Ai là kẻ mít ướt?
[I'll be the best one for you.]
Hoạ vô đơn chí
Triệu Lễ Kiệt chỉ có một suy nghĩ như vậy vào lúc này.
Trưa hôm qua khi cậu thức dậy, Triệu Lễ Kiệt cảm thấy chất ức chế đã được sử dụng hết, nhưng vẫn còn thời gian vài ngày nữa mới đến kì mẫn cảm, vì vậy cậu đã không quan tâm đến nó và trì hoãn một thời gian, đơn giản thì cậu chỉ sử dụng miếng dán ngăn mùi và nó gần như đã hoàn toàn che đi mùi hương của cậu. Dù sao thì, Omega duy nhất trong đội là cũng người yêu của cậu. Triệu Lễ Kiệt luôn mang tâm lí thoải mái như vậy.
Làm sao mà cậu biết rằng cậu sẽ đột nhiên cãi nhau với Lý Nhuế Xán.
Cũng không hẳn là cãi nhau, dù sao hai người cũng không có ai lớn tiếng hay nói năng bừa bãi. Chẳng qua là hắn nói quá hung hăng, bị Lý Nhuế Xán đột nhiên cắt ngang, hắn cố gắng mềm mỏng một hồi cũng không thấy hiệu quả.
Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát. Khi hẹn hò, các cặp đôi cũng thường xảy ra xích mích nhỏ, chưa kể họ còn là đồng nghiệp nhau cùng một đội, vì một số bất đồng mà xảy ra tranh cãi cũng là chuyện bình thường.
Rốt cuộc, cậu có thể cảm nhận được tính khí của anh trai mình một cách triệt để, nhưng thực tế anh ấy mềm mại. Không còn cách nào khác, mặc dù came thấy mình không sai, Triệu Lễ Kiệt vẫn chọn xin lỗi và nhẹ nhàng dỗ dành đối phương, Lý Nhuế Xán có lẽ đã bị thuyết phục, nhưng phải chăng cái tôi của anh ấy quá lớn, nên quyết định làm ngơ trước hành động dỗ dành của cậu.
Ban đầu... Triệu Lễ Kiệt còn định dỗ dành anh người yêu một lần nữa.
Lý Nhuế Xán vừa xuống máy bay sớm liền rời đi, đi ngang qua phòng tập của đội, trong khoảng thời gian này, trạng thái ngủ của anh có chút không tốt, thời tiết nóng bức và anh cảm thấy mình bị mất nước. Sau khi ở trên máy bay, anh có chút nóng nực và tức giận mặc dù đang ngồi điều hoà với nhiệt độ thấp nhất. Anh nghĩ rằng mình nên đi ngủ sớm, đó cũng là một cách để anh điều chỉnh trạng thái bức bối hiện tại của mình.
Triệu Lễ Kiệt vẫn muốn đuổi theo anh, nhưng trận đấu hạng vẫn còn đang tiếp tục, và việc treo máy afk giữa trận đấu sẽ không bao giờ được cho phép, vì vậy cậu chỉ có thể kìm nén suy nghĩ hỗn loạn của mình và đối mặt với sự trêu chọc của Điền Dã trong trận đấu.
Biến chứng cũng xảy ra cùng thời điểm đó.
Nói cách khác, trên thực tế, cậu lẽ ra phải nhận ra có điều gì đó không ổn khi càng ngày càng thấy cơ thể nóng nực trong cuộc họp, cậu rất ít khi mất khống chế cảm xúc, hơn nữa nói chung, cậu cũng không phải người tuỳ tiện, nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
... Nguyên nhân chủ yếu là do thời gian mẫn cảm của cậu vẫn luôn quá ổn định, đến nay đã phân hóa hơn hai năm rồi, thời gian mẫn cảm trước nay một lần cũng không thay đổi.
Khi mùi hương phát ra, người phát hiện đầu tiên là Lý Huyễn Quân vừa kết thúc trận đấu - người đầu chuỗi uể oải duỗi người nửa chừng, đột nhiên nói: "Triệu Lễ Kiệt, con đang làm gì vậy! Bố kiện con quấy rối tình dục!"
Bản thân Triệu Lễ Kiệt cũng chóng mặt, tất cả như rối tung lên, Leesin Q bay vào người địch nhưng lại đá người đi đường giữa của đối phương về hướng trụ địch, bị đồng đội ping 800 dấu chấm hỏi vào đầu.
Đội mình thua trận, trực tiếp bị đánh cho u đầu, Triệu Lễ Kiệt còn đang thất thần ngồi phịch xuống ghế, một cánh tay bên cạnh vươn ra nhéo vai cậu.
"Tao tin là Jiejie, ngươi đang ở thời điểm mẫn cảm!" Lý Huyền Quân cùng Điền Dã đi đến bên cạnh cậu, một tay lắc đầu hắn một lực mạnh làm cậu hoa mắt không cách nào chống đỡ được , đưa tay ra vung vẩy ngăn chặn.
Thì thầm: "Đừng... chóng mặt!"
Không dễ để hai người kia cõng một người đàn ông cao lớn như anh ta về ký túc xá, nhưng dù thế nào đi nữa, Triệu Lễ Kiệt thực sự đã được đưa về kí túc xá, cậu cảm thấy mình nợ hai công thần này một ân tình.
Chỉ là Lý Huyễn Quân không thể tìm thấy chất ức chế trong phòng cậu, về cơ bản nó đã được sử dụng hết, và nếu hai người này ở trong phòng của cậu trong một thời gian dài hơn, thì khả năng cao là thời gian mẫn cảm của cậu sẽ nhanh chóng kéo đến.
Vì vậy, cả hai liền khẩn cấp đi gọi cứu binh — Lý Huyễn Quân chạy ra ngoài cửa gọi điện cho Vương Nhất Phàm (Wang Yifan - trợ lí Jasper), và Điền Dã trực tiếp đến gõ cửa phòng của Lý Nhuế Xán.
Người đi đường giữa đến muộn hơn so với Vương Nhất Phàm, căn cứ có tích trữ đầy đủ những thứ như chất ức chế nên cũng không lo lắng lắm. Lý Nhuế Xán đứng ở cửa phòng người đi rừng, sờ đầu, cởi giày và ngáp một cái. Triệu Lễ Kiệt đã bị tiêm một lọ thuốc chất ức chế , cả người cuộn tròn dưới chăn, đầu gục xuống, trông cậu thật khổ sở và đáng thương.
Tốt.
Kỳ thật anh cũng đã tìm được lý do cho mình tiếp tục giận dỗi, chẳng qua là trước đó, cái tôi của anh rất lớn nên không đồng ý tha thứ mà thôi, Triệu Lễ Kiệt quả thật đã âm thầm triệt để tư tưởng cao xa của anh, anh đã định đợi Triệu Lễ Kiệt liên lạc lại với anh, anh sẽ ậm ừ cho qua chuyện, ai biết nó sẽ xảy ra như thế này.
Anh cũng tự trách mình không nhạy cảm, động tác uốn tóc của Lý Nhuế Xán có phần cáu kỉnh hơn, anh thường không nhạy cảm với pheromone, trong khi đó đối phương còn sử dụng thêm cả xịt chất ức chế và miếng dán ức chế, bên cạnh đó, mùi của Triệu Lễ Kiệt không quá nồng nặc, và hầu hết nó tồn tại một cách nhẹ nhàng, hơi ướt nhẹ và đôi khi có chút hơi mặn.
Vì vậy, khi Kim Tinh Vũ (Jin Xingyu- quản lý Hibari) thông báo rằng Triệu Lễ Kiệt chỉ cần nghỉ ngơi một đêm và sau đó chuyển sang đuổi nhóm bạn cùng phòng cậu đi, Lý Nhuế Xán đã lắc đầu từ chối và nói rằng anh sẽ ở lại với Triệu Lễ Kiệt.
Không nói nhiều lời cũng hiểu ra được, Kim Tinh Vũ chỉ nhẹ liếc mắt, sau đó vẫn đưa ra lời cảnh báo trước khi đóng cửa "đừng làm những gì cậu không nên làm"
Lý Nhuế Xán đỏ mặt và khoá cửa phòng lại.
Triệu Lễ Kiệt cuộn mình trong chăn nhìn những gì đang xảy ra ngoài cửa, hồi lâu không thấy phát ra âm thanh, sau đó lại thấy Lý Nhuế Xán khóa cửa lại.
Chui rúc trong chăn một hồi vẫn không thấy gì, cậu liền kêu anh trai mội cách thật đáng thương.
"Ừ." Lý Nhuế Xán đi tới bên giường hắn, ngồi xuống mép giường bên cạnh, hỏi "Sao tự nhiên lại đến sớm như vậy?"
Triệu Lễ Kiệt mím môi, từ trong chăn vươn một cánh tay ra, ngón tay lướt qua góc quần áo mà người nọ ở trên chăn.
- Làm gì vậy?
Lý Nhuế Xán cảm nhận được động tác của cậu, liền đưa mắt nhìn người đó, đèn trong phòng đã tắt, trong không khí mập mờ không rõ ràng, anh chỉ có thể thấy đại khái một số chi tiết trên nét mặt của thiếu niên.
... Tại sao trông cậu như sắp khóc vậy?
Triệu Lễ Kiệt không đưa ra bất kỳ phản hồi nào đối với câu hỏi của anh, mà chỉ thận trọng đưa tay ra, thăm dò và móc những ngón tay của Lý Nhuế Xán đang đặt ở bên cạnh cậu.
Bị động tác này làm cho có chút buồn cười, những cũng mang theo chút lo lắng, Lý Nhuế Xán lại cầm lấy bàn tay nóng như lửa của thiếu niên,
- Ngươi không thoải mái sao?
Anh rất tự nhiên dùng tay kia nắm tóc gáy đang dựng lên của mình, một tiếng rẹt phát ra, một góc nhỏ của miếng dán ức chế của mình đã bị xé ra để pheromone có thể thoát ra ngoài tốt hơn, "Cái này đỡ hơn chưa?"
Hiếm khi có một khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy, và đó có thể là tình huống mà người hâm mộ và thậm chí cả nhân viên sẽ hét lên ngạc nhiên với Lý Nhuế Xán, rằng hình tượng nhân vật của anh đã sụp đổ. Nhưng hai người ở đây hoàn toàn không tỉnh táo, mùi pheromone của hai người trong phòng nhanh chóng trộn lẫn vào nhau, Triệu Lễ Kiệt nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay người kia.
... Đây là đang quyến rũ sao.
Suy nghĩ hai lần, anh bỏ dép lê ra, vén chăn lên, đầu Triệu Lễ Kiệt bị anh đẩy sang một bên, anh nằm xuống bên cạnh người đó, nghiêng người ôm lấy cậu.
Triệu Lễ Kiệt rên rỉ đau khổ khi bị ôm thế này.
"Em làm sao vậy?" Có chút buồn cười, Lý Nhuế Xán xoa xoa gáy của hắn, tóc còn có chút rối bời, thời điểm mẫn cảm hơi nóng có chút mồ hôi, " Có cần anh lấy nước cho không?"
Cũng từng có những lúc như thế này, khi Triệu Lễ Kiệt không khỏe, giống như đứa em trai mềm mại, hươu cao cổ nhỏ luôn ngoan ngoãn, ít đòi hỏi và luôn hoàn toàn chấp nhận tất cả.
Chỉ là... tình hình hôm nay có vẻ không giống lắm.
Anh muốn xoay người xuống giường, Triệu Lễ Kiệt cũng không có ý định ngăn cản anh, nhưng ngón tay móc vào lòng bàn tay anh không muốn buông ra, đưa mắt nhìn người nọ, anh còn có thể nhìn thấy một chút ánh nước từ đáy mắt cậu.
Nếu bây giờ anh buông tay ra và bỏ đi thì Lý Nhuế Xán sẽ không quá nghi ngờ rằng người nào đó sẽ trực tiếp khóc.
Dùng ngón tay hơi hơi dùng sức vuốt nhẹ bộ phận hơi nóng đang bám lấy tay mình, sau đó nhét vào trong chăn. Lý Nhuế Xán vừa mới đứng dậy, tay còn chưa chạm tới ly nước mà Triệu Lễ Kiệt đặt ở đầu giường, anh đã nghe thấy một âm thanh yếu ớt, nức nở rõ ràng ngay phía sau lưng anh.
"..."
Lập tức, đầu đầy hắc tuyến, Lý Nhuế Xán xoay người, cầm lấy cái ly sứ chạm nổi tiểu hồ ly, ngồi xổm xuống mép giường, nhìn người dưới chăn ủy khuất nói: "Anh đi rót nước rồi sẽ quay lại"
Triệu Lễ Kiệt gật đầu nhưng mắt vẫn rưng rưng.
Có lẽ là bởi vì thời kỳ mẫn cảm có thể bị hỗn loạn nhạy cảm, hoặc là một số nguyên nhân khác, tóm lại, bộ phận trên cơ thể dễ bị tổn thương dị thường đó của cậu không thể kiểm soát được tuôn ra vào lúc này, rõ ràng có lý trí nhận thức được rằng Lý Nhuế Xán thực sự chỉ đi rót cho cậu một cốc nước, tuy nhiên, cảm xúc của cậu dường như không kiểm soát được.
Khó chịu.
Vì vậy, khi Lý Nhuế Xán vội vàng nhanh chóng bưng ly nước ấm trở về, vừa mở cửa liền bắt gặp một đôi mắt chờ đợi đang nhìn thẳng vào mình.
"Chết tiệt." Buồn cười thật, Lý Nhuế Xán đi tới và nhét cốc nước vào tay người đó. Cậu đang dựa vào giường uống nước chớp đôi mắt đỏ hoe và đẫm nước mắt rồi cụp mắt xuống do xấu hổi. Có lẽ là vì anh, Lý Nhuế Xán không quay mặt đi và nhún vai nói, "Khóc cái gì mà khóc."
Bộ dạng của Triệu Lễ Kiệt giống như một chú cún con dầm mưa, vốn đã đủ khiến người ta cảm thấy đáng thương, nhưng nếu anh ta nhỏ giọng lầm bầm, "Thực xin lỗi, anh trai, đừng có hung dữ nữa"
Lý Nhuế Xán đang nóng nảy dường như lập tức biến mất.
Hơn nữa, Lý Nhuế Xán không có ý định giận dữ với cậu nhóc.
Đôi mắt của cậu thanh niên đỏ hoe nhưng vẫn không kìm được nước mắt, Lý Nhuế Xán trông cậu vừa cảm thấy đau khổ vừa cảm thấy buồn cười. Đầu tiên anh đưa tay xoa đầu người đàn ông cao lớn, sau đó cúi người về phía trước, đặt tuyến thể Omega yếu ớt trước mặt một Alpha đang đến kì mẫn cảm.
-... Anh à?
"Chậc chậc" Anh có chút mất kiên nhẫn, bởi vì duy trì tư thế này xác thực có chút mệt mỏi, Lý Nhuế Xán giơ cánh tay lên, đấm người nọ một quyền "Có cắn mà cũng không biết cắn"
Miếng dán ức chế nhỏ màu trắng tróc ra, răng nanh cậu chạm vào tuyến thể hơi phồng lên, cắn mạnh xuống, đâm thủng lớp da mỏng.
Sau khi bị đánh dấu, anh cũng trở nên lười biếng trong thời gian ngắn, cả người đổ ập xuống ngưởi cậu, mềm mại như một chiếc bánh hồ ly, cuộn tròn ngón tay chơi đùa với bàn tay rộng lớn ấm áp của nam nhân.
"Muộn rồi anh ơi." Đánh dấu tạm thời dù sao cũng tốt hơn thuốc ức chế, bệnh tình của Triệu Lệ Kiệt đã ổn định một chút, lại thu về dáng vẻ quan tâm người khác thường ngày, "Buổi tối ngủ ở đây đi."
Lý Nhuế Xán gật đầu, vì vậy Triệu Lễ Kiệt nhấc chăn lên, quấn nó lại, và với đôi tay và đôi chân dài của mình, người yêu của cậu đã hoàn toàn được ôm trong vòng tay của mình.
"Không ngờ lúc em đang khóc lại gặp được nhiều chuyện tốt như vậy." Triệu Lệ Kiệt cười giễu cợt như muốn ăn đòn, cuối giọng vẫn còn mang theo âm mũi không rõ ràng lắm, "Vậy từ giờ trở đi ngày nào cũng khóc~ Hức hức--"
- Có cái gì đó không đúng lắm...
Lý Nhuế Xán giơ tay đánh cậu một cái nhưng chính anh cũng nở nụ cười
https://xiandu637.lofter.com/post/30a55f24_2b60a1360
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip