#12. Bày tỏ

Phuwin tỉnh dậy trong cơn mê man. Căn phòng vẫn tối, chỉ có ánh đèn ngủ mờ ảo hắt xuống, phủ một lớp sáng dịu nhẹ lên những đường nét trên trần nhà. Cậu chớp mắt, cảm nhận rõ ràng cơ thể mình nặng trĩu, tứ chi rã rời đến mức không muốn nhấc lên. Nhưng điều khiến cậu giật mình hơn cả là hơi ấm vững chãi đang bao quanh lấy mình.

Pond vẫn ở đây.

Hơi thở anh đều đặn, từng nhịp phả nhẹ lên mái tóc cậu. Một cánh tay vắt qua eo, giữ cậu sát vào anh như sợ cậu sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Cảm giác này... Phuwin không biết phải gọi tên nó là gì. Là an toàn ư?

Cậu ngước mắt nhìn gương mặt Pond trong bóng tối. Những đường nét sắc sảo của anh giờ đây lại dịu dàng lạ thường. Không còn sự lo lắng hay hấp tấp khi cả hai chạm vào nhau.

Và cậu biết, đêm qua không chỉ là cơn phát tình. Không chỉ là bản năng.

Mà còn là cảm xúc.

Một điều gì đó trong cậu đã thay đổi. Phuwin cắn nhẹ môi. Cậu không thể cứ nằm mãi như thế này được. Cậu cần thời gian để suy nghĩ, cần khoảng trống để xác định rõ những gì mình đang cảm thấy.

Cậu khẽ nhấc tay Pond ra. Nhưng ngay khi cậu vừa dịch người, cánh tay ấy đã siết chặt hơn, kéo cậu trở lại vào vòng ôm.

"Hửm...?" Giọng Pond trầm khàn, vẫn còn vương chút ngái ngủ. Anh dụi mặt vào cổ cậu, giọng nói lơ mơ nhưng lại mang theo một sức nặng không thể chối từ. "Nằm yên nào."

Phuwin cứng người. Nhịp tim cậu rối loạn.

"A-Anh vẫn chưa ngủ à?"

Pond cười khẽ, giọng cười mang theo chút lười biếng. "Anh chỉ vừa chợp mắt một chút thôi."

"... Vậy thì ngủ tiếp đi."

"Không muốn."

"... Anh-"

Pond siết cậu chặt hơn, chôn mặt vào hõm cổ cậu. "Anh muốn ôm em thêm một chút."

Phuwin há miệng, nhưng không biết phải đáp lại như thế nào. Mọi điều anh nói cảm tưởng như Pond và cậu đang thực sự quen nhau. Cậu biết điều đó. Cả hai đều biết. Cậu không thể chỉ coi Pond như một người bạn nữa. Không thể xem những gì xảy ra tối qua là một sự tình cờ hay một sai lầm.

Pond đã bước vào thế giới của cậu một cách quá mạnh mẽ.

Và điều đáng sợ nhất là... Phuwin không chắc mình có muốn đẩy anh ra không.

.

Bình minh lên cao.

Pond mở mắt khi ánh sáng len qua rèm cửa. Anh vốn dĩ không phải người hay ngủ nướng, nhưng hôm nay lại muốn nằm thêm một chút. Bởi vì người trong vòng tay anh vẫn còn ngủ say. Phuwin rúc vào anh như một chú mèo nhỏ, hơi thở nhẹ nhàng phả lên da anh. Gương mặt cậu bình yên đến mức làm tim Pond dịu lại.

Anh chưa từng nghĩ mình sẽ đối diện với một khoảnh khắc như thế này. Phuwin - Omega luôn đi cạnh và tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ nhưng đầy ngại ngùng. Sao anh lại không hiểu được cái biểu cảm đỏ mặt của cậu cơ chứ. Cậu đáng yêu đến nỗi khiến anh phải loay hoay và chẳng biết phải đối diện như nào. Cho đến khi nghe được lời cố vấn từ Dunk, anh mới nói ra cảm xúc của mình. Nhưng rồi khác xa với những gì anh tưởng, cậu lại nói đôi ta chỉ là hậu bối và tiền bối. Cả việc anh dính lùm sùm, mặc dù tạm thời đã ổn nhưng nếu cứ phát triển theo lối tệ hơn thì có lẽ sẽ liên lụy tới cậu.

Pond hạ mắt, ngón tay vô thức vẽ những vòng tròn nhỏ trên lưng cậu. Anh đã đi quá xa rồi. Nhưng lạ thay, anh không thấy hối hận. Chỉ có một điều duy nhất khiến anh bận tâm. Liệu Phuwin có cảm thấy như anh không? Hay sáng nay tỉnh dậy, cậu sẽ nhìn anh bằng ánh mắt khác?

Pond hít một hơi thật sâu, kéo Phuwin lại gần hơn một chút. Nếu như cậu hối hận... Anh có thể chấp nhận. Nhưng nếu như cậu cũng giống anh... Pond sẽ không buông tay.

Anh cúi xuống, hít lấy mùi hương trên tóc cậu, anh nghĩ thật kì cục khi làm điều này mà không được xin phép. Đột nhiên anh thấy có gì cứ bấu víu lấy anh, chẳng gì khác ngoài Phuwin đang cầm khư khư bàn tay to của đối phương. Cảnh tượng này khiến anh muốn bật cười nhưng sợ em bé nghe thấy nên anh cũng chỉ cười trong im lặng.

"Anh đang cười đó ạ?" Phuwin chau mày, cọ quậy ngước lên nhìn anh. Cậu cảm nhận tiếng cười đáng cố che giấu của anh.

"Phải, em dễ thương quá." Pond cười hiền làm tai cậu đỏ ửng lên, rồi lại rúc vào trong lòng anh. Anh xoa đầu cậu. "Phuwin à, em nghĩ sao vì lời nói của anh lúc đó? Anh mong nhận được câu trả lời khác từ em vì tới nước này rồi."

Lời nói của anh lúc đó... "Em nghĩ hai chúng ta có phải định mệnh không?", Phuwin liền nhớ lại rồi bật ngửa người lên, ánh mắt đăm đăm nhìn anh nhưng đôi môi vẫn mím chặt.

"A-Anh Naravit thật sự có tình cảm với em ạ?"

"Ừm, anh thích em lắm..." Pond không hề lảng tránh ánh mắt của cậu, để cho cậu thấy anh dứt khoát như thế nào.

Pond không phải là một kẻ chỉ biết nói mà không làm, hơn nữa việc ngủ với cậu đã đủ cho thấy anh có tình cảm với cậu rồi. Dù có chần chừ thì anh vẫn nói anh thích cậu. Bởi đúng là khi gặp chính xác định mệnh thì anh thật sự phải gục ngã.

Đột nhiên mắt Phuwin rưng rưng, miệng lắp bắp. "Nhưng không phải anh vẫn lụy người cũ sao?"

"Có vẻ không đáng tin cho lắm nhưng anh quên người đó rồi, dù sao thì người đó cũng gặp được định mệnh và tối hôm đó anh chỉ khóc vì biết được quá nhiều."

Pond vuốt nhẹ tóc mái của cậu sang vành tai, anh mỉm cười. "Trước đó thì anh đã để ý em một chút rồi."

Hình như vì ngại quá nên cậu chẳng biết nói gì, đôi mắt long lanh cứ nhìn anh, đôi môi hờ như bị chặn cứng họng. Rồi đôi môi ấy mím lại tại thành đường cong xuống.

Nếu thực sự điều đó là thật thì Phuwin cũng có cảm xúc với anh rất nhiều. Cậu đang nghĩ nói gì cho ngầu để đồng ý lời tỏ tình của anh. Một cái gật đầu hay là một câu nói? Làm cái gì thì cậu cũng ngại chết mất.

"Vậy thì ta tìm hiểu nhau trước nhé?" Phuwin e dè nói.

Tuy âm lượng có hơi bé nhưng Pond vẫn nghe được từng lời của cậu nói. Anh xúc động, cúi người nắm lấy bàn tay cậu. Cơ thể anh run lên.

"Sao tim anh lại đập nhanh quá vầy?"

Phuwin còn tưởng anh đang khóc ấy chứ. Anh làm như hai người sắp cưới nhau vậy mặc dù vừa mới chỉ là lần đầu làm với nhau và cậu mới chấp nhận quen anh. Nhưng có vẻ tim cậu cũng đập nhanh hơn.

Mùi hương của anh ôm lấy cậu, ngoài ra Phuwin cũng dần cảm nhận được pheromone của mình. Vi diệu quá! Nếu thực sự đó là định mệnh thì cậu cũng thầm cảm ơn điều đó.

Phuwin chạm nhẹ vào đầu Alpha, tóc anh dày và đen khiến cậu thích thú. Đột nhiên Pond giật mình như sực nhớ gì đó.

"Hôm qua anh không biết mình có mất kiểm soát quá không? Nhỡ anh đánh dấu em!"

Đánh dấu là thứ liên kết coi như là bước cuối của một Alpha và Omega. Alpha có thể cắn vào sau gáy hoặc tai của Omega của mình như một dấu ấn 'đã có chủ'. Từ đó mà những Alpha khác không thể tác động vào Omega của họ nữa.

Nghe Pond nói thế thì Phuwin liền xua tay. Làm gì có chuyện anh đánh dấu cậu chứ. Hôm qua anh nhẹ nhàng lắm mà, cậu chỉ cảm nhận được những nụ hôn sâu của anh lên cơ thể cậu thôi. Cậu chẳng hề cảm nhận được sự tê rát của việc đánh dấu.

"Nhưng nếu anh đánh dấu em thì anh vẫn chịu trách nhiệm với em thôi." Pond hạ giọng.

"Anh à, nếu ta thực sự là định mệnh thì anh có thể đánh dấu em được mà, em không ngại đâu."

"Là định mệnh mới có thể đánh dấu sao?" Pond phụng phịu chu cái mỏ hồng hào của mình ra.

Thấy vậy Phuwin cũng bắt lấy hai cái má của anh. "Bác sĩ à, sao anh lại có vẻ mặt đáng cưng này hả! Em đánh dấu anh luôn giờ!"

"Được rồi, nếu em có thể." Pond cười khiêu khích.

Phuwin cũng chẳng chịu thua, ngay lập tức cậu nhảy lên người ảnh rồi hôm vào cổ anh liên tục khiến anh nhột mà cười ra tiếng.

Đột nhiên có tiếng lạch cạch lớn phát ra từ dưới nhà. Phuwin giât mình như nhớ ra gì đó. Không ổn rồi, là em trai cậu! Fourth nói có một chuyến đi chơi với bạn, trước khi đi em còn dặn dò cậu uống thuốc ức chế, sau đó là cậu chủ quan không mua thuốc. Nếu Fourth mà biết cậu không uống thuốc và đột nhiên phát tình, cuối cùng là ngủ với một Alpha thì em chắc chắn em sẽ tức điên và làm loạn mất. Cậu phải đối mặt làm sao!

Phuwin xoay sở, ánh mắt của cậu đầy bối rối nhìn Pond vẫn không hiểu chuyện gì. Vầy có quá vụng trộm hay không? Ánh mắt Phuwin như cầu cứu.

Xong rồi...

———————

Không biết cốt truyện có quá nhanh không nhỉ?🥹

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip