CHƯƠNG 45 + 46
Chương 45: Ngàn Năm
Ánh trăng dần khuất, tiếng quạ đen không ngừng vang lên, sương muối đầy trời, trên sông đèn câu của thuyền chài lấp lóe, Triệu Tử Văn lúc này đứng ở đầu thuyền, nhìn ngắm sóng nước nơi xa, đèn câu của thuyền chài thật chói mắt, gió thu lạnh lẽo nhẹ nhàng mơn man mặt nước, cây cổ thụ bên bờ sông khẽ lay động, thêm vào tiếng quạ đen kêu khiến cảnh tượng Tùng Giang vô cùng thê lương, Triệu Tử Văn hiện tại cảm thấy quang cảnh này rất quen, dường như đã gặp qua ở đâu đó nhưng nhất thời không thể nghĩ ra.
Đêm dài, trăng sáng, sương lạnh khắp nơi. Không gian yên tĩnh, khiến cảm giác của Triệu Tử Văn trở nên rất nhạy bén, khí lạnh đêm khuya ngấm tận xương cốt, từ bốn phương tám hướng bao trùm chiếc thuyền của Triệu Tử Văn, khiến cho hắn như cảm thấy khắp nới đều tràn ngập sương khói.
- Đông ..
Tiếng chuông từ Hàn Sơn Tự theo không khí truyền tới một tiếng thanh thoát. Đứng trong không gian lạnh giá, nghe thấy tiếng chuông kia, Triệu Tử Văn như người đang trầm ngâm trong mộng đẹp, mơ hồ, buồn ngủ bị đánh vào tâm khảm, tiếng chuông trầm nặng khiến lòng hắn sầu càng thêm sầu, cũng kinh ngạc không ngừng.
Hắn không thể tin, hướng mắt nhìn ra xa, không biết tìm kiếm điều gì, sau khi thấy mục tiêu mới rõ đó là một tảng đá lớn dùng để xây thành cổ, cao hơn mười thước, khá đồ sộ, nhưng hắn nhìn không phải tường thành, mà cái cửa thành to lớn, dưới ánh sáng của đèn câu chiếu rọi, hắn thấy rất rõ, hắn cảm thấy rất kích động, thành Cô Tô, trong lòng hắn thầm run rẩy.
Ngẫm lại cảnh trăng, sông, sương đầy trời, gió, đèn câu trên thuyền chài, và hắn, trong lòng hắn thầm run rẩy, ngửa mặt lên trời hét lớn:
- Vì sao tình cảnh này lại xuất hiện trên người ta, ai là Trương Kế ? Ta là ai ?
- Đông ..
Tiếng chuông trong trẻo kia lại lần nữa vang lên
- Khách quan, thuyền sắp cập bến, không cần phải sốt ruột.
Lão già chèo thuyền đứng ở đuôi thuyền nghe thấp thoáng hắn hô gì đó, nghĩ rằng hắn sốt ruột muốn cập bờ, liền khuyên giải, an ủi.
Sắp cập bến ? Triệu Tử Văn cười khổ không nói, tình cảnh này không nên xuất hiện với hắn, thi nhân Trương Đệ đâu, tại sao ta lại phải đi vào thế giới này, lại phải nhận tình cảnh này, hắn buồn bã, nhớ tới một cảnh tượng, trong lòng không khỏi cảm khái:
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn Tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền....
(Dịch thơ:
Trăng tà tiếng quạ kêu sương
Lửa chài cây bến sầu vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San)
(người dịch: Tản Đà)
- Hay, thật là một bài thơ thiên cổ, công tử quả thật tài cao.
Lão già chèo thuyền kính nể ổm quyền, chắp tay kính cẩn.
Triệu Tử Văn chua xót cười, không nói gì, thủ thi này vốn không phải hắn làm ra, thi nhân Trương Kế mới chân chính là người tài cao, nhưng hắn lại không biết ở thế giới này, người này có xuất hiện qua hay chưa.
- Hạ Văn, ngươi làm sao vậy ?
Không biết Hạ Bình đã tỉnh từ khi nào, tay dụi dụi con mắt buồn ngủ nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn, hỏi.
Triệu Tử Văn ảm đạm lắc lắc đầu:
- Ta không sao, chỉ là nhớ lại chút sự tình mà thôi.
Hạ Bình nhìn ánh mắt thản nhiên lại chất chứa ưu thương của hắn, nhìn bóng dáng hắn đứng dưới ánh trăng sáng tỏ, con ngươi lóe ra ánh sáng thản nhiên, lại nhớ tới thủ thi mà hắn vừa đọc, ngẫm lại cảnh đêm xinh đẹp nơi đây mà trong lòng lặng yên, trầm ngâm.
Triệu Tử Văn đứng ở đầu thuyền, con thuyền nhỏ lẳng lặng đi tới, gió lạnh vi vu thổi bên tai, sóng nước lay động khiến ánh sáng đèn như rã rời, tiếng chuông đã không còn vang lên. Hắn rất bàng hoàng, rất mê man, vì sao hắn phải xuyên qua ngàn năm, chẳng lẽ chính là để hắn nhìn thấy cảnh đêm xinh đẹp này, chẳng lẽ hắn là thế thân của Trương Kế, hắn không cam tâm, lại thét lớn:
- Ta là Triệu Tử Văn, không phải Trương Kế, nhanh, cho ta trở về. Ta không phải Trương Kế !!!!
- Trương Kế là ai ?
Hạ Bình thấy Hạ Văn thần sắc tiêu điều, đến tột cùng không hiểu hắn suy nghĩ gì, liền quan tâm hỏi.
Trương Kế ? Thi nhân kia ? Triệu Tử Văn không nói gì, cười khổ.
- Ào...ào
Ban đêm tĩnh lặng, chỉ có hương hoa thanh nhã, hắn lại nhìn về phía xa, nhìn chiếc cầu cong cong đơn độc khổng lồ dần hiện ra trước mắt, hắn lẩm bẩm nói:
- Đây là Phong Kiều Tô Châu phải không ?
Hạ Bình nghĩ Triệu Tử Văn hỏi mình, gật đầu nói:
- Đúng là Phong Kiều Tô Châu, ta đã từng nghe tiểu thư nói qua.
Nghe nói, Phong Kiều là nơi vận tải đường thủy rất tấp nập, hai bên bờ có hàng cây phong cổ thụ. Trời cuối thu, lá thu cháy đỏ như lửa, gió thổi hàng cổ thụ lay động như mỹ nữ múa hát, tiêu sái nhân gian, nhưng trời đêm lại lạnh lẽo, ngàn năm nữa sẽ không còn lại dù chỉ một dấu chân, Triệu Tử Văn lại nghĩ tới một bài ca, hắn khàn khàn hát:
- Đái tẩu nhất trản ngư hỏa nhượng tha ôn noãn ngã đích song nhãn, lưu hạ nhất đoạn chân tình nhượng tha đình bạc tại phong kiều biên, vô trợ đích ngã dĩ kinh sơ viễn na phân tình cảm, hứa đa niên dĩ hậu tài phát giác hựu hồi đáo nhĩ diện tiền, lưu liên đích chung thanh hoàn tại xao đả ngã đích vô miên, trần phong đích nhật tử thủy chung bất hội thị nhất phiến vân yên, cửu vi đích nhĩ nhất định bảo tồn trứ na trương tiếu kiểm, hứa đa niên dĩ hậu năng bất năng tiếp thụ bỉ thử đích cải biến, nguyệt lạc ô đề tổng thị thiên niên đích phong sương, đào thanh y cựu bất kiến đương sơ đích dạ vãn, kim thiên đích nhĩ ngã chẩm dạng trọng phục tạc thiên đích cố sự, giá nhất trương cựu thuyền phiếu năng phủ đăng thượng nhĩ đích khách thuyền.
- Nguyệt lạc ô đề tổng thị thiên niên đích phong sương, đào thanh y cựu bất kiến đương sơ đích dạ vãn.......
(Ca khúc: Đào Thanh Y Cựu, mời các bạn thưởng thức tại đây: http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Dao-thanh-y-cuu.IW6986A7.html)
Hạ Bình trước mắt cảm thấy mơ hồ, nàng thấp giọng thì thào:
- Đẹp quá, cảnh đẹp quá, ai có thể chịu được ngàn năm thời gian, có lẽ chỉ trăm năm đã trở thành bụi đất.
Triệu Tử Văn khóe mắt ướt ướt, chỉ có hắn mới có thể hiểu được sự đau xót của chính mình, xuyên qua ngàn năm, sóng nước ngàn xưa, trời đêm vẫn vậy.
-------------------------------------
Chú Thích:
Giai thoại về bài thơ Phong Kiều Dạ Bạc
Minh Tâm
(tổng hợp)
________________________________________
Chùa Hàn San ở Tô Châu là một chùa không lớn lắm, thế nhưng chùa lại khá nổi tiếng. Đó là nhờ ở bài thơ Phong Kiều Dạ Bạc của Trương Kế:
Phong Kiều Dạ Bạc
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên.
Cô Tô thành ngoại Hàn San tự,
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.
Dịch nghĩa:
Cầu phong, đêm neo thuyền
Trăng lặn, quạ kêu, sương đầy trời
Cây phong bến sông, ánh đèn chài, trước giấc ngủ buồn
Ngoài thành Cô Tô là chùa Hàn Sơn
Nửa đêm tiếng chuông vọng đến thuyền khách .
Nhiều nhà thơ, nhà nghiên cứu Việt nam đã dịch thơ như sau:
Bản dịch của Tản Đà :
Trăng tà tiếng quạ kêu sương
Lửa chài cây bến sầu vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San
Tuy bài thơ rất hay, có cảnh, có vật, có âm thanh ... nhưng nhiều người đã đặt 3 nghi vấn như sau:
Nghi vấn 1:
Câu số 1:
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên : liệu có con chim quạ nào mà kêu vào lúc trăng lặn hay không ? Từ đó, có nhiều nhà nghiên cứu cho biết có thể ô đề là tên một địa danh và câu thơ phải viết lại là:
"Nguyệt lạc Ô Đề sương mãn thiên" thì mới đúng.
Thuyết này có nhiều người phản đối vì cho rằng quạ vẫn có thể kêu ban đêm như thường tuy là ít thấy.
Nghi vấn 2:
Câu số 2:
Giang phong, ngư hỏa đối sầu miên
Lại có nhà nghiên cứu cho rằng giang phong và sầu miên không có nghĩa là sông, cây phong, buồn và ngủ, mà cũng là những địa danh.
Giang Phong là viết tắt của Giang Thôn Kiều và Phong Kiều, Sầu Miên là núi Sầu Miên.Do đó câu thơ phải viết lại:
Giang Phong ngư hỏa đối Sầu Miên
Thuyết nầy cũng bị phản đối vì ở Tô Châu đất đai bằng phẳng không thể có núi Sầu Miên được (người viết bài nầy đã may mắn có dịp thăm chùa Hàn San ở Tô Châu thì cũng có cùng một nhận xét như vậy, do đó nếu có bức tranh nào vẽ cảnh chùa Hàn San mà nằm bên sườn núi thì họa sĩ đã vẽ ... trật lất ). Ngoài ra, nếu xét về âm điệu của bài thơ thì chữ sầu miên có nghĩa là buồn không ngủ được thì đặc sắc hơn nhiều so với nếu sầu miên là một địa danh.
Nghi vấn 3:
Câu cuối cùng:
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền
Ngay cả nhà thơ Đỗ Phủ cũng chê câu nầy là không thực tế vì làm gì mà lại nghe được chuông chùa vào lúc nửa đêm.
Để giải thích điều này, người ta hay truyền tụng một giai thoại như sau:
Trương Kế đến chơi gần chùa Hàn San và ngẫu hứng làm được hai câu thơ đầu của bài Phong Kiều Dạ Bạc:
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên.
Tới đó thì nhà thơ "bí" tìm không ra hai câu nữa.
Trong khi đó trong chùa Hàn San có một vị sư già, đêm nay sư không ngủ được và cũng làm được hai câu thơ:
Sơ tam, sơ tứ nguyệt mông lung,
Bán tự ngân câu, bán tự cung.
Nghĩa là:
Mồng ba mồng bốn trăng mờ
Nửa dường móc bạc nửa như cung trời
Rồi thì sư cụ cũng "bí" giống như Trương Kế.
Chú tiểu thấy vậy mới hỏi: Bẩm sư phụ , vì sao ngài không được vui. Nhà sư mới cho chú tiểu biết về tâm sự đang "bí" thơ của mình.
Chú tiểu ra nhà sau, chợt nhìn thấy bóng trăng dưới hồ mà sáng tác được hai câu thơ. Chú trình lại với sư phụ. Đó là:
Nhất phiến ngọc hồ phân lưỡng đoạn,
Bán trầm thủy để, bán phù không.
Nghĩa là:
Một bình ngọc trắng chia hai
Nửa chìm đáy nước nửa cài từng không
Sư cụ vổ tay hoan hỉ, đúng là thiên tài, và bài thơ đã đầy đủ
Sơ tam, sơ tứ nguyệt mông lung,
Bán tự ngân câu, bán tự cung.
Nhất phiến ngọc hồ phân lưỡng đoạn,
Bán cầm thủy để, bán phù không.
Lúc đó đã nữa đêm, sư dạy chú tiểu đánh chuông để tạ ơn đức Phật về sự hoàn thành bài thơ.
Tiếng chuông vọng đến thuyền của Trương Kế gợi ý cho ông ta làm thêm hai câu thơ cuối của bài thơ:
Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền .
Nhờ tiếng chuông nửa đêm này mà ta có bài thơ nổi tiếng của Trương Kế.
Để kết luận: người viết bài này chỉ ghi lại những nghi vấn chung quanh một bài thơ cổ rất nổi tiếng và xin để bạn đọc tự tìm hiểu sự đúng sai của người đọc, người dịch ... Thật ra, chỉ có Trương Kế sống lại thì mới trả lời đúng ba nghi vấn văn chương kể trên. Chỉ có một nhận xét của chúng tôi ở đây là: một nhà thơ không cần làm nhiều thơ mà chỉ cần làm một bài cho thiệt hay như bài Phong Kiều Dạ Bạc của Trương Kế trên đây, như thế là đã đủ nổi tiếng muôn đời rồi.
Chương 46: Hoang Đường
Đi qua chiếc cầu đá là một ngõ nhỏ, đứng ở trên Phong Kiều có thể thấy được mái ngói xanh của Hàn Sơn Tự giữa rừng, trong viện thanh tùng thúy bách, khúc kính thông u.
Lúc này bốn người Triệu Tử Văn đã tới trước cửa Hàn Sơn Tự, Hạ Vân thì ở lại dưới chân núi trông hành lý.
Chính điện của Hàn Sơn Tự, bên ngoài có năm gian, bên trong có bốn gian, chiều cao khoảng 12.5 mét. Phía trên là đỉnh núi sừng sững. Sân tự có một đỉnh đồng nghi ngút hương khói, dòng người qua lại tấp nập.
Hạ Văn Đăng nói với Triệu Tử Văn:
- Ta và Đại tiểu thư vào bái phật, ngươi và Hạ Bình chờ ở bên ngoài.
Triệu Tử Văn biết thiếu gia đi bái phật cầu sang năm lên kinh trúng cử, còn Đại tiểu thư....Hắn nhìn Đại tiểu thư cười xấu xa...
Đại tiểu thư đương nhiên biết hắn cười cái gì, khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Cười cái gì !!
- A, là ta mừng cho Đại tiểu thư
Triệu Tử Văn cười nói:
- Đại tiểu thư mau vào đi, ta ở đây chúc phúc cho Đại tiểu thư sớm ngày vu quy.
- Hừ
Đại tiểu thư bị tên thư đồng này mỗi ngày chọc giận đã mất đi vẻ cao ngạo và bình tĩnh ngày xưa, nàng dậm chân, rồi đi theo Hạ Văn Đăng vào tự.
- Hạ Văn, chúng ta đi quanh ngắm cảnh, được không ?
Hạ Bình thấy thiếu gia và tiểu thư đã đi vào, liền kéo kéo tay áo Triệu Tử Văn nói.
- Uhm
Triệu Tử Văn cũng thấy đứng ở đây chờ cũng vô vị liền gật đầu:
- Chúng ta đi nơi khác xem.
- Hạ Văn, chúng ta đi sang bên kia
Hạ Bình kéo tay áo Triệu Tử Văn chạy về phía gác chuông.
Ở địa phương này, phía sườn nam có một tòa đình có sáu chóp, Triệu Tử Văn nhìn nhìn, chỉ sợ rằng "tiếng chuông nửa đêm" mà thiên hạ nghe thấy là từ gác chuông này, nơi này không có nhiều người, đại đa số mọi người tới đây là để bái phật, nơi này chỉ có một thứ đáng chú ý, chính là một lão đạo sĩ tóc bạc, lão ngồi trước một cái bàn nhỏ, trên bàn có viết hai chữ Nhân Duyên bên cạnh đặt hai ông trúc có rất nhiều thăm nhân duyên.
Thấy Hạ Bình kéo mình tới đây, Triệu Tử Văn có chút bực mình, cô bé này chạy tới đây làm gì, không phải là muốn tới rút vài cái thăm nhân duyên chứ ?
Khuôn mặt Hạ Bình có chút ửng hồng, cúi đầu nói với lão đạo sĩ:
- Đạo trưởng, ta muốn rút thăm.
Lão đạo sĩ gật gật đầu:
- Được, một trăm văn một cây thăm
Sau đó lão giải thích hàm nghĩa của Nhân Duyên:
- Nhân Duyên Ký phân ra làm hai vế trên và dưới, Hàn Sơn Tự mỗi ngày không có hơn trăm thì cũng cả ngàn người tới cúng bái, nhưng thăm nhân duyên thì chỉ người hữu duyên mới rút được.Nghe lão đạo sĩ giải thích mơ hồ, Hạ Bình và Triệu Tử Văn cũng không hiểu rõ ràng, cái gì gọi là ... nhân duyên ký, rõ ràng chỉ là thí nghiệm xem hai người có thể rút ra hai vế trên dưới hay không, có duyên phận hay không đâu có liên quan, lão đạo sĩ này thật là đồ lừa đảo.
Hạ Bình khuôn mặt ửng đỏ, lấy túi bạc bên hông đưa cho lão đạo sĩ một thỏi nhỏ, rồi cúi thấp đầu, trộm nhìn Triệu Tử Văn nói:
- Hạ Văn, ngươi cũng rút một cái đi, dù sao cũng là trò vui ...
Lão đạo sĩ cười cười, đem ký đặt trước mặt hai người.
Triệu Tử văn cũng thấy đây chỉ là trò giải trí mà thôi, hắn vốn không mê tín, tùy tiện rút ra một cái trúc ký, nhìn trên mặt đọc:
- Phong noãn đan tiêu thanh điểu đối vũ ....
Đây có phải là vế trên của Nhân Duyên Ký ? Trong lòng hắn không khỏi bồn chồn, nhiều ký như vậy, không thể tất cả đều là vế dưới chứ ? nếu là liên đối nhân duyên thì quả tên đạo sĩ này nếu không có vài phần tài học, hẳn sẽ không thể nghĩ ra nhiều vế dưới như vậy....
Thấy Triệu Tử Văn đã rút ký, Hạ Bình vội vàng đi tới, do dự một lúc rồi rút ra một cây, nàng chậm rãi đọc mặt ký:
- Nhật dung thúy bách báo kính sơ khai
Nàng len lén nhìn ký của Hạ Văn....
- A...
Nàng kêu thành tiếng, cái này không phải đúng là nhân duyên sao. Lòng nàng mừng rỡ, cúi đầu, vành tai chốc lát đã đỏ hồng.
Không phải trùng hợp như vậy chứ ? Triệu Tử Văn nhìn ký trong tay Hạ Bình, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, lão đạo sĩ này không phải chỉ có vài câu đối, nhiều câu đối như vậy, như thế nào mà hai ngươi lại bốc phải ? Hắn không phải người thuộc chủ nghĩa phong kiến, tự nhiên không tin cái gọi là Nhân Duyên Ký này.
- Hạ Bình, tại sao ngươi lại chạy ra đây
Triệu Tử Văn và Hạ Bình nghe thấy thanh âm Đại tiểu thư liền ngoái lại phía sau, thấy Đại tiểu thư và Thiếu gia đã tới, có lẽ đã bái phật xong, Triệu Tử Văn cười nói:
- Đại tiểu thư có cầu như ý lang quân không ...
- Không cần ngươi quản
Đại tiểu thư khẽ hừ một tiếng, rồi nhìn Nhân Duyên Ký trong tay Hạ Bình, nàng nhìn Hạ Bình triêu đùa:
- Thế nào ? Giờ không phải là chỉ mình Đại tiểu thư ta muốn lập gia đình phải không...
Hạ Bình như con nai sợ đạn, vội vã giấu Nhân Duyên Ký ra sau lưng, nàng liếc nhìn Triệu Tử Văn rồi nói:
- Tiểu thư, ta không có, chỉ là đi chơi một chút thôi.
Đại tiểu thư cười ảm đạm, nhưng khi nàng thấy Nhân Duyên Ký trong tay Triệu Tử Văn, đầu tiên là cả kinh, sau đó nghĩ tới cái gì, liền nghiêm mặt nói với Hạ Bình:
- Chỉ là phường thuật sĩ lừa gạt, ngươi đừng tin là thật.
Triệu Tử Văn đương nhiên biết ý tứ của Đại tiểu thư, liền trêu đùa:
- Nếu Đại tiểu thư không tin, chúng ta thử rút xem
- Rút thì rút, ta cũng không tin mấy thứ này.
Đại tiểu thư cười, lại trở lại bộ dáng cao ngạo ngày xưa.
- Ta cũng rút
Hạ Văn Đăng ở bên cạnh nghe họ nói chuyện cũng hiểu nguyên do trong đó, hắn cũng không muốn tiểu thư đồng xinh đẹp này lại để cho lang sói như Hạ Văn...ăn mất, biết đâu hắn lại rút trúng thăm giống như Hạ Văn.
Hạ Văn Đăng rút một cái, lật mặt Ký nhẹ giọng ngâm:
- Hạo nguyệt miêu lai song ảnh nhạn
Đọc xong hắn không kìm nổi, thở dài:
- Cái gì mà Nhân Duyên Ký, căn bản là không linh.
- Các ngươi không tin thì đừng rút
Lão đạo sĩ nhịn thật lâu, rốt cục tức giận nói.
Thấy lão đạo trưởng như vậy, Triệu Tử Văn cười nói:
- Đạo trưởng đừng nóng giận, bọn họ nói chơi mà thôi.
Đại tiểu thư đem trúc ký nắm trong tay, nhưng chần chừ không xem, Triệu Tử Văn thấy vậy sắc mặt có chút xem thường, không phải chỉ là một cái Ký thôi sao, sao lại không dám đọc, hắn liền tiến lên một bước:
- Nếu Đại tiểu thư không dám đọc, để ta đọc dùm ngươi.
Triệu Tử Văn nói xong liền chìa tay ra lấy, Đại tiểu thư thấy bàn tay to đột nhiên đưa tới, nàng cả kinh, cánh tay ngọc giơ lên cao, thuận thế ném trúc ký lên không, trúc ký xẹt qua không trung rơi phịch một cái trên mặt đất, trùng hợp lại ngửa mặt ký lên, cả bốn người đồng thời nhìn lại:- Nhật dung thúy bách, bảo kính sơ khai....
Bốn người hoàn toàn ngây người, Đại tiểu thư mặt đỏ bừng, không biết xấu hổ hay tại sao, nàng dậm chân, quay lại mắng lão đạo sĩ:
- Đồ giang hồ bịp bợm !
Nói xong liền chạy ra ngoài.
Lão đạo sĩ đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Nhân Duyên Ký vốn chỉ có hai vế, có thể là lão phu lẫn lộn...
- Đại ca, lần sau ngươi cẩn thẩn kẻo tai nạn chết người.
Triệu Tử Văn lau trán, thật là may mắn, nếu mình cùng Hạ Bình sau này nhân duyên hoàn hảo, lại cùng cả vị Đại tiểu thư này ....không phải cao thấp Hạ phủ sẽ giết mình sao.
Lão đạo trưởng ngượng ngùng vò vò đầu, thật kỳ lạ, hôm trước còn kiểm tra, hôm nay thế nào lại thừa ra một cái.
Triệu Tử Văn thấy lão đạo sĩ cũng không phúc hậu gì, sợ rằng không chỉ có năm sáu cái Nhân Duyen Ký giống nhau, hắn tức giận nói:
- Ngươi nghĩ thư đồng có thể thành thân cùng tiểu thư sao ? Ngươi không phải chỉ là kẻ lừa đảo sao ? Bốn trăm văn kia ta không cho ngươi nữa.
- Lừa đảo?
Lão đạo sĩ không hiểu tên tiểu thư đồng này nói gì, nhưng ngẫm lại, thư đồng ghép đôi với tiểu thư. Thật sự là hoàng đường, hắn cười khổ:- Thôi, hôm nay là lão phu sai lầm, bốn trăm văn tiền kia cứ quên đi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip