Sắc màu

Author : WriterX

Note : Có gợi ý nhạc

Sherlock Holmes chưa bao giờ nghĩ điểm kết của vũ trụ sẽ đủ đầy sắc màu như vậy.

Phải đánh mất mắt mình trong tay ngọn lửa ngoan độc năm bảy tuổi.

Bàn tay dịu dàng dẫn anh về giường, đầu gối run rẩy khi anh ngồi xuống, bàn tay chậm rãi phủ lên cơ ngực anh, đẩy anh ngã xuống tấm ra lụa, mềm mại tinh tế tương phản với tấm lưng trần. Dòng nước mát chảy ra từ môi anh, lăn xuống cần cổ, dịu dàng như chưa từng kết thúc.

Sắc xanh là nước mắt Mẹ rơi bên giường bệnh năm anh bảy tuổi. Là nỗi cô đơn nhức nhối trong lồng ngực, để anh cô độc tựa hòn đảo giữa mênh mông biển nước. Là nỗi thất vọng trong giọng nói của Cha khi bắt gặp điếu thuốc giữa đôi môi và làn khói lơ lửng đặc quánh quanh mái tóc xoăn đen. Là mảng gối ướt những đêm thâu. Là mắc nghẹn, là chết chìm - khi lồng ngực căng đến phát điên và kẽ răng nghiến chặt để hối hận câm lặng này không đánh ai thức giấc.

Xanh là màu của ký ức phải bị khóa đi, chôn giấu tại một nơi không ai biết. Là màu của phẫn nộ thoát qua kẽ da khi lũ trẻ cùng lớp vây quanh anh, trút những trò hề bắt nạt xuống đầu anh, khoái chí như những con linh dương nhảy loạn xạ. Xanh là màu của buồn đau lúc thu dọn căn phòng ngày chuyển đến London.

Chiếc lưỡi lần theo quả táo Adam của anh, liếm dọc đám lông mới nhú trên chiếc cằm vừa cạo hai ngày trước. Cơn run rẩy tản ra khắp người trong khoảnh khắc ngón tay chực tan vào làn da bên dưới và tiếng rên bật ra giữa những hơi thở, trôi lững lờ trong phòng như lạch nước nhỏ hiền hòa.

Với John, xanh là màu của giọt mưa rơi bên ô cửa lúc đôi môi mát lạnh kia tìm thấy giọt nước đọng trên cổ mình. Là sự im lìm dễ chịu trong căn hộ khi hai người tận hưởng sự có mặt của đối phương. Là tiếng John thở dài mỗi lần bảo Sherlock họ cần thêm sữa - vị bác sĩ biết rất rõ người đi mua sẽ lại là mình. Là nụ cười thoáng hiện trên gương mặt khi John tựa đầu lên đùi anh. Là yên bình và tĩnh lặng bị tước đoạt khỏi Sherlock khi anh còn nhỏ.

John leo lên giường đến cạnh anh, và những đầu ngón tay mịn màng tựa lụa mơn trớn lên sườn, chỉ người thám tử thiên tài biết những vị trí nơi xương anh nhô lên. Câu thầm thì quanh quẩn bên môi, lặng lẽ cầu xin như thức ăn chờ được nhấm nháp. Tấm ra giường trượt lên da anh khi tay anh lần đến cạp quần John, giữa đêm tối chỉ độc tiếng kéo khóa.

Sắc tím là vết rát da lúc anh ngã xuống hè phố. Là ly rượu tràn ly, và những lời thoại ngà say hét lên xuyên qua vách tường. Là cách Mẹ anh sẽ run nếu anh đưa tay chạm gò má bà. Là nụ cười khinh khỉnh của Mycroft khi nhận định của Sherlock bị chứng minh là sai. Tím là nỗi đau - tổn thương nện lên bề mặt rồi rời đi, để lại những vết thâm tím muốn thối cả mạch máu trong người.

Làn da nơi chân trần cọ xát với tấm ra lụa và sắc tím bỗng hóa phù phiếm, hư ảo. Thành những lời thì thầm trên gối khi chân tay rúc vào nhau tìm kiếm một hơi ấm. Tím là lời nhắc nhở rằng sẽ ổn thôi dù mình có ích kỷ. Là trầm mê sâu sắc, dục vọng giữa những ma sát trụi trần nhất của đầu ngón tay. Là đắm chìm trong ngọt ngào từ thỏi sô cô la đắt tiền, để hơi ấm thỏa mãn ta hoàn toàn.

Trong một thoáng, anh thở dài và kéo John lại gần mình hơn, da thịt tan chảy cùng nhau khi những cản trở vật lý đã bị cởi bỏ. Môi lưỡi kết nối trong cơn tuyệt diệu nóng ấm nhất, tâm trí vặn xoắn vì cơ man kỳ diệu và điên cuồng.

Vàng. Vàng ánh lên trong tiếng cười cố giả như bình ổn của Mẹ. Ánh lên trong lời chế nhạo về tình bạn sẽ luôn ngoài tầm với của anh. Ánh lên trong tia hy vọng cuối đường hầm sẽ không bao giờ chạm tới. Trong những lời hứa rồi cũng bị đánh tráo, méo mó thành chấm xám lốm đốm một góc.

Một tiếng rên mềm mại len vào môi, và vàng trở thành ánh mặt trời lăn tăn lên làn da. Những cảm giác nảy nở trong lòng mỗi lần được ngón tay bác sĩ của anh mơn trớn. Vàng là âm giọng John mỗi lần mắng Sherlock, "Xin lỗi chứ, hôm nay cậu được bao nhiêu tuổi?" khi anh phàn nàn về mọi thứ. Vàng là lời hứa về một thứ đặc biệt anh vẫn luôn cố giữ - một lời hứa mà anh vốn có thể giữ đã trượt qua kẽ tay và vĩnh viễn lạc mất.

Cánh môi ấy bỗng dời đến bên tai anh, và ngón tay anh chơi đùa sau lưng John. Từ ngữ trượt khỏi môi họ và người đàn ông phía trên cười khùng khục, âm thanh trầm đục vọng lên từ bụng như mở đầu cho tiếng rồng gầm.

Xanh lá là những ngày hè chạy đùa ôm lấy những phiến cỏ. Là cảm giác dớp dính trên tay khi anh trèo lên ngọn cây để làn gió mơn man trên da mặt tựa người bạn cũ. Là những khoảnh khắc nghỉ ngơi giữa nỗi đau nơi anh có thể về lại bình thường. Khi anh tạm quên đi tình trạng của mình và chạy nhảy quanh vườn tâm hồn không vướng bận. Khi săn tìm những câu đố và bí ẩn không ai cản nổi. Xanh lá là cơ hội được bình yên.

Với điệu cười quanh quẩn bên tai, xanh lá là John. Là cách John lấp lánh như mặt trời những ngày hè ngập nắng - chân lội nước và băng qua những hòn đá. Xanh lá là quyết tâm kiên định của John tựa núi non vững chãi trước gió dữ. Là trái tim John giống trái tim chú chó lang thang tìm kiếm người bạn đồng hành. Là điều huyền bí gói trong một bí ẩn bị cắt nhỏ thành nhiều phần của câu đố.

Cam là tiếng lá khô xào xạc dưới đôi giày khi thu tới. Là hương vị bánh quy Mẹ làm. Cam là bí ngô, Jack-o-lanterns và một lần được đóng giả người khác. Là tẩu thoát, trốn vào cơn đê mê bởi những mũi kim xuyên vào mạch máu. Là những từ "Con xin lỗi, con thề, mình sẽ không về nếu biết chuyện sẽ thành thế" anh bảo Mẹ ngày anh về nhà sau lần chạy trốn năm 11. Cam là cơ hội được bỏ lại những sự thật đau đến nhỏ máu phía sau và cuộn mình trong chiếc chăn an toàn.

Với cái thở dài trút ra, và hai tâm hồn đã được gắn kết, cam là lý do để không che đậy mình nữa. Cam là những phản ứng thành thật cởi mở của một cựu bác sĩ quân y trước những vết sẹo trên người vị thám tử thiên tài. Là tin tưởng tuyệt đối giữa hai người khi nòng súng chĩa về phía họ. Là sự thật trôi nổi trong không khí khi tất cả tấm bài đều đã lật mở. Là hấp tấp giật đám bom khỏi người John, muốn chắc rằng John vẫn ổn. Cam là cơ hội được chấp nhận, hoàn toàn và trọn vẹn vì anh là anh.

Đôi môi họ áp vào nhau, và ba từ khẽ khàng thoát qua kẽ môi mà tiến vào phòng họ. Ngôn từ thật thà bày tỏ hết những cảm xúc chân thành của trái tim và cả thế giới bỗng nhuộm sắc đỏ.

Đỏ là đớn đau. Là vết xước rướm máu chưa lành nơi cổ họng. Là tiếng hét ban sơ xé toạc môi anh để tiến ra ngoài. Đỏ là ngọn lửa đã giày xéo đôi mắt đứa trẻ bảy tuổi. Là nỗi sợ xấu xí liếm dọc da. Là nỗi hổ thẹn bị khắc lên một cách bạo tàn bởi kẻ thù. Đỏ là cơn giận dữ sục sôi nơi đáy dạ dày. Là ẩm ướt trên khớp tay vì giải tỏa bực tức lên tường gạch cứng rắn. Cũng là mở đầu cho kết thúc.

Tên anh được thầm thì vào tai, trái tim cuộn quanh hông, và đỏ tan ra thành hơi ấm. Đỏ thành móng tay ghì vào, cào lên tấm lưng anh, đủ mạnh để khiến cơ thể anh phải cong xuống, trườn về phía động chạm kia. Đỏ là cỗi ấm áp John dành cho anh lần đầu bảo anh "Tôi yêu cậu". Là cảm giác có môi John áp lên môi mình, là cảm giác có tay có da cọ vào nhau giữa đam mê rực cháy thật tương đồng với đỏ, gần đến tận xương tủy. Đỏ là tình yêu gửi John.

Dành tặng Sherlock Holmes, kết thúc của vũ trụ này ập đến dưới dáng dấp một cựu bác sĩ quân y, tâm lý hãy còn khập khiễng với khao khát về một chiến trường và nguy hiểm đến nghẹt thở.

John Watson.

Tận cùng của vũ trụ mà anh từng lo sợ và cực lực chối bỏ đã bắt đầu tại khoảnh khắc người ấy bước vào cánh cửa phòng thí nghiệm, bệnh viện St. Bart, London đất Anh.

Đầu ngửa ra phía sau trong hoang lạc, và tên người tình trượt qua kẽ môi biến dạng vì những nụ hôn cuồng nhiệt, điểm kết của vũ trụ là sự bùng nổ của màu sắc và tình cảm cho người đàn ông đã không còn nhớ nổi màu sắc thật sự trông như thế nào. Chưa bao giờ là điều đáng bận tâm, nhưng rồi lại trở thành tất cả anh nghĩ về.

.

.

.

Đen.

Sắc đen phủ xuống đầu anh nỗi câm lặng và kéo anh ra từ biển màu. Như bộ vest nhức nhối anh vận trên người tại đám tang người đã cho anh màu sắc. Như cảm giác lạnh lẽo đến cùng cực quặn lại trong bụng khi anh cảm nhận máu John ướt đẫm tay mình. Đen chính là bước vào căn bếp chỉ pha một tách trà thay vì hai.

Sẽ không còn bàn tay vỗ về làn da anh nữa. Không còn giọng hát ngâm nga dưới tầng. Không còn lời nhắc nhở phải mua sữa. Không còn ai để gọi dậy mỗi sáng. Không ai để mỉm cười. Không ai nắm lấy tay anh và xoa dịu anh khi nhớ đến những từ sau cuối từ đôi môi đang chết ấy.

"Cậu đã đổ đầy cuộc sống màu sắc của tôi."

Đều đã chìm vào đen tối.

Chỉ để lại một màn trắng toát. Trắng như cảm giác viên đường cọ lên đầu ngón tay lúc anh pha trà. Như khi bước về trường kỷ, quyết định kia không còn đau đớn đợi chờ được giải quyết. Trắng là cách chiếc áo ấm ưa thích của John tương phản với da anh. Là cảm giác lạnh lẽo của kim loại trong tay. Là lời hứa về ánh sáng đang đợi chờ nơi cuối con đường. Là lời hứa sẽ lần nữa tìm thấy John.

Trắng là viên đạn từ nòng sún- 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip