Chương 9
Sáng hôm sau, như thường lệ, Hwang Yeji thức dậy vào lúc 6 rưỡi. Mẹ nàng đi làm từ rất sớm, nên dù ở chung một nhà, Yeji và mẹ cũng chẳng mấy khi đụng mặt nhau. Hai mẹ con cũng chỉ có thể trao đổi với nhau bằng đôi ba tâm thư để lại trên bàn ăn lúc sáng sớm hoặc tối muộn. Yeji thậm chí còn không biết mẹ mình làm gì, một ngày thế nào, các mối quan hệ ra sao. Và mẹ của cô cũng không có ý định gì là sẽ chia sẻ. Hai người cứ sống như vậy từ ngày này qua ngày khác, dần dần, khoảng cách giữa hai mẹ con cứ lớn dần lên.
Mà dù sao thì, đó cũng không hề là một mối quan hệ xấu chút nào.
Phải, dù không gặp nhau quá nhiều, đến mức nàng sắp quên mặt mẹ mình luôn rồi. Nhưng mẹ nàng vẫn luôn luôn cố dành ra thời gian để phơi đồ, ủi đồ, gấp quần áo, nấu bữa sáng hay làm những việc lặt vặt trong nhà nhân lúc Yeji đang ngủ khò khò phía trong phòng. Có đôi khi, nàng nghe thấy tiếng động lạch cạch ở bên ngoài nên đã lén lút mò ra ngó thử, bà Hwang lại trốn biến vào trong nhà vệ sinh, lúc thì lại là phòng ngủ, rồi là trong gầm bàn...? Cố gắng tránh mặt cô con gái độc nhất này bằng mọi giá.
Yeji không hiểu. Không thể hiểu nổi. Thỉnh thoảng, nàng còn tự hỏi liệu bản thân đã làm cái gì sai, liệu có phải do nàng mà ba mới gặp tai nạn hay không? Vì thế nên mẹ mới ghét nàng đến không muốn nhìn mặt như vậy? Câu hỏi chồng chất câu hỏi, cũng chẳng nhận thức được hai mẹ con đã tránh nhau bao lâu. Chớp mắt cái đã qua 1 năm, rồi 5 năm, Yeji cũng đã quen với những hành vi kì lạ bất bình thường của mẹ. Mỗi ngày mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, không có sự bảo ban chỉ dẫn của mẹ, nàng ngày một tự lập hơn, những thói quen thuở bé dần dần biến mất.
Yeji tự lập khi đó, mới chỉ có 12 tuổi.
Nàng cúi đầu đeo tạp dề và bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, cầm lấy cái sandwich rau thịt mẹ để trên bàn, nhét vào mồm rồi cứ để nó treo lơ lửng như vậy mà quét nhà, lau cửa bếp... Giờ học ở Hàn thường bắt đầu muộn hơn các nước khác Châu Á khác (cụ thể là Việt Nam) khoảng 1 tiếng rưỡi. Tức là 8 giờ rưỡi mới bắt đầu tiết học, Yeji vẫn có thể ngủ nướng thêm 1 tiếng nữa, nhưng nàng không muốn ngủ.
@imfinethankyouandryu: CHÀO BỦI SÁNGGGGG 🥺🥺🥺
Gì vậy trời... Nàng bật cười khúc khích. Sáng sớm ra đã thấy ồn ào rồi. Yeji phân vân không biết bản thân nên trả lời cái gì, trước đây trừ Lia ra thì nàng cũng không nhắn tin nhiều với ai. Nếu có thì cũng chỉ là đôi ba câu chào hỏi đơn giản rồi ngừng, hoặc là trao đổi về công việc hằng ngày? Nghĩ mãi nghĩ mãi, Yeji đã liệt kê được một số câu thoại sau:
- Tôi ổn, cảm ơn cô đã quan tâm. - có hơi lạnh lùng quá không ta...
- Ừm, sáng vui vẻ - trời ơi sến quá, gớm quá đi!
- Đi học sớm đi. - hình như có vẻ không liên quan lắm?
- Chúc Ryujin buổi sáng vui vẻ! - ọe ọe 🤮🤢🤢🤮🤮🤮
Trời ơi! Cái gì cũng gớm chết mẹ!
Không ổn, đối với những tình huống rắc rối như thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin. Tuyển tập 10001 đối phó với rắc rối của Hwang Yeji. Sẵn sàng!
Ting!
Ở đầu dây bên kia, có một tiểu thư đang nằm bẹp trên giường vẫn còn ngái ngủ. Nghe tiếng chuông điện thoại, nàng ta liền bật dậy không chút chần chừ. Chị ấy rep rồi!
@yezyizhere: ok
Ryujin:....
@imfinethankyouandryu: Chị không thể rep cái gì đó chân thành hơn hả...?
@yezyihere: OK
Ryujin:....
Yeji tắt điện thoại, còn con nhỏ kia thì đang khóc lóc ỉ ôi spam tin nhắn. Giới trẻ bây giờ năng động quá, người già như chị sắp không theo kịp nữa rồi.
Khoác cặp sách sau khi đã chuẩn bị chỉn chu, Yeji nhìn bản thân ở trong gương một lần cuối cùng. Ừm, rất xinh đẹp! Gương mặt với đường nét hoàn toàn là của bố kia đẹp vô cùng.
Nàng đi ra khỏi cửa nhà, vẫn như một thói quen đã hình thành từ rất lâu, Yeji quay lại cất tiếng chào với ngôi nhà vắng lặng:
- Ba, mẹ, con đi học đây ạ.
Đóng cửa, nàng chạy như băng về phía quán trà sữa socola thêm hạt milo kem cheese size bự yêu dấu. Nước uống đó thực sự vô cùng vô cùng hot trong tầm khoảng đầu mùa hè năm nay! Với vị ngọt dịu không quá đắng của socola kết hợp cùng với vị mặn mặn bùi bùi của kem cheese bọt trắng, thêm hạt trân châu mềm mềm giòn rụm! Nếu không nhanh chân, chắc chắn là sẽ hết ngay chỉ trong vòng chưa đầy một giờ mở bán.
__________
HẾT HÀNG!
......
Yeji bàng hoàng nhìn thông báo dán trên hình nền của cốc trà sữa yêu dấu... Không thể, không thể nào, chắc chắn là không thể. Mọi hôm chị đi vẫn luôn ở tầm sẽ còn khoảng 10 cốc dư còn lại cơ mà? Yeji nhìn lên đồng hồ, 8 giờ 15. Chắc chắn không thể nào sai được. Chị biết là nó rất hot, nhưng hot đến thế nào cũng không sánh ngang được với độ hot trong tâm trạng chị hiện tại...
Yeji lê lết bước đi trong tâm trạng não nề. Trời ơi! Ngày nào chị cũng ăn sáng bằng cốc nước đó hết, với độ no, chất béo và calo vừa đủ. Giờ thì chị phải làm thế nào bây giờ?
Ủ rũ mở cửa lớp học, Lia hí hửng quay lại nhìn Yeji, trên tay là cốc nước mà chị vô cùng yêu quý:
-Yeji!! Mày đến rồi!! Xem Ryujin mua gì cho lớp ta n-
SỘT SỘT SỘT SỘT SỘT
Yeji lao vào cốc nước của Lia mà hút lấy hút để như con ác quỷ đói khát hút máu người. Sau khi bú khoảng chục hớp và hớp cuối nàng lấy đà hút một hơi thật dài, Yeji tươi tỉnh trở lại như vừa trải qua phước lành cuộc đời trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả các bạn học. Một Yeji đói khát lại đáng sợ đến cỡ này...
Ngược lại, Ryujin ở đằng sau lại bụm miệng cười khúc khích.
-Chị Yeji!!
Yeji quay lại nhìn, con nhỏ đáng ghét tối ngày hôm qua giờ đã trông tươm tất với bộ đồng phục mới hơn bao giờ hết. Không còn cái vẻ ướt át của ngày đầu đi học, hay biểu cảm khúm núm ngại ngùng lúc nhận trong tay đồng phục của chị nữa. Quan trọng hơn là, trên tay nó lại đang có thêm 2 cốc trà sữa nữa????
Bây giờ Yeji mới để ý, mọi người ở trong lớp đều đang vui vẻ uống cốc nước yêu dấu của cô... Sao lại nhiều nước như vậy? Yeji quay lại nhìn Lia, lúc này đang phồng mồm trợn má, lúc cô đang nói thì đếch thèm nghe!
-Ryujin đã tình nguyện đi học sớm mua nước ăn sáng cho cả lớp! Lớp mình đợt này thực sự đã vớ được một quý đại tiểu thư rồi.
Nói rồi Lia nhún vai đá mắt sang Ryujin, hiện tại đang nhếch lên một nụ cười tự mãn.
Con nhỏ đó, lại là con nhỏ đó!! Lí do thực sự khiến quán phải treo biển hết hàng vào sáng ngày hôm nay! Yeji đến lấy cốc nước của Ryujin đang cầm, tiện tay thì vớ luôn cả 2 cốc đi. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chỉ chỉ tay ra phía đằng sau.
Yeji hiếu kì quay đầu lại, trong chiếc tủ sau lưng chị, chắc phải có đến 30 cốc trà sữa tương tự nữa.
Yeji: ....
Yeji: Cô thực sự muốn triệt đường sống toàn bộ khách của quán à.
Ryujin không để lộ biểu tình gì, chỉ nhìn Yeji với đôi mắt cười hóm hỉnh. Như muốn nói rằng: Cả cái quán đó, em mua cho chị hết còn được!
_________
Một ngày đầu tháng nọ, Ryujin đã đi học ở ngôi trường mới được 1 tuần.
Mọi thứ đều tiến triển khá tốt đẹp. Bàn của Lia và Yuna thì ngày càng thân nhau hơn, khiến Chaeryeong nổ cả đom đóm mắt! Cô đã tiếp cận Yuna trước cơ mà!! Cậu bạn ngồi bên cạnh chỉ biết kìm hãm con quỷ Chaeryeong trong bất lực. Trời ơi! Con gái hay con thú mà nặng dữ vậy má!! Nhưng khi cậu bạn đó thả ra cho Chaeryeong vồ lấy Lia, cô lại bất động trước khuôn mặt xinh đẹp của Yuna, rồi lại vô cùng khúm núm núp sau lưng bạn. Khiến Lia chỉ biết cười khằng khặc nắc nẻ.
Tuy nhiên, dù không khí lớp học có vẻ đã vui nhộn hơn trước, đâu đó vẫn vang lên tiếng hét từ một bàn học 2 nữ sinh nọ...
- TÔI ĐÃ BẢO. KHÔNG GỌI. LÀ KHÔNG GỌI.
- CHỊ PHẢI GỌI! RÕ RÀNG EM BÉ TUỔI HƠN CHỊ CƠ MÀ???? CHỊ CÓ BIẾT GỌI CÔ NGHE GIÀ LẮM KHÔNG HẢ!
- TÔI TRẺ LÀ ĐƯỢC! AI THÈM CÙNG GIÀ VỚI CÔ VẬY CÔ RYUJIN?
Cuộc chiến về cách xưng hô vẫn kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Yeji quá gớm để xưng chị gọi em với con ranh quỷ quyệt kia, còn con nhỏ đó thì lại nằng nặc đòi gọi em bé Ryujin cho bằng được.
Không ai chịu nhường ai, có những lúc không khí giữa hai bên quá căng thẳng. Hai con trẻ trâu đó lại dùng thước, cầm phấn, kẻ một đường ngăn cách rồi ngồi ra hai bên góc bàn. Quyết không đội trời chung.
Tuy nhiên, có một tin đồn đã lan truyền trong 11B5 cả một tuần gần đây mà cả lớp ai cũng ngầm để ý. Rằng từ ngày Ryujin đi học, Yeji chưa bao giờ phải tự mình bỏ tiền ra mua cốc trà sữa socola thêm hạt milo kèm trân châu size bự thêm một lần nào nữa. Dẫu đó có là một ngày họ giận nhau đến như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip