Ngày Tàn!? (3)
Sáng sớm tinh mơ, anh thức dậy. Ngó nghiêng xung quanh chẳng thấy tên mày xoắn kia đâu.
- "Hửm? Đi đâu rồi...?" - anh nghĩ thầm.
Vừa bước xuống giường, cái hông và lưng của anh như muốn gãy ra thành trăm mảnh. Anh rùng mình 1 cái rồi than vãn.
- Hừ! Chết tiệt! Được lắm.
Anh vừa nói vừa vỗ cái lưng đang rã rời khỏi thân thể tiều tụy này. Bước đến bên cánh cửa, anh vặn tay nắm 1 cái.
// lạch cạch //
- Hửm? Hắn khóa cửa à!?
Hắn định giam lỏng anh trong căn phòng này sao!? Cửa sổ thì bị bịt kín mít bằng những thanh gỗ to. Chỉ có vài tia sáng lọt qua khe hở, chiếu vào căn phòng.
// lạch cạch! Lạch cạch! //
- Ước gì có 3 thanh kiếm ở đây thì tốt biết mấy!
Nhưng có vẻ cậu đã quá khinh thường anh rồi. Anh bắt đầu đập phá cánh cửa nhưng trông như anh chỉ đang tốn công vô sức mà thôi. Đầu ngón tay bị trầy xước, có chỗ thì còn chảy máu. Còn cánh cửa thì sao? Chỉ là 1 vài viết xước nhẹ.
- Ahh! Tức điên mất!!
Thế rồi anh chuyển mục tiêu sang chiếc cửa sổ bị chặn kín mít kia.
// cạch, cạch //
Có vẻ như nó thật sự có hiệu quả. Anh dùng hết sức bình sinh của mình mà ôm chắc lấy thanh gỗ kéo ra. Dần dần, những chiếc đinh dần rơi xuống sàn. Thế rồi anh leo lên trên nóc nhà. Cứ như vậy, anh đã thành công mở ra được đường để tẩu thoát.
Nhưng lại có 1 vấn đề rồi đây... Nhà cậu thì có 2 tầng. Tuy chẳng cao lắm nhưng với cái thân xác bị hành cho tơi bời vào tối qua thì đây cũng là 1 cực hình rồi. Nhưng nếu còn ở lại với tên điên kia, chắc có ngày anh sẽ bị hắn chơi chết mất thôi.
- Liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít! 1 là nhảy, 2 là bị chơi chết. Chọn đi Zoro. - anh tự nói thầm với bản thân mình.
Trước lúc anh chuẩn bị nhày thì chợt nhớ ra mình đã quên 1 thứ. 1 thứ cực kỳ quan trọng đối với anh, thứ mà anh luôn kè kè theo bên hông mình. Chính là 3 thanh kiếm anh yêu quý!!!
- Ây! Ây! Ây!
May mà còn dừng lại kịp. Thế rồi, anh lao đầu cắm cổ chạy lại vào trong để tìm lại 3 thanh kiếm yêu quý.
- Chết tiệt! Tên đó giấu kiếm của mình ở đâu rồi!!
Anh sắp hoảng đến khóc nấc lên rồi. Cậu ác thật đấy.
// lộp cộp //
- Kiếm đâu rồi!? Hức!
Anh hoảng lắm rồi, anh không thể nào để mất thanh kiếm đó được. Nó thực sự, thực sự rất quan trọng đối với anh. Nó là của người bạn quá cố thời thơ ấu anh để lại. Anh đã van xin, nài nỉ để có thể giữ được thanh kiếm đó. Cũng như thực hiện ước mơ trở thành 1 kiếm sĩ tài ba của người bạn quá cố.
// cạch //
- !! - cậu bất ngờ khi nhìn thấy căn nhà thân yêu.
- Zoro! Anh làm gì với nhà của tôi thế này!! Đầu anh dùng để mọc rêu thôi hảaa? Thương tôi với chứ!
Anh im lặng, chẳng nói lấy 1 lời. Thấy anh có chút khác lạ, cậu lên tiếng.
- Này, tôi hơi quá lời à? Hay anh làm sao thế?
- Hức! Tên khốn nhà ngươi! Ngươi giấu kiếm của ta ở đâu!?
Vừa nói, anh vừa túm cổ áo cậu. Thấy anh vừa khóc vừa tức giận, túm áo mình. Cậu cũng hiểu ra vấn đề, cười mỉm 1 cái. Cậu nói.
- Tôi đâu có giấu. Tôi chỉ cất đi hộ anh thôi mà~
- Thế nó ở đâu rồi!? Ức!
Anh sụt sịt, khóc nấc lên trước mặt cậu. Trông bộ dạng này của anh, cậu chỉ muốn ôm anh lên giường mà "đánh chén" thôi.
- Hm~ được rồi, đi vào phòng đi. Tôi sẽ mang kiếm vào cho cậu. Được chứ?
Thở dài 1 tiếng như để ngăn chặn cơn dục vọng bên trong mình.
- Ức! T-tôi không vào, cậu đi lấy kiếm cho tôi đ-đi! Hức!
Thấy anh không dễ để bị dụ, cậu liền bắt đầu chuyển sang chiêu "dụ ngọt" anh.
- Thôi mà~ anh cứ vào phòng ngồi đi, tôi sẽ đi lấy kiếm vào cho anh? Tôi hứa sẽ không làm gì với anh hết...
- Đ-được... Hức!
- Thôi đừng có sụt sịt nữa, đi vào phòng ngồi đi.
Bỗng cậu nhớ đến cái cửa sổ. Ngó vào phòng mình, may mà anh cũng không có phá gì hết. Chỉ là anh cậy hết đống thanh gỗ ra mà thôi. Thở phào nhẹ nhõm, anh rẽ vào phòng, đóng cửa sổ lại rồi đi lấy kiếm cho anh.
Anh cũng chỉ vì mấy cái kiếm nên mới nghe lời tên kia, chỉ cần đến khi lấy được rồi thì kể hoạch tẩu thoát của anh sẽ tiến vào giai đoạn cuối cùng.
-----------------------------------------------------------
Anh ngồi im trên giường, trên đầu trùm chiếc chăn dày lên rồi quấn quanh người.
- Tôi đã trở lại với đúng lời hứa của mình rồi nhé~
Trông anh vẫn nhăn nhó như mọi lần. Cậu liền cười 1 cái.
- Cười cái gì mà cười! Vui lắm hay sao!?
- Trông anh đáng yêu thật đấy~ đôi mắt anh ửng hồng vì khóc kìa~
- Ngh! Đừng có trêu tôi!!
Cậu liền quay người lại với anh.
- Sao đấy? Đưa kiếm đây cho tôi.
// cạch //
!!
Cậu nhanh chóng đi đến bên anh, đặt 3 thanh kiếm vào cạnh tường. Cậu ghì anh xuống giường.
- Này! Ngươi bảo sẽ thả ta ra mà!?
- Ểh? Tôi đã bảo như thế sao~? Tôi nhớ tôi chỉ bảo sẽ không làm gì anh thôi~
- Thế ngươi đang làm gì đây!?
- Hừmm~ thôi thì đã phóng lao thì phải đi theo lao thôi...
- Không!! Bỏ ra!!
Anh đấm cậu 1 cái, nhưng cậu nhanh nhạy hơn nên đã né được rồi nắm chặt tay của anh.
- Đừng có thái độ không tốt như thế chứ, Zoro~
- Đ-đừng có gọi tên ta!
Bị trêu khiến anh ngại ngùng làm mặt anh đỏ ửng lên. Thật đáng yêu~
-----------------------------------------------------------
Tiếng thở của cả 2 dần trở nên nặng nhọc hơn. Bàn tay cậu nhanh chóng sờ lên phần ngực mà nắn bóp. Vừa nắn bóp bộ ngực của anh, vừa giã anh thừa sống thiếu chết.
- Ư... Hức! Đ-đau...q-quá... Dừng lại đ-đi... Ức! Haaa...
- Hà... Trông anh đang rất tận hưởng nhỉ? Nhìn cái miệng dưới của anh kìa~ thật dâm đãng~
// thúc mạnh //
- Ngh!! Đ-đau!! Rút...ra... Ah~
- Nghe anh rên rỉ thật kích thích a~
- Hức! Đừng có trêu t-ta nữa m-mà!...
Anh bị đâm có chút khổ sở, rên rỉ cầu xin cậu tha. Vậy mà cậu lại chẳng thèm quan tâm đến chứ!
- Ức! S-sao...vậy?
Cậu nằm xuống, để cho anh ngồi trên thân mình. Cậu bắt anh phải tự nhún trên người cậu, cái tay thì vớ lấy cái thanh sắt hình cầu.
- Này~ anh muốn thử không? Hửm?
Vừa nhìn, 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. Anh như muốn chết lặng ngay tại chỗ. Vì anh biết số phận của mình đã an bài. Có hay không thì cậu ta vẫn cứ làm theo ý mình thôi, làm gì để ý đến suy nghĩ của anh.
- K-không! Không m-muốn...!
Nghe thấy câu trả lời không vừa ý, cậu liền thúc mạnh 1 cái.
- Gah-!
Anh kêu lên 1 cái, cúi gằm mặt xuống, chẳng muốn nhìn thấy mặt tên kia 1 chút nào. Cả người anh như run lên.
- Có hay không thì tôi vẫn là người quyết định thôi~
- Ư!! Không muốn! Tránh ra! Gahh--!
1 cú thúc như trời giáng nữa khiến anh chẳng thế thét lên. Anh rưng rưng, nước mắt lã chã rơi xướng người cậu. Thấy anh như vậy, cậu nửa thỏa mãn nửa thấy anh thật tội nghiệp.
Thế rồi, cậu đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ như để an ủi. Giúp anh bớt đi phần nào.
Thấy cậu làm như vậy, anh như bị đánh bại trong thâm tâm. Chút lòng tự trọng của anh như tan biến. Cứ vậy, anh buông bỏ, để mặc cho người kia muốn làm gì thì làm.
Cậu định để cho anh tự nhún đấy, nhưng thấy anh tàn tạ như này, cậu không nỡ làm thêm.
Món đồ chơi kia cũng lại phải để lại, đợi 1 dịp khác rồi dùng sau. Còn giờ thử phải "giải quyết dứt điểm" anh mới được.
// thúc mạnh //
- Ngh! Ah-! Ah-! Gahhh~
- Hừ! Kêu to như này mà lại bảo không muốn!? Miệng thật là đầy dối trá a~
- Hức! Ah~... C-chậm... Ức! Ức! Hàa~
N-nhanh...q...quá... Hức!
Cậu liên tục rút ra rút vào. Thúc từng cú thật mạnh vào lỗ của anh, thịt mềm bên trong ma sát cùng với cái "cây thịt" của cậu làm cho khoái cảm dần bao trùm lấy cả 2.
- Ah~ Ah~! Gahh~... T-ta muốn...ra!
- Hừm! Chắc là chưa được rồi~
Cậu nắm chặt lấy cái đó của anh, vừa xoa nắn vừa chặn không cho anh ra.
Cuối cùng, cậu rút ra gần hết rồi đâm 1 cú lút cán vài trong anh. Anh thét lên bê trong cổ họng. Cậu mới thả tay ra để cho anh xuất.
Anh đã mệt lả, đôi mắt nhắm nghiền lại. Khóe mắt vẫn còn vương vài giọt nước mắt. Thân xác bị hành cho đến kiệt quệ, khắp người đều rải rác những dấu hôn, vết cắn.
Cậu vừa châm điếu thuốc vừa nhìn anh trong tình trạng tả tơi. Hút xong, cậu dí điếu thuốc vào chiếc gạt tàn. Bắt đầu dọn dẹp bãi chiến trường mình vừa gây ra.
Dọn xong, cậu nằm xuống cạnh anh, thì thầm.
- Này~ từ giờ anh sẽ là của riêng tôi, nên dừng nghĩ đến ý định chạy trốn~
// chụt //
Hôn lên má anh 1 cái như lời chúc ngủ ngon, rồi cứ thế ôm anh vào lòng mà đánh 1 giấc...
-----------------------------------------------------------
Xên chào, xên chào!
Tôi viết truyện rồi đây, mấy ngày nay nhà tôi có việc nên không có thời gian viết truyện cho các cậu. Nên! Tôi đã bù đắp lại cho các cậu roài nèee. Tuy trình viết H của tôi chẳng gọi là cao siêu gì nên mong các cậu vẫn sẽ thích nó. Chắc tầm vài ngày sau tôi lại đăng truyện mới nhé! Nhớ vào ủng hộ á nha~ nhớ bình chọn cho tôi nựaa! Để tôi lấy động lực viết tiếp! Cảm ơn các cậu vì đã ủng hộ tôi đến tận bây giờ <333
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip