Tưởng bở? Không phải đâu,...

_____

Mùi thức ăn từ nhà bếp làm tôi thấy ấm áp. Đã bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi mới có người dậy sớm nấu ăn cho mình?

"Cậu đang làm món gì thế?"

Meguru vừa hát vừa chiên trứng, chiếc tạp dề màu vàng nhạt có may vài bông hoa nhỏ tạm thời che đi body của cậu ấy.

"Thật tình, mới sáng sớm đã muốn nổ mắt."

Tôi lầm bầm, đủ để Meguru nghe thấy, cậu ta khúc khích cười.

"Ê hông được nói vậy nhé! Yoichi biết có nhiều em xếp hàng dài chỉ vì cái body này không!?"

Tôi tủm tỉm cười, sau đó cũng dọn muỗng đũa và chờ đợi bữa sáng. Mùi bánh mì nướng thoang thoảnh, béo ngậy.

Có vẻ như cậu ấy đang làm bánh mì trứng và thịt nguội.

"Muốn uống cà phê không?"

Meguru hỏi tôi trong lúc đang lục lọi vài thử ở trong chiếc tủ gỗ.

"Cẩn thận món trứng, cà phê gì?"

Tôi bước lại gần khu bếp, tay ấn chỉnh nhiệt độ của chiếc chảo. May thật, trứng chưa khét.

"Bí mật, cà phê này là được tặng á!"

_____
Tôi xé bánh mì ra làm hai, những miếng bánh vụn rơi rớt trên bàn, sau đó đưa cho Meguru một nửa.

Cậu ấy đứng dậy, đem hai ly cà phê thơm phức ra, đưa cho tôi một ly. Tôi đã khựng người khi nghe thấy mùi cà phê đó.

Đã rất lâu rồi không uống nữa.

"Kopi Luwak?" Tôi nói trong khi ngửi ngửi cái ly.

"Sao cậu biết!? Cái này quý lắm á!"

Tôi khẽ nhếch miệng cười, sau đó trả lời Meguru:

"Đó là loại cà phê đầu tiên Itoshi-san mua cho tớ."

Cậu ấy im lặng, dường như rất bất ngờ.

"Yoichi này."

Meguru dè dặt gọi tôi, đôi mắt của cậu ấy tràn đầy sự tò mò.

"Tớ muốn biết anh ta đã cua được cậu bằng cái đách gì thế? Cậu cứ giống như nữ sinh 16 tuổi suốt ngày lảm nhảm về crush vậy..."

Tôi lè lưỡi, nhấp một ngụm cà phê. Chà, nó vẫn rất thơm, đậm đà.

"Đó là một câu chuyện dài, nhưng ngớ ngẩn..."

Tôi để tách cà phê lên bàn.

"Để cảm ơn cậu vì tách cà phê đắt tiền này, tớ sẽ kể cho cậu nghe, từ đầu, đến cuối."

_____
Isagi Yoichi phân vân lựa chọn giữa chiếc áo sơ mi trắng và chiếc áo len cao cổ màu đen.

"Tớ nghĩ màu trắng sẽ đẹp, nhưng hôm nay sẽ có mưa."

Tin nhắn của Chigiri hiện lên, những lời khuyên của 'Công chúa' nhiều vô kể. Isagi vội vã mặc chiếc áo len cao cổ mỏng, sau đó nhắn lại.

"Cảm ơn cậu nhiều!"

Còn 45 phút nữa, 45 phút nữa!

Isagi thầm nhắc nhở bản thân, tiếng tin nhắn trong điện thoại lại vang lên. Có vẻ như Chigiri đang tò mò, rất rất tò mò.

"Rốt cuộc thì cậu đi với ai thế? Ai quan trọng đến nỗi cậu bỏ bọn tớ luôn!"

Isagi vội vã nhắn một cái tên, sau đó bắt đầu soạn đồ.

"Vãi thật, Isagi là đồ khốn nạn."

Chigiri đáp lại, một chốc sau, thông báo lại vang lên. Nhưng lần này là thông báo trong nhóm chat chứ không phải tin nhắn riêng nữa.

"Tớ méc Rin."
"Tớ đồng ý."
"Isagi nay đủ lông đủ cánh nên biết bỏ ba bỏ mẹ đi theo trai rồi á hả?"
"OxO" và ti tỉ thông báo khác.

Sau đó, là tiếng chuông điện thoại, dồn dập, Isagi bực bội bắt máy.

"Tụi bây im mồm ngay cho tao, tao còn đang phân vân giữa đôi giày trắng và đen, miễn nói chuyện."

Isagi bực bội thả điện thoại xuống giường, vớ lấy bịch khăn giấy ướt và bỏ vào giỏ.

"Chọn màu đen đi, hôm nay anh cũng mang giày đen."

Ủa? Sao nay giọng tụi nó lạ dữ ta?

Isagi liếc mắt nhìn điện thoại, và đôi mắt xanh biếc dao động.

Vãi thật, là Itoshi Sae.

"Anh Sae??? Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi!"

Tiếng cười khẽ của anh qua chiếc điện thoại và giọng nói trầm của anh làm Isagi ngại ngùng, tay quơ quào, miệng run run.

"Có thể anh sẽ đến trễ 10 phút nhé."

Sau đó Itoshi Sae cúp máy, có vẻ như anh còn đang bận, hoặc anh đang tham gia một bữa tiệc nào đó, vì Isagi nghe thấy tiếng cười khúc khích nhỏ lúc em xin lỗi anh.

_____

Isagi xoa xoa đôi bàn tay nhỏ vì lạnh, đầu lắc lư theo bài nhạc yêu thích, mùi cà phê thoang thoảng của những vị khác bàn đối diện, và mùi sách cũ trong thư viện làm Isagi cảm thấy yên bình vô ngần.

Cửa thư viện mở ra thêm một lần nữa, Itoshi Sae cùng với chiếc áo len màu be và hai ly cà phê bước vào, anh còn cẩn thận đeo mũ và khẩu trang.

Mắt anh híp lại khi nhìn thấy Isagi, nom rất vui vẻ tiến lại gần.

Mùi cà phê trong chiếc ly giấy thơm vô cùng, Isagi cảm thấy ấm lòng và nhận lấy chiếc ly, hơi nóng tỏa ra, xoa dịu cái lạnh trên bàn tay em.

"Đây là cà phê gì vậy anh?" Isagi tò mò hỏi, chưa bao giờ uống thử loại hạt này, đậm đà và thơm vô cùng.

"Kopi Luwak, một loại khá nổi tiếng trên thế giới, là cà phê chồn."

Itoshi Sae vớ đại một quyển truyện tranh trong chồng sách, bắt đầu đọc.

Isagi Yoichi cũng chăm chú đọc tiếp quyển sách nằm trên bàn, rồi mắt liếc về phía quyển truyện tranh.

"Em rất thích một nhân vật trong bộ truyện này."

Đôi mắt xanh của anh ngước lên, nhìn Isagi, sau đó hỏi.

"Nhân vật nào?"

"Là Pikachu đó! Tại vì ẻm dễ thương lắm lắm."

Isagi cười khẽ vì sợ người khác bị phân tâm, tay chỉ vào bức ảnh Pikachu đang đứng trong trang giấy.

"Em dễ thương hơn."

Anh nói với Isagi, miệng còn khẽ nhếch lên, trông rất gợi đòn, hai tay đưa lên kéo lấy má của thiếu niên nhỏ. Isagi triệt để im lặng, đôi tai xuất hiện vài vệt hồng vì ngại ngùng, thiếu niên lắp bắp nói:

"A-anh mà giỡn như vậy nữa thì em sẽ tưởng bở rằng anh đang tán tỉnh em mất..."

Isagi lầm bầm trong miệng, tay luống cuống lật cuốn sách sang trang tiếp theo. Tiếng cười khúc khích của anh vang lên, sau đó Itoshi Sae nói với em:

"Tưởng bở? Không phải đâu, anh là đang tán tỉnh em đó."

Anh chống cằm, đưa con ngươi xanh lá lại gần Isagi, mắt híp lại vì vui vẻ. Isagi xấu hổ ngồi im, má có vài vệt đo đỏ.

Quả thật là dễ thương hơn Pikachu nhiều.

Itoshi Sae nghĩ thầm, sau đó giả vờ thở dài và nói.

"Isa-..., Yoichi khờ ghê."

Anh làm người nhỏ tuổi hơn bối rối, miệng xinh lầm bầm rủa vài thứ khó nghe.

Chà, có vẻ người này dễ cua hơn mình tưởng.

Điện thoại của Isagi rung một hồi dài, thiếu niên nhìn vào màn hình và tái mét mặt mày.

"Tên này gọi đến làm gì vậy trời?" Isagi thì thầm, làm cho Itoshi Sae tò mò, mắt anh liếc qua và nhìn thấy dòng chữ "Rin" và một hình trái tim đỏ chói, đôi chân mày cau lại, với tay lấy chiếc điện thoại trong tay người đẹp.

"Tại sao mày lại đi với cái thằng anh hai khốn nạn chết tiệt đó?" Giọng nói của Rin vang lên, vừa đủ nghe.

Itoshi Sae nhướng mày, sau đó đáp.

"Bố mày dắt người đẹp đi hẹn hò, có liên quan gì tới mày hả?" Sau đó tiện tay cúp máy, đôi mắt nhanh nhẹn lia qua nhìn Isagi.

"Tại sao lại có trái tim màu đỏ kế bên?"

Anh nhìn vào danh bạ, rất muốn bẻ gãy chiếc điện thoại làm đôi.

"Hôm trao đổi số điện thoại, là Meguru lấy điện thoại em nhập số của Rin vào."

Tay Sae thoăn thoắt đổi tên hắn thành "Sae" và một hình trái tim hồng kế bên, tay vô tình ấn xóa số điện thoại của Itoshi em.

Ừ, vô tình thôi mà.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip