Haru là đồ đần
Rồi, Mikey hiểu rồi. Kiếp trước chuyện xấu gì cũng dám làm, nên bây giờ phải trả giá rồi.
Trước khi chết, em đã từng ước gì mọi chuyện sẽ không hướng theo cái kết tệ hại thế này, mọi người sẽ không gặp bất hạnh nhường kia, và cuối cùng thì, em kịp hối hận trước khi nát bét trên nền đất cứng, em muốn được yêu đương với Haru, chẳng có muốn thêm gì. Giờ được sống lại thì vui đấy, mọi người đều vui vẻ, hạnh phúc, không có ai phải chết cả thì cũng vui đấy, quay lại quá khứ, gặp Haru hồi bé cũng vui đấy. Nhưng không được yêu đương, cái mong muốn cuối cùng của em, Chúa chưa nghe rõ có đúng không ạ? Giờ thì em muốn hôn một cái cũng không được.
"Này, thật sự không có cách nào à? Chẳng lẽ Chúa lại muốn tao sống lại xong chết ế tới già? Tàn nhẫn quá rồi."
"..."
"Hệ thống, cái gì gì đó, ê, ra đây mau."
"Thật cũng không phải là không có cách."
"Sao? Có thật à? Như nào?"
"Nhưng mà hơi khó."
"Nhất quyết không OOC trong khi muốn hôn Haru 100 cái tao còn làm được. Sao? Khó cỡ nào cơ?"
"Thì, cậu làm cho Haruchiyo tin rằng cậu yêu hắn quá trời quá đất, như cách hắn yêu cậu vậy. Sau đó lệnh cấm OOC được hủy bỏ thôi. Nhưng mà cậu thấy đó."
"Ừ, thấy rõ mà. Đấm con người ta nhập viện, đi thăm bệnh vẫn không quên mở mồm chửi xối xả. Chó nó mới thấy tình yêu của tao. Haru chưa ghét là may rồi."
Mikey chính thức tuyệt vọng luôn.
Haru ơi, chàng có thấy tình yêu của em chưa. Mẹ nó banh cái đôi mắt kì nhông chó đẹp không chịu nổi đó ra thấy giùm em đi, để em yêu chàng cái nào. Đồ đần nhà chàng.
Tuyệt vọng quá, phải đi ngắm người yêu một cái lấy tinh thần mới được.
"Mikey, tới giờ họp bang rồi. Mày đi đâu đấy?"
"Đi coi thằng Haru- nhầm, đi thăm dò một chút chuyện thôi. Mày chủ trì cuộc họp hôm nay đi."
Mikey ở thế giới này là một người quen dùng não, dùng tốt tới mức khó có ai cũng theo kịp suy nghĩ của cậu ta. Draken đương nhiên là bình thường chẳng hiểu được mạch não của Mikey, nên giờ em xuyên qua, em có ra lệnh gì Draken cũng chỉ biết nghe theo mà thôi. Vậy càng tiện cho em.
Mikey tung tăng, xách theo một túi bánh cá chạy tới bệnh viện hôm qua. Ừ thì chẳng ai đi thăm bệnh bằng bánh cá cả. Nhưng bánh cá ngon mà, chắc Haru sẽ thích thôi.
Ơ gì đây? Haru của em biến đâu mất tiêu rồi???
Thằng này hôm nay ngon nhỉ?
Y tá ngó qua thấy em đứng trong phòng bệnh trống không, tốt bụng nhắc em Haru được xuất viện sáng sớm nay rồi.
Vậy thì đành chịu thôi.
Nhưng Haru hư quá, chẳng đợi em gì hết.
Mikey tiu nghỉu bước về nhà, cơ mà khoan, xem ai quen chưa kìa. Gã đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang kín mít đang núp lùm ở một góc trong con ngõ bé xíu nằm khuất trên đường dẫn tới nhà em kìa, trông quen ứ chịu được.
Ừ đấy, Haru của em chứ ai. Đánh chết em em cũng chẳng nhận nhầm.
Trên mặt đống bông băng còn chưa gỡ hết đã dám xuất viện. Đồ đần Haru.
"Này..." Hệ thống chưa kịp nói chữ nào đã bị Mikey ngắt lời.
"Rồi rồi, tao nhớ là tao không được OOC, tao nhớ, rất nhớ. Không cần phải nhắc."
Mikey nhanh chóng hứa hẹn với hệ thống. Sau đó nhảy ra, rồi đột nhiên vấp té trên con đường bằng phẳng, tất nhiên là trên đường thậm chí còn không có một chướng ngại vật.
Không sao, chẳng đau gì.
Vì quá là đúng ý em. Như em dự đoán, thằng chả tóc hồng kia chạy vội ra đỡ em rồi nè. Quá đã. Em là đỉnh nhất.
Nhưng việc gì thì ra việc nấy. Được Haru ôm cũng thích đấy, nhưng chắc chắn hệ thống chẳng để em nằm trong vòng tay Haru quá lâu đâu. Thôi thì cho gã miếng bánh trước vậy.
Em nghĩ rồi vội đẩy Haru ra, tay nhân tiện ném túi bánh cá vào lòng hắn.
"Mày va vào người tao bẩn hết bánh rồi thằng khốn."
Lí lẽ củ chuối quá. Mikey nói xong tự nhiên hối hận rồi. Lời thoại phản diện gì nghe chối tai không chịu được.
Haru mơ màng bị nhét vào tay túi bánh, nhận ra nó còn chẳng dính lấy một hạt bụi liền vội vàng trả lại Mikey.
"A, không, tớ có cố ý va vào người Mikey đâu, do Mikey tự nhiên ngã nên tớ đỡ Mikey mà. Còn bánh, chưa có bẩn đâu, Mikey nhìn đi. Không bẩn chút nào hết, trả Mikey này."
"Mày thích trả treo không? Tao bảo như nào thì nó là thế đấy. Bánh bánh gì nữa, không bẩn cũng kệ, tao hết hứng ăn rồi. Cho mày đấy, ăn hay không tùy mày, cầm lấy rồi cút đi khuất mắt tao."
Haru nắm chặt túi bánh trên tay, nhìn bóng Mikey khuất xa dần, mím môi, chẳng nghe lời người thương gì cả, đôi chân vẫn bám theo sau em không rời.
Mikey biết.
Nên em đưa bước chân mình lạc qua Shibuya, vào đại một trung tâm thương mại nào đấy, sau đó hắng giọng.
"Thằng kia, tao biết mày bám theo tao."
Mikey chợt cảm thấy, nếu trên đầu Haru có một đôi tai chó thì nó đã sớm dựng thẳng lên.
"Không, không có."
"Sao?"
"Thật đó..." Haruchiyo rụt rè đáp, chẳng biết để tay ở đâu nên cứ xoa gáy mãi.
Mikey liếc mắt xuống túi bánh em mua cho gã mà gã thậm chí còn chưa thèm đụng vào một miếng, thuận miệng hỏi.
"Mày chê đống bánh tao vứt cho mày à?"
"A, không phải, chẳng qua là, ừm... thì Mikey biết đấy, đây là lần đầu tiên tớ nhận từ Mikey cái gì đó, nên Mikey yên tâm, tớ nhất định sẽ giữ kĩ nó."
Mẹ nó, thằng đần. Mikey nghĩ thế. Em mua bánh cho gã, gã thích thì em bao gã ăn bánh cả đời còn được, để dành làm gì không biết. Mốc ra thì hay ho lắm à. Chẳng lẽ giờ em lại đòi lại?
Mà em vứt cho gã túi bánh với cách thức vừa thô lỗ vừa cục súc như thế, gã vẫn chẳng lấy gì làm chạnh lòng, còn muốn giữ kĩ. Thật là, Haru của em cứ thế này em chịu sao nổi đây. Em thật lòng không muốn hành động như thế đâu mà. Muốn ôm ôm gã an ủi cho miếng quá.
Nhưng thôi được rồi, giờ gã không ăn chứ gì, được lắm, chẳng làm khó được em đâu. Mikey này đã muốn bao ai đi ăn thì dù là người nào cũng không được từ chối.
Mikey thong thả cởi áo khoác ngoài, vứt lên người gã trai tóc hồng. Trời hơi lạnh rồi, thằng này ăn mặc mỏng dính như vậy lạnh, lại bệnh rồi sao, muốn em cứ thương gã hay gì.
"Giữ áo cho tao. Đặc ân cho mày đấy, hôm nay làm culi miễn phí cho tao, sao nào?"
"Tớ... tớ á?" Haru bất ngờ ngang, sao nay Mikey cứ lạ quá.
Haruchiyo vội vàng ôm lấy chiếc áo khoác của Mikey, khéo léo gấp gọn lại rồi ôm trên tay cùng túi bánh cá.
"Làm sao? Mày lúc nào cũng chọc tao tức điên lên, nhờ mày tí việc mày không chịu à?"
"Không, không có, được đi cùng Mikey tớ vui lắm."
Đồ đần Haru. Đồ đần. Mikey lặp lại câu chửi đã xoay đi xoay lại trong tâm trí em không biết bao nhiêu lần. Em như vậy mà còn thích em, có phải đần lắm không?
Đáng lẽ chẳng nên thích. Người như em đáng lẽ chẳng đáng để Haru thích. Tệ như vậy.
Kiếp trước cũng vậy. Qua tới kiếp này cũng thế.
Mà Haru vẫn luôn luôn khiến em chẳng kìm được lòng mình.
Dịu dàng đến thế, chỉ với mình em. Kiên nhẫn đến thế, chỉ tại em khó chiều. Hi sinh nhiều đến thế, chẳng vì gì cả, chỉ vì em là Mikey.
Là Mikey của riêng gã.
"Ồ, hàng Takoyaki này trông được quá nè, cho 2 phần đi ạ."
Mikey vội vứt những suy nghĩ chất chồng trong đầu đi khi mùi thơm của những gian hàng đồ ăn thi nhau phả vào khứu giác em.
Rất nhanh, 2 phần Takoyaki đã được làm xong.
Nhưng Mikey ăn được 2 miếng liền bắt đầu.
"Tao no quá, này, xử lí nốt đi."
Em nhét 2 phần bánh mới cắn được 2 miếng vào tay Haru đang đi phía sau, lại tiếp tục chạy tới hàng bánh ngọt khác.
Nói chung là, đi hết gian hàng này tới gian hàng khác, cứ ăn được một nửa em sẽ để Haru một nửa.
Mikey muốn dắt Haru đi ăn đồ hết ăn vặt. Nhưng giữa chừng, khi trông Haru không ổn lắm, em đành giành lại mấy thứ còn dư trên tay gã mà nhai hết.
"Không ăn nổi nữa thì lần sau phải nói. Mất công Izana bảo tao bắt nạt người của Thiên Trúc. Phiền chết."
Mikey phụng phịu trách cứ. Thói quen làm tất cả theo lệnh em mà chẳng màng đến bản thân, em đã quá quen từ Haru của Phạm Thiên. Thói quen xấu cần phải loại bỏ sớm. Em không muốn chồng em sau này vẫn cứ khư khư giữ mấy cái thói quen xấu, đội em lên đầu mà sống đâu.
"Mikey."
"Gì?"
"Mikey tốt bụng thật đấy. Cảm ơn, Mikey. Hôm nay tớ rất vui."
Nụ cười bẽn lẽn với cái cúi đầu của Haruchiyo làm Mikey nghệt mặt ra.
Hả? Thằng này đang nói cái chó gì thế?
Trên đầu Mikey hiện ra dấu chấm hỏi to đùng. Thằng bị ăn nhiều quá nên não có vấn đề luôn rồi đấy à?
Hôm nay em chỉ có dắt gã đi để bắt nạt từ đầu tới cuối, hệ thống còn chưa nhắc OOC lần nào, thế mà gã cảm ơn cái gì?
"Ting."
Âm thanh hệ thống lạnh lẽo vang lên.
Mikey thấy một thanh ngang, được tô hồng 1 góc bên trái, phía trên ghi 10%.
Xinh đẹp tựa ảo ảnh.
"Đẹp chứ? Tình yêu của cậu đấy. Đã được 10% rồi, cố lên."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip