn nghe theo lời cậu nữa. Nó nằm cứng đờ như một khúc gỗ mặc cho cậu gào thét bắt nó di chuyển.

Hết cách, Gary đành bỏ cuộc, nằm im nhìn chằm chằm Ji Hyo. Cậu theo dõi từng cử động nhỏ của cô, theo dõi bàn tay phải đầy những vết xước đang nắm chặt lấy tay cậu. Gary nhớ rằng Ji Hyo không đấm vào mặt bất kỳ thằng nào cả (mặc dù tay cô có đeo nhẫn), thế thì những vết cắt kia ở đâu ra?

Cậu muốn hỏi, nhưng cổ họng cậu cũng cứng đờ hệt như cơ thể, không phát ra nổi lấy một âm thanh.

Gary chuyển ánh mắt lên gương mặt của Ji Hyo. Cô nhoẻn miệng cười với cậu thật dịu dàng, trước khi rướn người lên và đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, khiến cậu giật mình.

Họ đã từng hôn nhau rất nhiều lần trước đây, nhưng lần này có gì đó khang khác.

Nụ hôn đó truyền tới một thông điệp, một thông điệp mà khi nhận ra nó, Gary không khỏi hoảng hốt.

Seong Im ah, em không định...

Trước khi có thể biết được câu trả lời, mọi thứ trong mắt cậu lại tối sầm lại. Lần này, nó không sáng lên thêm một lần nào nữa.


(Thử thách viết kiss scene mừng 2k views. :)))))))))

Đùa chứ thực ra là copy paste của cái trước đấy, tại mình vẫn rén vkl. Sorry. :) )

__________


Khi Gary tỉnh lại, trời đã sáng.

Cậu đang nằm sấp trên giường, thắt lưng đau nhói lên mỗi khi cậu cố cử động. Cơn đau cho cậu biết rằng cậu đang tỉnh chứ không phải mơ, và mọi chuyện tối hôm qua đều là sự thật. Cậu và Ji Hyo đã bị tấn công bởi một nhóm người lạ mặt, họ đánh nhau với chúng, rồi Gary bị bắn khi cố cứu cô. Cuối cùng, cậu kết thúc series phim hành động của mình bằng một ca phẫu thuật và nằm bẹp dí trên giường bệnh tại phòng hồi sức cấp cứu.

Vậy còn Ji Hyo? Cô đang ở đâu?

Gary cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau đã khiến cả cơ thể cậu trở nên tê liệt. Cậu khẽ rên rỉ một tiếng trong cổ họng, định thử lần nữa, thì bị một bàn tay đè lại xuống giường, đập mặt vào gối.

_ Làm ơn nằm yên, Kang Gary - ssi.

Gary không nhìn được mặt người đó, nhưng dựa vào giọng nói thì có lẽ là nam.

_ Ai vậy? _ Cậu hỏi.

_ Tôi được giao nhiệm vụ ở đây để canh chừng anh. _ Người đó trả lời. _ Làm ơn đừng gây rắc rối.

Gây rắc rối?

Với cái lưng thế này, thì dù có muốn, Gary cũng chẳng lết nổi khỏi giường chứ đừng nói là gây rắc rối.

_ Vợ tôi. _ Cậu nói với người vẫn giữ tay trên vai mình. Cách đặt tay này làm Gary nhớ tới kẻ hôm qua đã không chế cậu. _ Cheon...Song Ji Hyo, anh có biết cô ấy đang ở đâu không?

Người đó im lặng một chút, rồi nói:

_ Không, tôi không biết.

_ Thật á? Hôm qua cô ấy không ở đây sao?

Gary nghển đầu dậy, định nhân cơ hội nhìn rõ mặt hắn, nhưng những gì cậu nhìn thấy được chỉ là một phần vai và một phần bụng. Tuy vậy, cậu vẫn có thể nhận ra hắn là ai, vì trên áo hắn còn nguyên si vết giày của cậu hôm qua. Vị trí của nó nằm ngay giữa khu vực ngực và bụng, nên Gary nghi ngờ rằng hắn là một con quái vật chứ chẳng phải người nữa, khi mà hắn có thể di chuyển thoải mái như vậy sau khi ăn trọn một cú đá của cậu vào thẳng vị trí đủ gây chết người.

_ Vâng. _ Người đó khẳng định. _ Cô ấy chưa từng đến đây.

Gary không tin việc đó, nhưng cậu không thể có ý kiến gì được. Giọng điệu của hắn cho cậu biết rằng hắn sẽ trả lời cùng câu đó dù cậu có hỏi bao nhiêu lần, và cậu cũng chẳng có gì để chứng minh hắn không nói dối. Cậu nào có phải Ji Hyo đâu chứ?

_ Được rồi. _ Gary nói khẽ. _ Buông tôi ra đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.

Cảm giác được sự ngần ngại của bàn tay trên vai mình, cậu mỉm cười.

_ Không gây rắc rối, tôi hứa.

Người đó cuối cùng cũng chịu buông vai cậu ra. Giờ thì Gary cảm giác ê ẩm khắp cả người chứ không riêng gì vùng thắt lưng nữa.

Nhìn theo bóng dáng hắn đi ra khỏi phòng bệnh, Gary có thể khẳng định chắc chắn rằng hắn là kẻ đã khống chế cậu hôm qua dựa theo tạng người trong ký ức cậu. Hắn rất mạnh, nên cậu phải cẩn thận mới được.

Còn lại một mình trong phòng, Gary bắt đầu thấy chán. Điện thoại cậu đã bị tịch thu mất, nên cậu chẳng còn gì để giải trí cả. Mà dù có còn đi nữa, cậu cũng chẳng có tâm trạng đâu mà giải trí.

Seong Im ah.

Vừa miết nhẹ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, Gary vừa gọi thầm, với hy vọng sẽ có một phép màu nào đó để cậu thần giao cách cảm với vợ mình. Seong Im ah, em đâu rồi?

Đột nhiên, một cơn đau nhói xuất hiện trong lòng bàn tay Gary. Cậu nhăn mặt, khẽ kêu lên một tiếng và đưa tay trái lên nhìn.

Một vết cắt nhỏ đã xuất hiện trong bàn tay cậu từ khi nào, cách đường chỉ tay đầu tiên tầm một centimet. Nó không quá sâu, cũng không quá dài, chỉ như một vết xước.

Nhưng...làm thế nào cậu có nó vậy?

Suốt cả buổi đánh nhau ngày hôm qua, điều duy nhất Gary làm là đấm và đá. Cậu không nhớ mình có dùng bàn tay để đỡ đòn không, nhưng cậu nhớ rằng đám người mặc đồ da đen đó không có ai mang thứ vũ khí gì để tạo thành một vết thương giống như vết dao cứa. Họa chăng chỉ có nhẫn, nhưng chúng đều đeo găng tay mà...

Nhẫn?

Gary chợt nhận ra, trong giấc mơ, Ji Hyo có cầm lấy tay cậu. Vị trí vết thương lại vừa trùng khớp với vị trí ngón đeo nhẫn của cô. Nếu là Ji Hyo, thì Gary hoàn toàn có thể giải thích được về vết thương nằm trong lòng bàn tay mình.

Bởi vì, chính cậu chứ không ai khác là người đã đặt làm một đôi nhẫn có giấu lưỡi dao ở bên trong để tặng cho cô làm nhẫn cưới.

Đó là bí mật nhỏ của hai người, và cũng là thứ vũ khí sẽ thay Gary bảo vệ Ji Hyo khi cậu không có ở bên.

Tuy nhiên giờ đây, thay vì sử dụng nó để bảo vệ bản thân mình, Ji Hyo lại dùng nó để cho Gary biết rằng giấc mơ của cậu không phải là một giấc mơ.

Cái nắm tay của cô là thật.

Nụ hôn của cô là thật.

Và ánh mắt bướng bỉnh đầy quyết tâm của cô cũng là thật nốt.

_ Haha.

Gary bật ra tiếng cười nhỏ. Bàn tay cậu nắm chặt lại. Vết xước đau nhói lên, có vẻ đã bị rách miệng một chút.

Hah. Cậu thở dài. Khỉ thật. Cuối cùng thì mình vẫn làm liên luỵ tới cô ấy.

Gary biết rõ ánh mắt đó của Ji Hyo nghĩa là gì, và cả những hành động sắp tới của cô nữa.

Chuyện này đáng lý đã không xảy ra nếu cậu mạnh hơn. Nếu lúc đó cậu đánh thắng được chúng, nếu lúc đó cậu không bị thương, nếu người cần phải đưa ra lựa chọn là cậu, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Hoặc ít ra, Ji Hyo cũng sẽ không bị làm khổ như vậy.

Tuy nhiên...

Gary chắc chắn sẽ không để bọn chúng được thoả mãn.

Dù gì thì, cậu cũng là Người năng lực thất thường của Running Man mà.

Seong Im ah, đừng lo.

Tự tay anh sẽ xử lý bọn chúng.

Anh sẽ không trở thành gánh nặng cho em đâu.

Nghĩ đến đó, Gary gồng mình lên, dồn toàn bộ sức lực vào hai cánh tay, nâng cả cơ thể nặng nề của mình dậy. Cậu cảm giác như người mình bị xé toạc ra làm hai, cơn đau lan ra đến từng ngón tay, nhưng cậu kệ hết.

Gary bước xuống giường, khập khiễng đi tới tủ thuốc gần đó. Cậu chống tay lên tường để giữ thăng bằng, tay còn lại mở tủ thuốc và bắt đầu lục lọi.

Morphine. Cậu lẩm nhẩm trong đầu. Do đã làm phẫu thuật trước đây, và vì vài lý do khác nữa, cậu biết rõ thứ gì có thể giúp cậu ngay bây giờ. Đâu nhỉ? Ah đây rồi.

Gary lấy ra một ống thuốc nước nhỏ loại mười miligram. Nhãn dán ghi toàn mấy thứ khó hiểu với cậu, nhưng cậu vẫn có thể đọc được rõ chữ Morphine. Cậu lấy ra thêm một ống tiêm được để sẵn trong đấy, dùng răng xé rách vỏ giấy để lấy nó ra. Chuyển vị trí tựa của mình sang vai, cậu dùng cả hai tay để lấy thuốc giống như những y tá thường làm.

Seong Im sẽ giết mình mất.

Gary bật cười.

Một thời quá khứ "huy hoàng" xa xăm hiện về trong đầu cậu, cái quá khứ cậu đã thề sống thề chết với Ji Hyo rằng sẽ không bao giờ lặp lại, vậy mà bây giờ cậu lại đi phá vỡ lời thề đó vì cô.

Ông trời đúng là biết cách mỉa mai người khác mà.

Từ từ bơm thứ chất lỏng trong suốt đó vào dưới tĩnh mạch mình, Gary lại nhớ tới ánh mắt đầy bướng bỉnh của Ji Hyo trong giấc mơ, thứ mà bây giờ cậu đã biết nó là sự thật.

Cậu có lẽ sẽ không làm thế này nếu cô không mang ánh mắt đó ra nhìn cậu.

Tất cả những gì cậu muốn, đó là cô được an toàn, được vui vẻ, được sống một cuộc sống hạnh phúc, cho dù cậu có hay không góp mặt trong cuộc sống đó đi chăng nữa. Thế nên, Gary đã định sẽ đóng vai một con tin ngoan ngoãn để trợ giúp Ji Hyo.

Nhưng, đó nào có phải ý muốn của cô đâu.

Gary nhìn chằm chằm vào lọ morphine trong tay, nở một nụ cười bình yên đúng chuẩn. Cậu rút kim tiêm ra khỏi tay mình, để lại nó cùng lọ thuốc lên trên nóc tủ. Nhẹ nhàng vặn lưng vài cái, cơn đau đã giảm bớt, nhưng Gary biết rằng mình cần phải chờ vài phút nữa để morphine có tác dụng hoàn toàn.

Cậu từ từ di chuyển ra phía cửa, tháo chiếc nhẫn cưới ra đeo vào ngón áp út tay phải, và bấm lưỡi dao bên trong đó lên.

Chợt, Gary nhìn thấy mũi dao của mình có một đốm đỏ. Cậu đưa nó sát vào mắt, và nhận ra đó là vết máu. Chắc chắn rằng đó là máu của Ji Hyo, bởi vì chỉ có cô mới biết được món vũ khí bí mật này của họ.

Không hiểu sao, thay vì lo lắng, Gary lại mỉm cười.

Ngày hôm qua, Ji Hyo đã gửi tới một thông điệp câm lặng qua ánh mắt cô.

Gary - oppa.

Một thông điệp mà chắc chắn sẽ không xuất hiện ở bất kỳ người phụ nữ nào khác, ngoài Song Ji Hyo.

Anh có sẵn lòng chết cùng với em hay không?

Vợ của cậu là một cô gái cực kỳ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến phi thường.

Vậy nên, Gary cũng phải trở nên mạnh mẽ, để có thể xứng đáng đứng bên cạnh cô.

_ Tuân lệnh, bà xã.


Và sau đó, chỉ với một lưỡi dao mỏng manh giấu trong chiếc nhẫn và tài ám sát thiên bẩm, Kang Gary đã mở thành công một con đường máu để trốn ra khỏi bệnh viện nơi anh bị giam giữ.

Số phận của anh cuối cùng ra sao...

Đến thần thánh cũng chẳng biết được đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip