Tôi muốn anh ngay bây giờ


Chương 9: Tôi muốn anh ngay bây giờ

Kết thúc hội đồng quản trị rườm rà, Bạch Cẩm Đường xoa trán có hơi chút đau, đi ra khỏi tòa cao ốc Bạch Thị.

Ngồi vào xe, cầm tay lái, Bạch Cẩm Đường lo lắng: "Có lẽ cần nghĩ lại cách rút ngắn khoảng cách với Công Tôn, hiện tại anh ấy nghĩ mình như một tên quấy rối biến thái, phải cho Công Tôn thấy những mặt tuyệt vời khác của mình...... Ừ ~~"

Vừa nghĩ vừa lái xe, quành qua khúc ngoặt, hai mắt sáng ngời.

Công Tôn đang đứng trên vỉa hè ở dưới nhà, tựa như đang đợi gì đó.

Bạch Cẩm Đường ở xa xa tán thưởng, cảm thấy đấy như một kiệt tác nghệ thuật...... Công Tôn hình như mới từ S.C.I. về, không còn mặc áo khoác dài trắng, chỉ tùy ý mặc một chiếc áo len cổ chữ v, quần dài màu đen, ưu nhã đứng ở ven đường, làn da trắng nõn, tay chân thon dài, các khớp xương đẹp đẽ, mái tóc đen... Ngay cả cặp kính không gọng, đều gợi cảm đến mức không thể thốt thành lời ~~

Bạch Cẩm Đường vui vẻ lái xe tới, định nói câu: "Mỹ nhân, có muốn đi nhờ xe......"

Đáng tiếc, đang tưởng bở chưa xong thì trước mắt xuất hiện một chiếc xe con màu đen, đỗ ngay trước mặt Công Tôn.

Công Tôn hình như đang chờ chiếc xe này, anh cười nói gì đó với người trong xe, sau đó lên xe.

Mặc dù cách rất xa, Bạch Cẩm Đường vẫn thấy rõ người ngồi trong xe, chính là người đại diện tên Phương Tĩnh đã trò chuyện rất vui vẻ với Công Tôn ở dạ tiệc hôm đó.

Sau khi Công Tôn lên xe, Phương Tĩnh nổ máy. Bạch Cẩm Đường không suy nghĩ gì, theo bản năng lái xe đi theo.

Xe dừng ở một nhà hàng Pháp cách đó không xa, hai người xuống xe, vừa cười nói đi vào nhà hàng.

Bạch Cẩm Đường dừng xe tại ven đường, mặt không biểu cảm, rút gói thuốc lá ra, đốt một điếu, lẳng lặng ngồi trong xe, nhìn chăm chú vào nhà hàng.

Công Tôn và Phương Tĩnh ngồi đối diện nhau, cười đùa, nói chuyện, gọi đồ ăn, cùng ăn...

Bạch Cẩm Đường chỉ hút thuốc, một chút biểu cảm cũng không có, chỉ có khuôn mặt phản chiếu trên kính chiếu hậu...... lãnh khốc và tàn bạo không thể tả bằng lời.

....

"Tin tin ~~" Vừa đi ra vài bước, phía sau đã vang lên tiếng kèn, nghe có vẻ rất gấp.

Quay đầu lại, thấy một chiếc Mercedes đen quen thuộc, từ từ đi đến cạnh bên người, Bạch Cẩm Đường thò người ra mở cửa: "Lên xe."

Công Tôn giật mình, không phải hắn nói ngày hôm nay đi gặp hội đồng quản trị sao? Thế nào lại ở chỗ này?

Hơn nữa Bạch Cẩm Đường bình thường thấy anh, nếu không sà vào, cũng sẽ trêu đùa hai ba câu, ngày hôm nay có chút — nghiêm túc...

Nhưng mà, Công Tôn vốn trời sinh tính lười, đã nằm sẽ không ngồi, đã ngồi sẽ không đứng, đương nhiên sẽ chọn ngồi xe thay vì đi bộ.

Vừa vào xe, đã bị mùi thuốc lá nồng nặc làm ho khan một trận.

"Khụ khụ... Sao lại nồng nặc thuốc lá thế này, tôi chưa bao giờ thấy cậu hút thuốc a." Công Tôn phẩy tay xua mùi thuốc, rồi nhấn nút hạ cửa kính xe xuống, nhưng ấn vài lần mà không thấy kính hạ.

"Cửa kính xe bị hư rồi sao?" Công Tôn vừa ấn vừa hỏi, không thấy Bạch Cẩm Đường trả lời thì kỳ quái quay lại nhìn anh.

Bạch Cẩm Đường lúc này đang rất chuyên chú lái xe. Tuy mặt không biểu cảm, nhưng Công Tôn vẫn cảm thấy một tia khác thường, Bạch Cẩm Đường của ngày hôm nay, có chút đáng sợ.

"...... Cậu làm sao vậy?" Im lặng một hồi, Công Tôn nhịn không được bèn hỏi.

Bạch Cẩm Đường vẫn không trả lời, chỉ phóng xe nhanh hơn, hơn nữa, lại không phải đi hướng về nhà.

"Cậu...... Cậu muốn đi đâu?" Công Tôn có hơi chút bất an, Bạch Cẩm Đường ngày hôm nay rất kỳ lạ.

Không để ý tới Công Tôn, tiếp tục chăm chú lái xe.

"Dừng xe!" Công Tôn có chút nổi giật nói: "Tôi muốn xuống xe!"

Bạch Cẩm Đường vẫn phớt lờ.

Công Tôn đưa tay muốn mở cửa xe, thế nhưng cửa lại khóa.

"Bạch... Bạch Cẩm Đường, cậu muốn làm gì?!" Công Tôn nhìn người bên cạnh mình.

Xe đột ngột dừng lại, Công Tôn bị giật về phía trước, may mà có thắt dây an toàn, nhưng lực quán tính làm đầu anh bị choáng, vai bị dây thít đến mức đau.

"Cậu... Cậu bị gì vậy?!" Công Tôn tức giận cực độ, muốn chửi người, nhưng lại bị vẻ mặt của Bạch Cẩm Đường làm kinh sợ...

Bạch Cẩm Đường trước mắt, hoàn toàn không phải tên cà lơ phất phơ, chết cũng không biết xấu hổ mà anh từng biết, mà là... một kẻ làm người khác phải sợ hãi.

"Công Tôn." Anh chậm rãi mở miệng, tay bắt lấy cằm Công Tôn, xoay qua đối diện với anh, "Thấy sao? Đây mới thật sự là tôi!"

"Có... Có ý gì?" Công Tôn dựa về phía sau, Bạch Cẩm Đường lại tiến lên: "Tôi sẽ giết chết hết những kẻ muốn xen vào với anh, dù là nam hay nữ."

"Cậu......"

"Tôi thích anh." Bạch Cẩm Đường áp sát, hung dữ nói với Công Tôn đang bị kinh sợ đến mức choáng váng không biết làm gì, "Vì thế tôi muốn anh! Ngay bây giờ!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip