chap 39-40

Trần Nhật Đăng đang định hỏi Tiểu Kỳ là ai, nhưng ai ngờ lại bị vụ lì xì của Bùi Thư Thần cuốn bay mất luôn ý định ban đầu.

Đầu tiên Bùi Thư Thần thêm ngay Wechat của cậu, kế đến hào phóng gửi sang một phong bao lì xì đỏ chót, bảo đây là quà ra mắt lần đầu gặp mặt.

Phong bao lì xì tận bốn con số hơi bị nặng ký.

Trần Nhật Đăng lúng túng chẳng biết nên nhận hay từ chối nữa. Nhận thì cảm giác không hợp tình hợp lý, dù gì cậu cũng chỉ là người yêu hàng fake; nhưng không nhận thì lại làm khó Bùi Thư Thần.

Cuối cùng vẫn là Chung A Thần đứng cạnh giúp cậu nhận luôn phong bao.

Tiền vào túi nhưng lòng Trần Nhật Đăng lại nặng trĩu, cậu thấp thỏm nghĩ, sau này lỡ như chia tay thật thì nhất định phải trả lại mới được.

Khó xử hiện rõ mồn một trên mặt Trần Nhật Đăng làm Chung A Thần cũng nhanh chóng phát hiện ra. Anh hỏi nhỏ: "Em có muốn đi không? Nếu không thích, anh giúp em từ chối nhé?"

"Anh thực sự không biết mẹ anh sẽ đến, nếu em cảm thấy quá gấp gáp thì chúng ta cứ từ từ thôi."

Chung A Thần lúc nào cũng thế, chưa từng làm khó cậu mà luôn quan tâm cảm xúc của cậu.

Hệt như ban nãy lúc giới thiệu cậu vậy, anh nói năng cực kỳ lưu loát, không chút ngập ngừng.

Cứ thế công khai thẳng thắn nhận Trần Nhật Đăng là bạn trai mình, đem lại cho cậu một cảm giác an toàn vô cùng.

Nhưng chính sự an toàn ấy lại làm trái tim Trần Nhật Đăng đột nhiên xôn xao hoảng hốt.

Nhất là ngay lúc này đây, khi nghe rõ ràng từng lời từng chữ cẩn trọng trong lời nói của anh, hệt như đang sợ chỉ chút xíu thôi cũng sẽ làm phật ý cậu vậy.

Được nâng niu trân trọng cẩn thận thế này, lòng Trần Nhật Đăng bất giác thấy ấm áp lạ thường.

HÌnh như cậu cũng là một đứa trẻ có người cần.

Khóe môi Trần Nhật Đăng cong lên, làm ra vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi một hồi rồi mới bật cười tinh nghịch: "Làm gì có chuyện em không muốn đi chứ. Chỉ là em đang nghĩ xem nên tặng quà gì cho cô thôi."

Đồ đắt tiền cậu làm gì có khả năng mua nổi, mà đồ rẻ tiền thì lại chẳng hợp lễ nghi. Trần Nhật Đăng đang đau đầu cân nhắc xem chọn quà gì cho có ý nghĩa một chút.

"À, cô có thích nuôi cá không anh?" Trần Nhật Đăng nghiêng đầu thắc mắc, bởi ngay lúc này cậu vừa nghĩ ra món quà quý giá nhất mà bản thân có thể tặng được.

Chung A Thần hơi ngạc nhiên: "Cá gì cơ? Cô Bùi ấy à, bà ấy là cái kiểu người mà đến cây trầu còn nuôi chết lên chết xuống, em nghĩ bà ấy đủ khả năng chăm cá sống nổi sao?"

"Không phải cá sống đâu mà là cá tiêu bản ấy anh."

Cậu hào hứng kể: "Em có một con cá cờ tiêu bản tự tay làm đấy, dài hơn hai mét, đẹp lắm luôn, vẫn để trên phòng thí nghiệm trường em ấy. Anh Chung, anh nghĩ em tặng cái này ổn không?"

Chỗ đẹp nhất ở tiêu bản cá cờ này là phần vây cá màu lam rực rỡ, xòe ra hệt như đôi cánh bướm xanh đang tung bay cực kỳ sống động.

Quan trọng hơn nữa, cái tên cá cờ còn mang theo một ý nghĩa rất hay, đó là "kỳ khai đắc thắng" (cờ mở đến đâu là thắng lợi đến đó).

Chung A Thần cuối cùng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, anh vươn tay xoa xoa đầu cậu: "Em tặng gì cô Bùi cũng thích hết."

"Vậy thì tốt rồi, thế em lập tức đi tìm thầy lấy chìa khóa phòng thí nghiệm đây!"

Chung A Thần định đưa cậu về trường nhưng Trần Nhật Đăng từ chối ngay.

Trong lòng đã đủ rối tung lên rồi, cậu cũng muốn làm con đà điểu nhỏ tự trốn tránh một chút xíu.

Cứ thế Trần Nhật Đăng nhanh chân chuồn mất, hoàn toàn chẳng nhận ra vẻ hụt hẫng thoáng qua trên mặt Chung A Thần.

Sau khi vội vàng liên lạc với giáo viên để lấy chìa khóa phòng thí nghiệm, Trần Nhật Đăng khệ nệ vác con cá cờ tiêu bản kia về tận ký túc xá.

Xong xuôi đâu đấy rồi, cậu chẳng còn tâm trạng ra ngoài nữa, chỉ ngồi lì trong phòng đợi Lý An Triệt tan làm về thôi.

Lý An Triệt vừa tan làm bước vào, thấy ngay cái tiêu bản to tướng nằm giữa phòng thì trợn tròn mắt kinh ngạc hỏi: "Sao tự nhiên cậu lại tha cá cờ về đây vậy? Không phải hồi trước cậu bảo chờ mua được nhà rồi đem đặt trang trí trong phòng à?"

"Sao, không lẽ cậu mua nhà rồi?"

Ngày ấy, khoa từng tổ chức làm tiêu bản nhưng chẳng ma nào chịu làm cả, đứa nào đứa nấy đều kêu trời than đất vì mùi formalin nồng quá, sợ độc hại.

Dù gì formalin cũng là dung dịch pha loãng của formaldehyde, tin tức bảo formaldehyde có thể gây ung thư làm ai nấy cũng kinh hãi chết khiếp tới giờ luôn.

Riêng Trần Nhật Đăng chẳng biết thế nào, bỗng dưng hào hứng tò mò theo thầy học làm tiêu bản.

Cuối đợt, thầy thấy cậu học trò nhỏ này làm việc rất khá, nên đặc biệt tặng cậu một con cá cờ dài hơn hai mét và một chú cá tầm khoảng một mét rưỡi. Đều là cá chết ngâm formalin lâu ngày, thầy bảo cho cậu đem về làm chơi.

Trần Nhật Đăng mất ròng rã ba tháng trời mới xong hai mẫu tiêu bản tuyệt đẹp, có người còn hỏi mua giá rất cao nữa.

Nhưng cậu không bán, cá tầm là loài bảo vệ quốc gia nên cậu tặng luôn trường trưng bày triển lãm, riêng cá cờ giữ lại bảo đợi sau này mua nhà rồi đặt trong phòng khách làm đồ trang trí.

"Tớ làm gì có tiền mua nhà, đây là đem tặng người ta đấy." Trần Nhật Đăng vuốt nhẹ mẫu cá, giọng trìu mến đầy lưu luyến.

Đây đã là món quà tuyệt nhất mà cậu có thể chuẩn bị, vừa đẹp lại vừa mang ý nghĩa rất hay ho.

"Xem ra người kia cực kỳ quan trọng đấy nhỉ? Thứ quý giá nhất mà cậu cũng nỡ đem cho luôn." Lý An Triệt vừa nói vừa đặt cặp tài liệu xuống, vươn vai uể oải, "Hôm nay hiếm hoi lắm mới thấy cậu ngoan ngoãn ngồi trong phòng, hay mình ăn chung bữa tối đi. Muốn ăn gì nào, tớ mời nhé!"

Dứt lời, Lý An Triệt rút điện thoại ra mở ngay app đặt đồ ăn, vừa lẩm bẩm: "Ăn tôm hùm đất không ta... Thôi bỏ đi, nghĩ tới cảnh ngồi bóc vỏ là thấy oải rồi, hay để tớ xem thử món khác."

Trần Nhật Đăng vội vàng ngăn lại: "An An à, từ từ đã, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu đây."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn khó xử của Trần Nhật Đăng, Lý An Triệt bất giác nhíu mày: "Đăng à, biểu cảm này của cậu đáng sợ lắm đó, cứ như sắp thông báo tin dữ vậy. Cậu mà là bác sĩ, chắc giờ tớ đã bắt đầu lo mạng mình sắp không ổn rồi đấy."

"Tớ cũng chẳng biết tin này là tốt hay xấu nữa, thôi thì cứ để cậu tự phán đoán vậy, tớ chỉ thuật lại sự thật thôi." Trần Nhật Đăng nói thẳng, "Hôm trước sau khi ăn tối xong, Trịnh Khả Kiện đã tìm gặp tớ nói rất nhiều chuyện."

"Anh ấy tìm cậu làm gì cơ?" Lý An Triệt ngạc nhiên hỏi.

"Anh ta bảo với tớ rằng anh ta thích cậu."

Lý An Triệt vừa nghe tới đây thì ngẩn ngơ một lúc, khuôn mặt từ hoang mang chuyển sang sung sướng tột độ: "Anh ấy thích tớ? Thật sao?"

"Đăng, cậu chắc chắn là anh ấy thích tớ sao?" Lý An Triệt kích động không biết nên phản ứng thế nào cho phải nữa, cậu bạn đi tới đi lui.

Cậu chàng vui vẻ nói: "Vậy chẳng phải kế hoạch của tụi mình coi như thành công rồi sao?"

"Ít nhất anh ta cũng tự nói thế."

Mất vài giây mới kịp hoàn hồn, Lý An Triệt bắt đầu bối rối: "Vậy tại sao anh ấy không chịu liên lạc với tớ? Sao anh ấy không chịu ở bên tớ?"

Hàng loạt thắc mắc bỗng nhiên ùn ùn kéo đến, cậu bạn bất an nhìn Trần Nhật Đăng, mơ hồ đoán được điều tiếp theo chắc chắn chẳng vui vẻ gì.

Trần Nhật Đăng nhẹ nhàng kể lại toàn bộ những băn khoăn và lo lắng mà Trịnh Khả Kiện đã nói, cuối cùng chỉ bình tĩnh kết luận một câu ngắn gọn: "Anh ta không thể ở lại, còn cậu chẳng thể rời khỏi đây, chỉ đơn giản là vậy thôi."

Hai người họ tuy thích nhau đấy, nhưng lại chẳng hợp để bên nhau. Giá như lúc này vẫn còn đang ngồi trên giảng đường đại học, biết đâu cả hai đã có thể bất chấp tất cả mà ở bên nhau hạnh phúc một thời gian ngắn ngủi, rồi khi tốt nghiệp lại lý trí chia tay, mỗi người một ngả.

Nhưng hiện thực rõ ràng ngay trước mắt, là người trưởng thành, ai cũng đã chẳng còn đủ dũng khí như con thiêu thân lao vào lửa, nên đương nhiên sẽ suy tính rất nhiều.

Huống hồ Trịnh Khả Kiện lại là kiểu người cực kỳ lý trí, hắn luôn biết cách đưa ra đáp án chính xác nhất.

Người như vậy thật sự không phù hợp với một người đa cảm như Lý An Triệt.

Lý An Triệt rõ ràng ngây thơ hơn, cũng thật lòng hơn: "Ai bảo tớ không đi được? Tớ chẳng sợ khổ đâu, tớ chỉ muốn được ở bên anh ấy thôi."

"Tớ phải lập tức đi tìm anh ấy, anh ấy đi đâu tớ theo đó."

Thấy cậu bạn lên cơn điên tình rồi, Trần Nhật Đăng bỗng hơi hối hận vì lỡ tiết lộ chuyện này.

"An An à, cậu bình tĩnh nghĩ kỹ chút đi! Cậu vẫn còn ba mẹ, họ cũng rất quan trọng mà."

"Đường đời còn rất dài, đừng hấp tấp mà đưa ra quyết định như thế."

Lý An Triệt im lặng, trầm tư vài giây rồi đứng dậy nói: "Cảm ơn cậu đã cho tớ biết, Đăng à. Nhưng lần này tớ muốn tự mình quyết định."

"Dù kết quả thế nào, tớ cũng sẽ không hối hận."

Dứt lời, Lý An Triệt vội vàng lao ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết Lý An Triệt chắc chắn đi tìm Trịnh Khả Kiện rồi.

Trần Nhật Đăng cũng chẳng rõ quyết định lần này của mình đúng hay sai nữa. Nhưng dù có ra sao đi nữa, đây vẫn là lựa chọn của riêng Lý An Triệt.

Đã lựa chọn rồi, hối hận hay không cũng là một phần của cuộc đời cậu ấy.

Tối hôm đó, Lý An Triệt không về ký túc xá, điện thoại thì không liên lạc được. Trần Nhật Đăng lo lắng vô cùng, liên tục gọi điện, nhắn tin với cậu bạn.

Tận đến ngày thứ ba, Lý An Triệt mới chủ động gọi điện thoại lại cho Trần Nhật Đăng.

Cậu bạn trực tiếp gọi điện thoại tới, vừa mở lời đã vội vàng trấn an: "Đăng à, xin lỗi nhé, làm cậu lo lắng rồi. Tớ bên này không sao đâu, cậu cứ yên tâm."

Giọng Lý An Triệt nghe có gì đó là lạ, lộ rõ vẻ mệt mỏi cực độ, cứ như đã cạn sạch mọi cảm xúc vậy.

Nhưng cậu bạn vẫn cố tỏ ra nhẹ nhõm thoải mái, sợ Trần Nhật Đăng lo lắng thêm.

Lúc này Trần Nhật Đăng đang ở ký túc xá chuẩn bị sang nhà Bùi Thư Thần, cậu vừa cẩn thận chỉ đạo bác tài bên dịch vụ chuyển hàng khiêng tiêu bản cá cờ, vừa tranh thủ hỏi: "Cậu và Trịnh Khả Kiện sao rồi?"

Cậu thật sự rất muốn biết cuối cùng Lý An Triệt đã lựa chọn điều gì.

Đứng trên lập trường của Lý An Triệt, cậu chỉ mong bạn mình tỉnh táo hơn một chút, đừng bước chân lên con đường quá đỗi nhọc nhằn.

Người không thiếu tiền thì luôn cảm thấy tiền bạc chẳng phải thứ quan trọng gì, nhưng chỉ khi thật sự gặp phải cảnh ngặt nghèo, đến một xu cũng phải đau đầu cân nhắc, lúc ấy mới ngỡ ngàng nhận ra: tiền thực sự quý giá đến nhường nào.

Trần Nhật Đăng không mong Lý An Triệt sẽ có ngày phải rơi vào cảnh đó.

Lý An Triệt thở dài một hơi rồi nói: "Anh ấy đi rồi, có một công ty gửi offer cho anh ấy, ăn Tết xong sẽ bắt đầu đi làm luôn."

"Đi đâu cụ thể thì tớ không hỏi, nhưng thôi, chúc cho anh ấy mọi điều tốt nhất."

"Vậy còn cậu...?" Câu nói của Trần Nhật Đăng bỏ lửng giữa chừng, nhưng tin chắc Lý An Triệt hiểu rõ cậu định hỏi gì.

Lý An Triệt bất ngờ thay đổi hẳn hình tượng não tàn vì yêu ngày thường, còn học theo giọng điệu đầy lý trí của Trịnh Khả Kiện mà nói: "Trịnh Khả Kiện nói đúng lắm, đời người đâu chỉ có mỗi tình yêu, vẫn còn rất nhiều điều quan trọng đáng để trân trọng hơn thế nữa. Đăng à, tớ sẽ không nghĩ về anh ấy nữa đâu."

"Giờ tớ có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm, chắc chắn không còn thời gian chìm đắm trong mấy thứ cảm xúc yêu đương nữa."

Lý An Triệt thay đổi nhanh quá khiến Trần Nhật Đăng nhất thời chẳng kịp phản ứng lại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chỉ sau một đêm, Lý An Triệt bỗng dưng trưởng thành hẳn ra như thế?

Cứ như cậu bạn vừa xuống tóc đi tu, thoáng chốc đã ngộ ra chân lý cuộc đời vậy.

"Cậu ổn thật không?"

"Không có gì đâu."

Trần Nhật Đăng đang định nói thêm gì đó nhưng Lý An Triệt đã vội vã cúp máy trước, bảo là có việc bận.

Cậu ngẩn ngơ nhìn màn hình một lúc lâu, trong lòng không khỏi cứ cảm thấy Lý An Triệt chắc chắn đang không ổn chút nào.

Nhưng hiện tại bản thân cậu cũng đang đứng trước một thử thách khó khăn, đành tạm gác chuyện của Lý An Triệt sang một bên.

Ngay từ lúc nhận lời tới dự sinh nhật cô Bùi, tâm trạng của Trần Nhật Đăng đã chẳng yên nổi một phút nào.

Không rõ lý do vì sao, chỉ biết cậu cứ thấp thỏm không yên, lòng dạ bất an vô cùng.

Lúc ngồi lên xe tải chở hàng, Trần Nhật Đăng lên đường hướng thẳng tới nhà Bùi Thư Thần.

Ban đầu Chung A Thần định tự mình lái xe tới đón cậu, nhưng vì chiếc xe nhỏ không thể nhét nổi con cá tiêu bản dài hơn hai mét nên cậu đã từ chối, hai người hẹn nhau gặp thẳng dưới khu chung cư.

Trên đường, Trần Nhật Đăng nhận được tin nhắn từ Chung A Thần.

Anh báo đã tới nơi, đang đứng dưới nhà đợi cậu.

Cậu bảo anh lên trước đi vì bên ngoài lạnh quá.

Nhưng Chung A Thần nói muốn đợi cậu.

Trần Nhật Đăng cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ trả lời một chữ "Được", rồi cất điện thoại vào túi.

Quãng đường chỉ khoảng hai mươi phút, rất nhanh đã tới khu nhà giảng viên của Đại học Kinh Nam.

Bùi Thư Thần là giáo sư dạy lịch sử ở Đại học Kinh Nam.

Bà rất nổi tiếng, còn từng lên TV, xuất bản nhiều giáo trình được sử dụng rộng rãi.

Nhìn sơ qua thì đúng là nhà Chung A Thần thuộc hàng thư hương danh giá, gia cảnh chắc cũng tốt.

Chỉ là về các thành viên khác trong gia đình anh, Trần Nhật Đăng không rõ lắm.

Chung A Thần còn có cô em gái tên là Tôn Cẩn, nhưng lại chẳng cùng họ với mẹ hay Chung A Thần. Chuyện này khiến cậu chỉ biết âm thầm đoán chắc cô Bùi đã tái hôn.

Cậu còn đang miên man nghĩ ngợi thì bác tài bên cạnh bỗng hỏi: "Tòa số năm hay số sáu nhỉ?"

"Tòa sáu bác ạ."

"Vậy tới nơi rồi nhé." Bác tài vừa dứt lời liền đạp nhẹ phanh, chiếc xe chậm rãi dừng hẳn lại. Cùng lúc đó, Trần Nhật Đăng cũng trông thấy ngay phía trước cửa tòa nhà có một anh chàng cao ráo, đẹp trai đang đứng chờ sẵn.

Người kia rõ ràng là "Chung A Thần", nhưng chẳng hiểu sao cảm giác anh mang lại hôm nay thật khác lạ, hơi xa cách.

Cậu vừa mở cửa xe bước xuống, "Chung A Thần" trông thấy cậu nhưng không hề nhiệt tình chào đón, ánh mắt còn lạnh nhạt đến mức như thể chưa từng quen biết cậu nữa.

Trần Nhật Đăng ngờ vực nhìn sang, khó hiểu hỏi nhỏ: "Anh bị sao vậy?"

Nhưng "Chung A Thần" còn hoang mang hơn cả cậu, cứ nhíu mày ngẩn ngơ nhìn lại.

Bị "Chung A Thần" lạnh nhạt chẳng rõ lý do, tâm trạng Trần Nhật Đăng lập tức tụt xuống mức thấp nhất. Cậu đành quay sang nhờ bác tài bên cạnh: "Bác ơi, phiền bác giúp con khiêng đồ xuống với ạ."

Nói rồi, Trần Nhật Đăng lấy điện thoại ra thanh toán tiền xe.

Vừa trả tiền xong, cậu ôm lấy con cá cờ tiêu bản quay sang lườm "Chung A Thần": "Không qua giúp em một tay à?"

"Hả?"

Rất nhanh sau đó, cửa đơn nguyên bật mở, từ bên trong bước ra thêm một Chung A Thần nữa.

Hai người đứng song song cạnh nhau, ngoại hình giống nhau như đúc, ngay cả quần áo cũng chẳng khác gì nhau, giống hệt như đang đứng soi gương vậy.

Trước mắt cậu lúc này xuất hiện tận hai Chung A Thần, khiến Trần Nhật Đăng nhất thời ngây ngẩn cả người.

Cậu sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin nổi vào mắt mình, còn tưởng bản thân đang gặp ảo giác mất rồi.

Chung A Thần đứng bên trái hơi cao hơn một chút, giữa đôi mày lộ rõ vẻ xa cách lạnh nhạt; còn "Chung A Thần" kia thấp hơn một tẹo, ngay giữa chân mày có một nốt ruồi nhỏ, giống y hệt người trong bức ảnh mà anh Chu từng gửi cho cậu.

Một suy nghĩ như sấm rền bất chợt nổ tung trong đầu Trần Nhật Đăng, cậu cảm thấy không ổn nữa.

Cậu nhận ra một điều cực kỳ quan trọng. Hình như cậu nhận nhầm người rồi!

Ngồi trong căn phòng khách rộng rãi, lòng bàn tay Trần Nhật Đăng đổ mồ hôi liên tục, cậu chùi vào quần hết lần này đến lần khác mà vẫn mãi chẳng dứt.

Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy hai Chung A Thần, cậu đã hoảng loạn đến phát ngốc rồi.

Trong bếp, hai người kia vẫn đang bận rộn, một người nhanh nhẹn chuẩn bị nguyên liệu, người còn lại thuần thục đứng chảo nấu ăn.

Họ mặc đồ giống hệt nhau, gương mặt thì như đúc từ một khuôn, ngay cả nụ cười cũng chẳng sai lệch một chút nào.

Nếu không phải nhờ vào nốt ruồi nhỏ kia cùng chút khác biệt siêu vi tế trong thần thái, thì Trần Nhật Đăng chắc chắn chẳng thể nào phân biệt nổi ai với ai.

Ban đầu cậu tìm tới Chung A Thần cũng bởi vì ảnh chụp và nghề nghiệp đều khớp, duy nhất chỉ có nốt ruồi nhỏ kia là sai lệch một chút.

Sau khi dò hỏi thật kỹ càng, biết chắc Chung A Thần không có anh em nào cả, cậu mới bỏ qua vấn đề về cái nốt ruồi ấy.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt thêm một ông em trai sống sờ sờ thế này, Trần Nhật Đăng thật sự đần luôn cả người.

Nhưng điều khiến cậu hối hận hơn cả chính là, tại sao ban nãy lại ngu ngốc mà lên lầu cơ chứ?

Đáng lẽ cậu nên tìm đại một lý do để chuồn liền mới đúng.

Giờ thì hay rồi, bữa cơm này chắc chắn khó nuốt trôi lắm đây.

Trần Nhật Đăng bắt đầu âm thầm nghĩ lý do để chuồn đi, thậm chí còn lén lấy điện thoại ra hẹn ngay một cái báo thức, định bụng sẽ tự biên tự diễn một màn có cuộc gọi quan trọng gọi tới nữa.

Ai dè chuông điện thoại vừa reo lên, Bùi Thư Thần đã lập tức bước ra từ phòng sách, thế là kế hoạch của cậu đành phá sản tan tành, chỉ có thể tươi cười lịch sự chào hỏi bà.

Bùi Thư Thần vui vẻ bước tới, nhẹ nhàng đặt một đĩa dâu tây trước mặt cậu: "Bé Đăng à, con ăn ít dâu tây lót dạ trước đi nhé, cơm còn lâu mới xong đó."

Hôm nay Tôn Cẩn không về nhà, bố cô bé và anh em Chung A Thần đang bận túi bụi trong bếp, nên hiện giờ phòng khách chỉ còn lại Trần Nhật Đăng và Bùi Thư Thần.

"Món quà con tặng cô đẹp quá, cô rất thích luôn đó! Đặc biệt là cái vây cá màu xanh thẫm, nhìn hệt như cánh bướm vậy, đẹp đến mức cô đăng lên vòng bạn bè rồi ai cũng khen tới tấp!"

"Nhiều người còn inbox hỏi cô có bán không nữa cơ, đương nhiên là cô từ chối hết rồi. Đây là đồ con rể cô tặng mà, bao nhiêu tiền cô cũng không bán đâu."

Hiện tại, tiêu bản cá cờ được cô Bùi tạm đặt trong phòng sách, đợi mua xong cái giá treo đặt online thì sẽ dời ra phòng khách trưng bày cho đẹp.

Bùi Thư Thần tuy là một giáo sư, nhưng trên người bà chẳng hề có chút nào cái khí chất cổ hủ của mấy người già học thuật. Ngược lại, bà thuộc kiểu người vui vẻ, hoạt bát, nói chuyện hài hước duyên dáng lại sâu sắc, cách dùng từ cũng mới mẻ, hấp dẫn vô cùng; vừa nhìn đã biết ngay môn học của bà chắc chắn chẳng bao giờ thiếu sinh viên đăng ký.

Một giáo sư vừa thú vị vừa đáng yêu như thế, đến cả Trần Nhật Đăng cũng không khỏi cảm thấy yêu thích nữa là.

Chỉ là cái từ "con rể" bất ngờ phát ra từ miệng Bùi Thư Thần vừa nãy thật sự khiến cậu giật bắn mình.

Nghe sao giống như trong mắt bà, cậu và Chung A Thần đã kết hôn luôn rồi vậy?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tâm lý của Bùi Thư Thần đúng là tốt thật, tư tưởng vừa cởi mở lại thoáng vô cùng, khả năng tiếp nhận chuyện này cũng rất cao.

Bình thường các bậc phụ huynh rất khó để chấp nhận vấn đề thiên hướng tính dục của con cái; phần lớn khi con cái come out đều kéo theo mâu thuẫn gia đình bùng nổ.

Nhẹ thì tranh cãi không dứt, nặng hơn thì đoạn tuyệt quan hệ luôn.

Ở chỗ Bùi Thư Thần hoàn toàn không thấy chút mâu thuẫn gia đình nào, bà bình thản chấp nhận mọi chuyện, thậm chí còn chủ động sắp xếp cho con trai đi xem mắt, và cũng đối xử rất công bằng, thân thiện với bạn trai của con mình.

Bầu không khí gia đình thế này thật sự quá tốt, vừa ấm áp lại dễ chịu.

Giờ thì Trần Nhật Đăng cũng hiểu tại sao Tôn Cẩn lại ngang bướng đến thế rồi, đúng là kiểu người được nuông chiều nên chẳng biết sợ ai mà.

Thật sự ghen tị với cô bé quá đi mất!

Nhưng vừa nghĩ đến Chung A Thần vô tội kia, tim Trần Nhật Đăng lập tức căng thẳng. Cậu uống ngụm nước một cách máy móc, đáp lại bà: "Dạ, cô thích là tốt rồi ạ!"

Trần Nhật Đăng thầm nghĩ, chắc chắn sau hôm nay cậu sẽ không bao giờ bén mảng tới căn nhà này lần nữa.

Hai cô cháu ngồi trò chuyện vui vẻ thêm một lúc, ánh mắt Bùi Thư Thần lại hướng về phía căn bếp nơi hai anh em Chung A Thần vẫn đang lúi húi nấu ăn, rồi hỏi cậu: "Con thấy hai anh em tụi nó giống nhau không?"

Trần Nhật Đăng đưa mắt nhìn qua, gật đầu đáp lại.

Làm gì chỉ là giống thôi đâu, rõ ràng giống hệt nhau luôn, hại chết cậu rồi đây này.

Vốn định theo đuổi em trai, ai dè vừa chớp mắt một cái đã thành chị dâu của người ta rồi là sao?!

Càng nghĩ càng thấy trái tim nhỏ bé của mình lạnh ngắt linh hồn.

"Hai đứa tụi nó là song sinh cùng trứng đấy. Lúc nhỏ đã giống nhau y chang rồi, sau này cô và bố tụi nó chia tay, bố tụi nó dẫn theo Tiểu Kỳ ra nước ngoài, còn cô giữ Chung A Thần ở lại trong nước. Tính ra đã hơn hai mươi năm rồi hai anh em nó chưa gặp lại nhau lần nào cả."

"Ai ngờ đâu xa cách từng ấy năm trời mà vẫn ăn ý hệt nhau như vậy chứ, quần áo trang phục thì đã đành, ngay cả tính hướng bạn đời cũng chẳng lệch chút nào, đều có bạn trai cả!"

Trần Nhật Đăng im lặng ngồi nghe, không dám xen vào lấy nửa câu. Thế nhưng nhờ những điều Bùi Thư Thần vô tư kể, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ bản thân đã sai sót ở điểm nào rồi.

Em trai Chung A Thần tên là Chung Kỳ, từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, công việc cũng hoàn toàn ở bên ấy. Chỉ nửa năm trở lại đây, hắn vì công việc nên mới bay về nước công tác, nhân tiện liên lạc lại với Bùi Thư Thần và Chung A Thần.

Sau khi kết thúc dự án, hắn lại tiếp tục ở lại đây không chịu rời đi vì vướng mắc trong chuyện tình cảm với bạn trai. Về chi tiết thì Bùi Thư Thần không rõ lắm, chỉ biết đại khái anh trai của người yêu Chung Kỳ không đồng ý cho họ đến với nhau.

Dẫu vậy, Chung Kỳ vẫn không bỏ cuộc, cứ luôn nhờ Chung A Thần đứng ra giúp hòa giải.

Trần Nhật Đăng: "...?"

Vậy hóa ra không phải người yêu, mà lại thành anh trai là thế nào đây?!

Nhưng bây giờ cũng đã xác định được người đang vướng vào mối quan hệ mập mờ với người yêu anh Chu không phải Chung A Thần, mà chính là Chung Kỳ.

Chỉ có điều, chuyện về cái nghề bác sĩ thì sao nhỉ? Rốt cuộc là ai đang nói dối?

Vừa nãy rõ ràng Bùi Thư Thần bảo Chung Kỳ làm về lĩnh vực tài chính, hoàn toàn chẳng liên quan chút nào tới y học hết.

Ngẫm nghĩ một hồi, Trần Nhật Đăng cũng biết vấn đề nằm ở đâu rồi.

Có lẽ vấn đề nằm ở người yêu của anh Chu, chính người đó mới là kẻ nói dối về nghề nghiệp bạn trai mình khiến Trần Nhật Đăng từ đầu đến cuối đều nhầm lẫn tai hại như vậy.

Xem ra anh Chu cũng bị lừa rồi.

Trần Nhật Đăng thấp thỏm không yên, càng nghe càng thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Tại sao lúc đó lại không chịu tìm hiểu kỹ hơn một chút mà đã vội nhận đơn này chứ?

Bùi Thư Thần không hề nhận ra sắc mặt Trần Nhật Đăng lúc này đã tái mét như ma, bà tiếp tục nói: "Hóa ra Tiểu Chung nhà cô thích kiểu người ngoan ngoãn đáng yêu như con đây, nếu sớm biết thế, cô đã chẳng mai mối cho nó mấy người lớn tuổi rồi."

Chung A Thần hơn ba mươi rồi mà vẫn độc thân, chẳng chịu tìm người yêu, làm Bùi Thư Thần sốt ruột vô cùng, thế là bà bắt đầu tìm người tốt xung quanh để giới thiệu cho con trai mình.

Ban đầu Chung A Thần không chịu đi, nhưng vì không thể chịu nổi mẹ liên tục vừa năn nỉ vừa cưỡng ép, cuối cùng đành miễn cưỡng chấp nhận đi xem mắt.

Nghe đến đây, Trần Nhật Đăng càng thêm suy sụp. Thì ra Chung A Thần chưa từng yêu ai, vậy nên chuyện anh nói 'nụ hôn đầu' hôm đó là thật.

Cảm giác tội lỗi trong lòng cậu lại dâng lên lần nữa, cậu đúng là một kẻ tồi tệ mà.

Nhưng nhớ lại lần đầu đến phòng khám Tam Vấn, nghĩ tới những lời Trần Hạo Nam từng nói với Chung A Thần, Trần Nhật Đăng liền nghi hoặc hỏi: "Không phải anh ấy từng có bạn trai rồi ạ?"

Hồi đó Trần Hạo Nam còn từng trêu Chung A Thần là kiểu si tình, có người yêu rồi cũng chẳng nỡ chia tay.

Nếu không vì câu nói đó, có lẽ Trần Nhật Đăng đã chẳng dễ dàng bỏ qua chuyện cái nốt ruồi nhỏ kia rồi.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu cậu đã sai rồi.

"Chuyện bạn trai kia chỉ là hiểu lầm thôi con." Bùi Thư Thần nói, "Đừng nhắc nữa, tên nhóc đó là con trai của đồng nghiệp cô. Ban đầu bảo là đang độc thân nên cô mới giới thiệu cho đi xem mắt, ai ngờ sau đó mới biết đã có bạn trai rồi. Sau lại mê Tiểu Chung, cứ dây dưa mãi không dứt. Thấy Tiểu Chung không thèm để ý đến mình, cậu ta còn bịa chuyện nói nó đi quyến rũ người yêu người khác nữa chứ."

Càng kể, Bùi Thư Thần càng tức giận đến mức đập mạnh tay xuống đùi: "Bực mình chết mất! Con trai cô từ nhỏ tới lớn vô cùng chính trực, làm sao có thể làm chuyện chen ngang phá hoại tình cảm người khác cơ chứ?"

"Bé Đăng à, con nghe cô nói này, Tiểu Chung nhà cô ấy..."

Bùi Thư Thần còn chưa kịp kể xong, Chung A Thần đã ngắt ngang lời bà: "Cô Bùi à, mẹ nói vừa thôi, con với bé Đăng xuống dưới nhà lấy đồ chút."

Bị con trai đột ngột ngắt lời, Bùi Thư Thần không hài lòng tí nào: "Cái thằng này, kéo bé Đăng đi nhanh thế làm gì, sợ mẹ tiết lộ quá khứ nổi loạn của con à?"

"Cô Bùi, mẹ nghĩ nhiều quá rồi đấy. Được rồi, bé Đăng, mình đi thôi em."

Trần Nhật Đăng đi theo Chung A Thần xuống lầu, đến gần chỗ đậu xe thì bị anh bảo mở cửa ghế sau. Cậu ngoan ngoãn làm theo, vừa mở cửa ra thì lập tức bị một lực mạnh đẩy vào bên trong.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Chung A Thần cúi xuống cắn lấy môi cậu mà hôn, động tác có phần dữ dội, như thể bao nhiêu bực bội trong lòng anh giờ phút này đều trút cả lên nụ hôn ấy.

Trần Nhật Đăng thầm nghĩ, cậu lại chọc gì Chung A Thần nữa rồi?

Hai người hôn nhau chẳng biết bao lâu, mãi đến khi Trần Nhật Đăng cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi, Chung A Thần mới chịu buông môi cậu ra trong tiếc nuối. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán rồi khẽ nói: "Em nhận nhầm rồi, đúng không?"

Anh vừa hỏi xong, Trần Nhật Đăng lập tức bừng tỉnh, tim cũng bắt đầu đập loạn lên.

Chẳng lẽ... cậu bị lộ rồi sao?

Không đúng mà, sao Chung A Thần lại biết được chứ?

Chuyện cậu là "chuyên gia khuyên can người tình" rõ ràng chỉ có cậu và anh Chu biết, hoàn toàn không thể có người thứ ba nào khác.

Trần Nhật Đăng chưa từng nói với ai cả, ngay cả Lý An Triệt còn không hề hay biết, mà anh Chu lại càng không thể tự tay phá hủy chuyện của mình, vậy rốt cuộc anh ấy biết bằng cách nào?

Tim đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đến mức Trần Nhật Đăng cũng bắt đầu lắp bắp: "Nhận... nhận nhầm... gì cơ...?"

Chung A Thần ngồi thẳng dậy, tiện tay kéo luôn cậu ngồi lên đùi mình, nói: "Lúc ở dưới lầu vừa nãy, em đã nhầm Chung Kỳ thành anh, đúng không?"

Đúng là dọa chết người ta mà.

Cơ thể cứng đờ dần dần thả lỏng, Trần Nhật Đăng thở phào một hơi rồi nói: "Anh cũng đâu có nói với em là anh có em trai sinh đôi đâu chứ?"

"Phong cách ăn mặc y chang anh, mặt mũi thì cứ như soi gương, em nhận nhầm chẳng phải là chuyện bình thường à?"

Chỉ cần anh nói trước với em một câu thôi, thì đâu ra cái kết thê thảm như hôm nay.

Từ em dâu thành chị dâu, Trần Nhật Đăng khổ tâm muốn khóc luôn rồi đây này!

Chung A Thần bóp nhẹ sau gáy cậu, khẽ cắn vành tai, giọng trầm xuống: "Em không nên nhận nhầm. Hai đứa anh hoàn toàn khác nhau."

Vừa nói, bàn tay thường ngày dùng để bắt mạch chữa bệnh nay lại chẳng an phận, lặng lẽ trượt xuống 'mạch sống' thoi thóp.

Trần Nhật Đăng hoảng hồn đến mức cắn chặt môi, trong xe im ắng đến lạ thường, đến cả tiếng kéo khóa cũng nghe rõ ràng mồn một.

Cậu vội túm lấy bàn tay đang làm loạn của Chung A Thần, bắt đầu cuống quýt cầu xin: "Anh Chung, em sai rồi... tha cho em đi mà!"

Đây là đang ở trong xe đấy, dù cửa kính có dán một lớp phim màu đen, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không nhìn thấy gì đâu.

Hơn nữa đây lại đang là ban ngày mà.

'Mạch sống' kia lập tức bật dậy đầy khí thế, tràn trề sức sống, hoàn toàn đối lập với sự chối từ yếu ớt của chủ nhân nó. Chung A Thần siết chặt lấy nó, thấp giọng hỏi: "Vậy em nói anh nghe, nó phải làm sao bây giờ?"

Trần Nhật Đăng tức đến trợn mắt lườm một cái, trong lòng gào thét: Sao lại dễ dàng từ một cái gò đất nhỏ thành núi lắm rừng vậy cha? Không phải mày bị nhược à?

Mày có thể giả bộ yếu thật một chút được không?!

Trần Nhật Đăng cắn môi, cố gắng kiềm chế: "Kệ nó đi anh, một lát nữa tự khắc nó xẹp xuống mà."

Lời này vừa nói ra, ngay cả bản thân cậu cũng thấy không thuyết phục nổi luôn.

Chung A Thần hiển nhiên chẳng chút để ý đến lời kháng nghị của cậu, bàn tay vẫn ngang nhiên tiếp tục vuốt lên vuốt xuống: "Bé Đăng nhà anh hôm nay nhận sai anh rồi, sau này còn dám nữa không?"

Người này rõ ràng đang làm chuyện vô cùng tục tĩu, vậy mà còn hỏi cậu mấy câu ngay thẳng thế này. Hô hấp của Trần Nhật Đăng ngày càng hỗn loạn, chỉ còn biết ngoan ngoãn nhận lỗi, run rẩy đáp lại: "Không dám nữa, em thật sự không bao giờ dám nữa mà."

Còn ai dám nữa chứ, lần này đã muốn lấy mạng luôn rồi đây này!

'Mạch sống' của cậu thích nhất là bàn tay của Chung A Thần, ở trong tay anh thì chẳng còn chút sức chống đỡ nào, rất nhanh đã như núi lửa phun trào, xả lũ một trận cho xong.

Chung A Thần rút khăn giấy lau sạch tay, rồi lại cúi xuống giúp Trần Nhật Đăng chỉnh lại quần áo, nghiêm giọng cảnh cáo: "Lần sau đừng có tái phạm nữa."

Dù anh chưa kịp nói hết câu, nhưng Trần Nhật Đăng lập tức hiểu rõ ý: "Tuyệt đối không bao giờ có lần sau nữa, em xin thề luôn!"

Bàn tay đang giơ lên lập tức bị Chung A Thần nắm lấy, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay, dịu dàng nói: "Ừm, anh biết bé Đăng của anh là ngoan nhất mà."

Trần Nhật Đăng thở hổn hển, trong đầu chỉ biết gào thét chuyện gì vậy trời?

Hai người nghỉ ngơi thêm một lúc, mãi đến khi Bùi Thư Thần giục giã mới chịu quay trở lại căn hộ trên lầu.

Lúc này trong phòng xuất hiện thêm một người, trông tuổi tác cũng xấp xỉ với Trần Nhật Đăng, cậu ta có khuôn mặt thanh tú, đường nét nhẹ nhàng ngoan ngoãn, nhìn một cái đã thấy đúng kiểu bé ngoan mẫu mực.

Vừa thấy người đó, Trần Nhật Đăng lập tức sững người, vì ảnh đại diện của anh Chu chính là cậu ta, người yêu của Chung Kỳ cũng đã đến rồi.

Mở bát gì mà như bãi chiến trường tu la vậy?

Ông trời đúng là muốn diệt cậu mà!

Chung Kỳ giới thiệu: "Anh Chung, đây là người yêu em, Giang Thanh Từ."

Dĩ nhiên Chung A Thần hoàn toàn không quen biết Giang Thanh Từ, anh lịch sự vươn tay ra bắt với cậu ta: "Chào cậu."

Giang Thanh Từ mỉm cười ngọt ngào, giọng nói cũng cực kỳ dễ nghe: "Chào anh Chung ạ. Em nghe anh Kỳ nhắc đến anh mãi, hôm nay mới có cơ hội gặp được anh đấy."

Trong lòng Trần Nhật Đăng lập tức vang lên hồi chuông báo động, sao mà cậu cứ có cảm giác hôm nay chính là ngày tận số của mình thế này?

Mà khoan đã, nếu bọn họ không quen nhau, vậy người đã gọi điện cho Chung A Thần vào hôm Tết Dương lịch là ai?

Không lẽ... là Chung Kỳ sao?

Lúc này, Trần Nhật Đăng chỉ muốn tìm ngay một miếng đậu phụ thật to để đập đầu chết cho xong đời.

Hóa ra, mỗi cột mốc mà cậu trải qua đều dính với một hiểu lầm nào đó, mà chỉ cần thiếu đi một cái hiểu lầm thôi, cậu cũng đã không đến mức tự đẩy mình vào cái tình cảnh rối như tơ vò thế này.

Chung Kỳ lại tiếp lời: "Đây là bạn trai của anh Chung, Trần Nhật Đăng."

Giang Thanh Từ liếc nhìn cậu, ánh mắt mang theo chút thâm ý khó đoán. Trần Nhật Đăng chột dạ, chỉ có thể cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Chào cậu."

Giới thiệu xong xuôi, Bùi Thư Thần kêu mọi người vào bàn dùng bữa. Tuy nhiên, thái độ của bà đối với Trần Nhật Đăng và Giang Thanh Từ lại khác biệt rõ ràng: với Trần Nhật Đăng thì thân mật gần gũi, còn với Giang Thanh Từ thì chỉ lịch sự như đang tiếp một vị khách bình thường.

Không biết là vì sao nữa.

Bữa cơm hôm ấy đối với Trần Nhật Đăng mà nói đúng là chẳng khác gì nhai sáp, khó nuốt vô cùng.

Trên bàn có mấy món rõ ràng là món khoái khẩu của cậu, vậy mà giờ phút này cậu lại chẳng có nổi một chút cảm giác thèm ăn nào.

Chung A Thần ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho cậu.

Ăn xong, Chung A Thần cùng Chung Kỳ và Giang Thanh Từ vào phòng sách nói chuyện, để lại Trần Nhật Đăng ngồi trong phòng khách mà cảm giác như ngồi trên đống lửa.

Không chừng Giang Thanh Từ đến là để mách tội cậu thì sao?

Vừa mới phát hiện ra bản thân nhận nhầm người, Trần Nhật Đăng còn chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, mà giờ Giang Thanh Từ còn xuất hiện nữa làm cậu càng rối hơn bao giờ hết.

Ngộ nhỡ Chung A Thần phát hiện ra cậu là kẻ lừa đảo thì phải làm sao đây?

Đang thấp thỏm đứng ngồi không yên, Bùi Thư Thần bỗng bê một đĩa hoa quả tới ngồi cạnh cậu: "Không hiểu chúng nó thì thầm cái gì mà phải đóng cửa kín mít thế kia nữa?"

Bùi Thư Thần rõ ràng rất không thích Giang Thanh Từ, trong giọng nói chẳng buồn che giấu chút khó chịu.

"Bé Đăng à, thôi kệ tụi nó đi con, đừng để ý nữa. Nào, kể cho cô nghe xem con với Chung A Thần quen nhau thế nào đi!"

Hai người trò chuyện với nhau khoảng hơn mười phút thì cửa phòng sách bật mở, ba người kia lần lượt bước ra, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trọng. Trần Nhật Đăng lập tức hoảng loạn hoàn toàn.

Rốt cuộc... bọn họ đã nói chuyện gì trong đó vậy chứ?

Sau đó lại nói thêm một lúc nữa, rồi mới chuẩn bị ra về.

Chung Kỳ không có bằng lái trong nước nên cũng không có xe, vì vậy Chung A Thần đề nghị đưa hai người họ về khách sạn.

Trần Nhật Đăng ngồi ở ghế phụ, lòng lúc nào cũng chỉ muốn tìm đường chạy trốn cho rồi.

Đúng lúc ấy, Giang Thanh Từ ngập ngừng lên tiếng: "Anh Chung, thật ra... em có một chuyện muốn xin lỗi anh."

Chung A Thần vẫn giữ im lặng không đáp lời.

"Anh trai em vẫn luôn phản đối chuyện em với anh Kỳ ở bên nhau, lúc biết tới sự tồn tại của anh ấy thì giận lắm, ép em phải khai rõ thân phận của anh Kỳ."

"Lúc đó, em sợ anh trai mình sẽ làm hại đến anh Kỳ nên mới bịa ra chuyện anh ấy là bác sĩ Đông y."

"Nhưng em thật sự không hề biết anh cũng là bác sĩ Đông y, đúng kiểu mèo mù vớ cá rán thôi ạ."

Nghe đến đây, Trần Nhật Đăng không nhịn được mà đảo mắt một vòng, nói dối trúng đích thế kia, thật sự là vô tình sao?

Trần Nhật Đăng càng ngẫm càng thấy có mùi trà xanh rõ rệt. Lo cho anh Kỳ của cậu ta, thì liền có thể mặc kệ sự an toàn của người khác sao?!

Lỡ như người ta quay ra trả thù Chung A Thần thì biết làm thế nào?

Cái gì mà 'không cố ý', trong mắt cậu, rõ ràng là cố tình quá còn gì.

Chủ đề của Giang Thanh Từ vẫn chưa dừng lại, trong xe không một ai lên tiếng, cả không gian rơi vào im lặng đáng ngại.

Cậu ta tiếp tục nói: "Anh Chung ơi, dạo này bên cạnh anh có gặp ai kỳ lạ không ạ? Em sợ anh trai em sẽ giở trò gì đó làm phiền cuộc sống của anh. Nếu có thật thì anh nhất định phải cẩn thận đấy ạ!"

Trần Nhật Đăng: "...?"

Thật sự không phải đang nhắm vào cậu sao?

Tại sao mỗi lần Giang Thanh Từ mở miệng nói chuyện, cậu lại có cảm giác ánh mắt cậu ta cứ như vô tình mà hữu ý quét về phía mình vậy? Chẳng lẽ đang ám chỉ cậu đấy à? Định bóc trần cậu ngay tại đây luôn hả?

Trời mẹ, cái này mà là tiệc sinh nhật gì chứ, rõ ràng là hiện trường hành hình của cậu thì có!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #joongdunk