Thủy triều sông xuân ngang mực nước biển

Truyện theo góc nhìn thứ nhất là Triệu Lễ Kiệt

  Năm đầu tiên sau khi Lý Nhuế Xán rời bỏ tôi, tôi bị chứng mất ngủ vào một đêm mùa xuân. Một sự thôi thúc nào đó xâm chiếm tôi, tôi quay lại hai lần, cảm thấy không cần thiết phải đấu tranh với ham muốn của mình nên bật điện thoại và mua vé tàu cao tốc.

 Ngày hôm sau, tôi nhắn tin cho anh ở ga tàu cao tốc và nói rằng tôi đến chơi với anh.

 Anh trả lời ngay và nói: 

    "Được thôi, chúng ta nên ăn gì?"

 Chúng tôi gặp nhau suôn sẻ, ngồi đối diện nhau và dùng bữa bình thường. Trong khoảng thời gian này, anh có trả lời vài cuộc điện thoại, thậm chí không thèm nuốt thức ăn, dùng giọng nói nghèn nghẹn đuổi người đối diện rời đi.

     "Hôm nay không rảnh."

     "Ngày khác đi."

     "Lần sau nhé?"

     "Tôi đang làm gì à? Chỉ là bây giờ không có thời gian thôi."

 Sau khi cúp điện thoại, Lý Nhuế Xán nói đùa với tôi: "Triệu Lễ Kiệt, cậu cứ như thế này ở đây, nếu bị nhận ra thì lớn chuyện mất."

 Tôi không phiền đâu. Loại chuyện này làm như nổ súng, lần thứ nhất xảy ra, lần thứ hai liền thành quen, lần thứ ba không xấu hổ mà kiêu ngạo, càng tăng thêm cường độ.

 Dù có lớn chuyện đến đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ cảm thấy như vậy vào lúc gõ dòng chữ "Tại sao anh lại chạy đến LNG?"

 Hóa ra con người có thể cảm thấy chết ngay lập tức, chết một cách thanh thản, rồi miễn cưỡng sống lại khi oxy đi vào cơ thể và một chu kỳ mới bắt đầu.

 Sau khi ăn xong, như thường lệ, chúng tôi nên đến quán cà phê Internet và chơi một số game hấp dẫn như Valorant hoặc Teamfight Tactics (Cờ liên minh).

 Lần này tôi nói với Lý Nhuế Xán.

    - Chúng ta đi uống một ly nhé.

 Anh nở một nụ cười khó hiểu với tôi, nhưng vẫn đồng ý lời mời của tôi.

 Tôi tìm được một quán bar, hôm nay là ngày thuờng trong tuần nên chỉ có vài khách trong quán.

 Thật ngu ngốc để nghĩ rằng Lý Nhuế Xán sẽ chịu uống nếu tôi chỉ đơn thuần gọi đồ cồn ra và nói anh hãy uống nó. Thế nên tôi đã nghĩ ra một cách không quá vòng vo. Tôi nói với Lý Nhuế Xán:

     - Chơi một trò chơi nhé, em sẽ kể cho anh một câu chuyện cười và anh sẽ uống nếu anh cười. Anh cũng có thể kể cho em nghe, nếu em cười thì em sẽ phải uống.

  Quán bar này thực sự rất có không khí, với hương gỗ và ai đó chơi những bản nhạc piano êm dịu trong thời gian thực.

  Tuy nhiên, trong dịp này, tôi và Lý Nhuế Xán không ngừng nghĩ đến những câu chuyện cười thiểu năng, giống như hai người nguyên thủy lạc vào xã hội hiện đại.

  Giống như thần tượng của mình, Lý Nhuế Xán thích những trò đùa dở khóc dở cười và cho tôi rất nhiều cơ hội để lừa dối. Trong lúc cần phản ứng, tôi nhéo mạnh vào đùi và cố nuốt tiếng cười. Sau vài hiệp, ly của anh đã gần cạn, còn tôi chỉ uống chưa đến một nửa.

  Ánh sáng có màu cam mờ, dưới ánh sáng này, khuôn mặt anh mềm mại và mơ hồ.

  Vì vậy, tôi phải quan sát Lý Nhuế Xán cẩn thận hơn. Kết quả là từ đầu đến cuối anh ấy uống rất nhiều và lần đầu tiên tôi cảm thấy tự tin vào khả năng kể chuyện cười của mình đến vậy.

  Khoảng cách giữa tôi và Lý Nhuế Xán không quá một sải tay, nhưng khi nói chuyện và cười với tôi, anh như một bóng ma xuất hiện quanh quẩn một người bị chứng bệnh hoang tưởng như tôi.

  Tôi đã nỗ lực rất nhiều cho trái tim của mình đập chậm lại nhưng đều vô ích.

  Đột nhiên có một tiếng kêu lớn ở bên ngoài ngôi nhà.

  Chúng tôi đang ngồi bên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là nhìn ra ngoài cửa sổ mà là nhìn Lý Nhuế Xán đối diện.

  Khi tiếng động vang lên, ánh sáng trắng nhấp nháy chiếu sáng anh, tôi có thể thấy rõ anh đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

      Lý Nhuế Xán cũng đang nhìn tôi, nhìn chằm chằm vào trái tim đang cố trốn trong bóng tối của tôi nhưng không có nơi nào để trốn trong ánh sáng đột ngột.

  Lý Nhuế Xán nói rằng pháo hoa lớn như vậy, cả thành phố có thể nhìn thấy chúng.

  Nói đến đây, anh cũng không quay đầu nhìn ra ngoài.

  Lý Nhuế Xán nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, rõ ràng là không say. Tôi quyết tâm thực hiện một hành động hèn hạ.

  Sau khi trở về, anh tiếp tục trò chơi với tôi mà không hề báo trước. Chỉ có thể nói, tôi thật sự không thích uống rượu, cho nên tôi không uống chút nào cũng không có gì sai.

  Một lúc sau, mặt anh đỏ bừng và phản ứng chậm lại, anh nhìn thẳng vào chất lỏng trong cốc, có lẽ anh đang tự hỏi liệu có câu chuyện nào có thể khiến tôi cười không, hoặc có lẽ anh chỉ đang choáng váng. .

  Tôi nhìn đôi môi ẩm ướt của Lý Nhuế Xán, rồi nhìn chính mình phản chiếu trong cửa kính.

  Hóa ra tôi đã cười rồi.

  Tôi nói:

         - Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc, em bỏ cuộc. Em sẽ thanh toán hóa đơn.

  Anh gục đầu vào cánh tay và đưa tay vẫy vẫy về phía tôi để biểu thị rằng anh đã nghe thấy tôi nói.

  Lý Nhuế Xán quả thực đã say đến bước đi loạng choạng, anh không còn cách nào khác ngoài việc dựa vào tôi trong đêm xuân lạnh giá này.

  Con đường về đêm thật tối, có ánh sáng yếu ớt của vài ngôi sao khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi quàng tay qua vai Lý Nhuế Xán để anh không bị ngã. Tôi đặt tay lên cổ anh để giữ ấm, nhưng anh lùi ra, dù vậ tôi vẫn cố đặt tay lên cổ anh.

  Tiếp theo, tôi liền nghĩ xem loại khách sạn nào xứng đáng với thiện ý của tôi cho đêm nay.

  Trước hết, tôi là người có tình yêu thuần khiết.

  Tôi đang tự hỏi liệu mình có nên bế kiểu công chúa với Lý Nhuế Xán không, tuy trông tôi gầy gò nhưng tôi thực sự có thể bế anh.

  Nghĩ kỹ lại, tạm thời tôi không có ý định tung ra một thứ ngọt ngào như vậy.

  Thứ hai, tôi là một người bệnh.

  Tôi đỡ Lý Nhuế Xán đến công viên trên đường, tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống. Anh có vẻ buồn ngủ lắm, dựa vào tôi, gần như ngủ quên, tôi liên tục lay anh , đánh thức anh dậy.

  Anh chửi rủa tôi bằng cả tiếng Hàn và tiếng Trung (giống như tôi pha rượu khác vào rượu soju của anh ấy vậy).

  Tôi lấy điện thoại di động của Lý Nhuế Xán và gọi cho người của Lining đến đón anh. Người ở đầu bên kia nghe thấy tiếng tôi liền vội vàng chạy tới, như thể vừa nhận được cuộc gọi của kẻ bắt cóc.

  Cuộc điện thoại này cũng là một phần trong kế hoạch của tôi. Đây là thời gian đếm ngược, tôi phải nói điều đó trước khi họ đến.

  Tôi kéo căng cơ thể anh ấy để chúng tôi mặt đối mặt. Tôi nói:

       - Lý Nhuế Xán, em có một câu hỏi, xin hãy thành thật trả lời.

  Anh sợ hãi trước giọng điệu trịnh trọng của tôi, ngồi thẳng dậy và ngơ ngác gật đầu.

  Lý Nhược Xán nói:......

  Nghe xong, tôi dùng chân làm gối cho Lý Nhuế Xán, anh ngủ yên như ý muốn, tôi để anh ngủ yên trong vòng tay tôi như tôi mong muốn.

  Nghe tiếng thở đều đều của Lý Nhuế Xán, tay tôi cuối cùng cũng ấm lên một chút, sau đó tôi mới dám che mặt anh ấy lại.

  Bây giờ nghĩ lại, khi nhân viên của Lining đi tới, họ nhìn thấy cảnh tượng này: Áo khoác của tôi che trên người Lý Nhuế Xán, còn Lý Nhuế Xán đang dựa vào tôi, có lẽ ánh mắt của tôi hơi khiêu khích.

  Thảo nào họ nhìn chúng tôi trông giống như ma vậy.

  Vào một đêm xuân lạnh lẽo, ghế đá công viên và đôi tay gầy guộc của tôi không phải là chỗ thích hợp để đặt, trời lạnh và khắc nghiệt.

  Lý Nhuế Xán đã ngủ quên ở một nơi như vậy.

  Rõ ràng, tôi là người có mối quan hệ hơn mức bạn bè với Lý Nhuế Xán.

  Chuyện này cũng không phải bí mật gì lớn, lúc đó đồng đội của tôi đều biết, tôi cũng không nói cho ai biết, không biết họ làm sao phát hiện ra.

  Người yêu thời thơ ấu của Lý Nhuế Xán cũng là đội trưởng của chúng tôi, Điền Dã, bày tỏ sự thương hại đối với tôi. Có lẽ anh ấy đã từng gặp những người như tôi trước đây và theo dõi số phận của họ một cách cận cảnh. Lý Huyễn Quân bảo tôi đừng đến núi Minh Tri vì trong đó có hổ. Phác Đáo Hiền đã cho tôi một lời khuyên, khi chúng tôi giả vờ trao đổi kinh nghiệm, anh ấy đã bảo tôi phải nói gì và làm gì khi bày tỏ tình yêu với người Hàn Quốc.

  Các đồng đội của tôi đều có thiện chí, có người khuyên tôi nên bỏ cuộc, có người lại khuyên tôi nên nhẫn nại.

  Về phần Lý Nhuế Xán, từ đầu đến cuối đều không biểu hiện gì, chỉ ở bên cạnh tôi thản nhiên cười.

  Mọi người đều biết chuyện gì xảy ra sau đó, tôi đã chăm chỉ luyện tập trong trận đấu của Liên Minh Huyền Thoại và muốn trở thành một người xứng đáng với anh. Kỳ thật lúc này tôi vẫn chưa yêu Lý Nhuế Xán, hoặc là tôi phát hiện ra mình đã yêu Lý Nhuế Xán, điều này giúp tôi thoát khỏi rất nhiều đau khổ cũng như rất nhiều niềm vui. Sau đó, Gia Văn (NaMei) đã giành chức vô địch sau năm lần thử sức, anh ấy đã nhận được cúp FMVP và khen ngợi màn trình diễn của tôi. Tôi có vẻ xứng đáng. Nhưng khi Lý Nhuế Xán nhìn tôi cười, ánh mắt anh như xuyên thấu qua cơ thể tôi, như là anh đang nhìn bức tường trắng sau lưng tôi còn đúng hơn.

  Lý Nhuế Xán chắc chắn có thể nhìn thấy những gì tôi muốn làm. Đồng đội của tôi có thể nhìn thấy, đến nỗi ngay cả một người mù cũng có thể nhìn thấy. Những việc tôi đã làm luôn không giới hạn: điên cuồng gõ bàn phím để đăng biểu tượng cảm xúc khi xe gặp sự cố, không ngại đăng những lời khen ngợi về anh ấy, liếc nhìn qua lại và cuối cùng nhìn lại anh ấy, làm những việc để được tiếp xúc thân thể. Đôi khi tôi vẫn được chạm vào cơ thể anh.

     Sau khi anh chuyển đi khỏi căn cứ, tôi gửi tin nhắn riêng cho anh ấy rồi ngơ ngác khắp chốn. Tôi trông chán nản như thể vợ tôi đã bỏ trốn.

  Lý Nhuế Xán mỉm cười và chấp nhận mọi thứ, sau đó anh cũng khen ngợi tôi, nhìn tôi và chạm vào tôi, nhưng anh hầu như không chủ động khen ngợi tôi, chỉ nhìn tôi và chạm vào tôi, anh không hề có phản ứng nào trước sự điên rồ của tôi khi bị loại, như thể anh đã quen với việc bị ám ảnh bởi một linh hồn xấu xa như tôi, cuộc sống được coi là đương nhiên.

  Đây là điều đau đớn nhất đối với tôi. Lý Nhuế Xán mắng tôi không đánh giá cao năng lực của chính mình, bảo tôi tránh xa cái chết nếu không bỗng nhiên tìm được người yêu, điều này không ai có thể không nhìn ra ý tôi, nhưng anh lại chọn cách thờ ơ.

  Anh thậm chí còn không có ý định làm tổn thương tôi, điều đó hoàn toàn trái ngược trong tình yêu.

  - Chào Điền đội trưởng thân mến.

  Điền Dã một tay cầm cốc nước, cảnh giác nhìn tôi.

  Tôi nói:

    - Không có gì, em muốn hỏi anh một điều.

  Điền Dã gật đầu, vừa nhìn thấy ánh mắt của tôi, sắc mặt của anh liền thay đổi, sau đó anh ấy bắt đầu mắng tôi nhưng vì tôi đang bị bệnh nên anh chỉ nói không thôi, nếu không anh sẽ đánh tôi.

  Aizz sợ thật, nhưng Điền Dã vẫn luôn phản đối lời tỏ tình của tôi.

  - Cậu hiểu ý tôi chứ. 

        Tôi lợi dụng tình thế hỏi: 

        - Anh có biết Lý Nhuế Xán thích ai không?

  Điền Dã nói.

      - Anh không biết. Anh và Lý Nhuế Xán không phải là học sinh tiểu học, không còn ở cái tuổi viết tên người mình thích vào những tờ giấy nhỏ và đưa cho nhau xem, sau đó cùng ăn để giữ bí mật cho nhau.

  Tôi tiếp tục hỏi:

           - Còn trước đây thì sao?

  Điền Dạ nói hắn thật sự không biết. Hắn và Ngải Lạc Lê có quan hệ tốt, cậu ấy luôn ngưỡng mộ Faker, nếu nhóc thực sự muốn hỏi xem là cậu ấy thích ai thì hắn cũng không biết, dù sao hắn cũng không phải cậu ấy.

  Tôi gào thét trong tuyệt vọng.

  Điền Dã, ​​​​chị cả như mẹ, dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng tôi tỏ vẻ an ủi: 

    - Nhưng anh tin rằng sau này là nhóc, lúc đó nhóc có thể thổ lộ tình cảm của mình.

  Nói thế thì bản thân tôi cũng không tin. Vì vậy, tôi vẫn chưa thổ lộ tình cảm của mình với Lý Nhuế Xán. Hai chúng tôi nhìn nhau qua tấm giấy dán cửa sổ mỏng manh.

  Tôi chỉ muốn tìm là một con người may mắn được Lý Nhuế Xán thích, hoặc ít nhất là tìm ra hướng đi cho nỗ lực của mình, nhưng tôi không làm được ai trong số đó, có vẻ như là một người nói chung không mấy may mắn. .

  Vì vậy, tôi nghĩ đi chỗ khác sau đó. Trên đời này có rất nhiều người không thể tách rời, không thể tách rời, nhưng sẽ không bao giờ là tôi với anh ấy.

  Chúng tôi chỉ là dầu và nước tách biệt nhau, rơi vào một chỗ và được phân định rõ ràng. Anh là dòng nước trôi qua, có thể rời xa tôi mà không ngoảnh lại, tôi là dầu lạnh không thể lay chuyển và giữ anh ở yên một chỗ trong chốc lát. Dù tôi có thổ lộ tình cảm hay có thể có được cái gọi là mối quan hệ lãng mạn với anh cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm ra đi của anh ấy vào một ngày nào đó. Không chỉ chạy trốn khỏi EDG, việc trở về quê hương cũng thực sự là rời xa tôi, bỏ lại tôi một mình trên thế giới này. Liên Minh Huyền Thoại là sợi dây trói buộc chúng tôi nhưng thực ra nó không chặt đến thế, nếu nới lỏng ra thì chúng tôi cũng chẳng còn gì nữa?

  Nhìn lại cái con đường đó, chúng tôi dần lớn lên, sự xa cách đã dần bào mòn đi con đường chung của chúng tôi.

  Tôi tìm thấy Lý Nhuế Xán ở góc hành lang, anh ấy đang cúi đầu chơi điện thoại di động. Tôi nhẹ nhàng bước tới, đứng đằng sau anh, tựa đầu vào vai anh.

  Lý Nhuế Xán giả vờ không hài lòng và nhún vai, hỏi tôi đang làm gì ở đây.

  Tôi không nói gì, chỉ nghiêng người về phía trước một chút và dùng cằm chạm nhẹ vào xương quai xanh của anh ấy.

  Anh bị đau, mắng tôi mấy lần nhưng cũng không đẩy tôi ra.

  Tôi chỉ nghĩ rằng sự va chạm bên trong lớp da thịt sẽ khiến Lý Nhuế Xán nhớ đến tôi sâu sắc hơn cái ôm bằng xương bằng thịt.

  Lý Nhuế Xán nắm lấy cánh tay tôi, quay người lại, môi anh chạm vào trái táo của tôi, giống như một nụ hôn tình cờ, nhưng vì là anh nên tôi có thể coi đó là cố ý.

  Không phải là cuối cùng tôi đã yêu điên cuồng đến mức trở nên tự ái, sự thân mật không thể giải thích được này bắt đầu từ hư không. Nguồn gốc của tội lỗi là có lần gọi đồ ăn mang đi, tôi và anh ấy uống đối diện nhau. Lý Nhuế Xán gọi một ly nước trái cây, nhưng anh ấy đã uống một ngụm lớn trong lần đầu tiên và dẫn đến tê nhẹ ở đầu lưỡi. Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì nhưng anh ấy lè lưỡi và thở như một chú cún con. Những chú chò thường tản nhiệt như thế này phải không? Chúng có thể làm giảm được cái lạnh không? Căn phòng này chỉ có hai chúng tôi, giống như một gợi ý vậy.

  Máu tôi sôi lên, sao anh ấy lại đi làm chuyện như vậy trước mặt tôi? Anh thật sự cho rằng tôi là một con hươu cao cổ không có giới tính sao? Tôi vừa nuốt cà phê vào miệng và gần như nghẹn nó ra khỏi cổ họng. Sau đó, Lý Nhuế Xán bị thu hút bởi hành động của tôi, nhìn sang và cười nhạo tôi bằng một giọng rít lên.

  Chiếc lưỡi đỏ như nước hơi đung đưa vẫn tiếp xúc với không khí, quyến rũ không chút do dự. Tôi nhìn nó và tưởng mình sẽ ho đến chết, nhưng không. Để ăn mừng sự sống sót của mình, tôi đứng dậy, giữ lưỡi của Lý Nhuế Xán bằng ngón trỏ và ngón giữa rồi rút nó ra. Ánh mắt của Lý Nhuế Xán thay đổi, và trong giây lát anh ấy đã hoảng sợ trước sự kiểm soát của tôi.

  Đối với hành vi thiếu tôn trọng như vậy, Lý Nhuế Xán nên lập tức nhe răng nanh cáo và cắn tôi. Kết quả là khoảnh khắc tiếp theo, trước khi ngón tay tôi rời khỏi chiếc lưỡi trơn trượt của anh, anh đã dùng đầu lưỡi liếm những ngón tay còn lại của tôi và chào tạm biệt tôi.

  - Trời không còn lạnh nữa, cảm ơn cậu.

  Anh nói nhẹ nhàng, đôi mắt ngước lên từ phía dưới, như một lời nịnh nọt sau sự thỏa mãn.

  Tôi nhìn đôi môi sưng đỏ của Lý Nhuế Xán, bắt chéo chân và che chúng lại theo thói quen. Sau khi suy nghĩ, tôi đặt chân xuống và để anh ấy xem. Dù sao thì anh cũng không yêu tôi, nhưng điều đó không nhất thiết có nghĩa là anh không yêu thứ này.

  Sau đó, tôi phát hiện ra rằng anh thích trái táo ở cổ của tôi và sẽ cắn nó, hoặc đột nhiên ấn và xoa bóp nó bằng đầu ngón tay cái. Tôi không biết tại sao anh ấy lại bị ám ảnh bởi phần này, có phải là để nhắc nhở tôi rằng tôi đã là một người đàn ông trưởng thành rồi không? Anh cũng là một người đàn ông trưởng thành nhưng lại để lại vết răng và dấu hôn của anh trên trái táo của tôi.

  Với tất cả những điều này, tôi không còn muốn bày tỏ tình cảm của mình nữa, tôi có thể lợi dụng cơ thể anh ấy và chạm vào nó bất cứ lúc nào, rồi tôi phải chấp nhận sự thật rằng trái tim anh ấy được bao bọc bởi những lớp xương và thịt và không thể nghiền nát xương cốt, hòa tan máu thịt, hóa ra sự tiếp xúc cơ thể khi ôm là khoảng cách gần nhất giữa trái tim chúng ta.

  Vâng, ngày đó đã đến. Lý Nhuế Xán nói với tôi rằng trên chuyến bay tuần sau, anh ấy sẽ đến Trung Quốc chơi với chúng tôi.

  Mặc dù chúng tôi là những người duy nhất đối mặt nhau, trong đó có Điền Dã, Triệu Chí Minh và đồng đội của anh ấy ở Lining, nhưng không ai trong số những người trên có cơ hội ăn tối với Lý Nhuế Xán, người sắp rời đi, vì vậy tôi đã không  quan tâm lắm.

  Lần này là Lý Nhuế Xán gọi tôi đi ăn, lũ chim sẵn sàng đến bay lượn trên tôi trước khi rời đi. Trên thực tế, sau khi anh ấy mặc đồng phục của đội Kỳ Lân (LNG), cơ hội chúng tôi gặp nhau là rất ít. Chỉ có thể nghĩ, Lý Nhuế Xán có thể cảm nhận được, một người dù có mê đắm đến mấy cũng phải hao mòn, để anh ấy có thể yên tâm trân trọng những ngày tháng bên nhau, tôi chúc anh ấynhững điều tốt đẹp nhất. Chúc anh tìm được người sẵn sàng trao cả cuộc đời cho anh.

  Ăn cơm xong, Tô Châu dù sao cũng không phải là một đêm mùa xuân giông bão, Lý Nhuế Xán hỏi tôi đi đâu, tôi nói muốn đến quán bar Internet chơi đùa một chút.

  Chúng tôi mở phòng riêng ngồi xuống, còn chưa quyết định chơi gì, Lý Nhuế Xán đột nhiên nghiêng người, dùng giọng bình tĩnh hỏi:

      -  Triệu Lễ Kiệt, cậu không phải bắt anh uống sao?

  Tôi nghĩ về hành động ngu ngốc và nói rằng tôi chưa bao giờ làm điều đó với .

  Anh tự nhủ:

        -  Những trò đùa của em thực sự rất tệ, một số trong đó anh thậm chí không thể hiểu được. Anh có thể uống nó ...Em đã kiếm những thứ đó trên mạng chưa?

  Ồ, quả nhiên, phương hướng và trụ cột trong mối quan hệ của tôi và Lý Nhuế Xán đã định sẵn chỉ có anh ấy nắm giữ, tôi từ đầu đến cuối đều là một con diều do anh ấy dẫn dắt. Tôi thậm chí còn không ngạc nhiên đến thế mà thay vào đó, tôi cảm thấy như thể núi lửa Iceland sẽ phun trào vào ngày mai và cả thế giới sẽ cùng chết.

  Lý Nhuế Xán nói anh cố ý. Anh biết tôi đang cố gắng làm gì và anh biết tôi sẽ làm gì khi đưa anh đến đây.

  Tôi dồn hết tâm huyết vào việc này, sau đó thì sao? Anh vẫn tỉnh táo và ở trong câu lạc bộ.

  Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bối rối, thậm chí là sợ hãi, như thể rất nóng lòng muốn nghe câu trả lời.

  Tôi không biết liệu anh không thể để tôi đi hay anh lo lắng rằng anh không thể để tôi đi.

  Tôi chưa dùng dũng khí tích lũy được để bày tỏ tình yêu của mình, nhưng hôm nay tôi quyết định dùng nó, giống như Ngô Chu đã đáp lại.

  Tôi nói:

        - Lúc đó em đã hỏi anh một câu hỏi.

  - Em hỏi gì?

  - Em hỏi anh có yêu em không, anh trả lời, anh không yêu em.

  Lý Nhuế Xán cúi đầu lắng nghe, anh không nói gì mà chỉ thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cơ thể anh chợt mềm nhũn ra, những ngón tay đang vô thức giữ góc bàn buông lỏng ra, cánh tay buông thõng như yếu ớt, đập vào mép ghế một tiếng bụp vừa phải.

  Lý Nhuế Xán dường như chậm lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt anh ấy đầy sự thương hại bất lực, có lẽ là một chút thất vọng bất lực.

  Anh ấy không thể nhìn thấu trái tim mình, thậm chí không thể rõ ràng như tôi. Lý Nhuế Xán cuối cùng đã phải thừa nhận mình là một người nhẫn tâm, không thể yêu người khác là một điều vô cùng đau đớn.

  Nhưng đây lại là một điều tuyệt vời dành cho những người muốn bay xa. Bạn không nên mang những ký ức không rõ ràng của Scout vào cuộc đời của Lý Nhuế Xán, đó không phải là một kỷ niệm đẹp đẽ.

  - Anh ơi, từ nay đừng bao giờ cố gắng đặt trái tim mình vào người khác, hãy cứ lang thang với sự nhẹ nhõm từ bây giờ.

  Một ngày sau khi tiễn Lý Nhuế Xán đi, tôi nhận phòng khách sạn và nằm đó cả ngày như xác chết. Đêm đó tôi thực sự không ngủ được nên quyết định ra ngoài. Trước khi rời đi, tôi liếc nhìn tấm gương cao từ trần đến sàn trong phòng, mới qua một ngày, trong người đã mọc lên những sợi râu.

  Tôi thật xui xẻo, ra ngoài không lâu thì trời bắt đầu mưa, tất nhiên là tôi không nhớ mang theo ô và trở về khách sạn dưới trời mưa.

  Cái giá là sáng sớm tôi bắt đầu sốt, hỏi nội vụ cho thuốc, uống xong tôi đau đớn chìm vào giấc ngủ.

  Cơ thể tôi vừa lạnh vừa nóng, như thể tôi đang bị tóm lấy và ném vào hang băng và vào chảo rán. Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng ở hai thiên đường này, đủ loại ký ức lộn xộn bị căn bệnh này kích thích và lần lượt hiện ra trong não tôi.

  Sau đó tôi nhớ lại lời nói khi say rượu của Lý Nhuế Xán.

  Ngày đó tôi đã hỏi Lý Nhuế Xán, anh có yêu em không?

  Lý Nhuế Xán nói rất chắc chắn. Có, anh yêu em. Sau đó anh ấy nhìn vào mắt tôi.

  Tóm lại là tôi đã nói dối anh ấy.

  Khi Lý Nhuế Xán hỏi về việc anh chia tay đã lâu như vậy, có lẽ anh đang rất cần một lý do để ở lại. Nhưng tại sao tôi phải ở lại sau những cảm xúc của anh ấy vì trái tim mềm yếu của anh ấy không thể nuôi sống tôi, tôi chẳng có gì để cho anh ấy với đôi bàn tay trắng và sẽ không có kết thúc tốt đẹp.

  Lý Nhuế Xán đã cho tôi rất nhiều, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ do dự khi nói lời chia tay với tôi. Năm anh chuyển đi, đêm nào tôi cũng nằm trên giường không ngủ được, tự hỏi Lý Nhuế Xán có khóc không. Tôi ích kỷ hy vọng rằng anh ấy sẽ rơi nước mắt, ít nhất một lần, không phải vì Điền Dã, vì Park Dohyeon và những người khác, hay số phận bất định của Scout mà chỉ vì tôi, anh khóc khi nghĩ đến việc phải xa cách Triệu Lễ Kiệt luôn đứng bên tay trái anh. Lúc đó tôi chỉ muốn một phản ứng sinh lý trước nỗi đau khổ của con người, một khoảnh khắc mà anh yêu tôi cũng như tôi yêu anh.

  Không có kết thúc tốt đẹp không có nghĩa là không còn gì, chúng tôi đã từng có một đêm mùa xuân, trái tim chúng ta được kết nối, mọi thứ giữa Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán đều đã đóng băng tại lúc đó.

  Sóng nhiệt cuồn cuộn đè nặng lên trán, tôi nhắm chặt mắt lại, vẫn buộc phải khóc ra nước mắt sinh lý.

  Ngày hôm sau khi tỉnh dậy mà vẫn cảm thấy tình hình không ổn, tôi đã gọi điện cho Điền Dã. Tuy rằng anh ấy không còn là Điền đội trưởng thân yêu của tôi nữa, nhưng tôi tin anh ấy sẽ không để tôi chết ở phía nam sông Dương Tử (Yangtze) tươi đẹp, hơn nữa với tình hình hiện tại, anh ấy là người duy nhất có thể phần nào đáp lại lời nói vô nghĩa của tôi.

  Sau khi Điền Dã đến, anh ấy mắng tôi trước khi kịp nói lời quan tâm nào. Khi vào phòng, anh ấy suýt vấp phải chiếc áo khoác tôi ném trên sàn, đó là chiếc áo khoác tôi mặc ngày gặp Lý Nhuế Xán, hôm qua trời mưa, lúc về tôi đã tùy ý vứt nó bữa bãi.

  Tôi ốm yếu nằm trên giường, Điền Dã nhặt quần áo lên lắc hai lần một cách tượng trưng, ​​cả hai chúng tôi đều nhìn thấy thứ gì đó màu trắng rơi ra khỏi quần áo.

  - Cái gì đây?

          Điền Dã nhặt nó lên và mở tờ giấy được gấp thành một hình chữ nhật nhỏ.

  Một nguồn nhiệt nào đó đã ban phúc cho tâm hồn tôi, tôi lập tức vén chăn lên.

  Khi Điền Dã thấy tôi vội vã rời khỏi giường, anh ấy đã trả lại tờ giấy cho tôi.

  Tại sao trên người lại có một tờ giấy viết bằng tiếng Hàn, Triệu Lễ Kiệt, anh thật sự rất muốn biết đó.

  Anh không mở nó ra hoàn toàn, có lẽ anh chỉ nhìn thấy một mẫu đơn in bằng tiếng Hàn ở một bên, không có gì viết trong ô điền vào chỗ trống.

  - Cái nay không phải của tôi. Lý Nhuế Xán bỏ vào túi của tôi khi nào, khi chúng tôi ôm nhau trước khi chia tay hay khi anh ấy vỗ vai tôi khi chơi game.
 
        Thuốc cảm khiến đầu tôi choáng váng, tôi không thể nghĩ ra.

  - Tại sao nhóc lại dùng loại giấy này, nhóc viết nó trong lúc nhất thời? Ở mặt sau, tôi có thể thấy vết mực đen ở mặt kia xuyên qua mặt sau của tờ giấy. Nghĩ lại, lúc tạm biệt Lý Nhuế Xán quả thực đã biến mất một lúc, nói là đi nghe điện thoại.

  Tôi nói.

        - Đây là thứ mà Lý Nhuế Xán đã đưa cho em.

  Lý Nhuế Xán khi nào trở nên cổ hủ như vậy, ngươi không mệt sao? Viết những lời đó. Ngay cả bính âm cũng rất rắc rối. Con người hiện đại hiếm khi làm điều này nữa.

  Điền Dã nói rằng con người ở bất kỳ thời đại nào cũng không thể nói ra lời, nên họ chỉ có thể viết chúng ra.

  Tôi chăm chú nhìn những nếp gấp trên tờ giấy, tưởng mình hiểu anh ấy nhưng thực ra không phải vậy. Lý Nhuế Xán cũng sẽ không thể nói được khi đối mặt với tôi, sau khi bị dày vò bởi sự do dự này, cuối cùng anh ấy đã chọn viết ra.

  Đêm trước khi rời Tô Châu, tôi nói muốn ra ngoài một mình. Điền Dã thấy tôi có việc nên cũng không hỏi thêm nữa, chỉ bảo tôi nhớ mang theo ô.

  Trên bầu trời đêm nay thậm chí không có một đám mây mỏng, các ngôi sao và mặt trăng hiện rõ, không có dấu hiệu mưa nào cả.

  Số phận vô thường đến nỗi dù tôi có nhận ra sự vô thường của nó thì chỉ một bước sau tôi mới nhận ra rằng nó sẽ luôn được kết nối với nhau.

  Tôi bày tỏ sự hoảng sợ của mình với Lý Nhuế , điều này đã gây ra nghiệp chướng và cuối cùng dẫn đến hậu quả cay đắng.

  Lời nhắn hôm ấy bị mưa thấm ướt mềm đi, chữ lan ra trên mặt giấy. Dù có đem phơi nắng lần nữa, cuối cùng cũng sẽ hóa thành sương đen trên giấy trắng, e rằng cả đời này cũng không nhìn thấy được những lời Lý Nhuế Xán vội vàng viết trước khi rời đi.

  Khó có thể nói đây không phải là quả báo, tôi đã lừa dối anh ấy nhưng cũng đánh mất thứ lẽ ra phải là của mình.

  Tôi bình tĩnh nhận lấy, khi mở tờ giấy ra chỉ thấy những dòng chữ lộn xộn.

  Như thể tất cả những chuyện xảy ra sau đó đều chưa từng xảy ra, Lý Nhuế Xán vẫn ngồi bên cạnh tôi, lười biếng cười với tôi, tôi không hiểu nụ cười này có ý nghĩa gì, cũng giống như tôi không biết trên mảnh giấy này rốt cuộc có chuyện gì.

  Tôi thực sự không có việc gì để làm, tôi chỉ muốn đi bộ, không có điểm kết thúc cố định. Cuối cùng, tôi đi đến bờ sông, ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống mặt sông. Thành phố bên kia có ánh đèn neon nhấp nháy và nằm ngoài tầm với.

  Tôi nhờ người mượn bật lửa, nhẹ nhàng chạm vào tờ giấy Lý Nhuế Xán để lại lần cuối, tay tôi không còn lạnh nữa, có thể chạm vào khuôn mặt đang say ngủ.

  Tôi ấn bật lửa, ngọn lửa nhanh chóng di chuyển trên tờ giấy, tôi nhìn lần cuối tấm lòng chân thành đang bị chính tay mình đốt cháy của Lý Nhuế Xán.

  Nó cháy rất nhanh, tôi miễn cưỡng buông tay ra cho đến khi cảm giác đau rát lan ra từ lòng bàn tay. Những tờ giấy chưa cháy và tro khô rơi xuống làn nước đen không đáy và lập tức biến mất trong làn sóng gợn sóng.

  Tôi tựa người vào lan can và rơi nước mắt. Nước mắt rơi xuống sông, rơi vào lời Lý Nhuế Xán chưa bao giờ nói ra. Tất cả những tình cảm chân thành ngày xưa, hội tụ ở dòng sông rộng lớn này và sẽ không bao giờ chia ly nữa.

  Sau đó, tôi không còn liên lạc với Lý Nhuế Xán nữa, anh thỉnh thoảng đến Trung Quốc, tôi thỉnh thoảng đến Hàn Quốc, nhưng chúng tôi rất ít gặp nhau.

  Ngọn lửa cuối cùng đã để lại một vết sẹo lớn trên lòng bàn tay tôi. Tôi thường xoa xoa những vết sẹo dài ngoằn ngoèo, nhắm mắt lại, tưởng tượng ra dòng sông rộng lớn và cô đơn, nơi cuối cùng tôi và Lý Nhuế Xán đã gặp nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip