Chương cuối
Bằng một vài mối quan hệ và tiền bạc anh trót lọt được giảm án chỉ còn 10 năm. Suốt quãng thời gian trôi qua, bạn giờ đây cũng trở thành quản lí của một siêu thị lương thì ổn định, con bé năm nay cũng đã học cấp ba, không hay nghe nó hỏi về anh như thời còn bé nữa, năm cấp hai bé nổi loạn bỏ nhà đi mấy hôm làm bạn lo lắng chết đi được. Hôm nó vác giỏ đồ to về bạn không kiềm lòng mà lớn tiếng, nó bật khóc nói nó đi tìm ba nó bảo bị bạn ở trường trêu rằng mẹ nó là đồ điếm. Bạn sững người khi nhận ra nó vốn đã luôn rất thiệt thòi nhưng lại cố tỏ ra hiểu chuyện để bạn yên tâm mà kiếm tiền. Sau đó, đám học sinh xấu tính kia đã được xử lý và không trêu chọc con bé nữa.
Ngày anh ra tù, bạn háo hức chuẩn bị cả một nồi canh đậu hũ, bạn còn nghỉ cả một ngày chỉ để đi đón anh, ngồi trong xe nhìn về cánh cửa trại đang dần mở ra. Bạn vội chạy đến người đàn ông đang đi ra từ đó, anh giờ nhìn đã chững chạc hơn trước, nói cũng đúng cả hai đều đã bốn mươi hết cả rồi mà. Bạn giơ lên tấm ảnh chụp con hôm đầu tiên đi học cấp ba.
-Về thôi ba nó à, anh xem con bé lớn lên giống anh lắm. Đặc biệt là đôi mắt.
-Tôi muốn đến đón con, em đưa tôi đến đó.
Bạn gật đầu đồng ý, ngồi trên xe bạn nói với anh.
-Em mong anh không quay lại con đường đó.
-Đừng lo, Kokonoi đã sắp xếp cho tôi quản lí một quán bar rồi.
Anh để tay lên cửa xe ngắm nhìn đường phố, hít thở khí trời lúc vào thu. Bạn dừng xe gần trường con, anh quay sang nói với bạn.
-Em về trước đi, tôi muốn có thời gian riêng với con.
-Anh định đứng đây đợi sao? Còn 1 tiếng nữa con bé mới ra đấy.
Anh gật đầu, bạn nhìn anh mở cửa đi xuống, tay anh đang đẩy cửa xe bỗng khựng lại. Anh nhìn về phía bạn, một nụ hôn được đặt trên lại trên trán bạn. Hôn xong anh mới đi xuống xe, bạn ngớ người nhưng rồi chỉ biết cười mãn nguyện, ước mơ về một gia đình êm ấm bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng thành sự thật rồi.
_____________________________________
*Renggggggggggggggggggggggg
Học sinh ra về ồ ạt, anh đứng bên cạnh cổng. Người đàn ông đứng tựa lưng vào bức tường bằng xi măng, lá mùa thu rời đầy cả mặt đường, anh cứ nhìn về phía xa xăm như đang tìm một thứ gì đó. Tiếng học sinh nói cười vui vẻ, anh hướng mắt về một nhóm bạn đang đi ra rồi từ từ đi về phía họ.
-Nay đi ăn kem không? Tớ vừa biết một quán đẹp lắm ở cuối đường ấy.
-Tớ đi.
-Tớ cũng thế? Cậu thì sao?
Mọi ánh nhìn đều dồn vào cô bé mang màu tóc hồng nhạt còn lại.
-Tớ phải về đây, tớ còn phải nấu cơm trưa mang đến cho mẹ nữa.
Cô ấy từ chối, quay đầu đi về, anh dừng lại trước mặt cô, cô cứ thế mà từ từ ngước lên nhìn anh.
-Đôi mắt của con thật sự rất giống.
Anh nói chậm rãi, con bé ấy hơi bất ngờ nhưng rồi sắc mặt con hiện lên sự khó chịu.
-Ông đến đây làm gì?
-Ba rất vui khi con vẫn còn nhớ ba đấy.
-KHÔNG! Ba tôi đã chết rồi! Nếu ông ấy còn sống sẽ không bỏ tôi đi lâu đến như vậy. Nếu ông nói ông là ba tôi sao năm đó lại cứ thế mà bỏ đi!
Con bé hét lớn, tay bịt tai lắc đầu không muốn nghe những lời giải thích của anh.
-Ba thật sự rất thương con, ba chỉ là ba không thể nào mang lại cho con sự an toàn được.
Anh giữ tay con, bé quay lại nhìn với ánh mắt đầy sự phẫn uất nước mắt cũng đã rơi dài xuống má. Con bé vung lại cứ thế mà vội đi qua đường, một chiếc mui trần đạp ga phóng nhanh về phía con, anh chạy nhanh tới mà đẩy con bé sang lề bên kia. Cú tông khiến chiếc sơ mi trắng tinh nay đã nhuộm một màu đỏ sẫm, con bé lồm cồm ngồi dậy, sốc đến tái xanh mặt ra sức mà gào lên.
-Cấp cứu! Ai gọi cấp cứu đi! BA TÔI BA TÔI!
Những gì anh còn nghe được là lời khóc thảm thiết của đứa con gái yêu, cùng với những lời căm phẫn của kẻ lái xe.
-MÀY PHẢI XUỐNG ĐỊA NGỤC! MÀY ĐÃ LẤY MẠNG CHỒNG TAO! THÌ NGƯỜI MÀY THƯƠNG PHẢI ĐỀN MẠNG!
____________________________________
Bạn nghe tin tức thì vội chạy đến bệnh viện, vừa đến phòng cấp cứu bạn đã thấy con ngồi gục đầu xuống khóc nức nở.
-Con xin lỗi, là con không ngoan. Con không nên đẩy ba ra.
Bạn ôm lấy con, vỗ về an ủi con. Cái gia đình mà bạn luôn mơ giờ đây chỉ chưa đến một ngày mà sao lại ra nông nỗi này rồi, bạn cũng bật khóc cùng con, ông trời đây là muốn anh trả giá những chuyện anh đã gây ra hay sao? Anh ấy không thể nào được có thứ hạnh phúc này sao?
Thủ phạm là một kẻ bị vấn đề về thần kinh, được biết chồng cô ta là một con nghiện đã bị giết vào 12 năm trước đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ, chiếc xe cũng là bị cướp của một người để quên chìa khóa trên xe.
___________________________________
Ba tháng rồi, anh đã nằm trên giường bệnh ba tháng, bác sĩ bảo anh còn giữ được mạng cũng là may lắm rồi. Bạn đến thăm anh như thường ngày, bạn còn mang theo cả bức tranh con đã vẽ anh. Bạn vừa đưa bức tranh đến phía anh vừa nói mà nước mắt cứ tuôn ra.
-Anh xem con bé vẽ anh đẹp thế mà, anh cũng mau tỉnh dậy mà xem con mình đi thi cuộc thi vẽ của trường nhé. Nó mong ba nó đến lắm đấy.
Bạn nắm tay anh, bỗng tay anh có dấu hiệu giựt nhẹ. Bạn đứng bật dậy mà chạy đi gọi bác sĩ. Nhìn bác sĩ đứng xem tình hình của anh mà bạn vui đến mức chỉ muốn nhảy lên.
-Anh anh về với mẹ con em rồi!
___________________________________
Một năm sau, con bé đứng ở kệ giày chân đang đeo vào đôi tất nói vọng vào trong.
-Mẹ ơi! Ba ơi! Con đi ăn với vài người bạn cũ nhé!
-Ờ! Con đi vui nhé!
Bạn đáp lại, khi cánh cửa đóng lại. Bạn lo lắng mà cứ thở dài liên tục, anh ngồi nhìn vào từng nước đi của ván cờ cũng phải ngưng mà nói với bạn.
-Nó lớn rồi, em cũng nên cho con có chút thời gian riêng.
-Em biết, nhưng những đứa bạn lớp cũ của con bé từng bắt nạt nó nên em lo lắm.
-Bắt nạt ai? Con, quán con đi là ở đâu?
-Hả hả? À, em nhớ là nhà hàng ở đường XX.
Anh đứng lên khoác vội chiếc áo khoác ngoài, bạn giật mình chạy theo.
-Anh anh đi đâu?
-Đi xem lũ bắt nạt đó trông như nào?
_________________________________
-Con nhỏ có mẹ làm điếm này cũng đến à haha. Nghe bảo ba mày đùng cái lại xuất hiện, ông ta chắc là nhìn mày ngon quá nên mới tiếp cận mẹ mày đó, đúng là mẹ con giống nhau mà haha.
Một đám người đứng trước cửa nhà hàng, nghe xong lời trêu chọc con một vài người bức quá cũng lên tiếng.
-Thôi đi! Lớn hết cả rồi, nói chuyện cũng suy nghĩ đi.
-Tôi thấy cô mới là điếm đấy! Con nhỏ có mùi như chuột cống!
Con bé phun một bãi nước bọt trước mặt nhỏ đã bắt nạt mình cứ thế quay người rời đi, bỗng con dừng lại khi thấy chiếc xe quen thuộc đậu gần đó. Bé nó gõ cửa xe, tấm kính từ từ kéo xuống.
-Ba?
Con mở cửa rồi ngồi lên xe, khó hiểu nhìn ba nó sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Anh xoay vô lăng, cả hai cùng đi về nhà, lời nói anh thốt lên khiến con bật cười.
-Đúng là chuột cống mẹ thì đẻ chuột cống con.
Về đến nhà, bạn chán nản lắc đầu nhìn vào hai ba con đứng ở cửa.
-Rồi sao? Anh nói em nên cho con thời gian riêng, giờ ai mới là người nên nghe câu đó?
Con bé thấy bạn nói vậy thì ôm lấy bạn.
-Thôi mà mẹ, ba lo cho con thôi mà.
Anh cười hạnh phúc dang tay mà ôm lấy hai mẹ con.
-Anh đã ước có một gia đình như thế này.
END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip