chap 27-28
Bàn tay đang bám chặt lấy cánh tay Chung A Thần từ từ buông lỏng, Trần Nhật Đăng nhanh chóng đứng thẳng, cố gắng nặn ra một nụ cười có vẻ rất đúng mực để đáp lại ánh nhìn soi xét của anh. Mà cậu cũng thấy ghê quá! Cái kiểu nũng nịu này đúng là không ổn chút nào, đừng nói Chung A Thần, đến chính cậu còn muốn đấm cho mình một phát. Không thể nói chuyện bình thường được hả trời? Nhìn xem mình vừa thốt ra mấy câu mắc mửa gì thế này?
Con gái làm nũng thì mới khiến người ta rung động, nhưng con trai làm nũng thì chỉ tổ làm người khác khó chịu thôi. Đã thế còn 'Anh Chung~' nữa chứ, chắc chắn giờ phút này Chung A Thần đã thấy phiền hết sức rồi.
Trần Nhật Đăng thấy rén. "Ơ cái đó, anh không đi cũng được, em chỉ đùa thôi mà, anh đừng để bụng nha."
Trần Nhật Đăng khôi phục lại trạng thái, cười nói: "Bác sĩ Chung, bác sĩ cứ bận việc của bác sĩ đi, em đi trước đây."
Bị Chung A Thần nhìn chằm chằm thế này, cậu chẳng còn tâm trạng nào mà bám lấy anh nữa, chỉ mong chạy lẹ kẻo lại lỡ giờ chiếu ở rạp lẩu mất. Vừa nhấc chân bước lên phía trước, Trần Nhật Đăng bỗng cảm thấy mũ áo lông vũ bị kéo lại. Cậu không thể tiến lên, chỉ có thể lùi từng bước, buộc phải dựa sát vào Chung A Thần để tránh bị siết đến nghẹt thở.
"Bác sĩ Chung, ở đây có camera đó, có muốn đánh em thì cũng phải nghĩ kỹ vào đó nhé."
Trần Nhật Đăng lập tức giơ hai tay đầu hàng: "Hành hung người khác là hành vi không văn minh đâu, anh có thể mắng em mà."
Nói chứ da thịt cậu mềm yếu lắm, đánh thì chịu không nổi đâu, nhưng nếu là chửi mắng thì cứ thoải mái đi vì da mặt cậu dày lắm. Cậu bỗng nhớ lại chuyện ngày trước, lúc cậu lần đầu đi làm thêm hồi cấp ba. Hồi đó, cậu tranh thủ kỳ nghỉ hè và nghỉ đông để đi làm kiếm ít tiền tiêu vặt. Sau khi ba mẹ qua đời, cậu gần như không còn nguồn thu nhập nào. Cô phụ trách ở khu dân cư giúp cậu xin trợ cấp khó khăn, trường học cũng hỗ trợ miễn giảm một số khoản phí, nhưng dù vậy, cậu vẫn phải thắt lưng buộc bụng từng chút một. Tiền mua tài liệu học tập, tiền nước, tiền điện, tiền gas, rồi đủ thứ chi phí sinh hoạt khác, tất cả đều phải dùng đến tiền. Không có ai để dựa vào, cậu chỉ có thể tự kiếm tiền lo cho mình. Công việc làm thêm của cậu là thu ngân ở một cửa hàng tiện lợi. Công việc nhẹ nhàng, đơn giản, thỉnh thoảng lúc vắng khách còn có thể tranh thủ học bài.
Một hôm có một khách hàng nữ bước vào, chọn vài món đồ ăn vặt và nước uống. Nhìn cách ăn mặc thì khá thời thượng, nhưng khuôn mặt cô lại có một nét già nua kỳ lạ, kiểu như vừa trải qua một ca phẫu thuật thẩm mỹ thất bại vậy. Hồi đó Trần Nhật Đăng còn chẳng biết gì về phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ nghĩ là do dấu vết của thời gian, nên vô tư hỏi một câu: "Dì ơi, dì có cần túi đựng không ạ?"
Thế là người phụ nữ kia lập tức nổi trận lôi đình: "Tao mới có bao nhiêu tuổi mà mày gọi tao là dì? Tao mới có hai mươi sáu thôi, mày nhìn kiểu gì mà dám gọi tao là dì hả? Mắt có vấn đề à?"
"Nhìn mày còn nhỏ tuổi mà đã tâm địa đen tối như vậy. Ba mẹ mày không dạy mày cách tôn trọng người khác sao?" "Đồ vô giáo dục, không biết ăn nói thì câm miệng luôn đi!"
Trần Nhật Đăng sợ bị đuổi việc, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi liên tục: "Xin lỗi, em không cố ý, là em nói sai, em thực sự xin lỗi." Lúc đó cậu vẫn chưa đủ tuổi thành niên, chẳng ai muốn nhận cậu vào làm. Công việc này là do người khác giới thiệu cho, cậu còn chẳng dám mơ được đi làm, thế nên dù bị mắng nhiếc thậm tệ, cậu cũng chẳng dám cãi lại, càng không dám bỏ việc. Trong suốt mười phút tiếp theo, người phụ nữ kia vẫn không ngừng xối xả vào cậu những lời nhục mạ cay độc. Nhưng cậu chỉ có thể gượng cười, cúi đầu xin lỗi hết lần này đến lần khác. Cậu cũng không biết mình làm sao mà có thể cười nổi trong hoàn cảnh đó nữa. Chắc là vì nghĩ rằng bị mắng một chút cũng chẳng chết ai, miễn là không bị đuổi việc là được. Sau này lớn hơn một chút, cậu mới nhận ra đáng lẽ hôm đó cậu nên gọi cảnh sát. Dù sao thì camera an ninh cũng ghi lại hết mọi chuyện, thậm chí cậu còn có thể kiện đòi bồi thường nữa. Chỉ tiếc là khi ấy cậu còn quá nhỏ, cái gì cũng không biết, lại chẳng có người lớn nào đứng ra bảo vệ cậu, thế nên bị ức hiếp thì chỉ có thể nhịn thôi.
Nghĩ đến đây, lòng cậu bỗng thấy chua xót. Cậu cười tự giễu: "Nhưng mà... nếu có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình thì vẫn tốt hơn."
Chung A Thần không nhịn được mà bật cười. Anh túm cậu lại gần, nói: "Tôi đánh cậu, mắng cậu làm gì? Trong mắt cậu, tôi là người có xu hướng bạo lực à?"
"Làm gì có chuyện đó!" Trần Nhật Đăng bắt đầu nịnh: "Bác sĩ Chung vừa đẹp trai vừa dịu dàng, EQ lại cao, sao mà có xu hướng bạo lực được? Em chỉ đùa thôi mà, tạo chút không khí vui vẻ thôi."
"Anh xem, vừa nãy anh còn cười nữa, chứng tỏ trò đùa của em cũng đâu tệ đúng không?"
"Đương nhiên nếu anh không thích, em sẽ không nói lại lần thứ hai đâu!" Trần Nhật Đăng giơ tay lên thề thốt chắc nịch, nhưng lại lén lút giơ thêm một ngón tay, trông vừa láu cá vừa đáng yêu khiến người ta nhìn mà không khỏi thấy ngứa ngáy trong lòng. Chung A Thần thu ánh mắt về, đồng thời buông cậu ra rồi nói: "Chờ ở đây." Trần Nhật Đăng không nhúc nhích, nhưng cũng không hiểu ý anh là gì. Chờ? Chờ bao lâu cơ? Phim đâu có chờ ai bao giờ! Thật ra cậu cũng không mấy quan trọng chuyện xem phim, nhưng lẩu đôi thì không thể để lãng phí được.
"Em...?" Trần Nhật Đăng định hỏi xem phải chờ bao lâu, vì thời gian không còn nhiều nữa. Đúng lúc ấy, Chung A Thần thản nhiên rút điện thoại ra bắt đầu bấm số gọi đi.
Trần Nhật Đăng: "...?"
Muốn chửi thề luôn rồi đó! Chưa được bao lâu, đầu dây bên kia đã bắt máy, Chung A Thần chẳng buồn dài dòng: "Tự giải quyết đi, anh không có thời gian, tìm Hứa Noãn mà xử lý." Dứt lời, anh thẳng tay cúp máy, thái độ dứt khoát không chút lưu tình. Cất điện thoại vào túi xong, anh đi về phía Trần Nhật Đăng: "Đi thôi!"
Trần Nhật Đăng ngơ ngác, nếu cậu đoán không nhầm thì Chung A Thần định đi xem phim với cậu. Sự thay đổi này quá nhanh khiến cậu vẫn chưa dám tin, bèn hoài nghi hỏi lại: "Đi đâu cơ?"
"Không phải nói đi xem phim, ăn lẩu à? Sao giờ lại không vội nữa?" Trần Nhật Đăng thật sự đơ người, hoàn toàn không ngờ rằng Chung A Thần lại vì cậu mà từ chối tình nhân của mình. Vậy có nghĩa là cậu quan trọng hơn tình nhân của anh không? Chuyện này đúng là vui lắm luôn ấy! Người ta bảo nam sinh viên hấp dẫn, quả nhiên không lừa cậu mà!
"Gấp chứ, tất nhiên là gấp rồi!" Trần Nhật Đăng như một con thỏ nhỏ phấn khích, vội vàng kéo tay Chung A Thần chạy đi. Chạy được một đoạn, cậu bắt đầu thở dốc nên mới chịu giảm tốc độ, đồng thời buông tay Chung A Thần ra. Hai người sóng bước trên vỉa hè, cậu bỗng cảm thấy, tình huống này mình cần phải trà xanh một chút, nói vài câu trà nghe có vẻ thấu hiểu nhưng thật chất lại đầy tính phá hoại.
"Bác sĩ Chung, anh không đi thì có sao không? Lỡ anh ấy giận thì sao? Nếu vì em mà hai người có khúc mắc thì em sẽ ăn không ngon, ngủ không yên đó." Trong một mối quan hệ mập mờ, nếu đối phương đã có xu hướng nghiêng về phía mình thì phải giả vờ trà xanh, nói vài câu nghe có vẻ yếu mềm, đầy cảm giác tội lỗi, để thể hiện rằng mình cũng rất coi trọng mối quan hệ này. Trần Nhật Đăng chớp chớp mắt, cảm thấy mình vừa pha được một ấm trà xanh cực đỉnh. Thế nhưng Chung A Thần lại chẳng thèm để tâm. Anh đột ngột dừng bước, giơ tay nhéo nhẹ má cậu, nhắc: "Nói chuyện cho đàng hoàng."
"...?" Thất bại trong việc ly gián!
"Em biết rồi." Cậu xoa xoa gò má bị Chung A Thần bẹo, không đau lắm, chỉ là hơi tê tê chút thôi.
Vé xem phim và suất lẩu là do Lý An Triệt đưa cho cậu, nhưng trong combo không bao gồm đồ uống, phải tự mua riêng.
Trần Nhật Đăng đứng cuối hàng, quay sang hỏi Chung A Thần muốn uống gì. Nhưng anh không quá hứng thú với đồ uống, chỉ bảo: "Cậu thích gì thì mua cho tôi cái đó."
Ngay lúc ấy, điện thoại anh lại reo lên nên đi sang một bên để nghe máy, còn Trần Nhật Đăng tự mình đứng xếp hàng.
Rạp phim lẩu này rất được giới trẻ ưa chuộng, vừa hết giờ làm là các bạn trẻ đổ về đông nghịt.
Hàng người xếp khá dài, nhưng vẫn còn thời gian trước khi phim bắt đầu nên vẫn kịp.
Để tiết kiệm thời gian suy nghĩ, Trần Nhật Đăng muốn xác định trước xem nên mua gì, thế là cậu lấy điện thoại ra bật camera, phóng to bảng menu đồ uống phía trước.
Có rất nhiều loại đồ uống để lựa chọn, Trần Nhật Đăng lướt qua danh sách vài lần, cuối cùng quyết định chọn nước mơ muối.
Món này đi với lẩu thì đúng chuẩn bài luôn.
Vừa định cất điện thoại, bỗng nhiên có người vỗ vai cậu một cái. Cậu còn tưởng là Chung A Thần: "Anh gọi nhanh thế? Anh ấy có giận không?"
Quay đầu lại, vừa chạm mắt với Ngô Phàm, Trần Nhật Đăng sững người trong chốc lát, nhưng ngay sau đó vờ như không quen biết, thản nhiên hỏi: "Anh là..."
Sao lại chạm mặt ở đây vậy trời?!
Lần trước, Trần Nhật Đăng nhận một công việc đi xem mắt thay người khác, và một trong những đối tượng xem mắt hôm đó chính là Ngô Phàm.
Ngô Phàm cũng chỉ đi xem mắt thay người khác để đối phó với gia đình, nên hai người đã ngồi xuống trò chuyện với nhau khá lâu.
Ban đầu còn tính kết bạn WeChat, nhưng đúng lúc đó Chung A Thần xuất hiện, thế là không kịp add friend.
Trần Nhật Đăng cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nữa, ai ngờ lại tình cờ chạm mặt một cách đầy bất ngờ như thế này, mà quan trọng hơn là Ngô Phàm còn nhận ra cậu!
"Đúng là em thật rồi! Tôi là Ngô Phàm đây, em không nhớ sao? Hôm đó chúng ta cùng đi xem mắt thay người khác mà." Ngô Phàm cười nói, "Vừa rồi nhìn em thấy quen quen nên qua chào một tiếng."
Hắn đưa mắt quan sát Trần Nhật Đăng từ đầu đến chân, rồi trêu ghẹo: "Em mặc đồ nam trông đẹp hơn nhiều đấy."
Ngô Phàm nói đến mức này rồi, Trần Nhật Đăng cũng không giả vờ xa lạ nữa, chỉ có thể cười gượng đáp: "Hóa ra là anh à, cảm ơn lời khen nhé."
Nhưng cậu không thích lời khen này lắm.
Hàng người xếp hàng tiếp tục di chuyển, cậu cũng theo dòng người tiến lên. Nhưng Ngô Phàm thì chẳng có vẻ gì là muốn rời đi, vẫn đứng đó tiếp tục bắt chuyện: "Em đến xem phim à?"
Câu hỏi này đúng là chẳng khác gì nói cho có.
Cậu đang xếp hàng trong rạp phim để mua đồ uống, chẳng lẽ không phải xem phim thì đến đây để hóng gió chắc?
Hay là thấy nước ở đây ngon hơn chỗ khác?
"Đúng vậy." Trần Nhật Đăng chỉ đáp gọn hai chữ, không hề có ý tiếp tục câu chuyện. Thái độ lạnh nhạt này đã cho thấy cậu không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nữa, chỉ thiếu điều muốn nói huỵch toẹt ra là đằng ấy có việc gì thì mời đi gấp vậy!
Nhưng xem ra Ngô Phàm cũng không phải dạng người tinh ý lắm, hoặc cố tình vờ như không thấy thái độ hời hợt của Trần Nhật Đăng nên vẫn cứ tiếp tục câu chuyện, còn nhắc lại vụ xin WeChat lần trước.
Trần Nhật Đăng nhớ lại lần trước Chung A Thần đã dặn rằng không được tùy tiện kết bạn với người lạ, thế nên cậu dứt khoát từ chối.
"Xin lỗi nha, bạn trai tôi không cho phép tôi tùy tiện thêm WeChat người khác."
Mới nói xong, Trần Nhật Đăng thấy Chung A Thần đi tới.
"...?"
Anh ấy sẽ không hiểu lầm đâu đúng không?
Trần Nhật Đăng mím môi, trong lòng bắt đầu hối hận vì lỡ miệng bịa đại một câu như vậy.
Trước đây, Ngô Phàm từng thừa nhận rằng hắn thích đàn ông, mà bây giờ, ánh mắt hắn nhìn cậu lại nóng bỏng đến lạ. Trần Nhật Đăng chợt có linh cảm, có lẽ Ngô Phàm thực sự có ý với cậu. Vì để dập tắt ý định đó từ trong trứng nước, cậu đành tùy tiện bịa ra một lời nói dối.
Sao lại bị Chung A Thần nghe thấy chứ?!
Trần Nhật Đăng cảm giác mình như dính phải lời nguyền nào đó, hễ nói gì sau lưng Chung A Thần là chắc chắn sẽ bị anh nghe thấy.
Chung A Thần bước đến, liếc nhìn Ngô Phàm một cái, sau đó quay sang Trần Nhật Đăng: "Chọn xong chưa? Phim sắp chiếu rồi."
Anh vừa nói vừa tự nhiên vòng tay qua vai Trần Nhật Đăng, dẫn cậu đi về phía trước.
Hành động phải nói là mướt rượt luôn. Trần Nhật Đăng cũng không nghĩ nhiều, chỉ theo anh tiến lên, bởi vì hàng phía trước đã tiến được một đoạn dài, hai người họ phải bước lên thôi.
Cậu đáp: "Chọn rồi, anh thấy nước mơ muối thế nào?"
Chung A Thần rút tay lại, đứng song song với cậu: "Gì cũng được, nghe cậu."
Ngô Phàm vẫn đứng yên một lúc, rồi lại đuổi theo: "Nếu hôm nay em bận thì hôm khác chúng ta hẹn nhau nhé."
Câu nói này là cố ý, cứ như thể giữa họ thật sự có gì đó, cứ càng chối lại càng lộ.
Thôi được rồi, bây giờ cậu chính thức thấy ghét hắn rồi.
Hắn có biết một câu nói vô ý có thể gây phiền phức cho người khác đến mức nào không chứ?!
Ngộ nhỡ Chung A Thần hiểu lầm cậu là một người quá dễ dãi thì sao?!
Trần Nhật Đăng lập tức giải thích: "Em không có hẹn gì với anh ta hết trơn á! Anh ta tự nói vậy thôi! Còn nữa, anh ta muốn kết bạn WeChat với em nhưng em đã từ chối rồi!"
Cậu hếch cằm đầy kiêu ngạo, như thể muốn nhấn mạnh rằng cậu vô cùng ngoan ngoãn luôn.
Chung A Thần cười: "Vậy sao lại không kết bạn với cậu ta?"
"Chẳng phải chính anh nói em không được thêm người lạ sao?"
"Không phải bạn trai cậu không cho phép sao?"
Trần Nhật Đăng: "...?"
Sao tự nhiên lại có cảm giác cậu vừa bị Chung A Thần gài hàng vậy?!
Trần Nhật Đăng gọi nồi lẩu vị cà ri, còn Chung A Thần chọn lẩu nấm. Món ăn đã được chuẩn bị sẵn nên hai người chỉ cần ngồi vào bàn là có thể thưởng thức ngay. Toàn bộ tâm trí cậu chỉ tập trung vào việc ăn, phim chiếu thế nào cậu cũng không rõ, chỉ nhớ có một cảnh đầu là con sư tử há miệng thật to rồi sau đó nồi lẩu bắt đầu sôi sùng sục. Thế là cậu chẳng thèm ngẩng đầu lên nữa.
Thức ăn trong suất lẩu đều là những món cậu thích, nào là cải thảo, mộc nhĩ, củ cải trắng, cà rốt... Cậu không kén ăn, dễ nuôi lắm. Vừa ăn xong cũng là lúc bộ phim kết thúc. Mọi thứ đều vừa vặn hoàn hảo. Trần Nhật Đăng ăn sạch bách, còn Chung A Thần lại ăn rất ít, có vẻ không hợp khẩu vị của anh. Dù đã làm việc chung với anh hơn một tháng, cậu vẫn chưa hiểu rõ sở thích ăn uống của anh. Cho nên cậu muốn nhân cơ hội này để hiểu rõ về Chung A Thần.
Sau khi lau miệng sạch sẽ, cậu sóng bước cùng Chung A Thần ra ngoài, nhân tiện tò mò hỏi: "Anh không thích ăn lẩu à?"
"Cũng tạm thôi." Lúc này, mọi người trong rạp đều lục tục ra về, lối đi chật kín người. Chung A Thần vòng tay lên vai cậu, kéo cậu lại gần để tránh bị dòng người đẩy tách ra.
Trần Nhật Đăng không nghĩ nhiều, vẫn tiếp tục tò mò hỏi: "Bác sĩ Chung thích ăn gì?" Ngay khi nói xong, cậu đột nhiên bắt đầu nấc. "Hực..." "Hỏi làm gì?" "Hức... Em muốn... ực... ức...hiểu anh... ức..." Câu nói hay ho vừa định nói ra, lại bị tiếng nấc phá hỏng hoàn toàn.
Trần Nhật Đăng vỗ nhẹ lên ngực, cố gắng kìm lại những tiếng nấc liên tục trào ra. Cứ nấc mãi như thế này, thì còn nói chuyện kiểu gì nữa?!
"Bác sĩ... ực... Chung, anh thích gì... ức... không thích gì, em... hực... đều muốn...ức...biết hết!" Chung A Thần khẽ bật cười, nhưng không đáp lại, cũng không định trả lời. Vừa bước ra khỏi lối đi đông đúc, anh thả tay khỏi vai cậu, nhưng lại nắm lấy cổ tay cậu bắt đầu ấn nhẹ. Trần Nhật Đăng cúi xuống nhìn một lúc, không nhận ra mình đã ngừng nấc cụt rồi.
"Anh bóp cổ tay em làm gì?"
Chung A Thần dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào cổ tay Trần Nhật Đăng, chậm rãi nói: "Đây gọi là huyệt Nội quan (1), ấn vào đây có thể giúp ngừng nấc. Lúc đầu ấn nhẹ, sau đó tăng lực dần, giữ trong mười giây là được." À, lớp y học cổ truyền nhỏ của bác sĩ Chung lại bắt đầu rồi. Trần Nhật Đăng cẩn thận ghi nhớ, rồi thử ấn vào huyệt vị giữ mười giây như anh hướng dẫn. Thật sự là không còn nấc cụt nữa, cách của Chung A Thần hiệu quả lắm luôn.
Từ trung tâm thương mại về phòng khám Tam Vấn cũng không xa, thành ra hai người chọn đi bộ.
Trần Nhật Đăng vẫn tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Bác sĩ Chung, anh thích gì, không thích gì, nói em nghe đi mà, em thực sự muốn biết!"
Lần này, Chung A Thần không thể né tránh được nữa, đành đáp: "Tôi không có sở thích gì đặc biệt, cũng không có thứ gì ghét bỏ, nói chung là rất nhàm chán."
"Đây là câu mà Trần Hạo Nam đã dùng để nhận xét tôi, và tôi thấy nó rất đúng."
Quả nhiên, anh em ruột thừa có khác, đánh giá cực kỳ chuẩn xác!
Không giống như Trần Hạo Nam sống thoải mái vô tư, Chung A Thần đúng là khá nhàm chán, ngày thường ngoài đi làm thì chỉ về nhà, gần như chẳng có hoạt động giải trí nào cả.
Tất nhiên, đó chỉ là những gì Trần Nhật Đăng nhìn thấy, cậu cũng không dám chắc khi chỉ có một mình Chung A Thần sẽ là người như thế nào.
Cũng giống như nếu không có sự tồn tại của anh Chu, cậu cũng chẳng thể tin được rằng Chung A Thần lại là kiểu người thích thậm thà thậm thụt với người khác như vậy.
Bình thường anh luôn nghiêm túc đứng đắn, nhìn thế nào cũng không giống kiểu người thích tranh giành đồ ăn trong bát người khác.
Nhưng đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, ông bà nói cấm có sai: Sông sâu biển thẳm dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người. Từng lời đều là chân lý cả.
Trần Nhật Đăng thử dò hỏi: "Vậy anh có người mình thích không?"
Bước chân Chung A Thần khựng lại, anh nhìn cậu hỏi: "Sao lại hỏi chuyện này?"
"Vì em muốn biết." Cậu cũng dừng bước với anh.
Chung A Thần khựng lại một chút, sau đó tiếp tục bước đi, thản nhiên hỏi: "Thế còn cậu? Cậu thích bé cưng nhà cậu không?"
Trần Nhật Đăng vội vàng chạy theo, hai tay dang ra làm bộ vô tội: "Em lấy đâu ra bé cưng nào chứ? Em bịa đấy, nếu không thì sao em có thể được nhận vào phòng khám Tam Vấn?"
Nói đến đây, cậu bỗng hừ lạnh đầy bất mãn: "Hồi đó anh đề phòng em như đề phòng kẻ trộm, sợ em bám dính lấy anh. Cũng chỉ vì một lần em từng tỏ tình với anh thôi mà! Nhưng anh cũng từ chối rồi, xem như huề nhau rồi nhé!"
"Đúng rồi, bó hoa hồng hồi đó anh vứt đi hay vẫn còn giữ?"
Trần Nhật Đăng vẫn còn tiếc nuối bó hoa đó, năm mươi tệ chứ ít gì đâu.
Bó hồng tuy rẻ, nhưng giá trị của cái đẹp thì đâu có khác gì nhau.
Lúc cậu tặng nó cho Chung A Thần thì bị anh từ chối một cách vô tình, làm cậu chỉ muốn lấy lại đem về hoà nước nóng ngâm chân, chứ không thì đúng là quá lãng phí.
Nhưng Chung A Thần một lần nữa né tránh không trả lời, mà chuyển chủ đề sang chuyện khác: "Ký túc xá của cậu mấy giờ đóng cửa? Tôi đưa cậu về."
Cậu biết Chung A Thần đang cố tình lảng tránh, nhưng cũng không vạch trần anh: "Mười giờ đó, giờ vẫn còn kịp."
Lúc lên xe của Chung A Thần, cậu càng không cam lòng, quyết định phải tạo chút sóng gió. Cậu giả vờ dùng sức kéo mạnh dây an toàn làm nó không nhúc nhích, sau đó làm bộ như đang vật lộn rồi quay sang tội nghiệp nhìn Chung A Thần: "Bác sĩ Chung, em không kéo được dây an toàn, hình như nó bị kẹt rồi."
Dù Trần Nhật Đăng không có xe riêng, cũng chẳng biết lái, nhưng vẫn nắm được một số kiến thức cơ bản. Chẳng hạn như dây an toàn khi bị giật mạnh quá mức sẽ tự động khóa lại.
Cơ chế này được thiết kế để bảo vệ hành khách trong trường hợp xảy ra tai nạn tránh va đập mạnh.
Nhưng bây giờ cậu cố tình giả ngơ chỉ để dụ Chung A Thần giúp cậu cài dây an toàn. Bởi vì phim thần tượng nào cũng dùng chiêu tán tỉnh này hết.
Mỗi khi nam chính giúp nữ chính cài dây an toàn, chắc chắn sẽ có một khoảnh khắc chạm mắt nhau, hô hấp hòa quyện vào nhau, và ngay lúc đó, một bản BGM (2) lãng mạn sẽ vang lên.
Khoảnh khắc này, hoặc là rung động, hoặc là hôn nhau.
Trần Nhật Đăng cũng chẳng hiểu nổi việc cài dây an toàn thì có gì mà phải rung động, nhưng cậu tin vào thị hiếu của công chúng.
Vì nếu cả thiên hạ đều thích tình tiết này, thì chắc chắn phải có lý do.
"Tôi giúp cậu."
Chung A Thần nhẹ nhàng tháo dây an toàn của mình rồi hơi nghiêng người về phía Trần Nhật Đăng. Gương mặt anh đột ngột áp sát, gần đến mức Trần Nhật Đăng bất giác nín thở.
Tự dưng Trần Nhật Đăng nghĩ, nếu ngay lúc này cậu tranh thủ hôn lên má Chung A Thần một cái, liệu anh có thẳng tay đấm cậu không?!
Thôi bỏ đi, không có gan.
Chung A Thần nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, khoảnh khắc đó bỗng mang theo cảm giác y hệt phim thần tượng khiến tim Trần Nhật Đăng bắt đầu đập nhanh hơn.
Nhưng Chung A Thần chỉ bình tĩnh đưa tay kéo dây an toàn, nhẹ nhàng cài chốt lại.
"Đừng giật mạnh quá, kéo nhẹ nhàng thì sẽ không bị kẹt."
Trần Nhật Đăng đột nhiên cảm thấy cả người nóng bừng lên, cậu nhanh chóng kéo khóa áo khoác xuống, lầm bầm: "Em biết rồi."
Từ đó đến hết quãng đường, cậu không nói thêm một lời nào nữa, cũng không dám nhìn thẳng vào anh.
Cậu cũng không biết mình đang căng thẳng chuyện gì, chỉ cảm thấy tim đập nhanh một cách kỳ lạ.
Rốt cuộc là đã làm chuyện gì mờ ám đâu, mà lại hoảng hốt đến mức này chứ?!
Xe rất nhanh đã tới cổng trường, Chung A Thần đỗ xe rồi xuống cùng cậu, tiện thể đưa cậu về tận ký túc xá.
Mỗi lần Chung A Thần đưa cậu về trường, anh đều đối xử với cậu như một cô gái nhỏ, nhất quyết phải tiễn đến tận dưới tòa ký túc, cứ như sợ cậu không chịu ngoan ngoãn về phòng mà lén lút trốn ra ngoài chơi vậy.
Khi đến trước cửa ký túc xá, bên phía ký túc nam thì vắng tanh, nhưng bên ký túc nữ lại đầy những cặp đôi lưu luyến tạm biệt nhau.
Bầu không khí ở đó cứ như thể nếu không gặp lại ngay ngày mai thì cả hai sẽ xa nhau mãi mãi, có người ôm nhau không nỡ rời, có người thì nắm tay nói lời nhớ nhung mãi không thôi.
Trần Nhật Đăng được truyền cảm hứng sâu sắc, cảm thấy mình cũng nên tạo ra một khoảnh khắc tạm biệt đầy bịn rịn như vậy.
Sau khi hạ quyết tâm, cậu liền kéo nhẹ tay áo Chung A Thần, nói: "Bác sĩ Chung, cảm ơn anh đã đưa em về."
Chung A Thần cúi xuống nhìn lướt qua bàn tay nhỏ đang níu lấy tay áo mình, sau đó lại dời lên đôi mắt trong veo của cậu. Anh hơi nhướng mày, ánh mắt như đang hỏi 'lại định giở trò gì nữa đây?'
Trần Nhật Đăng cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Bác sĩ Chung, em có thể theo đuổi anh không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip