pt.2
Lee Eunsang cảm nhận sâu sắc được rằng cuộc sống của mình đang thay đổi.
Mới ngày nào thôi, hắn còn bị bọn trẻ con trong viện mồ côi trêu đùa về mái tóc đỏ rực chẳng giống ai hay những người giám hộ tình thương ở đó thậm chí còn chẳng cho hắn ăn một bữa tử tế, thì bây giờ hắn đang ngồi trên chiếc bàn ăn dài với vô vàn những món ăn khác lạ. Mùi hương thơm nức mũi bay lên khiến bụng hắn kêu ùng ục. Tên phù thủy đầu nấm, cách hắn gọi Cha Junho, cười toe toét ngồi ở phía đối diện, niềm nở chất một đống thịt vào chiếc bát đặt trước mặt hắn.
" Lâu rồi không nấu ăn nên không biết mùi vị có ổn không nữa. Nhóc mau ăn đi! "
Eunsang gật đầu, cẩn thận xiên lấy một miếng thịt nghiền khoai tây trên đĩa đưa lên miệng. Cũng không tệ.
" Ăn nhiều một chút, trông ngươi gầy lắm. "
Junho vui vẻ nhìn cậu nhóc trước mặt phồng má nhai đồ ăn như một con sóc chuột. Cậu trộm nghĩ rằng, trong nhà có thêm một đứa trẻ không hẳn là một ý kiến tồi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đứa trẻ ngày nào chỉ đứng tới vai cậu bây giờ đã cao hơn cậu một nửa cái đầu rồi rồi.
Lee Eunsang của tuổi 18 trổ mã, vẻ ngoài lung linh y như nhưng vị hoàng tử trong các câu chuyện cổ tích. Hắn cao, cơ thể tỉ lệ cân đối và gương mặt đẹp không tì vết. Trong cái tiết trời mát mẻ của mùa thu đầu tháng mười, Cha Junho ngẩn người nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn khi cả hai ra ngoài vườn sưởi nắng. Eunsang chọn bừa một quyển sách trong đống sách về độc dược bày lăn lóc bên cạnh Junho, tự nhiên gối đầu lên đùi cậu mà nằm. Junho đang chăm chú ghi lại những loại thảo dược trong cuốn sổ tay cũng bị tên kia làm cho phân tâm. Cậu bực mình tính gạt chân ra đạp cho hắn một trận, nào ngờ lại lỡ ngắm nhìn người ta say mê đến quên cả thời gian.
Eunsang bị cậu nhìn có chút không tự nhiên, bèn nắm lấy cằm cậu xoay đi chỗ khác.
" Junho mà còn nhìn nữa là mặt tôi sẽ bị thủng đó. "
Bị hắn nắm thóp, cậu giật mình đẩy Eunsang nằm lăn sang bên cạnh, vội vàng đứng dậy cầm lấy quyển sổ và cây bút lông che kín nửa mặt, giả vờ bực tức đáp lại.
" Ai thèm nhìn ngươi, ảo tưởng nó vừa thôi. "
Quát người ta xong rồi quay đầu chuồn thẳng.
Eunsang bật cười nhìn theo dáng người kia chạy khuất sau những gốc cây xà cừ già. Hằn nằm vật ra nền cỏ xanh, hướng đến những vạt nắng dài xuyên qua lá cây nhớ lại những chuyện xưa cũ. Thời gian hắn ở trong khu rừng này đã tròn năm năm. Năm năm rồi hắn chưa từng rời khỏi đây. Năm năm trôi qua hắn không tiếp xúc với con người cũng như thế giới bên ngoài. Nếu nói hắn không tò mò là hoàn toàn sai. Thế giới ngoài kia có những gì, đã thay đổi như thế nào luôn là những câu hỏi thường trực trong đầu hắn. Ở đây, Eunsang được Junho dạy về các loại sinh vật, cây cối. Mỗi sáng sớm sẽ theo Junho đi dọc con suối hái thảo mộc. Về chiều chiều cậu sẽ dạy hắn cách pha chế thuốc. Vào thời gian rảnh rỗi, hắn sẽ lượn lờ bên những chồng sách cao ngất ngưởng của Junho, chọn ra một vài cuốn sách về y dược để nghiên cứu. Đã có lúc hắn thắc mắc tại sao Junho phải chế ra nhiều loại thuốc đến như thế, chỉ nhận được một cái nhún vai từ người kia.
" Tất cả những gì ta làm là để cứu khu rừng này thôi. "
" Vậy ngài là thần rừng à? " Eunsang thắc mắc. Kì thực, từ lúc đến sống tại khu rừng này, hắn chưa từng thấy Junho sử dụng phép thuật bao giờ cả.
" Không, ta là phù thủy. Mấy cái thứ thần tiên mà ngươi nhắc đến chỉ có trong truyện cổ tích thôi. "
Phù thủy cũng là nhân vật trong truyện cổ tích đấy thôi. Eunsang còn có điều muốn hỏi thêm, nhưng hắn nhận ra sự khó chịu dần xuất hiện trên gương mặt Junho. Dù là phù thủy hay thần tiên, Cha Junho trước mặt hắn suốt những năm nay chẳng hề thay đổi.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, Eunsang có đã ấn tượng không nhỏ về vẻ ngoài của người này. Không giống như những mụ phù thủy gớm ghiếc được miêu tả với vẻ ngoài già mua, mũi dài và những chiếc ngón tay nhọn hoắt, Junho mang một nét đẹp hài hòa dễ nhìn trên gương mặt nhỏ. Cậu cũng chỉ cao tầm tầm, và hiện giờ đã thấp hơn Lee Eunsang 18 tuổi. Hắn có thể tưởng tượng ra Junho sẽ dễ nhìn thế nào nếu cậu sống ở thế giới thực, giống như một bạn trai nhà bên, đời thường và giản dị chứ không phải lúc nào cũng phải khoác chiếc áo choàng to sụ trên người. Junho rất quy củ trong cách ăn mặc, chỉ cần là làm việc gì cần thiết phải rời khỏi nhà, cậu nhất định sẽ mang theo áo choàng, mũ và đũa phép (mặc dù Eunsang chưa có lần nào được tận mắt nhìn thấy hay được chạm vào cây đũa phép đó cả). Có lẽ điều đó là luật lệ của giới phù thủy. Hắn cũng chẳng có gì để phàn nàn vì Junho có mặc gì đi chăng nữa, cậu vẫn rất ưa nhìn.
Eunsang trở về căn nhà gỗ thì trời đã quá trưa. Bên trong, Junho chật vật với cây chổi lông, cố gắng phủi bớt những thứ bột màu bám trên kệ sách. Trên sàn loang lổ nước và nước, hẳn là một thí nghiệm nào đó của cậu lại thất bại khi cậu cố gắng trộn lẫn một vài loại thực vật không tương ứng với nhau. Đây không phải lần đầu tiên hắn chứng kiến một màn lộn xộn như thế này diễn ra. Chẳng dưới chục lần, Junho thực hiện sai thần chú hay bỏ nhầm nguyên liệu vào vạc nấu thuốc, rồi cả hai sẽ phải nai lưng ra quét dọn cả căn nhà rộng lớn vì vạc thuốc phun trào hết ra sàn, tác động đến các chai lọ khác xung quanh tạo ra những hiệu ứng nổ liên tiếp.
Chắc chắn là lần này cũng không phải ngoại lệ.
" Tóc đỏ, giúp ta! Bụi bay hết vào mắt ta rồi! "
Junho một tay ôm bậc thang, một tay cầm chổi lông quơ quào xung quanh. Hai mắt cậu nhắm tịt lại vì ngứa, trên mặt là các vết bụi màu vàng xanh, vướng cả trên tóc và trên quần áo. Eunsang nhanh chóng nhảy qua vũng nước trũng trên sàn, cầm chiếc khăn mùi xoa trắng nhẹ nhàng thấm ướt rồi lau mặt giúp cậu. Hắn nâng nhẹ mặt cậu lên, lau nhẹ hai bên khóe mắt, chiếc mũi cao, hai gò má hây đỏ xinh đẹp rồi tới đôi môi hồng nhuận. Junho khẽ thở ra một hơi đầy thỏa mãn khi thoát khỏi sự ngứa ngáy khó chịu bám trên gương mặt mình. Cậu chớp chớp mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng sau một thời gian dài phải nhắm chặt mắt lại.
Và cậu thấy gương mặt Lee Eunsang phóng đại ngay phía trước. Hắn nở một nụ cười nhẹ, khẽ miết đi vết màu còn dính trên má cậu, dịu dàng hỏi.
" Đỡ hơn chưa? "
Junho gật đầu mạnh như gà mổ thóc, sau đó lùi về sau hai bước. Cậu tự hỏi tại sao mặt mình lại nóng đến như vậy, có lẽ nào là do tác dụng phụ của bột màu hay không?
Nhưng Junho không để ý rằng sàn nhà đang ngập trong đống nước thuốc mà chính cậu làm hỏng. Đôi giày da của cậu tiếp xúc với sàn nhà trơn trượt, kéo Junho đang đứng không mấy vững vàng ngã xuống.
" CẨN THẬN. "
Eunsang cố gắng kéo lấy bàn tay chới với của Junho để đỡ cậu. Chỉ trách sàn nhà quá trơn, hay nước thuốc đã ghìm chặt đôi giày da nặng trịch của Junho khiến cả hai ôm chầm lấy nhau rồi ngã nhào xuống, nước văng tung tóe.
" Aish! "
Junho lầm bầm khi mũi cậu đạp vào cái gì đó cưng cứng. Eunsang cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu. Nửa người hắn ướt sũng, trên người còn có một con mèo ' không mấy nhỏ bé ' đang giơ nanh múa vuốt muốn đập nát ngực hắn vì đụng phải mũi cậu.
" Ta thật sự phải ném ngươi vào vạc nước sôi đấy tóc đỏ. "
" Bao giờ Junho cao hơn tôi thì... liệu chuyện đó có khả năng hơn không nhỉ? "
Hắn cười lớn khi thấy Junho trừng mắt nhìn mình. Cậu nắm tay lại đấm mạnh vào phần bụng Eunsang khiến hắn quặn người lại vì đau, sau đó thong thả đứng dậy, bước vào bếp dọn tiếp đống lộn xộn.
" Còn nằm đó? Mau đứng dậy, ngươi muốn ốm chết hả? "
" Tôi mà ốm thì có Junho chăm sóc còn gì. "
" Câm mồm ! "
Cuôi cùng, Junho vẫn phải rút đũa phép thực hiện một vài thần chú dọn dẹp. Eunsang sau đó đúng là bị dị ứng ba ngày vì tiếp xúc quá nhiều với nước thuốc và bụi màu. Đương nhiên, người phải chạy đi chạy lại lo toan mọi việc chẳng ai khác ngoài Junho xấu số. Sau khi khỏi bệnh, việc đầu tiên Junho yêu cầu hắn làm là tránh xa cậu cả ngàn mét mỗi lần cậu cần dọn dẹp.
Một lần vất vả như thế này là quá đủ đối với Junho rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip