Chap 17
Tiêu Chiến được Nhất Bác chăm sóc rất kỹ, trẹo chân có một chút xíu, nhưng đi đứng đều không cho phép. Dù anh chẳng thích bị dìu dắt hoặc ẵm bồng trên tay. Nhưng muốn đi vệ sinh, đi tắm, súc miệng, đều là cậu ôm anh lên để đưa vào nhà tắm hộ. Ban đầu thì ngại ngùng cũng như không thích, do bản thân đâu hoàn toàn bị phế hai chân. Cơ mà cậu đã muốn thì khó lòng cưỡng lại, nên đành thuận theo. Dù sao các giây phút tế nhị, đối phương cũng đi ra ngoài chứ chẳng ở lại cùng anh, nên nào đáng lo.
Tiêu Chiến thật sự thích tiền, được Nhất Bác cho một thú vui tao nhã như vậy nên thấy đỡ buồn chán hơn. Chôn mình trong đống tiền, ăn uống cũng nghe đầy mùi tiền, ngủ thì nằm trên tiền, thật thích đến chịu không nổi. Có đếm thôi cũng phải lặp đi lặp lại nhiều lần với một cọc tiền, do anh lo bởi nhiều quá mà bản thân đâm ra lẫn lộn. Nên thích thú nhưng mỏi tay là chuyện đi song song. Thành ra cũng than trách cậu chẳng ít lần.
Nhất Bác thật không biết phải làm sao mới chiều được Tiêu Chiến tuyệt đối, khiến anh hài lòng. Nhưng chí ít anh đã quên đi đau đớn ở cổ chân, cảm thấy vui khi được cầm tiền mà cười là được. Còn cậu bị la mắng ra sao cũng cam lòng nghe. Bởi chuyện giấu giấy tờ thật sự là bản thân sai, còn để anh tìm được, ngẫm lại thái độ chẳng quá giận dỗi mà đối phương ban cho, cũng là may rồi.
Nhất Bác không biết Tiêu Chiến đang nghĩ gì trong đầu, nhưng thông thường sau chuyện như thế sẽ chọn cạch mặt. Trong khi hiện tại lại chịu làm hòa như bình thường, khiến cậu mừng rỡ lắm, khắc khẩu một chút cũng chẳng sao cả.
Một tuần trôi qua, chân Tiêu Chiến cũng khá hơn. Bảy ngày này trên giường của anh toàn tiền với tiền, nên Nhất Bác có mượn cớ muốn ngủ chung phòng để ăn đậu hũ cũng mất khả năng. Nên đành ngủ trước cửa suốt mấy ngày trời. Thời tiết càng lúc càng lạnh, nên cậu càng đau lưng và nhức mỏi, cảm giác vô cùng khó ngủ, khiến thần sắc khó coi.
Dù Tiêu Chiến đã lấy lại được giấy, nhưng chuyện cho Nhất Bác vào phòng vẫn là chưa chịu. Cậu tự hỏi, anh thật sự muốn phạt cậu không nghe lời mà nâng số ngày lên tận con 30 sao? Hay đơn giản là do ghen hờn mà làm điều này?
Nếu Tiêu Chiến ghen, cộng thêm sắc mặt và mấy lời nói ở trong văn phòng. Phải chăng anh đã yêu Nhất Bác rồi? Nếu được vậy thì vui mừng biết bao, tâm tình của cậu cũng khá hơn, quyết tâm chinh phục đối phương cho bằng được.
Tiêu Chiến có thể đi làm lại bình thường, nên tâm trạng vui vẻ hơn hẳn. Nhưng xa đống tiền lòng cũng không mấy vui, nên Nhất Bác cũng chẳng đem nó gửi lại ngân hàng, cứ để ở trên giường cho anh, chừng nào chán thì đem dẹp vẫn chưa muộn.
Tiêu Chiến cũng bắt đầu suy nghĩ về những gì Nhất Bác đã yêu cầu. Nhưng không có gì chắc ăn thì anh sẽ không làm, nên đành chờ thêm một thời gian nữa. Đồng ý anh chẳng còn trẻ trung gì nữa, nhưng sự cách biệt tuổi tác đến 2, 3 cái rãnh này thật đáng lo. Lúc bản thân như già nua, cậu vẫn còn sung sức, nên đành ráng thêm vài tháng ít năm, xem biểu hiện nơi cậu thế nào rồi tính vẫn chưa muộn.
Tuổi tác không phải vấn đề, nhưng đích thị nó cũng là vấn đề. Do đó Tiêu Chiến sẽ thật kỹ lưỡng trong chuyện này, song nhìn theo vết xe đổ của ba mẹ mình mà học hỏi kinh nghiệm.
Gần đây không biết tại sao, nhưng Nhất Bác về rất khuya. Cho nên đều vào lúc Tiêu Chiến đã khóa cửa ngủ, khiến cậu phải kêu cửa, mong anh cho mình vào lấy đồ để đi tắm. Căn bản, nếu cậu kiên quyết ngủ trong phòng thì anh có cản ngăn ra sao cũng vô dụng. Nhưng bởi quá thương, muốn cho đối phương thấy, mình tôn trọng anh nhiều đến chừng nào, mà cắn răng ngủ ở ngoài.
Tiêu Chiến cũng không ngủ sớm, nên chẳng thấy bị làm phiền. Chưa kể Nhất Bác về muộn thì do gặp đối tác các kiểu, đó là vấn đề bình thường của các vị tổng tài. Đôi lúc họ còn đi xuyên đêm, nhưng cậu biết đường về thì đáng mừng chẳng phải à. Chỉ lạ là, đối phương không có mùi rượu trên người, vậy là đi bàn chuyện làm ăn nhưng chẳng nhậu hay tăng ca?
Tiêu Chiến nghĩ mãi không ra, nhưng gần đây số lượng đi sớm về khuya của Nhất Bác càng tăng đột biến. Làm anh chẳng thức chờ nổi để đưa đồ cho đối phương, song có lúc cậu sợ sẽ phiền đến anh, mà chọn tắm ở phòng dưới lầu chứ không dám gõ cửa. Thành ra anh quyết tâm cùng nhau ngồi xuống nói chuyện, đồng thời nới lỏng quy định hình phạt.
"Anh chưa ngủ à?"
Tiêu Chiến của mấy hôm trước cũng nói là sẽ không khóa cửa, cứ vào lấy quần áo rồi tắm rửa bình thường, miễn đừng bén mảng ngủ lại trong phòng anh là được. Cho nên hôm nay Nhất Bác về rất khuya, nhưng khi tự ý mở cửa phòng vẫn gặp anh ngồi thì có chút giật mình.
"Ngồi xuống đi, tôi muốn nói chuyện?"
"Sao a? Đổi ý cho tôi vào phòng ngủ à? Hay là sẽ cùng tôi kết hôn a?"
Nhìn Nhất Bác ghi rõ chữ mệt mỏi, nhưng vẫn còn có tâm trạng cùng Tiêu Chiến đùa giỡn. Anh nhìn ra, khi cậu gặp anh và cong môi cười, thì đôi mắt hơi đục ấy có chút sáng lên, như cơn mỏi mệt trong người đã tan đi vài phần. Đối phương nói đúng, anh thật sự nằm ở trong lòng cậu từ lâu, nên mới có công dụng như thần dược.
"Không có, chỉ là...gần đây Vương Thị gặp chuyện gì à? Thấy cậu mệt lắm, còn đi sớm về khuya."
"Anh lo cho tôi à?"
"Lo gì chứ? Có mấy ai biết chúng ta là vợ chồng đâu, nên tôi không sợ bị mang danh góa phụ đâu."
Nhất Bác phì cười lần nữa, dù sao thì được Tiêu Chiến hỏi thăm là mừng lắm rồi. Đối với cậu bấy nhiêu cũng đủ xua tan mệt mỏi và nỗi lo trong người. Gần đây chẳng có tâm trạng cùng anh gây nhau, nên chắc đối phương sẽ buồn lắm. Cậu đứng lên, xoa xoa đầu anh rồi nói:
"Ngủ đi, không có gì đâu, tôi là Vương Nhất Bác đó, có thể lo liệu được mọi chuyện."
Nhưng sao Tiêu Chiến thấy không đáng tin vậy chứ? Anh ngày mai phải đi nghe ngóng tình hình.
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến lái xe đến chỗ Chiêu Kinh đang ở. Làm ông ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên đứa con này tự đi tìm ông.
"Con đến đây có việc gì không?"
"Gần đây Vương Thị có bị gì không?"
"Chuyện nhà chồng con, con hỏi daddy làm gì?"
Chiêu Kinh định rót nước uống, nhưng Tiêu Chiến đang muốn hỏi han tình hình nên tỏ ra thiện ý, đích thân rót nước rồi đưa đến tận tay ông, mắt hơi long lanh một chút.
"Con không biết mới tìm đến ba."
"Vương Thị bị gây sức ép từ phía chính phủ."
"Chính phủ? Sao lại bị như thế?"
Tiêu Chiến không hiểu sao lại có chuyện như thế. Vương Thị được vững mạnh như hôm nay là do truyền nối mấy đời, sao có vấn đề bị làm khó?
"Không phải nhờ phước của con sao?"
"Con? Con có làm gì đâu?"
Chiêu Kinh nhấp một ngụm nước rồi thở dài, đặt ly nước xuống bàn rồi bảo:
"KPI mà con chạy ở tiệm bánh, chắc con biết những người cho con thứ đó đều không phải tầm thường đúng chứ? Chuyện Nhất Bác lấy con, người trong giới kinh doanh đâu phải chẳng ai biết. Chưa kể Chu Bách Nam bắt cóc con, rồi nó dài tay xử lý hẳn một tập đoàn, khiến Chu Thị rơi vào cảnh phá sản. Thì con nói thử xem, Nhất Bác đã có bao nhiêu kẻ thù?"
Tiêu Chiến không biết chuyện Chu Thị bị phá sản, anh đơn thuần nghĩ Nhất Bác cứu mình về được thì thôi, chẳng ngờ còn xử lý để đòi lại công đạo. Dù Vương Thị có mạnh đến đâu, nhưng đại đa số đều là dựa vào thực lực chứ không phải chống lưng. Nên kẻ ngoài sáng, sao đấu lại nhiều người trong tối? Thành ra anh bất giác thấy có lỗi, lòng cũng nặng trĩu.
"Con thương nó nhiều một chút, không sẽ thật sự hối hận đó Tiêu Chiến à."
Tiêu Chiến rời khỏi nhà Chiêu Kinh, lái xe được một đoạn thì cũng dừng lại rồi gác tay lên vô lăng để úp mặt thở dài.
Tiêu Chiến đã tự hào khi nghĩ, lấy được mình là phước phần mấy đời của Nhất Bác. Nhưng nào ngờ lại như một của nợ, khiến cậu vì mình mà chịu nhiều rắc rối như thế. Bản thân chưa từng cho cậu ngủ chung giường, đến một bữa cơm cũng chẳng nấu cho ăn, thế mà được xem là sống thử hay vợ chồng hờ sao? Cứ như anh đang lợi dụng cậu thì đúng hơn.
Tiêu Chiến lái xe về nhà, mang món quà cậu tặng cho mình đặt vào tủ. Cái tủ này anh đã đi mua về cách đây chẳng lâu, do cậu ngày nào cũng tặng những món thủ công, handmade tinh xảo. Món đắt tiền thì anh không chịu nhận, còn cho đối phương một tràng mắng, nên tặng những thứ lưu niệm như vầy cũng tốt.
Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác tặng mình những bánh kem giả, kem lạnh giả, đồ ăn vặt giả mà thấy buồn cười. Cậu nói anh rất thích ăn vặt, nhưng lại sợ béo, thôi thì cứ nhìn mấy món này, do biết nó là đồ giả, nên anh sẽ không ăn chúng, như thế sẽ kiểm soát cân nặng dễ dàng.
Tiêu Chiến đã nhờ Chiêu Kinh tập hợp cho mình danh sách những người đang nhắm vào Nhất Bác. Chuyện này vì anh mà xuất hiện, thì chính anh sẽ đi giải quyết. Mà cậu cũng ngốc thật, chuyện lớn như thế còn không nói ra để cùng bàn bạc, còn dám chọn giấu che, tưởng giấu được cả đời chắc?
Tiêu Chiến biết là không thể trách Nhất Bác. Nhưng anh thật sự chịu chẳng được cái tính này của đối phương. Muốn cùng nhau tạo nên một gia đình mà chuyện nghiêm trọng này cũng giấu che là sao? Quả thực tức chết.
Tối đó, Nhất Bác về nhà, cậu ngồi xuống giường, biết Tiêu Chiến chưa ngủ nên bảo:
"Anh, ngồi dậy tôi nói cái này."
"Nói cái gì?"
Tiêu Chiến ban nãy đang đọc danh sách những người chung tay làm khó Nhất Bác. Nào ngờ cậu đột ngột mở cửa, nên hiện tại anh nằm nghiêng và đè lên thứ đó để che giấu, cố bày ra vẻ mặt như chẳng có gì, chẳng biết gì mà hỏi lại.
"Ngồi dậy đi."
Tiêu Chiến nhét tài liệu sâu vào trong chăn hơn rồi ngồi dậy. Nhất Bác cười nhẹ một cái, rồi ôm chặt anh vào lòng.
"Tôi mệt, anh ôm tôi lại được không?"
Tiêu Chiến hiểu rắc rối lần này lớn, còn do mình mà ra nên cười nhẹ rồi ôm lại, tay liên tục vỗ vỗ lưng đối phương như an ủi.
"Ngày mai...chúng ta đi đến văn phòng luật sư đi."
"Làm gì?"
"Kết hôn."
Tiêu Chiến lặng yên không nói, Nhất Bác lại tiếp tục bảo:
"Chỉ cần chúng ta danh chính ngôn thuận ở bên nhau, tôi liền có thể đem tất cả tài sản của mình trao cho anh. Chỉ cần như vậy, lỡ có chuyện gì, thì tâm huyết mấy đời nhà tôi vẫn chẳng bị sụp đổ."
Tiêu Chiến vẫn không nói cho Nhất Bác biết, anh hiểu vì sao cậu làm thế, nên giả vờ hỏi:
"Sụp đổ gì chứ? Cậu nói cái gì vậy?"
"Không có gì, tôi ổn mà, anh đừng lo."
Tiêu Chiến thở ra một hơi, sau đó xoa nhẹ tóc Nhất Bác rồi nói:
"Tôi sẽ không đi đâu, tôi vẫn chưa muốn kết hôn."
Tiêu Chiến sẽ có cách giúp Nhất Bác, nên không cần dùng đến hướng bàn giao tài sản để giải quyết. Nhưng thật muốn trách, đến bước này cậu vẫn chọn giấu anh.
"Nhưng mà..."
"Tôi muốn ngủ, cậu đi tắm đi."
Nhất Bác đã rất khó khăn, để những công ty Tiêu Chiến đang làm chủ không bị ảnh hưởng. Nên mọi chuyện đều đánh hẳn vào trụ sở chính, làm cậu càng đau đầu, rối trí. Lỡ bọn họ dùng thủ đoạn, tìm cách nào đó đóng băng tài sản thì sao? Nên mới muốn nhanh trao nó lại cho đối phương, nhưng anh không chịu cũng đành thôi.
Hôm sau, Tiêu Chiến ăn mặc bình thường mà đến nhà của viện trưởng viện kiểm soát. Thấy xe ông ta đang lái ra khỏi nhà thì nhanh chặn lại. Tình huống này đúng nguy hiểm, bởi nếu tài xế thắng chẳng kịp thì anh bị thương rồi còn đâu.
"Cậu là ai? Sao dám chặn đường viện trưởng?"
Trợ lý của Khương viện trưởng nhanh ra khỏi xe để hỏi Tiêu Chiến.
"Tôi muốn gặp viện trưởng Khương, tôi muốn nói chuyện riêng với ông ấy."
"Cậu là ai mà đưa ra yêu cầu này? Ngay cả lịch hẹn còn không có mà ở đây cư xử như thế sao?"
"Tôi nói tôi muốn gặp riêng ông ấy, mau kêu ông ấy xuống xe gặp tôi đi."
Trợ lý không rảnh ở đây nói chuyện với Tiêu Chiến, nên xoay người định trở vào xe ngồi. Nhưng anh nhanh nói theo rằng:
"Tôi là vợ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến, tôi muốn gặp viện trưởng Khương, phiền ông cho tôi chút thời gian."
Vợ của Vương Nhất Bác? Người mà con trai ông muốn kết hôn nhưng lại lấy không được đây sao? Nên ông nhanh kêu người mở cửa xe cho mình rồi bước xuống.
"Viện trưởng."
Tiêu Chiến tiến đến trước mặt ông rồi cúi đầu chào một cái. Ông nhìn anh sơ lược rồi nói:
"Vào nhà đi."
Diêu Thần được Kỳ Nguyên chăm sóc rất kỹ, trẹo chân có một chút xíu, nhưng đi đứng đều không cho phép. Dù anh chẳng thích bị dìu dắt hoặc ẵm bồng trên tay. Nhưng muốn đi vệ sinh, đi tắm, súc miệng, đều là cậu ôm anh lên để đưa vào nhà tắm hộ. Ban đầu thì ngại ngùng cũng như không thích, do bản thân đâu hoàn toàn bị phế hai chân. Cơ mà cậu đã muốn thì khó lòng cưỡng lại, nên đành thuận theo. Dù sao các giây phút tế nhị, đối phương cũng đi ra ngoài chứ chẳng ở lại cùng anh, nên nào đáng lo.
Diêu Thần thật sự thích tiền, được Kỳ Nguyên cho một thú vui tao nhã như vậy nên thấy đỡ buồn chán hơn. Chôn mình trong đống tiền, ăn uống cũng nghe đầy mùi tiền, ngủ thì nằm trên tiền, thật thích đến chịu không nổi. Có đếm thôi cũng phải lặp đi lặp lại nhiều lần với một cọc tiền, do anh lo bởi nhiều quá mà bản thân đâm ra lẫn lộn. Nên thích thú nhưng mỏi tay là chuyện đi song song. Thành ra cũng than trách cậu chẳng ít lần.
Kỳ Nguyên thật không biết phải làm sao mới chiều được Diêu Thần tuyệt đối, khiến anh hài lòng. Nhưng chí ít anh đã quên đi đau đớn ở cổ chân, cảm thấy vui khi được cầm tiền mà cười là được. Còn cậu bị la mắng ra sao cũng cam lòng nghe. Bởi chuyện giấu giấy tờ thật sự là bản thân sai, còn để anh tìm được, ngẫm lại thái độ chẳng quá giận dỗi mà đối phương ban cho, cũng là may rồi.
Kỳ Nguyên không biết Diêu Thần đang nghĩ gì trong đầu, nhưng thông thường sau chuyện như thế sẽ chọn cạch mặt. Trong khi hiện tại lại chịu làm hòa như bình thường, khiến cậu mừng rỡ lắm, khắc khẩu một chút cũng chẳng sao cả.
Một tuần trôi qua, chân Diêu Thần cũng khá hơn. Bảy ngày này trên giường của anh toàn tiền với tiền, nên Kỳ Nguyên có mượn cớ muốn ngủ chung phòng để ăn đậu hũ cũng mất khả năng. Nên đành ngủ trước cửa suốt mấy ngày trời. Thời tiết càng lúc càng lạnh, nên cậu càng đau lưng và nhức mỏi, cảm giác vô cùng khó ngủ, khiến thần sắc khó coi.
Dù Diêu Thần đã lấy lại được giấy, nhưng chuyện cho Kỳ Nguyên vào phòng vẫn là chưa chịu. Cậu tự hỏi, anh thật sự muốn phạt cậu không nghe lời mà nâng số ngày lên tận con 30 sao? Hay đơn giản là do ghen hờn mà làm điều này?
Nếu Diêu Thần ghen, cộng thêm sắc mặt và mấy lời nói ở trong văn phòng. Phải chăng anh đã yêu Kỳ Nguyên rồi? Nếu được vậy thì vui mừng biết bao, tâm tình của cậu cũng khá hơn, quyết tâm chinh phục đối phương cho bằng được.
Diêu Thần có thể đi làm lại bình thường, nên tâm trạng vui vẻ hơn hẳn. Nhưng xa đống tiền lòng cũng không mấy vui, nên Kỳ Nguyên cũng chẳng đem nó gửi lại ngân hàng, cứ để ở trên giường cho anh, chừng nào chán thì đem dẹp vẫn chưa muộn.
Diêu Thần cũng bắt đầu suy nghĩ về những gì Kỳ Nguyên đã yêu cầu. Nhưng không có gì chắc ăn thì anh sẽ không làm, nên đành chờ thêm một thời gian nữa. Đồng ý anh chẳng còn trẻ trung gì nữa, nhưng sự cách biệt tuổi tác đến 2, 3 cái rãnh này thật đáng lo. Lúc bản thân như già nua, cậu vẫn còn sung sức, nên đành ráng thêm vài tháng ít năm, xem biểu hiện nơi cậu thế nào rồi tính vẫn chưa muộn.
Tuổi tác không phải vấn đề, nhưng đích thị nó cũng là vấn đề. Do đó Diêu Thần sẽ thật kỹ lưỡng trong chuyện này, song nhìn theo vết xe đổ của ba mẹ mình mà học hỏi kinh nghiệm.
Gần đây không biết tại sao, nhưng Kỳ Nguyên về rất khuya. Cho nên đều vào lúc Diêu Thần đã khóa cửa ngủ, khiến cậu phải kêu cửa, mong anh cho mình vào lấy đồ để đi tắm. Căn bản, nếu cậu kiên quyết ngủ trong phòng thì anh có cản ngăn ra sao cũng vô dụng. Nhưng bởi quá thương, muốn cho đối phương thấy, mình tôn trọng anh nhiều đến chừng nào, mà cắn răng ngủ ở ngoài.
Diêu Thần cũng không ngủ sớm, nên chẳng thấy bị làm phiền. Chưa kể Kỳ Nguyên về muộn thì do gặp đối tác các kiểu, đó là vấn đề bình thường của các vị tổng tài. Đôi lúc họ còn đi xuyên đêm, nhưng cậu biết đường về thì đáng mừng chẳng phải à. Chỉ lạ là, đối phương không có mùi rượu trên người, vậy là đi bàn chuyện làm ăn nhưng chẳng nhậu hay tăng ca?
Diêu Thần nghĩ mãi không ra, nhưng gần đây số lượng đi sớm về khuya của Kỳ Nguyên càng tăng đột biến. Làm anh chẳng thức chờ nổi để đưa đồ cho đối phương, song có lúc cậu sợ sẽ phiền đến anh, mà chọn tắm ở phòng dưới lầu chứ không dám gõ cửa. Thành ra anh quyết tâm cùng nhau ngồi xuống nói chuyện, đồng thời nới lỏng quy định hình phạt.
"Anh chưa ngủ à?"
Diêu Thần của mấy hôm trước cũng nói là sẽ không khóa cửa, cứ vào lấy quần áo rồi tắm rửa bình thường, miễn đừng bén mảng ngủ lại trong phòng anh là được. Cho nên hôm nay Kỳ Nguyên về rất khuya, nhưng khi tự ý mở cửa phòng vẫn gặp anh ngồi thì có chút giật mình.
"Ngồi xuống đi, tôi muốn nói chuyện?"
"Sao a? Đổi ý cho tôi vào phòng ngủ à? Hay là sẽ cùng tôi kết hôn a?"
Nhìn Kỳ Nguyên ghi rõ chữ mệt mỏi, nhưng vẫn còn có tâm trạng cùng Diêu Thần đùa giỡn. Anh nhìn ra, khi cậu gặp anh và cong môi cười, thì đôi mắt hơi đục ấy có chút sáng lên, như cơn mỏi mệt trong người đã tan đi vài phần. Đối phương nói đúng, anh thật sự nằm ở trong lòng cậu từ lâu, nên mới có công dụng như thần dược.
"Không có, chỉ là...gần đây Vương Thị gặp chuyện gì à? Thấy cậu mệt lắm, còn đi sớm về khuya."
"Anh lo cho tôi à?"
"Lo gì chứ? Có mấy ai biết chúng ta là vợ chồng đâu, nên tôi không sợ bị mang danh góa phụ đâu."
Kỳ Nguyên phì cười lần nữa, dù sao thì được Diêu Thần hỏi thăm là mừng lắm rồi. Đối với cậu bấy nhiêu cũng đủ xua tan mệt mỏi và nỗi lo trong người. Gần đây chẳng có tâm trạng cùng anh gây nhau, nên chắc đối phương sẽ buồn lắm. Cậu đứng lên, xoa xoa đầu anh rồi nói:
"Ngủ đi, không có gì đâu, tôi là Vương Kỳ Nguyên đó, có thể lo liệu được mọi chuyện."
Nhưng sao Diêu Thần thấy không đáng tin vậy chứ? Anh ngày mai phải đi nghe ngóng tình hình.
Sáng hôm sau, Diêu Thần lái xe đến chỗ Chiêu Kinh đang ở. Làm ông ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên đứa con này tự đi tìm ông.
"Con đến đây có việc gì không?"
"Gần đây Vương Thị có bị gì không?"
"Chuyện nhà chồng con, con hỏi daddy làm gì?"
Chiêu Kinh định rót nước uống, nhưng Diêu Thần đang muốn hỏi han tình hình nên tỏ ra thiện ý, đích thân rót nước rồi đưa đến tận tay ông, mắt hơi long lanh một chút.
"Con không biết mới tìm đến ba."
"Vương Thị bị gây sức ép từ phía chính phủ."
"Chính phủ? Sao lại bị như thế?"
Diêu Thần không hiểu sao lại có chuyện như thế. Vương Thị được vững mạnh như hôm nay là do truyền nối mấy đời, sao có vấn đề bị làm khó?
"Không phải nhờ phước của con sao?"
"Con? Con có làm gì đâu?"
Chiêu Kinh nhấp một ngụm nước rồi thở dài, đặt ly nước xuống bàn rồi bảo:
"KPI mà con chạy ở tiệm bánh, chắc con biết những người cho con thứ đó đều không phải tầm thường đúng chứ? Chuyện Kỳ Nguyên lấy con, người trong giới kinh doanh đâu phải chẳng ai biết. Chưa kể Chu Bách Nam bắt cóc con, rồi nó dài tay xử lý hẳn một tập đoàn, khiến Chu Thị rơi vào cảnh phá sản. Thì con nói thử xem, Kỳ Nguyên đã có bao nhiêu kẻ thù?"
Diêu Thần không biết chuyện Chu Thị bị phá sản, anh đơn thuần nghĩ Kỳ Nguyên cứu mình về được thì thôi, chẳng ngờ còn xử lý để đòi lại công đạo. Dù Vương Thị có mạnh đến đâu, nhưng đại đa số đều là dựa vào thực lực chứ không phải chống lưng. Nên kẻ ngoài sáng, sao đấu lại nhiều người trong tối? Thành ra anh bất giác thấy có lỗi, lòng cũng nặng trĩu.
"Con thương nó nhiều một chút, không sẽ thật sự hối hận đó Diêu Thần à."
Diêu Thần rời khỏi nhà Chiêu Kinh, lái xe được một đoạn thì cũng dừng lại rồi gác tay lên vô lăng để úp mặt thở dài.
Diêu Thần đã tự hào khi nghĩ, lấy được mình là phước phần mấy đời của Kỳ Nguyên. Nhưng nào ngờ lại như một của nợ, khiến cậu vì mình mà chịu nhiều rắc rối như thế. Bản thân chưa từng cho cậu ngủ chung giường, đến một bữa cơm cũng chẳng nấu cho ăn, thế mà được xem là sống thử hay vợ chồng hờ sao? Cứ như anh đang lợi dụng cậu thì đúng hơn.
Diêu Thần lái xe về nhà, mang món quà cậu tặng cho mình đặt vào tủ. Cái tủ này anh đã đi mua về cách đây chẳng lâu, do cậu ngày nào cũng tặng những món thủ công, handmade tinh xảo. Món đắt tiền thì anh không chịu nhận, còn cho đối phương một tràng mắng, nên tặng những thứ lưu niệm như vầy cũng tốt.
Diêu Thần nhìn Kỳ Nguyên tặng mình những bánh kem giả, kem lạnh giả, đồ ăn vặt giả mà thấy buồn cười. Cậu nói anh rất thích ăn vặt, nhưng lại sợ béo, thôi thì cứ nhìn mấy món này, do biết nó là đồ giả, nên anh sẽ không ăn chúng, như thế sẽ kiểm soát cân nặng dễ dàng.
Diêu Thần đã nhờ Chiêu Kinh tập hợp cho mình danh sách những người đang nhắm vào Kỳ Nguyên. Chuyện này vì anh mà xuất hiện, thì chính anh sẽ đi giải quyết. Mà cậu cũng ngốc thật, chuyện lớn như thế còn không nói ra để cùng bàn bạc, còn dám chọn giấu che, tưởng giấu được cả đời chắc?
Diêu Thần biết là không thể trách Kỳ Nguyên. Nhưng anh thật sự chịu chẳng được cái tính này của đối phương. Muốn cùng nhau tạo nên một gia đình mà chuyện nghiêm trọng này cũng giấu che là sao? Quả thực tức chết.
Tối đó, Kỳ Nguyên về nhà, cậu ngồi xuống giường, biết Diêu Thần chưa ngủ nên bảo:
"Anh, ngồi dậy tôi nói cái này."
"Nói cái gì?"
Diêu Thần ban nãy đang đọc danh sách những người chung tay làm khó Kỳ Nguyên. Nào ngờ cậu đột ngột mở cửa, nên hiện tại anh nằm nghiêng và đè lên thứ đó để che giấu, cố bày ra vẻ mặt như chẳng có gì, chẳng biết gì mà hỏi lại.
"Ngồi dậy đi."
Diêu Thần nhét tài liệu sâu vào trong chăn hơn rồi ngồi dậy. Kỳ Nguyên cười nhẹ một cái, rồi ôm chặt anh vào lòng.
"Tôi mệt, anh ôm tôi lại được không?"
Diêu Thần hiểu rắc rối lần này lớn, còn do mình mà ra nên cười nhẹ rồi ôm lại, tay liên tục vỗ vỗ lưng đối phương như an ủi.
"Ngày mai...chúng ta đi đến văn phòng luật sư đi."
"Làm gì?"
"Kết hôn."
Diêu Thần lặng yên không nói, Kỳ Nguyên lại tiếp tục bảo:
"Chỉ cần chúng ta danh chính ngôn thuận ở bên nhau, tôi liền có thể đem tất cả tài sản của mình trao cho anh. Chỉ cần như vậy, lỡ có chuyện gì, thì tâm huyết mấy đời nhà tôi vẫn chẳng bị sụp đổ."
Diêu Thần vẫn không nói cho Kỳ Nguyên biết, anh hiểu vì sao cậu làm thế, nên giả vờ hỏi:
"Sụp đổ gì chứ? Cậu nói cái gì vậy?"
"Không có gì, tôi ổn mà, anh đừng lo."
Diêu Thần thở ra một hơi, sau đó xoa nhẹ tóc Kỳ Nguyên rồi nói:
"Tôi sẽ không đi đâu, tôi vẫn chưa muốn kết hôn."
Diêu Thần sẽ có cách giúp Kỳ Nguyên, nên không cần dùng đến hướng bàn giao tài sản để giải quyết. Nhưng thật muốn trách, đến bước này cậu vẫn chọn giấu anh.
"Nhưng mà..."
"Tôi muốn ngủ, cậu đi tắm đi."
Kỳ Nguyên đã rất khó khăn, để những công ty Diêu Thần đang làm chủ không bị ảnh hưởng. Nên mọi chuyện đều đánh hẳn vào trụ sở chính, làm cậu càng đau đầu, rối trí. Lỡ bọn họ dùng thủ đoạn, tìm cách nào đó đóng băng tài sản thì sao? Nên mới muốn nhanh trao nó lại cho đối phương, nhưng anh không chịu cũng đành thôi.
Hôm sau, Diêu Thần ăn mặc bình thường mà đến nhà của viện trưởng viện kiểm soát. Thấy xe ông ta đang lái ra khỏi nhà thì nhanh chặn lại. Tình huống này đúng nguy hiểm, bởi nếu tài xế thắng chẳng kịp thì anh bị thương rồi còn đâu.
"Cậu là ai? Sao dám chặn đường viện trưởng?"
Trợ lý của Khương viện trưởng nhanh ra khỏi xe để hỏi Diêu Thần.
"Tôi muốn gặp viện trưởng Khương, tôi muốn nói chuyện riêng với ông ấy."
"Cậu là ai mà đưa ra yêu cầu này? Ngay cả lịch hẹn còn không có mà ở đây cư xử như thế sao?"
"Tôi nói tôi muốn gặp riêng ông ấy, mau kêu ông ấy xuống xe gặp tôi đi."
Trợ lý không rảnh ở đây nói chuyện với Diêu Thần, nên xoay người định trở vào xe ngồi. Nhưng anh nhanh nói theo rằng:
"Tôi là vợ của Vương Kỳ Nguyên, Diêu Thần, tôi muốn gặp viện trưởng Khương, phiền ông cho tôi chút thời gian."
Vợ của Vương Kỳ Nguyên? Người mà con trai ông muốn kết hôn nhưng lại lấy không được đây sao? Nên ông nhanh kêu người mở cửa xe cho mình rồi bước xuống.
"Viện trưởng."
Diêu Thần tiến đến trước mặt ông rồi cúi đầu chào một cái. Ông nhìn anh sơ lược rồi nói:
"Vào nhà đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip