Reincarnation

(A winter forget-me-not sequence)

Một vùng ngoại ô của Nhật Bản, 1725 năm sau sự kiện toà tháp bị sụp đổ - gọi tắt là A.FOT - After the Fall of  the tower.

-Baam Grace-

"Những người mang nhiều chấp niệm kiếp trước, thường rất khó được luân hồi" - Ông nội vẫn nói với tôi điều đó khi tôi vẫn còn là một đứa nhóc ba, bốn tuổi, vào mỗi mùa nghỉ hè, tôi thường được bố mẹ đưa sang chỗ ông chơi. Nhà ông nội là một căn nhà ba gian khá rộng rãi ở một vùng quê hẻo lánh, và thường vùng ngoại ô này không tập trung đông người như ở thành phố và cư dân ở đây cũng không có nhiều công việc gì bận rộn cả. Khu này thường tập trung những người già về dưỡng lão, chăm sóc vườn tược và trồng thêm vài luống rau, luống hoa qua ngày, chủ yếu là họ muốn hưởng thú vui tuổi già ở khu nông thôn vắng vẻ này.

Khi đó tôi đang ngồi gặm một que kem vani đã chảy hết phân nửa dưới cái nắng chói chang của tháng sáu, chăm chú nhìn ông nội đang lau chùi mấy quyển sách cũ kĩ vừa lấy từ cái thùng trong góc nhà kho, bụi bay mù mịt cả một góc phòng. Tôi cách xa ông một khoảng, nhìn bóng lưng ông loay hoay, chẳng hiểu được ông đang nói gì, nhưng có vẻ đó chính là điều ông muốn, ông vừa bâng quơ nói với tôi, lại như nói với bản thân mình.

"Tại sao lại khó ạ?"- tôi chẳng biết luân hồi là gì, nhưng nếu một cái gì khó thì nhất định phải có nguyên do đúng không, tôi có biết ví dụ như một cái nắp chai khó mở nhất định là do mẹ đã vặn quá chặt, bố đã nói như thế. Nên nếu ai đó có khó luân hồi cái gì đó, nhất định cũng có lí do và nguyên nhân để giải quyết đúng ha?

"Vì họ không thể quên được."- ông vẫn chăm chú với miếng giẻ lau và mấy quyển sách, thế nhưng ông vẫn không làm ngơ câu hỏi vớ vẩn của tôi.

"Tại sao ạ? Không thể quên được chẳng phải là một điều tốt sao?" Tôi không thể hiểu được lời ông nói, nếu có một trí nhớ tốt vậy chẳng phải điều đáng mừng sao? Tôi vẫn mong ước có một trí nhớ siêu phàm, để khi đếm đến 20 vẫn có thể không quên những con số phía trước, như vậy thì tuyệt lắm, ai lại chẳng muốn như thế nhỉ?

"Sau này cháu sẽ hiểu, không thể quên được là một loại dằn vặt sẽ đi theo con người đến hơi thở cuối cùng"- ông nở một nụ cười hiền từ, xoa đầu tôi và nói. Sau đó, tất cả những câu hỏi phía sau đều không có lời giải đáp cho tôi nữa.

——————
London, Anh Quốc - 1720 năm A.FOT

Một chiếc Ferrari đen nhánh đỗ trước cánh cổng trắng khang trang của dinh thự nhà Hwaryun - một trong những đại quý tộc của nước Anh- cánh tay phải của Nữ hoàng, đảm nhận hầu hết những công việc đối ngoại và tình báo, cũng như xử lí những việc phía sau bức màn và là cố vấn chuyên môn cho nhiều thế hệ Hoàng gia của nước Anh. Cũng không phải là nói quá khi nhắc về Hwaryun như là bộ mặt đại diện cho Hoàng gia Anh, do đó mức độ bảo mật của căn dinh thự hơn nghìn mét vuông này cũng không hề kém cạnh ở Lâu đài của nữ hoàng là mấy, nếu chỉ là một người bình thường không mấy quan tâm về chính trị, chắc hẳn cả đời cũng chưa bao giờ biết được nơi ở của gia tộc vô cùng kín tiếng này.

Chiếc xe đen tiến vào phía trước cổng, sau khi được xác nhận là người có phận sự, hai cánh cổng to lớn liền mở ra để người bên trong chậm rãi tiến vào. Trên con đường lát đá hoa cương đỏ dọc theo lối vào nhà chính, đôi lúc có một vài vệ sĩ cả thân vest đen nhánh khẽ cúi người chào. Chiếc xe chậm rãi xuyên qua những rặng Hồng lộc được cắt tỉa cẩn thận, tiến vào sảnh chính của căn nhà.

Xe đỗ lại trước cánh cổng gỗ, người trong xe quẳng chìa khoá cho một gia nhân gần đó, chậm rãi đẩy cánh cổng tiến vào sảnh. Đây là sảnh tiếp khách, thông thường khi có giao thiệp hoặc các buổi tiệc chính trị, khách khứa sẽ tập trung tại đây, vì lẽ đó, nơi đây được bày trí vô cùng trang trọng, thềm hoa cương và đèn treo đắt tiền từng chùm phân bố khắp trần nhà, hai bên sảnh là hai cầu thang đá hoa cương được lót thảm đỏ, dẫn từ phòng gia chủ xuống sảnh.

Chàng trai bước từng bước thong thả lên bậc thang, giày ofxord nâu bóng đánh từng tiếng cộp cộp đều đặn thảnh thơi.

"Cô có gì mới không?"- chàng trai đẩy cửa  phòng bước vào. Bên trong căn phòng rộng được bày trí đơn giản mà tinh xảo, một cô gái tóc đỏ đang xoay lưng về phía cửa, chăm chú vào tập hồ sơ chất đống trên bàn làm việc, nghe tiếng người phía sau mới khẽ dừng bút.

Hwaryun xoay người sang nhìn vào kẻ xâm nhập vừa bước vào, thậm chí hắn còn không thèm gõ cửa. Cô khẽ đảo mắt bất lực, dù sao cũng không phải lần đầu gặp tình huống này, nếu không phải người đó, tên này chẳng buồn dành cho ai tí xíu tôn trọng nhỏ nhất cả.

"Không có về cậu ấy, nhưng..." cô khẽ khựng lại một chút, tay vân vê một góc quyển sổ đã ngả màu vàng nhạt, nhìn thoáng qua có vẻ cũng trải qua mấy mươi năm truyền lại rồi, niên đại rất cổ.

Chàng trai vẫn tựa cửa, đánh mắt lên chờ cô nói tiếp.

"... có về anh đấy- chính xác hơn là về con cá yêu quý của anh" - khoé môi hồng khẽ nhếch lên, nhấn mạnh vào hai từ "yêu quý"- Hwaryun sẽ không từ bỏ bất cữ cơ hội nào để chọc vào lông nhím của tên này cả.

Người vừa đến là Khun Aguero- và dĩ nhiên anh không hề bỏ sót ý trêu chọc trong câu nói của cô gái tóc đỏ. Khun nhíu mày lại, giọng nói trầm xuống hai tông, tay nắm cửa bị tiếp xúc cũng đóng một lớp băng mỏng.

Khun khẽ nhếch môi, tiến gần lại cô gái tóc đỏ vẫn còn đang vui vẻ vì tìm được ngay một điểm để đốp chát tên này ngay đầu ngày, xem cái thái độ ông chủ mỗi lần hắn đến đây mà ra lệnh cho gia tộc gần như là quyền lực nhất nước Anh mà xem, cô chỉ hận mỗi lần đều dễ dàng để hắn nắm được thóp.

"Chả phải cô nên gọi là ông mới đúng mực sao?" - nụ cười trên môi Khun càng mở rộng hơn, Hwaryun lập tức đông cứng trước câu nói này, hung hăng ném cho người tóc xanh cái nhìn thù oán.

"Janet Hwaryun, đùa thế được rồi, đừng nhắc về con cá đó nữa, tôi chịu đựng nó đến gần 2000 năm vẫn chưa đủ à?" Khun kéo một cái ghế đến bên cạnh Hwaryun, mệt mỏi thả người xuống, đưa tay chỉnh lại phần tóc đã được vuốt lên gọn gàng phía sau.

Thám đạo không có được quyền năng bất tử đặc biệt như Hoả ngư của Yeon, tuy nhiên, năng lực và kí ức của thám đạo có thể truyền từ đời này sang đời khác. Do đó, dù là hậu duệ thứ 17 của Hwaryun, Janet vẫn giữ nguyên được kí ức xưa cũ của bà, và dù gia tộc đã trải qua nhiều thế hệ lai khác nhau, có khi là người châu Á, có lúc lại là châu Âu hay châu Phi, mái tóc đỏ vẫn giữ nguyên không hề thay đổi, duy chỉ có Janet đang đứng trước mặt Khun, tóc đỏ mắt vàng nhạt, dáng người cũng đậm chất Anh quốc, vẫn mang nét tính cách ương ngạnh khó hiểu của Hwaryun năm đó, và tất nhiên, cả những hồi ức về trận chiến cũng nằm yên trong khối óc đó.

"Thế thì anh sẽ rất vui khi nghe tin này đấy"- Janet nghiêm chỉnh lại, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lơ đầy ý chán nản của người đối diện. Cô biết tất cả những gì con người này hứng thú là một mẩu tin nào đó, dù chỉ là tin vịt vớ va vớ vẩn, dù có vô lí hoang đường đến đâu, chỉ cần có liên quan đến Người ấy, tên này chắc chắn sẽ không do dự mà đứng dậy, nếu cần hắn sẽ xốc cả một tiểu đội lên mà moi được cái địa điểm đó bằng được mới thôi.

"Anh không còn phải chịu đựng lâu nữa đâu, theo những tài liệu mà tôi tìm được, cũng như kết quả kiểm tra sức khoẻ lần trước..." cô ngừng lại một chút, đây chắc hẳn không phải tin vui, ít nhất là đối với cô, nhưng với đối phương thì cô không chắc.

Khun vẫn im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của cô, anh nghĩ anh biết được kết cục của câu nói đó.

"Chúc mừng nha"- Janet nói với giọng điệu Chúc bạn may mắn lần sau-"Con cá đã rất yếu rồi, tôi gần như không cảm nhận được sức mạnh hồi sinh của nó nữa, có lẽ hiện tại nó chỉ có thể làm lành được các vết thương ngoài da không chí mạng thôi..."- cô hít một hơi thở sâu, trước khi nói tiếp, trong giọng nói xen chút đau lòng.

"Nhưng do con cá đã ở lâu quá với anh, nên gần như sinh mệnh của anh cũng vô tình gắn với nó suốt cả nghìn năm nay. Anh hiểu mà đúng không Khun? Con cá đấy có thể tắt lửa bất cứ lúc nào, và nó như quả bom nổ chậm đang cài trong cơ thể anh vậy, nếu chẳng may..."- Janet dừng hẳn ở đây, cô không dám nói ra điều mà mình đang lo sợ, cái hiển nhiên đó làm cô không dám đối mặt với sự thật. Cô có chút không nỡ cho người này, thật sự hắn đã bị nguyền rủa đến mức nào, ngay cả việc tự do nhất của đời người là chọn quyền được chết hay sống, hắn lại không được chọn.

"Chẳng may nếu nó có tắt trong lúc tôi đang đi trên đường hay đang ngồi ăn thì tôi cũng ngỏm luôn đúng không?" - Khun nối tiếp câu nói bỏ dở phía trước của người thám đạo, giọng nói hoàn toàn không có chút lo sợ, lại mang theo chút nhẹ nhõm, giống như chỉ đợi có ngày để được trút đi gánh nặng này vậy.

Janet Hwaryun không dám trả lời câu hỏi đó, cô quan sát cẩn thận ngón tay mình đang làm bạn với quyển sổ, gật như không gật.

"Thế thì tôi đợi cả nghìn năm chưa gặp được em ấy, chỉ để đến lúc nhắm mắt thôi sao? Cuộc đời thật sự vô vị đến thế à?"- vẻ bình thản trong câu nói phía trước dần chuyển sang tức giận, không phải anh luôn mong có ngày con cá sẽ buông tha cho mình sao, nhưng khốn kiếp, sao lại là lúc này, khi anh đã đợi qua biết bao nhiêu lần con người luân hồi, Baam có thể xuất hiện ngay lúc này mà, hoạ chăng một, hai trăm năm nữa đi, sao lại là lúc này, chẳng lẽ thật sự anh không thể gặp lại Baam lần cuối sao?

Không khí trong phòng rơi vào trầm mặc.

Janet quyết định phá vỡ sự căng thẳng này trước.

"Hôm trước Evans có nói là sẽ ghé qua, không biết là khi nào, cậu ấy có báo trước với anh không? Mạng lưới của nhà bên đó có vẻ rộng hơn của tôi, vì nói ra thật xấu hổ nhưng bây giờ chúng tôi tập trung vào phía đối ngoại hơn là tình báo"

Khun vẫn còn đang chìm vào suy nghĩ của mình, anh lắc đầu thay cho câu trả lời.

Và đúng lúc Hwaryun đang thực sự cân nhắc xem có nên đi ra khỏi phòng trước khi bị đóng băng hay bị nướng hay bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến sự toàn vẹn của cô trước cơn thịnh nộ giận cá chém thớt của vị trước mặt, canh cửa bật mở, một bóng người cao lớn với mái tóc bạc bước vào.

Cả đời này Hwaryun sẽ không thể ngừng cảm ơn Daniel Evans vì câu nói hôm đó, trực tiếp giải quyết cả gánh nặng của cô và cả cây đinh nghìn năm trong lòng ngài Khun đây.

"Tôi có tin tức rồi- là ở Nhật Bản" Daniel Evans hồ hởi tiến vào, trán còn lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là vừa bắt được thông tin đã vội chạy đến đây cấp báo

"Tôi đã ngay lập tức bay qua đây báo với mấy người đó- lần này tin tức đảm bảo chính xác, anh xem bức hình này đi" - nói rồi Evans lấy từ trong túi ra một bức ảnh có vẻ như trích xuất từ camera công cộng- trong bức ảnh, một người phụ nữ đang vừa xách túi, vừa ôm một đứa bé, có vẻ như họ đang trên đường về nhà và đi ngang một cửa hàng tiện lợi, bức ảnh này được trích xuất từ cửa hàng đó, góc ảnh vẫn còn nguyên tấm băng rôn giảm giá cho thịt cuối ngày.

"Arlene à?" Khun mở to mắt khi nhìn người phụ nữ trong ảnh, dù đường nét có thay đổi, nhưng đây chắc chắn là người phụ nữ đó- mẹ của Baam.

Và cũng chẳng chờ lời xác nhận từ ai, Khun rút điện thoại ra, cầm lấy áo khoác tiến nhanh xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip