#2. Đợi em

Park Ji Hoon đã thầm yêu đứa trẻ nhà đối diện từ lâu lắm rồi.

Từ mùa hạ đầu tiên mà đứa trẻ ấy ý thức được đến tận bây giờ.

Đứa trẻ ấy, tên là Kim Samuel. Năm nay 16 tuổi rồi nhé, đã là một sangnamja rồi nhé. Tình cảm  anh dành cho cậu bắt đầu từ khi hai người bé xíu cho đến khi cả hai to xác như bây giờ đây, có lẽ khi trưởng thành anh sẽ không bao giờ quên được mối tình đầu này nữa.

Ngày nào cũng như ngày nào, sáng 7 giờ anh sẽ ra vườn tưới cây, Sam đứng gần đó ríu rít đủ các chuyện trên đời. 8 giờ, anh sẽ được Sam đèo đến trường hai đứa, việc mà vốn là trước đây cậu làm nhưng sau này Sam lớn rồi anh không chở nổi. (==) Trưa 12 giờ, anh sẽ ôm hộp cơm của mình sang lớp Sam, thỉnh thoảng ngược lại, và hai người cùng ăn với nhau. Chiều 5 giờ, anh sẽ đứng đợi dưới cầu thang dẫn ra bãi đỗ xe của trường, rồi cậu sẽ hớt hả chạy tới, xin lỗi tới tấp vì đã để anh đợi lâu. Tối 7 giờ, khi mà cha mẹ đã về nhà, anh liền chạy sang nhà cậu nấu cơm nếu cha mẹ cậu vẫn chưa về, y như rằng anh sẽ ngồi ăn tối một lần nữa vì cậu sợ ăn không hết, cũng chẳng biết từ bao giờ mà Sam đã coi anh như một chú heo nhỏ có khả năng mọi thứ mà Sam không ăn nổi nữa... Sau đó, anh sẽ ở lại vừa giảng bài cho cậu vừa cậu cùng làm bài tập, nếu làm xong sớm á? Anh sẽ ngồi nghe cậu tâm sự đủ điều về crush, học tập, bóng rổ, vân vân và vân vân....

Thật tình là riết rồi anh cũng tự hỏi mình yêu cậu hay đó là tình mẫu tử thiêng liêng thế?  (==")

Nhưng mà mọi thứ giờ đã khác nhiều rồi, cậu sắp đi du học xa. Sam sẽ đi xa lắm, xa anh đến hơn nửa vòng trái đất. Cho nên bây giờ cứ hai người đi cùng nhau sẽ chẳng biết nói gì nữa, cậu thì quá buồn để nói về crush - con người cậu sắp phải xa, anh thì không biết nói bao nhiêu mới đủ về nỗi lo của anh dành cho cậu nên anh chẳng thể nói gì.

Ngày cậu đi sắp đến rồi. Cậu nửa buồn nửa vui dọn đồ vào vali, thỉnh thoảng quay sang nhìn cái con người ủ rũ buồn bã ngồi cạnh. 

"Hyung." - cậu nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện anh. - "Em sắp đi rồi."

"..." - anh ngẩn người nhìn cậu, đôi mắt ẩn chứa nỗi tiếc nuối làm cậu thấy xót xa thay. - "Ừ..."

"Anh muốn nói gì với em sao?" - Sam cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình khi lại mong đợi rằng anh sẽ nói điều gì đó.

"Anh..." - nước mắt anh thật sự đã ứa ra rồi. Bây giờ tỏ tình thì còn kịp không? - "Anh..."

"Em sẽ nghe mà, Jihoonie ah, anh cứ nói đi." - cậu cũng muốn khóc rồi đây, rời xa một người mà cậu ở cùng gần 10 năm sao? Cậu và anh từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng dính nhau cả, khi còn bé thậm chí còn tắm chung ngủ chung. Hai người thân đến mức mẹ cậu chọc rằng cứ như vậy sau này Hoonie sẽ không lấy vợ được mất, khi đó cậu còn khảng khái trả lời rằng "Không sao, Sam sẽ nuôi Hoon cả đời." cơ mà. Chỉ là... cuối cùng hai anh em vẫn phải tách nhau ra rồi...

"Sau này em đi rồi anh phải tự chăm sóc bản thân tốt nhé. Đừng thức khuya, ăn nhiều vào chút đi, anh ốm lắm rồi đấy." - cậu nói một hơi rồi nhìn anh, những giọt lệ trong veo ấy lại rơi nữa rồi. - "Anh đừng khóc, em cũng khóc đó!"

"Hức hức... Sam đừng đi, không có Sam anh sống không nổi đâu..." - anh mếu máo nói, cậu nghe tới đó cũng khóc theo.

Đêm cuối cùng trước khi Sam bỏ rơi anh đi về hướng tương lai, tràn ngập nước mắt. Chỉ tiếc là, có bao nhiêu nước mắt cũng chẳng níu kéo cậu ở lại được...

======
"Anh ở lại sống tốt nhé." - cậu nở nụ cười cuối cùng nhìn anh.

"Samuel, bảo trọng." - anh lặng người nói với cậu, đáng lẽ anh có thể nói cái gì đó ý nghĩa hơn mà nhưng thanh âm cứ nghẹn lại ở cổ họng.

"Vậy là... em đi đây." - cậu thất vọng tràn trề, cuối cùng anh vẫn chẳng chịu nói ra điều mà anh cất giấu trong lòng bấy lâu nay, một điều mà cậu thực sự muốn biết.

Sam chậm rãi quay lưng kéo vali đi, từng bước từng bước một bước vào bên trong.

"Thật là, Jihoon! Cậu chẳng nói gì với em ấy à?" - Daehwi đứng cạnh anh càu nhàu, còn cứ tưởng sẽ được thấy một màn tỏ tình đầy lãng mạn nữa chứ. Không ngờ cái tên Jihoon này chết nhát đến vậy, từ biệt con người ta rồi mà vẫn chẳng chịu tỏ tình là sao? Ngôn tình cẩu huyết để làm màu hả Pặc Chi Hun??

Vừa dứt suy nghĩ thì Daehwi nhận ra bên cạnh mình trống trơn, ầu men, chẳng lẽ con sên ấy chạy đi tỏ tình rồi sao? Oh mài gót, Jihoon mày ở đâu, tao muốn thấy mày tỏ tình!!!!!

=====
Samuel đờ đẫn nhìn vào màn hình điện thoại của mình, nhìn tấm ảnh cậu và anh thân thiết chụp vào đầu năm nay, chỉ mới đó thôi mà cuộc đời đã rẽ ngoặt sang hướng khác rồi... Huhu chưa gì cậu đã thấy nhớ tên lớn xác mà trẻ con kia rồi, 3 năm tiếp theo cậu sẽ sống như thế nào đây...

Có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ nhận rằng mình thích anh nhiều đến mức nào đâu, cậu vẫn nghĩ rằng cái tình cảm non dại này sẽ chẳng mang lại điều tốt đẹp cho cả hai, cho nên để thời gian vùi lấp nó sẽ tốt hơn.

"Ajik ijji moshago. Aju dalkomhi maemdora..." - tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm cậu giật bắn mình. Là một số lạ. Bình thường thì số lạ cậu chẳng nghe đâu mà lần này cậu lại sợ mình sẽ lỡ mất điều gì đó.

"A lô, Kim Samuel xin nghe."

"Sam, là anh." - trái tim cậu hẫng một nhịp khi nghe lại giọng nói quen thuộc ấy. 

"Anh..."

"Nín coi để anh mày dám nói hết câu cái T^T Nghe nè nhóc, đừng đi nữa, về với anh."

"..." - có một ly nước đường vừa đổ vào lòng Sam thì phải, sao mà ngọt chết người một cách bất ngờ vậy, bình thường anh chả bao giờ nói chuyện nghiêm túc thế này đâu.

"Sam... Anh yêu em."

"..." - WTF?? Hyung ấy vừa tỏ tình hả???? Má ơi Jihoonie vừa tỏ tình với mình... Vừa tỏ tình với mình.... vừa tỏ tình với mình đó ahhhhhhhhh!!!

"Sam à, đi nhớ về đó." - giọng anh truyền qua điện thoại mang theo chút hy vọng lẩn đâu đó trong nỗi buồn, thương, nhớ...

"Bíp" "Anh ơi khoan đã!" Đáng tiếc quá, Jihoon đã tắt máy trước khi cậu kịp trả lời.

Chết rồi, sao bây giờ tên ngốc manh đó mới tỏ tình vậy T^T Còn mấy phút nữa chuyến bay cất cánh rồi, biết làm sao bây giờ?? Anh ơi là anh! Sam lúng túng chạy lăng xăng qua lại ở phòng chờ, lòng rối ren biết là bao nhiêu... Đi về tương lai hay là ở lại với Jihoon ngơ đây?

"Chuyến bay KXN-2109 sắp khởi hành (....)" - tiếng nữ tiếp viên vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu, bỗng dưng cả người cậu thừ ra. Vậy là thời gian hết rồi... Quyết định này sẽ là quyết định cuối cùng của cậu...

Phải rồi, chỉ có thể như vậy thôi....

===========

Jihoon ngồi phịch xuống vệ đường, hai dòng nước mắt cứ thế chảy xuống má. Hết rồi đó, chuyện của anh và cậu đến đây hết rồi, không biết khi đó cậu nghĩ gì về anh nhỉ? Kinh tởm vì một thằng con trai đi yêu một thằng con trai khác sao? Anh nhếch môi cười, số phận cứ như vậy, đùa giỡn với anh mãi. Nếu biết đã vô phận rồi sao số mệnh cứ mãi se duyên?

Anh uể oải đứng dậy, chắc thằng Daehwi nó đang bơ vơ ở giữa sân bay nãy giờ, thấy cũng tội, thôi đi dắt nó về vậy.

(Hừm, anh nào biết trong lúc anh đi tỏ tình Hwi nó đã bám theo trai...)

Tiếng bước chân lạo xạo trên cỏ buồn âm ỉ trong lòng, bóng lưng dưới ánh chiều tà trải dài cô đơn lạ thường. Anh hờ hững bước về phía trước, cậu có thể rời anh chạy về phía chân trời xa ấy, lẽ nào anh không thể từ bỏ cái tình cảm này?

"Anh~" - tiếng Sam từ đâu vang vọng lại, Jihoon bất lực ngồi xuống lần nữa, trời ơi anh ám ảnh cái giọng của thằng nhỏ luôn rồi T^T Chẳng lẽ giờ quên nó bằng hi vọng hả?? Chứ cứ vầy quên sao nổi T^T

"Jihoon ah~" - tiếng Sam lại nghe như gần hơn đâu đây, một cái đẳng cấp ám ảnh mới là đây, thôi chỗ này rợn người quá đi, anh rùng mình rồi đứng dậy đi tiếp.

"Yah! Tên ngốc manh kia ngươi điếc à?" - cậu túm lấy cánh tay anh kéo lại vào lòng, cả người Jihoon mềm nhũn khi được cậu ôm trọn, aigoo thì ra đã đến cả ảo giác luôn rồi sao?

Nhưng vài giây sau Jihoon liền nhận ra chắc là ảo giác không có quên dùng kính ngữ với anh đâu =="

"Yah Kim Samuel sao mày không dùng kính ngữ với anh hả?" - anh ngẩng đầu lên nhìn gương mặt góc cạnh ấy, lòng bồi hồi vô cùng, cứ như một giấc mơ vậy đó, cậu không đi.

"Sao anh không xúc động gì hết vậy?" - cậu bĩu môi nhìn con người lùn lùn nhỏ nhỏ đang ôm mình chặt cứng.

"Sốc quá nó vậy đó..." - Jihoon dụi dụi đầu vào lồng ngực của cậu.

"Anh vui kh- Á!!!!" - bất chợt cậu hét thất thanh - "Sao tự nhiên anh cắn em????"

"À, thì ra không phải ảo giác, là hàng thật~"

"Park.Ji.Hoon.!!!!!!!!"

==========

Mnet đúng là thánh nhá hàng, chời ơi còn mấy ngày nữa mới tới thứ 6 đây T^T

#Nochu

15/5/17


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip