6
- Khách của chúng ta đến rồi kìa.
Ruu lên tiếng, ngay khi thấy bóng dáng mơ hồ phía sau cửa kính. Và khi cô quay lại để xem người bạn đồng hành của mình, Nagumo lúc này đã hóa thành Aoi một cách hoàn hảo.
Nhìn cái người đang trong hình hài cô chị yêu quý của bản thân mà tươi cười nhẹ nhàng làm Ruu cảm thấy tởm lợm hết mức. Vậy nên, chẳng để Nagumo "Aoi" kịp làm thêm hành động gì khác, Ruu tung người, nhảy khỏi bàn thu ngân rồi sủi vào giữa những dãy hàng hóa.
Dù gì làm người xem vẫn vui hơn.
"Nhưng vui thế này thì hơi quá rồi đấy."
Nội tâm Ruu thét gào ngay khi một loạt mảnh kính vỡ văng ra khắp chốn sau va chạm. Một bên má của cô cũng bị mảnh vỡ cắt trúng. Chảy ra chất lỏng đỏ tươi tanh tưởi.
Tên kia đang bị Nagumo tóm lên nhẹ như cách người ta xách một con thỏ nhỏ. Ruu quan ngại quá, có khi nào kiếp này cô cũng bị xách lên như thế không nhỉ?
Và rồi, ngay sau khi hành động quen thuộc diễn ra cùng với đó là một cái đầu lăn lông lốc tới chân mình. Ruu nhận ra, cuộc chiến đã kết thúc.
Một vết cắt rất ngọt, đến mức máu còn chẳng kịp phun ra. Thảo nào, trừ lúc đó, Ruu chưa từng thấy đau đớn.
Mà... Lúc đó là khi nào nhỉ?
- Uống chút gì không? Trông nhóc xanh xao quá đấy.
Nagumo lên tiếng, đưa cho cô một lon nước ngọt vấy máu. Ruu thấy thế nhưng cũng không chê, đón lấy rồi thuận thế bật nắp.
- Nhóc bị thương rồi này.
Chợt, bên má đang chảy máu của cô bị gã chạm vào. Một cái vuốt thật mạnh để gạt đi toàn bộ máu trên đó. Hành động không biết nguyên do khiến Ruu sững người.
Vì trong một kiếp kia, khi mà hai người có mối quan hệ yêu đương ấy, đây là hành động mà gã rất hay làm. Làm đến mức, Ruu coi đây như là một dấu hiệu.
Cô nhìn gã, vẫn chẳng bắt được một chút xúc cảm gì trong đôi mắt đen kia. Ruu hi vọng, tất cả là do bản thân nghĩ nhiều, vì nếu không, chuyện thật sự là vô cùng khủng khiếp.
- Vết thương nhỏ thôi. Đừng quan tâm.
Cô nghiêng đầu, tránh đi lần đụng chạm kế tiếp. Bước vội qua đống đổ vỡ sau trận chiến, Ruu lần nữa trở lại nơi quầy hàng. Lặng im mà thưởng thức tiếp ly nước trên tay.
.
.
.
.
- Dạ? Anh nói mình đang ở đâu ấy?
Ruu thảng thốt, sau khi nghe những gì Sakamoto nói qua điện thoại. Combat với nhau đến suýt sập cả tháp Tokyo thì không nói. Giờ xách cả kẻ thù đi tới phòng khám là sao nữa đây.
- Ừ rồi rồi, dặn anh Nagumo tiếp tục trông tiệm đúng không ạ?
"....."
-Dạ.
Ruu đáp, sau đó cúp máy điện. Cô nhìn về phía người đang cầm điện thoại chờ cô xong việc để bắt đầu cuộc gọi của mình chỉ có thể cười ái ngại. Tiếp đó cũng không quan tâm nhiều thêm mà quay lại với thú vui cắm hoa của mình.
Cuộc nói chuyện tương đối đơn giản, đại khái là về thông tin mà ngay cả Sát Đoàn cũng không có.
Mà sao, có gì đó không phải lắm.
- Anh Nagumo.
Ruu chợt lên tiếng, ngay khi suy nghĩ bất thường xẹt qua đầu. Nagumo nhìn cô, ý tứ chờ đợi khá rõ ràng.
- Bây giờ, trụ sở có Order nào đang trấn giữ không vậy?
- Hả? Ý em là sao?
Nagumo bày ra bộ dạng ngờ nghệch. Nhưng Ruu biết gã hiểu ý mình. Dù gì cũng thông minh tới thế cơ mà. Chỉ là, gã ta đang muốn thử cô.
- Muốn chúng tàn sát nhưng người thuộc sát đoàn để tổ chức điều người đi xử lý. Sau đó lại để chúng tự tàn sát lẫn nhau. Đây chẳng phải là muốn gây chú ý để phân tán lực lượng à?
Cô nói, lại vì trượt tay mà cắt đứt một bông hoa hồng.
Đối với Ruu, đây là điềm xui xẻo.
- Lại nói, anh Sakamoto nhờ anh trông quán thêm. Chẳng phải chứng minh cho việc sắp đi đâu khác à. Dù gì 4 tên thì đều đã bị giải quyết hết. Còn có thể đi đâu ngoài giải quyết hậu hoạ.
- Thì?
Nagumo nghiêng đầu, vẫn tiếp tục giả vẻ ngờ nghệch. Điều đó làm Ruu hơi bực. Siết chặt chiếc kéo cắt hoa trong tay, chỉ ngay sau một cái chớp mắt, bình hoa vừa được cắm hoàn mĩ giờ chỉ còn lại cành lá trơ trọi.
- Thì trụ sở nhánh Kanto còn cái nịt chứ gì nữa!
.
.
.
.
Mặc cho việc Ruu đã nói đến thế, Nagumo vẫn giữ quyết tâm đóng lại tại cửa tiệm. Đồng thời còn không hề tốt tính mà buộc cô gái phải tự mình thân chinh tới chi nhánh Kanto.
Lý do, còn gì khác ngoài việc, vì Ruu phát hiện ra nên Ruu phải tự xử.
Đứng dưới toà nhà cao vời vợi, Ruu rũ mắt, lướt qua đống xác chết bị cắt vụn một cách thờ ơ.
Xem nào, với tốc độ của cô hiện tại, chắc tầm 2 phút nhỉ?
Ruu nghĩ bụng khi đứng trước cầu thang ngoằn ngoèo. Khẽ gõ mũi giày vài cái, Ruu thở ra một hơi trước khi cả người vụt đi mất.
.
.
.
.
Sakamoto vừa bị đâm, tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt thật ngắn. Tất cả lúc này, chìm trong kinh hoàng chưa từng có.
Shin vừa cử động, lập tức bị kẻ còn lại tóm lấy, suýt chút đã bị nã bay đầu nếu không phải được Apart hỗ trợ.
Tuy nhiên, cái giá phải trả lại là một cánh tay đứt lìa.
- Sao mà biết được, con người ta tới số khi nào.
Ruu đã nghe câu nói đó, ngay trước khi tay cô kịp chạm vào tay nắm cửa.
Điều đó khiến cô gái chững lại. Cái mà chẳng tài nào biết được, đối với cô lại chẳng khác gì một định nghĩa giản đơn. Thừa nhận là với hầu hết là thế, nhưng khi nghe tận tai, Ruu mới cảm thấy, nực cười tới đâu.
- Slur ơi là Slur, sao mà tôi không nhận ra, cậu hay nói lời vô nghĩa thế hả?
Ruu ngâm nga, sau khi tóm hai nhóc nhỏ kia nhảy đến nơi an toàn. Mái tóc đỏ rượu, cái mà vẫn luôn được cô cột lại thật chặt, giờ xoã tung phủ lên vai cô một cách thật nhẹ.
Đôi mắt lộ ra, lúc này bắn thẳng về phía Slur mang theo sát khí được cô đặc, đến cái mức, hắn cảm giác như cả người mình bị xé vụn.
Nhưng Slur đồng thời cũng nhận ra, sát khí kia, duy chỉ nhắm đến mình hắn. Mà có lẽ, không chỉ đơn thuần là sát khí. Cánh tay của hắn, chẳng rõ từ khi nào, đã mang theo một vết chém dài. Cái mà Slur khá chắc chỉ có thể được tạo ra bằng một con dao sắc.
- Tôi nghĩ, giờ cậu mới là người hối hận. Nhỉ?
Cô nói, trên tay mân mê con dao đang rớm máu. Trời ạ, lâu lắm rồi mới phải show trình. Kích thức đúng là chẳng thể giấu nổi mà.
- Ruu, cô đúng là mối nguy hại mà.
Gã trai nói, cùng lúc với sự xuất hiện của bạn đồng hành của hắn ta ngay sau lưng cô. Nhưng Ruu chẳng buồn né, cô chỉ liếc mắt, sau một tiếng vỗ tay, khẩu súng vốn nhắm vào đầu cô nay với tự hướng về chủ nhân của nó mà nổ.
Ám thị tâm lý, một kĩ thuật mà ngay cả người sử dụng nó là Ruu cũng phải e dè.
- Anh nhân từ quá đấy.
Cô nói, khi chứng kiến việc Sakamoto vừa làm, đánh trật đường đạn cận kề chỉ vì không muốn phạm vào gia quy sao. Ngốc nghếch quá thể đáng mà.
- Cô ấy không thích anh giết người.
Anh đáp và nhận được cái gật đầu từ cô. Nói thế thì Ruu chịu rồi. Gì thì gì, chị Aoi, cô cũng sợ.
Chợt, cửa kính vỡ tan. Một kẻ đột ngột bay vào đáp ngay bên cạnh Slur. Ruu có thể thấy, đôi tai của người kia, đã một còn một mất. Lại càng đừng nói đến đôi bàn tay đầy thiếu sót. Này thì đúng là đụng phải đá rồi.
Mà có vẻ, cục đá kia cũng tới rồi thì phải.
.
.
.
.
- Lùi qua đây nhanh lên.
Ruu hét lớn, đồng thời dùng lực ném bay hai đứa nhỏ kia vào trong góc. Một cú nổ lớn theo ngay sau đó lập tức quét nơi mà tất cả đang đứng thành bình địa. Nếu không phải cô nhanh chân, chắc hai đứa kia đã bị nổ banh xác.
Chỉ là, Ruu cũng chẳng tốt là bao.
Vuốt ngược mái tóc càng thêm sậm màu vì máu, sự cay cú tên Slur của cô càng tăng thêm một phần mới. Ruu hạ quyết tâm rồi, ít nhất trước khi cô chết, tên này phải xuống âm phủ mà dò đường.
- Ruu, tôi vẫn muốn cô gia nhập đấy.
P/s: Fic dạo nì flop, quá bùn😞
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip