bể bơi

 Tôi tới trường ngày hôm sau với bộ mặt không thể lấm lét hơn. Đã ngồi xuống bàn của mình rồi, tuy còn chẳng cùng lớp với Sana nhưng tôi bỗng gông theo một nỗi sợ bị dòm ngó vào người, nên tôi đảo mắt lia lịa tìm kiếm một ánh nhìn trách móc hay mỉa mai thầm kín. Nhưng thực chẳng có ai, cũng chẳng có gì.

Rồi tôi lại nghĩ, rất có thể ai đó đã nhìn thấy tôi và Miyawaki trên tầng thượng ngày hôm qua. Nhưng rồi tôi nhanh chóng xua đi, bởi nếu có ai biết chuyện đó và đem đi đồn thổi thật, thì tụi nhiều chuyện đã vây kín quanh tôi rồi.

Cũng lại nhắc tới chuyện đồn đại thì, sao tới giờ chưa thấy ai bàn tán gì về chuyện đó ta.

Hai học sinh nổi tiếng của trường chia tay giờ đã quay lại.

Tôi cứ chống cằm như vậy cho tới hết tiết thứ ba, nghe tiếng loa phát nhạc nghỉ mới uể oải đứng dậy. Thử ghé qua phòng phát thanh xem sao.

Trong lòng tôi bấy giờ đã thừa nhận mình nợ Sana một lời xin lỗi lớn lao, nhưng rõ là tôi cũng phải làm cho ra nhẽ với tên Miyawaki bịp bợm. "Sẽ trả lại Sana cho cậu sau.", cậu ta vốn đã hất cẳng tôi trượt té lăn ra từ giây phút đó rồi.

Đi tới gần cửa phòng, hít thở liên tục để lấy dũng khí, với đôi lông mày đang nheo lại vì phiền muộn, tôi nghe lí nhí được tiếng nói quen ở gần, trong nhà vệ sinh nữ, khiến tôi ngay tức khắc phải dừng chân.

"Lý do thực sự là gì?" Một giọng nói vang lên ở âm lượng vừa phải. Chẳng hiểu tôi được phú cho khả năng nghe lén tài tình hay sao, mà mọi thứ thì thào trên thế gian đều bị tôi nghe lọt.

"Chẳng có gì sâu sa. Tớ thực sự muốn quay lại, vì tớ vẫn còn rất thích."

Tôi nghe tiếng tạt nước và sau đó giọng nói của Sana đều đều cất lên. Tôi thầm nguyền rủa định mệnh cứ đặt tôi vào tình huống không đúng nơi đúng chỗ. Tôi cứ rơi vào hết thất vọng nọ tới thất vọng kia, mà còn chẳng phải là chính người mà tôi muốn nghe nói trực tiếp với tôi nữa.

Tôi phi vút qua cửa nhà vệ sinh tiến thẳng tới phòng phát thanh. Thường thì hoạt động của câu lạc bộ lại thế này, chẳng có ai tình nguyện hi sinh tiết giải lao quý giá để tới đây làm nọ làm kia cả. Mọi khi chỉ có tôi và Sana, hoặc đôi khi là một vài người bất đắc dĩ khác, chứ không bao giờ có mặt ban tổ chức. Nhưng hôm nay thì khác, chả hiểu sao vừa mở cánh cửa phòng ra, tôi đã thấy tầm 20 ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Chỉ là những ánh mắt vô cảm, họ như đang chờ đợi một điều gì đó khác nên nhanh chóng lờ tịt tôi đi. Tôi đang không biết nên quay đầu hay tiến vào giữa một đoàn người xa lạ này nữa thì đằng sau có tiếng nói gọi tên tôi.

"Nayeon-chan tới rồi hả, vào đi, Sana có chuyện cần nói với mọi người."

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, tiếng nói đó không phải của Sana, mà là của Yumiko, có lẽ là bạn cùng lớp với Sana. Còn sau đó thì, từ đằng sau tiến lại gần, ánh nhìn xa vời của Sana cũng dần dần dội lên người tôi như đứng dưới một thác nước lạnh. Tôi chẳng kịp mấp máy gì, Sana cũng không nói với tôi câu nào hết.

Tôi và mọi người đều ngồi xung quanh cái bàn thu âm đó, còn Sana đứng ở phía đối diện. Trong đầu tôi từ lúc Sana cất những lời đầu, đã ngay lập tức tua lại cuộc hội thoại mùi mẫn về cái trò chơi "Aishiteru" giả dối đó. Vốn dĩ vẫn biết đó chỉ là trò chơi, mà sao tôi cứ cảm thấy như mình bị lừa gạt vậy. Hay chỉ là do tôi đã quá hoang tưởng.

Lời nói sau cùng của Sana như cây búa có đinh nện một nhát vào thái dương phải của tôi, "Mình sẽ chuyển trường."

"Thời gian qua cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, mình sẽ dừng việc hoạt động của mình tại câu lạc bộ bắt đầu từ hôm nay. Mong là chúng ta vẫn có thể thi thoảng gặp nhau. Mình chắc chắn sẽ rất nhớ mọi người." Sana nói vậy và đôi mắt cậu ấy cười nheo lại như nhiều lần vẫn cười với tôi, chỉ có lần này tôi không có cảm giác nó dành cho tôi nữa.

Thật sự còn yêu thích sao. Cuộc hội thoại trước cửa nhà vệ sinh đó, là nhát búa nện vào thái dương trái còn lại. Tôi ngỡ ngàng chắp vá lại những câu chuyện. Để diễn tả khẳng định của tôi lúc này có vẻ rất đơn giản, Sana rời câu lạc bộ, chuyển trường để quay lại với người yêu cũ, và bỏ mặc xác tôi.

Tôi hình như quên cách nuốt nước bọt, có gì đó mắc ở cổ khiến tôi không biết nói sao, nên mặt tôi cứng đờ và méo mó nặn ra một nụ cười. Tôi xin phép rời khỏi, lúc đi ngang qua Sana, dường như cậu ấy cũng muốn nói gì đó, cả tôi cũng tha thiết muốn thốt ra lời nhưng rồi tôi chỉ lướt ngang.

"Chúc mừng cậu." Tôi nói như thể với hư vô, không biết Sana có chút nào nghe được.

--------------------

Thế là buổi học ngày hôm đó dài đằng đẵng.

Tôi chắc chắn mình hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng chấn thương lòng này khiến tôi cứ tự ám thị rằng mình quá ư mệt mỏi, nên khi chuông hết tiết vừa vang lên, tôi mau chóng mò xuống phòng y tế lấy ít vitamin.

Quay trở lại lớp để lấy cặp, tôi đang đứng thì bị một lực thật mạnh kéo tay, lọ vitamin thì rơi bịch xuống đất còn tôi và cả chiếc cặp bị lôi ra ngoài hành lang.

Những sợi tóc nâu bồng bềnh mỏng manh dường như đã vuốt ve qua má.

Sau khi đã đối mặt nhau rồi, Sana buông tay tôi ra một cách dứt khoát, như kiểu, cũng chẳng cần thiết phải mạnh bạo như vậy làm gì, dẫu gì cũng là được cầm tay Sana. Nhưng nhìn sự hỗn độn trong đôi mắt và cái nhíu mày không tự nhiên đó, tôi thấy mình như co rúm lại.

Hình như Sana cố tình chờ tôi giải thích trước, hoặc xin lỗi, nhưng vì sự hèn nhát hay gì đó mà tôi lại kiếm sự mà rụt rè hỏi.

"Minatozaki, cậu bị sao vậy?"

"Giờ cậu gọi mình là Minatozaki cơ đấy." Sana đốp lại gần như ngay tức khắc.

"Sana, mình xin lỗi." Tôi đáp như một cái máy. "Mình hối hận vì những gì đã làm."

"Vì cái gì? Này, sao cậu lại làm vậy hả?" Sana hình như nhích lại gần tôi hơn. Khuôn mặt đầy tội lỗi của tôi sẽ bị cậu ấy xuyên thấu và có khi chính tôi sẽ lỡ miệng thốt ra những lời cấm kỵ không chừng.

"Mình đã..." Sana định nói gì đó nhưng rồi im bặt, khoanh hai tay lại, cậu ấy lại tiếp, đá qua một chuyện khác. "Miyawaki xúi cậu làm vậy đúng không?"

Tôi lại lắp bắp, không dám nhìn vào mắt Sana nữa. Chúng tôi cứ dính sát vào nhau giữa hành lang vắng vẻ. Tôi có cảm giác nhịp thở giận dữ của Sana rõ là nhanh chóng hơn của tôi, vì tôi đã vừa qua phút giây e dè nín thở.

"Miyawaki nói cậu ấy chỉ muốn tìm cách liên lạc với cậu. Nên mình đã giúp." Tôi lùi lại, cúi gập người. "Thành thật xin lỗi cậu rất nhiều."

Sana trách móc, kéo vai tôi lên. "Ngớ ngẩn quá vậy."

"Nghe mình đây, mình không giận cậu vì gạt mình rồi cho mình leo cây, dù mình biết là vì bất đắc dĩ. Nhưng thái độ sáng nay của cậu là sao vậy hả?" Sana giữ lấy hai vai tôi, dúi đầu về phía trước. "Mình học kỳ tới sẽ chuyển tới Aichi đấy, cậu định cắt đứt với mình chóng vậy sao?"

Tôi có chút ngạc nhiên trước sự nhạy cảm mà Sana để lộ. Mới chỉ chút trục trặc hồi sáng mà đã đa nghi rồi sao. Nhưng tôi một mặt cũng không muốn chỉ một mình mình bị vạch trần quá nhiều, nên tôi nói với Sana, vẫn còn hơi lúng túng.

"Vậy cậu nói lý do chuyển trường của cậu đi. Sao lại đột ngột như vậy, Miyawaki nói gì với cậu hả?"

Dường như có cái gì đó, lóe lên trong đầu Sana, ánh mắt thay đổi, cậu ấy càng dí lại gần tôi hơn.

"Sao cậu nghĩ là vì Miyawaki?"

"Mình biết nhiều hơn cậu nghĩ đấy." Tôi trả treo. Cơn ghen lúc này lại từ đâu xuất hiện và tôi cứ vừa muốn bộc lộ vừa muốn che giấu.

Rồi tôi nhận ra một điều, bản thân tôi đã chẳng đủ để níu giữ Sana ở lại. Cậu ấy đã chọn Aichi, chọn ở gần Miyawaki. Tôi buông thõng ngay sự hiếu chiến vừa thoáng vụt lên trên mặt, lầm bầm, "Thôi bỏ đi, có ích gì đâu."

"Mình sẽ nói cho cậu nghe, nhưng mà..." Đang cúi đầu thì tôi giật mình ngẩng lên. Rồi tôi thấy tay mình lại bị giật, cộng với tiếng Sana nói lớn. "Chạy đua tới bể bơi, ai thua sẽ phải nói thật."

Dù chẳng mong đợi cuộc đua này nhưng vì đã bị thách thức như vậy, chân tôi tự động phản xạ chạy đuổi theo Sana. Vừa gắng sức chạy, tôi vừa nghĩ bụng, vô ích quá, rồi cuối cùng mày cũng phải nói thật thôi. Sana đã từng chơi bóng chuyền, nên thể trạng tốt hơn hẳn, tôi bị tụt lại hầu hết thời gian. Tới gần bể bơi, biết mình thua rồi nên tôi chẳng buồn cố nữa. Sana phía trước vẫn cắm mặt chạy.

Những cái túm tay đột ngột của Sana dù có diễn ra bao lần cũng chẳng làm tôi thấy nhàm chán hay khó chịu. 

Chỉ còn 3 bước chạy nữa là tới thành bể, Sana dừng lại đột ngột, nhoài người về sau kéo lấy một bên cánh tay tôi. Một cảm giác như bước hụt mà tôi có thể đoán trước, tôi đã không kịp dừng lại.

Chúng tôi cùng lúc rơi bõm xuống bể nước. Cả hai cùng thua cuộc.

Tôi không thể đạp nước hay di chuyển đó đây, nhưng tôi có thể nổi. Vật lộn một hồi để có thể dựng thẳng người trong áp lực của chất lỏng, tôi thoáng trông thấy Sana ướt nhẹp qua làn nước nhấp nhô, màu tóc vì nắng chiếu vào đã chuyển sang màu vàng.

Nước chảy vào hai bên tai, mắt thì cay xè, mũi cũng tắc. Tôi dựa vào thành bể ho khù khụ mấy tiếng, cảm thấy xấu xí và xấu hổ. Sana, mái tóc vuốt ngược về sau vì ướt, mắt nheo lại, tôi nghe Sana nói gì đó mà nước trong tai vẫn đang ùng ục chưa thoát ra được.

"Nayeon-chan, cậu có điều gì muốn nói với mình không?"

Vì đang bận "thoát nước" và không rõ động cơ của Sana, cũng như cảm thấy không thể nói gì trong tình trạng chới với dưới nước như vậy, nên tôi ban đầu chỉ lắc đầu.

"Thật sự không có gì muốn nói hả?"

Lần này đã cho được nước ra khỏi tai, tôi nhìn thẳng vào mắt Sana, cố moi móc ra một ý đồ nào đó, nhưng không thể. Tôi nghiễm nhiên không thể nói mình thích Sana được, dù biết thật lòng chẳng bao giờ là sai, nhưng nói vậy với một người mới quay lại với người yêu cũ.

"Sana, mình...không biết..." Tôi đã không nói là "không có", thay vào đó tôi bỏ lửng, đó là cái thói mập mờ xấu xa của nhân loại.

Dường như việc nhảy xuống bể bơi không mang lại lợi ích gì, Sana nhìn chằm chằm tôi vài giây rồi rời ra, giục tôi leo lên bờ. Bộ đồng phục ướt nhoét thế này thật là không hay, nên Sana đã nói.

"Mình sẽ đi lấy đồ thể dục, cậu cũng thay rồi hãy về nhà nhé."

Tôi đồng tình, tôi định nói với Sana, chờ mình đi cùng nữa, nhưng nghĩ lại những ngượng ngập gây ra bởi phải ở cùng với Sana, khoảnh khắc này, tôi đành im lặng. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip