Chương 7
Nàng tiểu thư Ryujin từ nãy đến giờ cứ lăn lộn trên giường cười tủm tỉm, dán chặt mắt vào chiếc điện thoại. Không hề đoái hoài đến bất cứ thứ gì xung quanh, bao gồm cả loại bánh ngọt cô yêu thích nhất mà Eli đã cất công lặn lội đường xa đi mua về. Mái tóc đã đen còn dày rụng vung vãi khắp sàn nhà, đồ ăn vặt và vỏ trà sữa cứ cách 10cm lại có 1 cái, con gái con đứa tiểu thư đài các mà sống được trong căn phòng bày bừa như cái ổ lợn. Eli vừa quét dọn vừa nhăn mày khó ở, vừa phải làm ô sin, vừa phải làm tài xế, vừa phải làm bảo mẫu giờ còn kiêm luôn cả nô lệ dọn dẹp vệ sinh. Không phải vì là nhân viên thân cận nên lương cao ngất ngưởng, một tháng anh đi làm chắc bằng tiền lao động cả năm của một hộ gia đình khá giả... Ông đây cóc thèm làm cái công việc vừa ngớ ngẩn lại còn vất vả như thế này!
Nguồn cơn của sự khó chịu bắt đầu từ lúc anh bị ông chủ tóm lấy, mở ra cuộc nói chuyện nhìn-có-vẻ là hoàn toàn nghiêm túc, lải nhải vụ phải đích thân đi đón nó về cuối cùng là chả vì việc quái gì hết! Ngó kiểu gì cũng chỉ để Ryujin nướng hộ ông ta cái bánh vì con gái cả của ông nấu ăn ngon hơn con gái út Yuna???? Sao ông không tự đi mà rán bánh ấy! Thằng cha già khùng điên.
Cáu kỉnh đập cái đuôi chổi xuống sàn, chiếc tạp dề hồng vẫn còn đang bay phấp phới, gió bão vẫn đập uỳnh uỳnh ngoài cửa sổ, Eli tò mò rón rén tiến lại gần Ryujin, giả đò như đang quét đống bụi ở đằng sau ghế mà nhìn lén. Gì đây? Ryujin đã lướt đi lướt lại cả cái trang cá nhân của cô gái tóc nâu kia suốt nửa tiếng rồi. Vốn đã biết tiểu thư xấu tính nhà này rất thích tọc mạch chuyện nhà người khác. Nhưng ngắm đi ngắm lại đối tượng suốt nửa tiếng không dừng thì đúng là lần đầu tiên! Bộ ghét nhau lắm hả ta?
Đột nhiên, mắt nàng sáng quắc như cái đèn pha ô tô, quay ngoắt lại đối diện với gương mặt của Eli.
- Ối?????! - Eli giật nảy người, vội vàng đảo mắt quanh quanh phòng, anh không làm gì hết, không làm sai cái gì hết! Nhìn kiểu gì cũng thấy khả nghi. Nhưng Ryujin có vẻ không quan tâm lắm, lần này em hớn hở giơ thẳng chiếc máy điện thoại cùng trang cá nhân của người nọ về phía "bảo mẫu":
- Chú! Tìm địa chỉ nhà của cô gái này cho cháu!
?
Sau khi Eli nghi hoặc rời đi, cô nhẹ nhàng đứng dậy thả mình xuống ghế, ngồi bên cạnh khung cửa sổ hướng ra phía mưa vẫn còn đang nặng hạt. Ryujin chạm nhẹ vào phần khuỷu tay bên trái của mình, đây là chỗ chị Yeji đã cầm vào... Khuôn mặt Ryujin phiêm phiếm hồng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn lên trần nhà, khoảnh khắc Yeji dang tay che chắn cho em, dù thậm chí còn chả biết có chuyện gì đang xảy ra, thật sự là khiến người ta phấn khích! Những kí ức trải qua ngày hôm nay cứ từng khung từng khung một hiện lên trong tâm trí của cô gái nhỏ tuổi, như dòng suối yên bình dịu nhẹ, trôi dạt đong đưa, kéo nàng đến một miền đất hứa của tương lai và hi vọng.
"Hwang Yeji...."
Phá vỡ bầu không khí lãng mạn mà Ryujin vất vả tạo ra, Yuna đạp văng cửa ra vào, cả người ướt sũng do vừa bị ô tô bên đường tạt nước bắn tóe loe, đen bẩn khắp người, cô lườm chị mình bằng đôi mắt sắc lẹm, rồi như sắp nổ tung mà gào lên:
- ????VUI VẺ QUÁ NHỈ SHIN RYUJIN! - Yuna trừng mắt, khốn nạn cuộc đời tôi... Không hiểu kiếp trước đã làm gì sai mà kiếp này lại phải chung nhà với con mẹ này. Kẻ kia cười nhăn nhở tỏ vẻ lo lắng, chắc hẳn chỉ có ai ngu ngốc lắm mới tin vào cái khuôn mặt diễn viên trời sinh ngàn vàng đó, lúc này đang vẽ ra gương mặt chào đón giả trân hơn bao giờ hết:
- Hihi, mừng em gái yêu đi bộ trở về! Chị đây phải đi ô tô điều hòa lạnh lắm...
_______
Phía bên kia, vừa về đến nhà, Hwang Yeji liền quẳng ngay cái cặp ra bàn rồi nhảy phắt lên giường. Trời ơi! Chưa bao giờ nàng cảm thấy mệt mỏi như ngày hôm nay.
Yeji nheo mắt nhìn điện thoại, lát nữa 9 giờ tối nàng còn một ca làm thêm ở tiệm tạp hóa, không thế cứ thế để mẹ gánh vác hết tiền bạc trong nhà được. Rồi còn tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền học, tiền ăn, bao nhiêu khoản chưa thanh toán... Nghĩ mãi nghĩ mãi, Yeji lim dim chìm vào trong giấc ngủ. Quả là một ngày đầy chấn động, dẫu phiền phức là thế, nhưng có vẻ vị nữ thần hôm nay cũng không thấy có gì là khó chịu cho lắm. Màn hình điện thoại vẫn còn đang bật sáng, là ảnh đại diện của em gái nhỏ nàng mới quen, nụ cười của nó trong veo, hiền hòa, không tương xứng với cái bản tính trẻ con nhõng nhẽo hay làm khùng làm điên gì cả. Yeji vô thức cười thầm, buôn người hay không buôn người thì có quan trọng gì chứ, quan trọng là cốc trà sữa của chị kia kìa! Một đứa bé trẻ trâu như vậy, không thể là người xấu được đâu. Mí mắt của nàng nặng trĩu, thực sự là không thể trụ vững được nữa...
______
"Nếu đến bản thân mình chị còn không thể yêu thương nổi, làm sao mà chị vẫn tự tin nghĩ rằng có thể trao được tình yêu cho người khác?"
Em ấy lại đến rồi. Yeji mở mắt. Chất giọng vừa lạ vừa quen vang lên đều đều trong tâm trí nàng mỗi lần vào giấc. Trước mắt nàng là đồng lúa xanh vẫn còn thơm mùi lá mạ, là làn gió mát dưới bầu trời nắng chói chang, vuốt ve làn da khô ráp của nhà lữ hành, là gốc cây đa thô kềnh với những nhành rễ diễu võ giương oai, tán lá sum suê xung phong che nắng cho người nghỉ chân. Yeji không biết nàng đang ở đâu, chưa từng nhìn thấy, nhưng không hề có cảm giác xa lạ.
Yeji quay đầu lại, ở giữa cánh đồng lúa bạt ngàn thơ mộng đó. Một thiếu nữ tóc hồng, trạc tuổi 17-18 đang cúi lưng gieo từng cây lá mạ. Nó mặc một bộ quần áo bà ba đơn giản, búi tóc lên gọn gàng, tấm lưng gầy lấm tấm mồ hôi, toát lên vẻ đẹp đầy khí chất của nhân dân lao động. Người châu Á mà cũng có được mái tóc màu hồng kia hả? Câu nói vừa nãy của nó vẫn còn vang ong ong trong đầu, Yeji không thể nhìn thấy mặt nó, cũng không thể di chuyển hay chạm vào, chỉ có thể bất lực nhìn nó đến rồi đi hết lần này đến lần khác trong mộng mị của nàng.
Suốt 10 năm qua, giấc mơ này liên tục xuất hiện, trở thành một phần trong cuộc sống của Hwang Yeji. Cô bé trong mơ đó luôn là người đưa ra lời khuyên khi nàng gặp khó khăn nhất, thậm chí ngay trước cả khi chính bạn bè của nàng biết chuyện. Chuyện này mà lọt ra ngoài, chúng nó sẽ cười vô bản mặt của nàng cho coi... Yeji cứ bám víu vào cô bạn tưởng tượng trong giấc mơ đó mà sống, coi như là vẫn còn một người quan tâm đến nàng từ tận cõi lòng.
Reng reng reng reng
Tiếng đồng hồ báo thức kêu vang ầm ĩ, đến lần này Yeji mới thực sự tỉnh dậy.
9:15
MUỘN. MẤT. RỒI.
Nàng vội vàng bật dậy, với lấy cái áo khoác rồi nhanh chóng đi ra ngoài, trời mưa làm thời tiết trở nên lạnh lẽo một cách bất thường, hệt như đang trở lại cái mùa đông rét buốt lạnh giá. Không hiểu sao vẫn còn vương lại cái mùi nắng oi bức của mùa hè. Yeji nhanh nhẹn đẩy cửa ra vào, mau chóng chào chủ quán rồi thay đồ chuẩn bị vào ca.
Bịch bịch bịch bốp bốp rầm rầm rầm - tiếng nồi niêu xoong chảo trong phòng chờ nhân viên kêu vang ầm ĩ.
Yeji va vào hết thứ này đến thứ khác, nàng cũng đang ngại chết mẹ! Chủ quán thấy Yeji hấp tấp như vậy cũng không nỡ trách mắng, ngược lại, chị bật cười nắc nẻ, nhẹ nhàng dặn dò em gái như mọi hôm:
- Con gái con đứa nửa đêm trong hàng một mình phải hết sức cẩn thận. Bên cạnh quầy thanh toán là cây gậy bóng chày chị đã chuẩn bị từ trước, nếu lỡ may có bất kì chuyện gì xảy ra, quật vỡ đầu nó ngay!!
Nàng ôm lấy cây gậy bóng chày gật gật đầu thay cho câu trả lời, yên tâm đi chị hai! Yeji là Alpha cơ mà! Tay không đánh lại chúng nó cũng được nữa.
Chủ quán chống nạnh vênh cao mặt lên trời, làm vẻ rất tự hào. Quen được cô bé vừa tài giỏi vừa cá tính và xinh đẹp như Yeji đúng là một trong những thành tựu đáng quý nhất của cuộc đời cô! Nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình của con bé, chắc chắn bây giờ nó phải trở thành một Alpha xuất chúng hơn bất kì kẻ nào khác.
Xoa đầu Yeji một cái như lời chào tạm biệt, Yeji tiễn chị ra cửa rồi tiếp tục công việc thanh toán cho khách, bắt đầu dọn dẹp sắp xếp lại hàng hóa, chuẩn bị cho một ngày làm việc tiếp theo.
Bây giờ đã là gần 12 giờ tối, cửa hàng không quá đông, coi như cuối cùng nàng đã có thể nghỉ ngơi một lát... Vừa định ngả lưng xuống chiếc ghế dài bên cạnh cửa phòng thay đồ của nhân viên, tiếng chuông mở cửa hàng khiến Yeji giật mình ngồi bật dậy.
Mọe! Đến đúng lúc vậy má.
Khách hàng là thượng đế... Khách hàng là thượng đế... Không được đấm khách... Không được đấm khách... Yeji lẩm nhẩm thần chú lành nghề. Chú tâm vào việc chính, nàng gói đồ vào túi giấy rồi đưa cho người kia, tay vẫn bấm bấm chọt chọt vào màn hình thanh toán:
- Của bạn tất cả là 10000 won.
- 10000 won thì có đủ để mua được nữ thần này đây không?
Yeji tròn mắt, chất giọng ngọt ngào này sao mà quen quá. Nàng rời mắt sang phía người đối diện, hiện tại đang nở một nụ cười vô cùng nhăn nhở:
- Chị Yeji!!
- Shin Ryujin??
Ryujin phồng má. Hứ. Sao mà lại gọi nhau xa lạ vậy chứ, cũng quen nhau được một ngày rồi chứ bộ.
- Gọi em là Ryujin!
Ôi, liệu đây có phải kẻ xứng đáng được ăn cây gậy bóng chày của chủ quán vô đầu mà chị ấy đã nhắc đến không vậy?
_______
Tr ơi lâu lắm hỏng gặp mn ((((((((((((((=
39 ngày nữa tui thi gòi nè, má ơi sợ gần chết, viết truyện trong run rẩy
Ai nghe title comeback japan của ITZY ch zậyyyyy đụ má bây ơi Ryeji có nguyên cái part gay lọ vl ạ huhuhuhuhuhuhuhuhu 😭😭😭😭 Mắt Ryujin nhìn chị trái tim đầy say đắm á á á á á ai lên kịch bản cho cái MV này z hả 😭😭😭
Xem xong cl giựt đùng đùng phải đi hoàn thành chap ngay tr ơi gay quá
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip