Chương 2.1: Thế giới người lớn.
Warning: Có tình tiết không phù hợp với lứa tuổi dưới 16.
...
Tôi đã ngủ một giấc thật ngon và tỉnh dậy trong một buổi sớm mai nắng lại ôm thành phố, chim lại hót và ve lại kêu. Một ngày mới thật ngọt ngào làm sao sau cơn giông bão hôm qua vừa kéo đến. Tôi vươn vai và vội liếc chiếc đồng hồ bên cạnh, như sực nhớ ra điều gì đó, tôi vội vã rời khỏi tổ ấm và gọi tên bé con nhà mình.
''Mama,''
Thật may quá.
Tiếng nói vọng ra đã xóa tan những nỗi lo âu, phiền muộn trong tôi. Yuuto vẫn còn đây, thế là ổn.
Hôm nay là thứ hai, và tôi lại phải bắt đầu một tuần làm việc mới. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, tôi sực nhớ ra rằng hôm qua mệt quá chưa chuẩn bị gì ra hồn cho Yuuto cả. Tức tốc, tôi lao đến phòng bếp cùng cuốn sách dạy nấu ăn mới mua để nấu bữa sáng cho thằng bé. Nhưng khi mũi dép chỉ vừa mới chạm đến cửa bếp, tôi đã nhìn thấy Yuuto và Nagumo đang hí hoáy làm gì.
Khoảnh khắc tôi bước lại bàn ăn cũng là khi hai con người kia quay đầu lại. Ngay lập tức, Yuuto đã giơ một túi cháo nóng hổi lên, đặt trên bàn của tôi, ngoan ngoãn bảo.
''Mama, con và Nagumo vừa đi mua đồ ăn về cho Mama.''
''Vậy hả?''
Chẳng hiểu sao, có một niềm vui bé nhỏ hiện lên trong lòng tôi vô cùng rõ rệt. Tôi bật cười hỏi Yuuto: ''Thế Yuuto và chú Nagumo đã ăn gì chưa?''
''Chúng con ăn rồi, Mama ạ.''
Yuuto đáng yêu làm tôi cứ thế không nhịn được, cười hạnh phúc. Sực nhớ ra vẫn còn Nagumo bên cạnh, tôi liền đứng dậy và cúi đầu theo dáng chuẩn nhất.
''Cảm ơn anh.''
''Hả??? Vì gì ta???"'
''Vì tất cả.'' Vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó, tôi tiếp tục. ''Và cũng xin lỗi anh nữa.''
Tôi thật lòng vô cùng biết ơn người đàn ông này và cũng vô cùng thấy có lỗi với anh ta. Hôm qua, tôi đã nghi ngờ nhầm anh ấy. Tôi thừa hiểu bản thân là một đứa có tính xốc nổi, có một số chuyện, không bao giờ dùng não để suy nghĩ. Vậy nên, đôi khi tôi phải về nhà và ngẫm lại những chuyện đã xảy ra để rồi phải ngầm thừa nhận bản thân sai thật rồi.
Anh ta chỉ cười hì hì, trông vô cùng vui vẻ. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi không muốn bản thân trở thành một kẻ có tội đâu, ít nhất là với bản thân mình.
Con người ta có thể dễ dàng tổn thương người khác nhưng lại khó có thể nào chữa lành những gì mình đã gây ra. Tôi hiểu sâu sắc điều ấy. Tôi không muốn bản thân khiến người khác buồn đau, khổ cực.
''Vậy anh Nagumo hôm nay có rảnh không?''
''Có nè! Tui cả tuần này không có việc gì làm hết á!''
''Nếu là như thế... Tôi có thể nhờ anh Nagumo trông chừng Yuuto hôm nay giúp tôi được không? Tôi vẫn chưa hoàn thành hồ sơ nhập học cho Yuuto...''
Tôi lấp lửng nói trong tâm trạng hoang mang vô cùng. Tôi phải đi làm mà chỗ tôi làm thì lại chẳng cho phép nhân viên dẫn theo trẻ con.
''Nhưng con có thể ở nhà một mình.''
Tôi cười cười và lắc đầu. Yuuto rất ngoan, tôi biết. Nhưng tôi sao có thể để thằng bé ở một mình được chứ. Nhất là sau những chuyện hôm qua, tôi lại càng ý thức được rằng bản thân phải bảo vệ Yuuto kĩ lưỡng hơn nữa.
Nagumo ban đầu có vẻ suy tư nhiều lắm. Anh ta đặt tay lên miệng, và ra chiều nghĩ ngợi. Hết cách, tôi đành cố gắng thử dụ dỗ người này bằng việc hỏi thử xem anh ta thích thứ gì? Nghe giống như đang lừa trẻ con ấy, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Ở độ tuổi nào, con người ta chẳng phải trải qua cái gọi là ''trao đổi'' cơ chứ.
''Vậy được rồi! Hôm nay tôi sẽ chăm sóc Yuuto giúp cô!'''
Anh ta cười tươi lắm, giòn giã như nắng ngoài kia vậy. Tôi chỉ biết tiếp tục cảm ơn và nhanh nhẹn thu xếp đồ đạc để đi làm. Thế là tôi yên tâm rồi, rằng sẽ chẳng ai có thể làm tổn thương Yuuto được nữa. Nagumo mạnh lắm, cứ nhìn cách anh ta xử lí cả chục sát thủ như hôm qua là tôi đã hiểu rồi.
Trên quãng đường đi tới chỗ làm việc, lòng tôi lại tiếp tục cái cảm giác bất an. Chỉ là lần này không phải là lo lắng cho Yuuto, mà chỉ đơn giản là tôi đang lo, đang sợ cho chính mình. Xe buýt cứ thế lắc lư, dù chậm đến mấy nhưng tôi cũng thấy bản thân đang chìm trong cảm giác mơ màng khó thể nào tả được.
Kịp giờ đi chuyến xe buýt theo thường lệ cũng tức là kịp giờ đến công ty như bình thường. Tôi nhẹ thở phào. Những người nhân viên làm công ăn lương như chúng tôi là thế đấy, chậm một khắc, trễ một giây thì y như rằng khả năng cao là sẽ mất đi một phần tiền trong túi.
Sau khi đã hoàn thành công tác kiểm tra thì tôi lại bước vào vị trí của mình. Kể ra thì công việc của tôi cũng lạ, lúc thì đi hỗ trợ khách hàng, lúc thì lại ngồi ở đây loay hoay với đống giấy tờ. À mà nào đâu có lạ lắm ha, ai cũng phải trải qua thôi nhỉ?
''Sếp gọi em kìa!''
Chị nhân viên bên cạnh bỗng thông báo cho tôi việc mình phải làm nhất bây giờ là gì. Tim tôi nhảy điên nhảy đảo. Ôi. Tôi dùng ánh mắt đáng thương nhất của mình nhìn chị, nhưng đáp lại tôi chỉ là một cái lắc đầu. Hết cách, tôi chỉ đành miễn cưỡng đứng dậy.
Tôi muốn trách chị nhưng lại không thể trách. Chị chỉ là cấp thấp, sao dám ngăn cản ông ta được?
''Dạ? Có chuyện gì không ạ?''
''Vị khách hôm nay sẽ là do em tiếp nhé.''
Tôi muốn mở miệng chối từ, nhưng ông ta đã dứt khoát đáp. ''Nếu không thì nghỉ việc.''
Tôi chỉ biết câm như hến, cổ họng đột nhiên nổi lên một cục gì đó. Lí nhí, tôi trả lời. ''Vâng ạ...''
Sau đó tôi lật đật xuống phía dưới công ty.
Kẻ kia đã đứng ở đó - cái kẻ mà tôi sợ hãi vô cùng. Lẩm bẩm để những kí ức cũ trôi đi, tôi dùng khuôn mặt niềm nở nhất để chào mừng kẻ đã từng quấy rối mình.
Là kiểu quấy rối đó đấy.
Tôi không muốn đón tiếp người này nhưng bắt buộc phải làm thế vì miếng cơm manh áo. Thầm mong sẽ chẳng gặp việc gì đáng sợ, tôi bắt đầu dẫn đường cho lão vào đến nơi họp mặt.
Phòng họp của mấy vị lãnh đạo cấp cao của công ty này thế mà không nằm ở công ty, thay vào đó lại là quán lẩu bên cạnh. Tôi chẳng hiểu họ đang suy nghĩ gì cả. Nhưng như vậy cũng tốt, vì ở đây đông người, sẽ hiếm có chuyện gì xảy ra hơn. Chắc lão cũng chẳng dám làm càn đến mức độ đấy đâu.
Nhân lúc lão ta đã ngồi ở bàn ăn, tôi liền viện cớ đi vệ sinh và lão đã gật đầu. May mắn quá, tôi nghĩ trong lòng. Nếu cứ bị lão nhìn thế, tôi sẽ chết mất.
Vào đến nhà vệ sinh của quán ăn, tôi liền nhanh chóng đứng tựa vào một góc. Xem ra hôm nay có vẻ không phải là một ngày xui xẻo đối với tôi.
Nhưng tôi đã nhầm rồi. Một tiếng lộc cộc vang lên ở bên ngoài khiến tôi quên khuấy mất mà đi ra khỏi đó.
Lão sếp đứng trước mặt tôi.
Chân tôi không tài nào cử động nổi.
''Hì hì, xin chào.''
Lão cười và tiến sát lại gần tôi, còn tôi chỉ có thể vô thức lùi về phía sau, tránh né. Nhưng phía sau tôi là cánh cửa, chẳng còn đường nào. Tôi vội vàng tránh sang một bên nhưng đã bị lão tóm lấy cổ tay. Và bằng cái giọng tởm lợm của mình, lão vừa chạm vào eo tôi vừa đáp.
''Coi bộ-''
''Tôi--''
Tôi cố gắng vùng vằng thoát khỏi lão. Nhưng không thể. Lão khỏe hơn tôi rất nhiều và rồi tôi chỉ biết ứa nước mắt, định bụng nếu lão làm gì quá phận nữa thì tôi sẽ cắn, sẽ cào lão.
Và đúng là như thế thật.
Hành động tiếp theo của lão khiến tôi kinh hãi bội phần. Tôi liền nhanh chóng cúi đầu xuống, định cắn lão. Chỉ là tôi chưa kịp làm gì, có ai đó đã kéo lão ra khỏi tôi.
Tôi vội ngước lên nhìn người đó. Thế mà lại là Nagumo. Anh ta đang dùng cổ tay mình kẹp cổ người kia.
''Đụng tới vợ tôi là không tốt nhé!''
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip