Chương 10: Ra mắt.

Chuyến xe của chúng tôi bắt đầu khởi hành từ lúc bốn giờ sáng và đã băng băng di chuyển trên tuyến đường bằng phẳng được ba mươi phút đầu. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài kia. Dù là mùa hạ, nhưng tầm này tất nhiên bóng đêm vẫn chưa tan và hừng đông vẫn còn chưa đến. Bầu trời hãy còn tăm tối. Những tòa nhà cao lớn đã bắt đầu biến mất khỏi tầm mắt của tôi, để lại một bầu trời dễ nhìn hơn rất nhiều.

Tôi nhẹ nhàng đặt Yuuto đang ngoan ngoãn nằm tựa ra ghế vào lòng mình, bỗng chốc cảm thấy tâm tình trĩu nặng.

Thú thực, tôi đã chẳng thể nhớ rõ lần cuối cùng mình rời khỏi thành phố hoa lệ này là từ khi nào nữa. Là hai, hay ba năm trước? Ôi, tôi không muốn biết. Cái duy nhất tôi biết, đó là tôi đã không trở về nơi mà mình từng ở trong tuổi ấu thơ suốt mười mấy năm ròng rã rồi.

Nên là khó xử quá...

Hiện tại, trong đầu tôi đang suy tính thử xem, rốt cuộc bản thân có thể làm những gì để cái sự ngượng ngùng này sẽ không tiếp diễn khi ba mẹ đứng ở đó, và ôm lấy tôi vào lòng. Có lẽ tôi là người dị ứng với tình cảm chăng? Ừ, hẳn là thế nhỉ. Rằng tôi, là một đứa chẳng ra gì.

Tôi nhìn về phía Nagumo đang ngồi bên kia, tự nhiên thấy biết ơn anh ta sâu sắc. Giá mà tôi có thể trả cho anh ta một cái gì đó coi như quà thì tốt biết mấy...

Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu ngủ. Chuyến đi này sẽ ngắn lắm đây, lát nữa còn mệt hơn bội phần.

***

Đến tầm cũng muộn muộn vào trưa hôm đó, tôi đứng trước cửa ngôi nhà đã từng thân yêu vô cùng của mình. Khoảnh khắc nhìn thấy cha, mẹ, ông, bà và một và người họ hàng khác đang đợi mình ở đấy, tôi bỗng cảm thấy khó thở vô cùng. Là vui hay buồn? Tôi không biết nữa. Tôi chẳng muốn, chẳng muốn gì cả. Chỉ muốn được chạy đi đâu đó, nơi xa thật xa chốn này, trở thành một chú nhím con cuộn tròn trong cái vỏ của mình.

Tôi nắm chặt tay Yuuto hơn khi bắt gặp những ánh mắt ấy.

Họ nhìn tôi, và nhìn chằm chằm thằng bé. Ánh mắt của họ lộ rõ sự soi mói, kiếm tìm. Họ đang thử xem Yuuto là một đứa trẻ như thế nào ư? Tôi lo lắng khi nghĩ về điều ấy. Lỡ họ nhận ra thì sao? Lỡ họ muốn chia cắt chúng tôi thì sao?

"Về rồi đấy à? Thế thì vào nhà đi con."

Sau lời nói của mẹ, tiếng của những người khác cũng đồng loạt vang lên. Người chị họ chẳng biết xuất hiện từ bao giờ nắm lấy tay tôi, định kéo vào nhà. Tôi suýt nữa rụt tay, kháng cự. Trong một giây nào đó, tôi lầm tưởng những người ở đây chỉ là những vị khách qua đường.

"Phía sau em là bạn trai à?"

"Vâng ạ."

Nagumo cao vô cùng. Tôi thừa biết họ đều nhìn thấy anh ta nhưng vì một chuyện nào đó nên đành không nói gì chăng. Thôi vậy cũng tốt. Đỡ bớt một mối lo ngại cho tôi.

"Thế đây là con hai đứa hả?"

Những tiếng xì xào cứ thế vang lên, xả xôi như muốn giội vào tôi một chậu nước lớn. Ba mẹ tôi cũng nhìn như thế. Chân, tay, miệng tôi căng cứng lại. Khó chịu quá. Khó chịu quá. Khó chịu quá.

Tôi không đáp lại lời của ai cả. Bởi lẽ, tôi không thể. Nếu tôi nói "Đấy chỉ là một đứa trẻ được con nhận nuôi" thôi thì Yuuto sẽ buồn lắm. Nhưng nếu tôi không nói gì, họ sẽ lại bàn tán tôi bằng những từ ngữ xấu xí nào đó phía sau lưng. Thế là tôi chỉ đơn giản nói.

"Yuuto là con của con, là đứa trẻ mà con yêu thương nhất."

Mặc kệ họ nghĩ gì, cũng chẳng đáng để tôi quan tâm. Phải, tôi đang học. Học cách trở trở nên cứng rắn, học cách không sợ hãi lời nói xấu từ người khác.

Nagumo bước về phía trước, nắm lấy tay tôi.

"Dạ, con chào mọi người. Con là người yêu của bạn nhỏ này ạ. Còn thằng nhóc này, chắc là con trai tương lai của con đấy!"

Bình thường cách cư xử của Nagumo rất là vô tư nhưng hôm nay lại bỗng trở nên trang trọng đến lạ kỳ. Anh ta cúi người, chào hỏi. Tai tôi lại nghe được vài giọng nói, nhưng hình như không phải là ghét bỏ hay miệt thị, mà là ghen tị mới phải. Tự nhiên tôi thấy vui vẻ lên một xíu. Cũng ổn đấy nhỉ?

"Thôi, con vào nhà nghỉ ngơi rồi ăn cơm đi."

Mẹ tôi bảo, vẫn là chất giọng hiền hòa ấy, hiền hòa tới nỗi tôi ngỡ mình đã quên từ bao giờ. Chút quần áo tôi đặt ở ngoài cũng được ba cầm lên từ bao giờ, đem vào trong. Tôi lẳng lặng kéo Yuuto đi vào. Từng bước chân của cả hai nặng đến đáng sợ. Còn Nagumo đang cùng cha mẹ tôi chào hỏi bên ngoài.

Sau khi sửa soạn thay đồ trong nhà, tôi ra ngoài và cùng mọi người dọn một mâm cơm. Buổi trưa hôm ấy khá ồn ào, họ hàng và những người gần gũi với nhà tôi đều đến. Họ hỏi tôi nhiều lắm. Họ khen tôi. Nhưng đồng thời, tiếng mỉa mai cũng nhiều lắm.

Nagumo ngồi bên cạnh tôi, mỗi lúc như thế liền lập tức mở miệng, dùng cái lanh lảnh vô tư hồn nhiên mà trả lời. Anh ta đưa ra các câu đáp lại thật sự rất độc đáo, làm người ta nhiều lúc không biết nói gì.

"Thế nhóc có tài gì không? Đang làm nghề gì thế?"

"Cháu ạ?" Nagumo bật cười: "Cháu đang làm việc cho tổ... tập đoàn có sức ảnh hưởng cả nước."

"Tên nó là gì?"

Tôi vội xem miệng vào, trả lời giúp anh ta. Mọi người nghe thế thì gật gù, khen tôi cưới được người tốt. Nhưng vẫn có một số ngồi, vẻ mặt không đồng tình lắm. Họ bảo.

"Đã là đàn ông là phải bảo vệ được người mình yêu."

Cái này thì ai mà so nổi với Nagumo, anh ta cười tủm tỉm.

"Mọi người muốn cháu thể hiện gì, chỉ cần là vật lý, cháu làm được hết!"

Yuuto từ lúc nãy đến giờ ngoan ngoãn ngồi ăn cũng ngửa mặt lên, coi bộ mong chờ khung cảnh tiếp theo.

Ngay sau đó, có người bảo Nagumo hãy thể hiện cho họ xem một vài năng lực cơ bản. Nagumo cũng vui vẻ kể cho họ nghe về tất cả những gì mình biết, khiến cả họ và tôi, trố mắt nhìn.

Tôi và Yuuto len lén đứng dậy khi nghe tiếng tung hô khen ngợi của họ hàng. Có lẽ không khí yên tĩnh trong phòng mới thích hợp với chúng tôi nhỉ?

Để Yuuto chiêm ngưỡng những gì mà mẹ nó từng trải qua, tôi đặc biệt dọn sơ qua căn phòng vào ban nãy. Kể ra, nó cũng chẳng khác gì gần chục năm trước cả. Điều đó làm tôi vui vẻ, cũng thấy lòng mình sao sao. Đây là ba mẹ không thèm quan tâm tới tôi, hay là do tôn trọng tôi?

"Hai đứa ngủ đi, chiều ta nói chuyện."

Tiếng nói của mẹ vang lên đằng sau chúng tôi. Yuuto ngoái lại, nhìn. Nhưng tôi thì không. Tôi không đủ dũng khí để làm điều ấy. Gật đầu một tiếng nhẹ để mẹ ra ngoài, tôi sà xuống giường. Lát nữa còn phải rửa bát nữa. Không thể để mình mẹ làm được. Vậy nên bây giờ phải suy nghĩ để tí nữa làm sao nói với mẹ mà không ngượng ngùng.

Nhưng may sao những khoảnh khắc ấy trôi qua rất nhanh. Tôi trút một hơi nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng không thể vui vẻ nổi.

Không phải là không nói gì mà chính xác là chúng tôi không hề nói với nhau câu nào.

Sau đó, mẹ bảo tôi đi ngủ cùng Yuuto, còn Nagumo thì vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện cùng ba. Nằm trong phòng mình, tôi khẽ ôm lấy Yuuto, muốn đem tất thảy những gì đã và sắp xảy ra ném sang chỗ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip