Chương 16-20
Chương 16: 16: Tụ Họp
Tiêu Chiến cảm giác mình ngủ đến nỗi mệt lử cả người.
Nếu coi việc ngủ là một kiểu thư giãn, là một cách nghỉ ngơi thì đêm vừa qua của cậu hoàn toàn ngược lại.
Cậu chậm rãi mở mắt, lọt vào mắt là yết hầu quen thuộc.
Cậu cúi đầu nhìn mình như đang bị trói chặt, cơ thể bị Vương Nhất Bác ôm cứng ngắc.
Trước kia lúc còn yêu nhau, Vương Nhất Bác cũng không ôm chặt như vậy!
Cứ như sợ cậu chạy mất.
Cậu không quá kinh ngạc khi hai người bọn họ ngủ trong tư thế như vậy, lúc này cậu chỉ thử cử động cơ thể một chút nhưng đáng tiếc không thể giãy dụa được, trái lại Vương Nhất Bác còn ôm chặt hơn.
Vì thế cậu lại nằm yên, không nóng lòng muốn thoát ra nữa, cậu ngáp một cái thật to, rõ ràng là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, ánh mắt mê mang chớp chớp.
Hơi thở của Vương Nhất Bác đều đều, thổi vào tóc cậu làm nó hơi bay bay, cậu có thể cảm nhận được sự ấm áp nơi đỉnh đầu.
Trong cánh mũi của cậu cũng ngập tràn mùi hương của Vương Nhất Bác.
Do Vương Nhất Bác nuôi thú cưng nên hắn chưa bao giờ dùng nước hoa, có lẽ cái mùi rất nhẹ và nhạt trên người hắn là mùi sữa tắm hoặc là đồ dưỡng da.
Tiêu Chiến tìm kiếm trái phải, cuối cùng cắn một phát lên bả vai của hắn.
Vương Nhất Bác nhanh chóng tỉnh ngủ, hắn không đẩy Tiêu Chiến ra mà lại cúi đầu, có thể cắn chỗ nào liền cắn chỗ đó.
Hai người giống hệt như hai con chó đang chiến đấu, cắn nhau không ngừng.
Đáng tiếc Chihuahua sao có thể là đối thủ của Alaska được? Cuối cùng Tiêu Chiến bị bắt khuất phục.
Cậu không phục, ấm ức đạp cho Vương Nhất Bác mấy cái mới xoay người xuống giường đi vào toilet.
Vương Nhất Bác duỗi tay lấy điện thoại xem giờ, hắn ngồi trên giường cho tỉnh táo một lát rồi cũng theo vào toilet.
Tiêu Chiến còn đang rửa mặt trong toilet, Vương Nhất Bác rút hai chiếc khăn mặt ra đặt ở bên cạnh giúp cậu, sau đó lấy kem đánh răng ra đánh răng.
Rõ ràng Tiêu Chiến không thích Vương Nhất Bác ở bên cạnh mình, trong lúc rửa mặt còn cởi dép lê đạp Vương Nhất Bác hai phát.
Vương Nhất Bác không để ý tới cậu, tiếp tục đánh răng.
Đối với hắn mà nói, Tiêu Chiến đạp chỉ như đang mát xa thôi.
Rửa mặt xong, hai người đứng sóng vai trước gương.
Tiêu Chiến nhìn vành mắt đen của mình chằm chằm, hơi bực bội.
Vương Nhất Bác còn đang chỉnh lại kiểu tóc tổng giám đốc bá đạo của mình, nhất định phải thật tỉ mỉ.
Thấy Tiêu Chiến giận dỗi, Vương Nhất Bác chỉnh tóc xong, vươn tay sấy tóc giúp Tiêu Chiến.
Tay của Vương Nhất Bác rất lớn, bàn tay to bận rộn trên đỉnh đầu của Tiêu Chiến khiến mặt của Tiêu Chiến càng có vẻ nhỏ hơn, chiếc bóng của bàn tay to in xuống hai má.
Tiêu Chiến vẫn mặc kệ Vương Nhất Bác sấy tóc giúp cậu, chỉ huy: "Từ góc độ này thổi lên trên thì tóc mới bồng bềnh được.
"
"Vầng.
"
"Ngốc quá, anh chỉ làm tổng giám đốc được thôi, còn lại thì anh chả được cái nước gì.
"
"Ừ.
"
"Nói năng cũng vụng về.
"
"Nếu anh bật lại em, em sẽ giận.
"
"! " Ít chọc em giận lắm à?
Tiêu Chiến thay quần áo rồi đi ra phòng khách, vịn lan can cầu thang nhìn xuống dưới, thấy có người đang bận bịu trong phòng khách, cậu hỏi: "Ai tới thế?"
Người dưới lầu nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, gào to: "Ái chà! Ngôi sao lớn!"
Tiêu Chiến cười nhìn người kia: "Ái chà! Phượng Hoàng Hành!"
Phượng Hoàng Hành, tên thật là Đặng Diệc Hành.
Hồi trung học, Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh là cộng sự đánh đôi, đáng tiếc hai người bọn họ đánh đôi không quá xuất sắc, cuối cùng giải tán.
Sau khi tốt nghiệp Thẩm Quân Cảnh hợp tác với Vương Nhất Bác, đến nay cũng coi như là tiền đồ xán lạn.
Đặng Diệc Hành thì khác, hắn có một cô bạn gái giỏi giang, bạn gái hắn đánh tennis cực hay, giành được thành tích tốt ở hạng mục đánh đơn trong cuộc thi lần này, thứ hạng đánh đôi nam nữ với Đặng Diệc Hành cũng không tồi.
Cũng bởi vì Đặng Diệc Hành tìm được một cô bạn gái đỉnh của chóp, là đại diện điển hình cho việc bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, dần dà bạn bè bắt đầu gọi hắn là Phượng Hoàng Hành.
Bản thân hắn cũng không quá quan tâm đến xưng hô này, trái lại còn rất lấy làm kiêu ngạo.
Hắn cũng rất giỏi, nếu không thì sao có thể tìm được một cô bạn gái giỏi như vậy?
Tiêu Chiến nhanh chóng đi xuống lầu, hưng phấn hỏi: "Đến khi nào đấy?"
"À, sau khi bọn tớ đến thì hai người còn ngủ thêm được ba tiếng nữa.
"
Tiêu Chiến vỗ vai Đặng Diệc Hành: "Ờ, biết ăn nói đấy.
"
Lữ Ngạn Hâm đang cầm một khay hoa quả tới, thấy Tiêu Chiến bèn hỏi: "Tiêu Chiến, cậu còn tự xuống cầu thang được cơ à, Vương Nhất Bác có được không đó?"
Lữ Ngạn Hâm cũng chính là bạn gái của Đặng Diệc Hành, cái gì cũng tốt, chỉ là da hơi đen, đầu óc cũng đen tối, trong đầu toàn thứ đồi trụy.
"Bọn tôi chia tay rồi.
" Tiêu Chiến lấy một quả cherry từ khay trái cây của cô, ngoạm một phát hết sạch sau đó tới thùng rác nhổ hạt ra.
Lữ Ngạn Hâm hỏi: "Ngọt không?"
Tiêu Chiến sung sướng trả lời: "Ngọt lắm.
"
"Không ngọt bằng một tình yêu ổn định đâu.
"
"! " Tiêu Chiến không muốn nói chuyện với cô nàng này nữa.
Tiêu Chiến ngồi trên sô pha, im lặng ăn hoa quả.
Tùy Hầu Ngọc ngồi bên cạnh cậu, mới vừa ngồi xuống liền thấy Lữ Ngạn Hâm sáp tới, cười nói: "Hầu Mạch khá quá nhỉ, cậu đi lại cứ phải khép chân, tình cảm bao nhiêu năm mà vẫn hừng hực như lửa ấy? Tôi nhìn Đặng Diệc Hành thôi là ghét rồi.
"
Tùy Hầu Ngọc dựa vào sô pha, lười biếng trả lời: "Tôi khác với các cậu.
"
Tùy Hầu Ngọc có chứng hưng cảm.
Nhiều tinh lực, thể lực tốt, tính hiếu thắng, quan trọng nhất là—— Tính dục mạnh mẽ.
Tùy Hầu Ngọc giống như diêm, châm lửa là cháy, Hầu Mạch còn chiều theo cậu, thành ra lần nào cũng rất kịch liệt, có thể nói là chưa chết thì chưa ngừng.
Tiêu Chiến nhìn Tùy Hầu Ngọc rồi lại nhìn Lữ Ngạn Hâm, thấy hai người kia đồng thời nhìn về phía mình, cậu biết hai người này lại muốn trách mắng mình rồi nên cậu lập tức ngoan ngoãn tiếp tục ăn cherry.
Đáng tiếc, cậu vẫn không thể may mắn thoát nạn.
Lữ Ngạn Hâm cười gian xảo nhìn Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến thì sao?"
Tùy Hầu Ngọc cười nhạt, trả lời: "Chẳng phải vẫn đòi chia tay để duy trì tình thú đấy sao?"
Mỗi lần Tiêu Chiến đòi chia tay đều sẽ bị Vương Nhất Bác ra sức "yêu thương" vài ngày.
Mấy người bọn họ biết tỏng cái suy nghĩ này của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến tiếp tục ăn hoa quả, làm như hôm nay đám cherry phải tới số với cậu.
Những người này là những người khiến Tiêu Chiến á khẩu không trả lời được, dù sao bọn họ cũng hiểu Tiêu Chiến nhất.
Thẩm Quân Cảnh mang rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tới, sau đó Hầu Mạch chỉ huy Vương Nhất Bác, Thẩm Quân Cảnh và Đặng Diệc Hành bận rộn trong bếp.
May mà biệt thự có chia hai phòng bếp ở giữa và phía Tây, nếu không bằng đấy đàn ông cao lớn chen cùng một chỗ sẽ rất khó đi lại.
Tô An Di là người tới cuối cùng, sau khi vào nhà cô cử động bả vai, tựa vào sô pha thở dài thườn thượt: "Muốn về hưu quá.
"
Tiêu Chiến cũng hùa theo: "Tớ cũng muốn.
"
Đúng lúc này Thẩm Quân Cảnh tới đưa dưa hấu đã cắt sẵn cho bọn họ, nói: "Tiêu Chiến à, hay cậu cứ ở lại giới thêm vài năm nữa đi, có việc mà làm, không thì nhờ sự cố gắng của cậu, nhà họ Vương rất dễ phá sản, thế tôi đây liền thất nghiệp rồi.
"
Tiêu Chiến tức giận đứng trên sô pha gào lên với Thẩm Quân Cảnh: "Tôi chia tay với hắn rồi! Tôi buông tha hắn rồi!"
"Ồ——" Thẩm Quân Cảnh cười nhạt rồi đi.
Tiêu Chiến lập tức mách với Tùy Hầu Ngọc: "Anh Ngọc, cậu xem cậu ta kìa!"
Lữ Ngạn Hâm cười khẽ: "Anh Ngọc của cậu đứng còn không vững, cậu trông cậy gì vào cậu ấy nữa!"
Tiêu Chiến nghĩ cũng thấy đúng, lại ỉu xìu ngồi xuống, tiếp tục ăn hoa quả.
Tùy Hầu Ngọc thở dài, nếu biết Lữ Ngạn Hâm sẽ đến thì y đã tém tém lại, y và Tiêu Chiến cộng lại cũng không đen tối bằng một vị nữ hiệp.
Cơm trưa đã xong, lúc mọi người ngồi ăn, Tiêu Chiến còn đang tranh luận với bọn họ về một chủ đề——
Vô sinh có di truyền không?
Tiêu Chiến vừa ngồi xuống vừa nói: "Vô sinh là vấn đề của bố mẹ, liên quan gì đến con cái đâu? Dù sao thì tớ cũng chưa từng nghe nói vô sinh sẽ di truyền.
"
Tùy Hầu Ngọc dốc hết khả năng giải thích cho cậu: "Nhưng mà người này đã vô sinh rồi thì sao còn có con được?"
"Vấn đề mà chúng mình thảo luận không phải là di truyền à? Người ta có con hay không không liên quan, mà đứa con sẽ không bị ảnh hưởng bởi chuyện bố mẹ vô sinh.
"
"Có đẻ được con đâu mà di truyền?"
Tiêu Chiến nhìn Tùy Hầu Ngọc một lúc lâu, vẫn không hiểu mô tê gì.
Thấy Vương Nhất Bác đặt bát đũa trước mặt mình, cậu khăng khăng hỏi Vương Nhất Bác: "Bọn em đang nói về chuyện di truyền, nhưng anh Ngọc cứ rối rắm chuyện có thể sinh con ra hay không, chuyện đó có quan trọng đâu, bọn em bàn về vấn đề di truyền cơ mà, ý là! bệnh này có di truyền được không.
"
Vương Nhất Bác đưa tay xoa đầu Tiêu Chiến: "Ừ, anh hiểu suy nghĩ của em, đây là vấn đề y học, chúng ta không thảo luận nữa.
"
Tiêu Chiến lập tức bừng tỉnh, càn quấy nói với Tùy Hầu Ngọc: "Đúng thế, tớ là sinh viên nghệ thuật, các cậu là một đám sinh viên thể dục, thảo luận vấn đề y học thì thảo luận được cái gì cơ chứ?"
Lữ Ngạn Hâm nghe thế cười ha ha: "Vương Nhất Bác à, cậu phải bảo vệ cục cưng thông minh này cho kỹ, không thì cậu ấy rất dễ bị lừa lại còn giúp người ta đếm tiền đấy.
"
Tiêu Chiến vẫn không phục: "Các cậu vẫn chưa hiểu vấn đề này triệt để đâu.
"
Tùy Hầu Ngọc không muốn thảo luận với cậu nữa: "Chúng ta ăn cơm đi.
"
Dường như khi nhóm bọn họ tụ tập với nhau luôn có những chuyện nói mãi không xong, thậm chí lúc thảo luận sôi nổi quá còn phải hét lên.
Cũng may đây là biệt thự độc lập, sẽ không làm phiền hàng xóm.
Ầm ĩ cả một buổi chiều, đồ ăn trên bàn đã đổi một lượt nhưng rượu thì vẫn chưa dừng lại.
Tiêu Chiến uống đến là vui vẻ, nói cái gì mà muốn kéo Tùy Hầu Ngọc đi nhảy cùng nhau, lại muốn quay video, như vậy còn có thể đăng Weibo.
Những người không tiện lộ mặt thì ở lại phòng ăn để nhìn, mấy người quay video là Tiêu Chiến và đám vận động viên đang hot.
Trước đây Tiêu Chiến và Tùy Hầu Ngọc học nhảy cùng nhau, nền tảng của hai người đều tốt, mở nhạc quen là có thể nhảy theo.
Trong lúc nhảy, Tiêu Chiến mơ màng chạy tới vén vạt áo của Tùy Hầu Ngọc: "Anh Ngọc, cậu còn có cơ bụng nè, tớ chả có cơ bụng rõ như cậu, eo tớ chỉ nhỏ thôi! "
Nói xong cậu cũng vén áo mình lên.
Lúc này người xung quanh nhào lên, Hầu Mạch tới chặn tay Tiêu Chiến lại để cậu không thể vén quần áo của Tùy Hầu Ngọc.
Lữ Ngạn Hâm thì ôm gối che bụng Tiêu Chiến: "Đây là thứ mà tụi này có thể xem hay sao? Giữ thân như ngọc mười mấy năm không thể lộ ở đây được.
"
Tiêu Chiến cãi Lữ Ngạn Hâm: "Tôi vào giới chưa được mười năm đâu!"
Lúc này Tiêu Chiến đi tới chỗ Thẩm Quân Cảnh, hỏi: "Quay được chưa?"
"Rồi, tôi gửi cho anh Lưu để bọn họ sắp xếp.
"
"Ờ! "
Tiêu Chiến đi đường hơi xiêu vẹo, nhìn trái nhìn phải, phát hiện Vương Nhất Bác còn đang ngồi bên bàn ăn uống rượu đỏ, lập tức quát Vương Nhất Bác: "Không thấy em đứng không vững à?"
Người xung quanh đồng thời nhìn về phía hai người bọn họ.
.
Chương 17: 17: Hôn
Vương Nhất Bác là người thản nhiên nhất, hắn đi tới định đỡ Tiêu Chiến, lại thấy Tiêu Chiến bổ nhào tới ôm lấy hắn, gào lên với Tùy Hầu Ngọc: "Anh Ngọc, chắc chắn cơ ngực của bạn trai cậu không to bằng bạn trai tớ!"
Hầu Mạch không phản đối: "Đúng, ngực bạn trai cậu chắc phải mặc áo lót vào đề phòng bị xệ xuống."
Tiêu Chiến khó chịu hết sức: "Cái đồ hồng phấn nhà cậu mà còn không biết xấu hổ nói người khác!"
Hầu Mạch vẫn cợt nhả như trước: "Màu hồng phấn cũng chỉ có anh Ngọc được nhìn thôi."
"Nếu không phải anh Ngọc nhà tôi có thể chất đặc biệt, cậu tưởng cậu được làm 1 đấy à? Lúc anh Ngọc của tôi làm 0 còn từng kháng cự, không giống tôi, đó giờ tôi làm 0 chưa từng kháng cự."
Hầu Mạch bắt đầu nhắc lại lời Tiêu Chiến kể lể lúc nãy: "Chẳng phải Vương Nhất Bác vừa nhạt vừa ngốc, lại không biết dỗ dành hay sao?"
"Câm mồm!" Tiêu Chiến rống lên, "Vương Nhất Bác nhà tôi đỉnh nhất, nhiều tiền sống tốt, đầu lưỡi còn..."
Vương Nhất Bác nhanh chóng bịt kín miệng Tiêu Chiến, sợ cậu nói thêm gì nữa, lúc tỉnh rượu sẽ xấu hổ đến bật khóc.
Hắn đỡ Tiêu Chiến ra ngoài, đồng thời nói: "Em ấy say rượu, tôi đưa em ấy về nghỉ ngơi."
Trong phòng toàn là bạn học cũ, không một ai định tiễn hai người bọn họ.
Cũng không ai giữ hai người họ lại.
Thật ra không phải là ghét mà là mọi người đều có chung một suy nghĩ: Chúng tôi chỉ có thể giúp hai người tới đây thôi.
Đợi bọn họ rời đi, Hầu Mạch mới hỏi Tùy Hầu Ngọc: "Không phải hôm qua Tiêu Chiến còn ầm ĩ đòi mọi người đánh Vương Nhất Bác à, sao hôm nay không thấy nói gì?"
Tùy Hầu Ngọc vươn tay lấy chén rượu của mình nhấp một ngụm, trả lời: "Lúc cậu ấy nói với em, em biết cậu ấy chỉ nói mồm vậy thôi.
Nhưng nếu nói với Tô An Di thì lại khác, dù sao thì chuyện gì Tô An Di cũng sẽ coi là thật."
Hầu Mạch hiểu ra ngay.
*
Tiêu Chiến tới nhà Tùy Hầu Ngọc chơi, đoàn đội của cậu cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi hai ngày.
Anh Lưu còn đang chơi với con ở nhà, đột nhiên nhận được video Thẩm Quân Cảnh gửi tới, sau khi xem xong anh hưng phấn không thôi.
Trước ống kính chỉ có Tiêu Chiến và Tùy Hầu Ngọc đang nhảy, nhưng có thể trông thấy Hầu Mạch đang ngồi trên sô pha cười xán lạn, đoạn giữa còn thấy bóng dáng Đặng Diệc Hành xuất hiện và Lữ Ngạn Hâm đi ra che eo cho Tiêu Chiến.
Anh xem đi xem lại mấy lần, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, có giá trị lợi dụng, Tiêu Chiến còn có thể ké một tí độ hot, vì thế cho người trong đoàn đội nhanh chóng chỉnh sửa video.
Hầu Mạch vừa mới được grand slam, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch được hạng nhất đánh đôi, bây giờ đang cực kỳ hot.
Mỗi mùa thế vận hội Olympic hay thế vận hội mùa đông, các vận động viên đều sẽ hot lên trong một khoảng thời gian, mức độ quan tâm cực kỳ cao.
Gần đây, bốn người Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch, Đặng Diệc Hành và Lữ Ngạn Hâm đều là những tuyển thủ tennis nổi bật, mở các nền tảng lớn ra lướt xuống mấy cái là sẽ xuất hiện hình ảnh của bọn họ.
Tiêu Chiến và những người này là bạn học cũ nhiều năm, lúc này có thể quang minh chính đại ké độ hot.
Video được chỉnh sửa rất nhanh.
Chủ yếu là do người trong video đều rất đỉnh, không cần chải chuốt gì thêm, video chỉ cần tăng một tí độ sáng khiến video thoạt nhìn sáng sủa hơn là được.
Đương nhiên còn phải thêm phụ đề.
Sửa xong, anh Lưu đăng nhập Weibo của Tiêu Chiến.
Bọn họ vẫn thường hay đăng nhập vào Weibo của Tiêu Chiến, đăng Weibo quảng cáo thay cậu, những Weibo khác cũng không cố tình bắt chước giọng điệu của Tiêu Chiến mà đăng thẳng nội dung lên.
Như vậy không tính là dối gạt fans.
Thế thì đơn giản rồi.
Tiêu Chiến: Chia sẻ video.
[video]
Đăng xong, anh Lưu còn cố ý xem bình luận.
"Fans mới đừng sợ quá nhé, thật ra fans cũ cũng hơi sợ sợ nè."
"Như mọi khi, anh Ngọc về nước chắc chắn sẽ tụ tập, tụ tập chắc chắn sẽ uống rượu, uống rượu chắc chắn sẽ say quắc cần câu, say rượu rồi chắc chắn sẽ đăng Weibo như bị điên."
"Lữ nữ vương đang làm gì đấy?! Vì sao phải che eo cho chú!"
"Mặc kệ, từ nay về sau video này sẽ thay thế địa vị của video hất bay giày trong lòng tôi, đây là hình ảnh hở hang nhất của chú tôi."
"Ha ha ha, chỉ có tôi để ý tới Hầu Mạch che bụng nhỏ cho cộng sự trước tiên à?"
"Nói đi cũng phải nói lại, thật ra anh Ngọc nhảy không tồi đâu, hơn nữa ngoại hình cũng đẹp, hoàn toàn có thể debut, lập nhóm với chú tui đi."
Anh Lưu xem qua một lượt, gửi tin nhắn cho Thẩm Quân Cảnh: Tôi mua vài tin tức được không?
Thẩm Quân Cảnh: Mua đi, những người này không quan tâm đâu.
Lưu: Tôi có cần hỏi Tiêu Chiến không?
Thẩm Quân Cảnh: Không cần, chắc bây giờ cậu ta đang bận rộn lắm.
Anh Lưu không nghĩ kỹ xem Tiêu Chiến bận gì, còn tưởng sau khi Tiêu Chiến uống say xong đương nhiên sẽ tìm một tên ngu ngốc xui xẻo mắng mỏ không ngừng.
Trong lúc Tiêu Chiến bận rộn, anh Lưu liên hệ đoàn đội trong công ty, bắt đầu chia sẻ lên mạng một loạt video Tiêu Chiến và Tùy Hầu Ngọc là bạn thân từ nhỏ.
Điều khiến anh Lưu không ngờ là nhờ có độ hot của giải quán quân, bọn họ chỉ cần bỏ ra một chút lại được một vốn bốn lời.
Chưa đến năm tiếng, hễ cứ nhắc đến mấy người Tùy Hầu Ngọc, chắc chắn sẽ nhắc đến Tiêu Chiến.
Độ hot thuận lợi tăng lên.
*
Rời khỏi biệt thự của Tùy Hầu Ngọc, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến lên xe của mình.
Ngồi vào trong xe, Vương Nhất Bác đỡ lấy Tiêu Chiến, hỏi cậu: "Tới nhà anh hay nhà em?"
"Anh còn hỏi em?!" Tiêu Chiến không vui hỏi lại, thậm chí còn liếc xéo hắn một cái.
Vương Nhất Bác chỉ đành nghiêm túc quan sát ánh mắt của Tiêu Chiến, hỏi: "Nhà em?"
Ánh mắt của Tiêu Chiến lộ vẻ không vui, lại còn dùng ánh mắt để mắng hắn: Anh là cái đồ kém cỏi.
Vương Nhất Bác lại hỏi: "Nhà anh?"
Ánh mắt của Tiêu Chiến dịu đi không ít, cậu khẽ hừ một tiếng, tỏ rõ sự kiêu ngạo của mình.
Vương Nhất Bác lập tức bảo lái xe tới nhà của hắn.
Xe chậm rãi khởi động.
Trên đường đi, Vương Nhất Bác dùng tay nâng cằm của Tiêu Chiến để cậu có thể dựa vào bả vai mình, hỏi: "Đau đầu không?"
"Ừm, hơi hơi."
"Anh xoa cho em."
Vương Nhất Bác xoa đầu cho cậu một cách thành thạo, Tiêu Chiến thì nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Đột nhiên Tiêu Chiến cười ngu: "Anh...!yết hầu đẹp lắm."
Nói xong, cậu há miệng cắn lên.
Thật ra sáng nay lúc nhìn thấy yết hầu, cậu đã lén ngắm nghía nó, trái tim nhộn nhạo.
Nhưng lúc ấy cậu còn lí trí, kiềm nén lại.
Lúc này ý chí của cậu rã rời, rất khó nhịn thêm nữa.
Vương Nhất Bác dùng tay đẩy cậu ra, để cậu ngồi vững lại, nhắc nhở: "Chúng ta chia tay rồi."
Tiêu Chiến ngơ ngác ngồi trên ghế, dường như cậu vừa mới nhớ ra chuyện bọn họ đã chia tay, trong mắt đầy sự hoảng hốt.
Có lẽ do giọng điệu nhắc nhở của Vương Nhất Bác quá lạnh nhạt, hoặc là do giờ phút này cậu mới ý thức được mình đã không còn tư cách thân mật với Vương Nhất Bác khiến cậu cảm thấy mất mát trong phút chốc.
Vương Nhất Bác không quấy rầy đến sự lặng im của cậu.
Cuối cùng hai người đều yên lặng, vả lại còn rất ăn ý mà không phá vỡ cục diện bế tắc này.
Mãi đến khi xe chậm rãi dừng lại, Vương Nhất Bác mới đỡ Tiêu Chiến vào trong nhà mình.
Kết quả vừa vào đến cửa nhà, Tiêu Chiến liền bắt đầu phát điên, túm lấy cà vạt của Vương Nhất Bác mắng xối xả: "Vương Nhất Bác...!đồ khốn nhà anh! Anh làm em rộng ra rồi! Em không tìm người khác được! Bọn họ chê em rộng, em còn chê bọn họ nhỏ ấy, thế mà anh còn cứ như này với em!"
Vương Nhất Bác mặc kệ cậu lôi kéo, xách nách cậu lên, đưa cậu đến tủ giày, đặt Tiêu Chiến ngồi xuống rồi giúp cậu cởi giày.
Vương Nhất Bác vừa đứng dậy lần nữa liền bị Tiêu Chiến túm lấy cà vạt, kéo lại gần mình.
Giống y như lúc ngoài cửa, Tiêu Chiến ngồi trên tủ giày, nắm cà vạt của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đứng đối diện cậu, không thể không dựa gần vào người Tiêu Chiến, hắn hơi cúi mặt xuống, nhìn Tiêu Chiến trước mặt mình đang giận dữ, hai tay giữ lấy hai bên người hắn, hắn cũng không giãy dụa.
Tiêu Chiến thì vẫn luôn nắm cà vạt của hắn, nghiêm nghị hỏi: "Anh chán em rồi phải không?"
"Không." Vương Nhất Bác trả lời không hề do dự.
Câu hỏi này không cần suy nghĩ.
"Tính cách của em là vậy, từ ngày đầu tiên quen nhau chắc anh đã biết, nhiều năm qua em vẫn không thay đổi được, em cứ như thế thôi."
"Ừ, anh biết mà."
"Em không thay đổi được...!không cho anh không cần em." Nói tới đây, giọng cậu hơi nghẹn ngào.
Hơi thở của Vương Nhất Bác khẽ run rẩy, yết hầu chuyển động, không kìm lòng được cúi người, muốn gần Tiêu Chiến thêm chút nữa.
Chóp mũi của hắn dán lên chóp mũi của Tiêu Chiến, thậm chí có thể thấy rõ lông mi của Tiêu Chiến đang run lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn ngập sự vô tội và không cam lòng.
"Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác gọi cậu, "Tỉnh rượu rồi em còn nhớ gì không?"
"Nhớ cái gì cơ?"
"Nhớ em từng nói như vậy, nhớ rằng em rất quan tâm anh, không thể không có anh."
Hô hấp của Vương Nhất Bác càng lúc càng nhanh.
Hắn rất căng thẳng, thậm chí lúc nhìn Tiêu Chiến còn có đôi chút van xin.
Nhưng Tiêu Chiến không cho hắn đáp án mà lại bắt đầu suy nghĩ, dường như lúc này Tiêu Chiến không trả lời được câu hỏi ấy.
Ánh mắt Vương Nhất Bác đầy sự mất mát, giống như một con chó lớn không nhận được sự yêu thương.
Hắn đứng dậy lần nữa, muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị Tiêu Chiến túm vạt áo kéo tới trước người cậu.
Tiêu Chiến tới gần hắn, nhẹ giọng hỏi, ngay cả ánh mắt đều đang trói buộc hắn: "Có phải anh muốn hôn em không?"
Vương Nhất Bác bị hỏi đến nhíu mày, "Khi em tỉnh rượu rồi lại trách anh."
"Em cũng muốn hôn anh mà..."
Tiêu Chiến sáp tới, thử chủ động hôn hắn.
Dường như Vương Nhất Bác hơi do dự, nhưng hắn không né tránh, Tiêu Chiến chạm một cái thật hời hợt lên cánh môi của hắn rồi lại tách ra.
Vương Nhất Bác cảm thấy giờ phút này trái tim của mình giống như bị người ta nhéo, hắn nhìn người trước mặt, cảm giác không biết phải làm thế nào lại xuất hiện một lần nữa.
Hắn có thể làm gì người này đây?
Sao lại thích cậu ấy?
Bao nhiêu năm qua đi, Tiêu Chiến là điều duy nhất mà hắn không từ bỏ được.
Cuối cùng một tay hắn đỡ lấy gáy Tiêu Chiến, cúi đầu hôn cậu, nụ hôn vô cùng mãnh liệt.
Người bị hôn chẳng những không cự tuyệt mà trái lại còn rất phối hợp, hai tay vòng qua vai hắn, chủ động đáp lại.
Phút chốc như cá voi về biển, tạo nên sóng to gió lớn, rất khó dừng lại.
Tình cảm hai năm xa cách đều hóa thành một nụ hôn, trút hết ra trong nháy mắt.
Hô hấp dồn dập, quần áo soạt soạt, thời gian tích tắc——
Không dừng lại.
Tay Tiêu Chiến bám lấy cổ Vương Nhất Bác, ngón tay xoa lên yết hầu của Vương Nhất Bác.
Hành động này khiến yết hầu của Vương Nhất Bác chuyển động, nhanh chóng dời cái tay không thành thật của Tiêu Chiến đi.
Tiếp theo, hắn ôm lấy Tiêu Chiến đưa vào trong phòng ngủ..
Chương 18: 18: Rối Rắm
Tiêu Chiến nằm trên giường mở mắt, trước tiên cậu nhìn xung quanh một lượt.
Cậu chắc kèo chỗ này không phải nhà mình, cũng không phải nhà Tùy Hầu Ngọc, liếc sơ sơ qua có vẻ như là chung cư cao cấp Vương Nhất Bác mới mua.
Cậu lật người một cái, lúc cảm nhận được xúc cảm khi làn da lướt qua chăn thì cậu mới ý thức được có lẽ mình đang không mặc quần áo bèn lập tức vén chăn lên nhìn xem.
Sau khi chắc chắn rằng mình thật sự không mặc quần áo, cậu lập tức đứng dậy nhìn trái ngó phải, Vương Nhất Bác không có trong phòng.
Ngủ dậy xong phát hiện mình có thể mắng Vương Nhất Bác khiến cậu lập tức sướng điên cả người.
Cậu muốn xuống giường tìm Vương Nhất Bác nhưng lại cảm thấy mình trần truồng như này hơi ngồ ngộ, mà quần áo của cậu thì chẳng thấy tăm hơi đâu.
Vì thế cậu đi chân trần vào phòng quần áo của Vương Nhất Bác, mở tủ ra chọn lựa.
Cơ thể của Vương Nhất Bác và cậu chênh nhau rất lớn, quần áo nào của Vương Nhất Bác cậu mặc cũng rộng thùng thình, chọn tới chọn lui nửa ngày mới chọn được một cái áo hoodie.
Lúc cậu mặc hoodie đi tới trước gương soi, thấy áo che tới tận đùi mình khiến cậu không hỏi suy tư, chiều cao 178 thật sự rất lùn à?
Tìm được quần áo mặc xong, cậu chần chừ một lát mới vào toilet rửa mặt, nhân tiện sửa lại kiểu tóc của mình.
Sau khi chắc chắn rằng mình trông khá bảnh rồi cậu mới mở cửa ra gào lên: "Vương Nhất Bác! Anh cút ra đây cho em!"
Hung dữ.
Không ai đáp lại tiếng gào của cậu, cậu bắt đầu chạy khắp nhà tìm người, cuối cùng tìm thấy Vương Nhất Bác đang ở phòng cho chó.
Có lẽ là sợ nuôi chó làm phiền đến người khác nên cách âm của phòng này rất tốt, Vương Nhất Bác hoàn toàn không nghe thấy tiếng Tiêu Chiến gọi mình.
Sau khi Tiêu Chiến đi vào, ánh mắt của Vương Nhất Bác lướt qua cái đùi nhỏ nhỏ trắng nõn của cậu nhưng lại dời đi rất nhanh.
Ba con chó muốn bổ nhào vào Tiêu Chiến nhưng bị Vương Nhất Bác ngăn lại: "Ngồi."
Ba con chó nghe lời đồng thời ngồi xuống.
Tiêu Chiến đi chân trần, chó mà nhào tới thì móng vuốt của nó sẽ làm cậu bị thương.
"Lần này chắc chắn anh đã làm chuyện khốn nạn với em! Quần áo em còn không mặc!" Tiêu Chiến nói xong bèn đi tới chỗ Vương Nhất Bác, vươn tay muốn túm tóc Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác tránh đi.
Giọng điệu của Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, thản nhiên nói: "Bé ngọt ngào khiến người ta thèm nhỏ dãi có thấy đau không?"
Tiêu Chiến mắc ói nhíu cả mày lại: "Tính từ buồn nôn gì thế này?"
"Trước đây chính miệng em nói vậy mà."
Hai tay Tiêu Chiến véo thắt lưng, cảm nhận một chút, hình như không đau thật.
Cậu lại kéo cổ áo hoodie lên nhìn, trên người không có dấu vết gì.
Vì thế cậu hỏi: "Vương Nhất Bác, có phải anh bị yếu không? Anh có phải đàn ông không?"
"..." Vương Nhất Bác không trả lời.
Tiêu Chiến chợt thấy câu hỏi của mình hơi sai sai, vì thế cậu ho khan vài tiếng rồi lại hỏi, "Quần áo của em đâu?"
"Anh cởi, sau đó đi giặt rồi."
"Ồ...!em ói à?"
"Phía dưới phun ra."
"Lại còn tiêu chảy?"
"Em ăn vạ đòi anh, anh nghĩ em còn phải vào đoàn phim nên chỉ có thể dùng tay thôi."
Tiêu Chiến nghĩ ngợi rồi nhào về phía Vương Nhất Bác: "Thế nên anh vẫn là đồ khốn nạn!"
Vương Nhất Bác thuận thế kéo Tiêu Chiến tới ngồi trên đùi mình, đợi cậu ngồi vững rồi mới sáp tới hôn cậu.
Hai tay Tiêu Chiến chặn miệng của Vương Nhất Bác, mắng: "Chia tay rồi, anh không biết à? Chú ý cái hành động bậy bạ của anh đi."
"Dạo này anh bận nhiều việc, không có thời gian tới thăm đoàn phim." Vương Nhất Bác nhấc tay của Tiêu Chiến ra, nói.
"Thế thì sao?"
"Em còn hai tiếng để chuẩn bị, sắp phải tới đoàn phim rồi."
"Ồ..." Mắt Tiêu Chiến xuất hiện một chút băn khoăn.
"Đợi em quay phim xong, anh đi đón em, sau đó em ở lại chỗ này của anh vài hôm nhé."
Yết hầu của Tiêu Chiến khẽ chuyển động, hai tay vịn lấy vai của Vương Nhất Bác, nhìn hắn hằm hằm: "Em tới chỗ anh làm gì?!"
"Chứng minh anh là đàn ông.".
||||| Truyện đề cử: Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh Tinh |||||
Trái tim Tiêu Chiến run lên, cái tay vịn vai Vương Nhất Bác của cậu níu chặt lấy quần áo, dường như cậu đã đoán trước được tình cảnh sau khi quay phim xong của mình sẽ như thế nào.
Chắc chắn rất...!kích thích nhỉ?
Chỉ có điều cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, nhấn mạnh: "Chúng mình vẫn chưa quay lại đâu đấy..."
Nhưng giọng điệu lại yếu đi nhiều.
"Nửa tiếng nữa anh Lưu và thợ trang điểm của em sẽ tới, anh còn định để họ tới rồi mới đánh thức em, không ngờ em lại tự dậy."
Tiêu Chiến kinh ngạc: "Nhanh thế á?"
"Đúng, em còn phải tạo hình nữa."
"Ồ..."
"Nửa tiếng, anh còn có thể giúp em thêm lần nữa."
Tiêu Chiến không trả lời.
Với cái tính nết của cậu chắc chắn sẽ từ chối, nhưng lúc này cậu lại thấy tiếc.
Vương Nhất Bác quá hiểu cậu, không nhận được đáp án chính là đáp án, vì thế hắn chậm rãi tới gần hôn cậu.
Từ hôn lướt đến hôn sâu.
Ánh mặt trời rọi vào phòng qua cửa sổ sát đất, chiếu lên mặt đất và sô pha, lan tỏa trên cơ thể của hai người.
Má và tóc của cả hai đều phủ một tầng ánh sáng cùng màu, có lẽ là ánh Mặt trời quá gay gắt khiến Tiêu Chiến híp mắt, chậm rãi chớp mắt, dường như chỉ cần một cái chớp mắt đã khiến cậu thay đổi từ giãy dụa tới hùa theo.
Có lẽ cái tay nắm chặt vai áo của Vương Nhất Bác chính là sự quật cường cuối cùng của cậu.
Trong lòng của người uống say quên sạch như Tiêu Chiến, đây là nụ hôn đầu tiên của hai người sau khi xa cách hai năm.
Cậu thiếu niên lỗ mãng khi ấy đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, dường như cũng rất có sức hút.
Từng cử động của hắn đều khiến cho Tiêu Chiến không thể từ chối.
Nếu nói mọi người đều thích đàn ông cấm dục, thế thì gu của Tiêu Chiến lại khác, cậu thích đàn ông vừa nhìn đã thấy dục vọng như Vương Nhất Bác.
Cơ thể tràn ngập sức mạnh, lúc nhìn thấy cậu sẽ không che giấu ham muốn chiếm hữu của mình, và cả...!không quá băn khoăn, thích là ra tay, vô cùng quyết đoán.
Giống như năm đó vậy.
Cậu bị Vương Nhất Bác đặt lên sô pha, lúc hôn nhau cậu nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Ba đứa nó đang nhìn kìa, bảo chúng nó đi đi."
"Bây giờ chúng ta đang ở trong phòng của chúng nó mà."
"Thế cũng không được!" Bộ dạng xấu hổ này của cậu chỉ có Vương Nhất Bác mới được nhìn, chó cũng không cho xem.
Vương Nhất Bác chỉ đành cho ba con chó ra ngoài chơi, sau đó cúi xuống tiếp tục hôn Tiêu Chiến.
Ban đầu Tiêu Chiến hơi chống cự, rồi lại thay đổi ôm lấy vai của Vương Nhất Bác.
*
Sự thật chứng minh, Vương Nhất Bác nói dối.
Hắn nói nửa tiếng nữa anh Lưu tới, làm như là cậu và Vương Nhất Bác chỉ còn nửa tiếng cuối cùng để làm càn.
Vì thế cậu không đề phòng gì nữa, chẳng hề từ chối sự tiếp cận của Vương Nhất Bác.
Kết quả, cậu bị Vương Nhất Bác trêu chọc hai tiếng đồng hồ.
Mắt cậu vô hồn đi vào phòng nằm xuống ngỉ ngơi, còn chưa hoàn hồn thì Vương Nhất Bác đã tới đưa quần áo mà anh Lưu mang cho cậu.
Cậu mệt không muốn đứng dậy, Vương Nhất Bác chỉ có thể xách cậu lên, mặc quần áo giúp cậu.
Lúc này cậu giống như người bệnh không tự lo liệu cuộc sống được, nhấc tay mặc quần áo thôi cũng mệt rã rời, thế mà tên khốn nạn Vương Nhất Bác kia còn nhân cơ hội gặm cậu thêm hai phát.
Hóa ra không làm đến bước cuối cùng mà cũng mệt như vậy.
Lúc sắp ra khỏi cửa phòng ngủ, Tiêu Chiến còn nhịn không được tới véo cổ Vương Nhất Bác: "Tên khốn nạn nhà anh!"
Vương Nhất Bác nhịn cười, cúi người hôn lên trán cậu một cái, nói: "Đi thôi, anh cũng phải tới công ty."
"Không đi thăm đoàn phim được thật à?" Tiêu Chiến khẽ hỏi.
"Ừ, công ty hơi bận."
Tiêu Chiến ỉu xìu một lát mới đi mở cửa phòng ngủ.
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa, động tác ngừng lại, cậu nhanh chóng xoay người đi tới trước mặt Vương Nhất Bác, kiễng mũi chân lên, ôm lấy bả vai Vương Nhất Bác rồi hôn hắn.
Là một nụ hôn rất sâu.
*
Tiêu Chiến ngồi trên xe, gõ chữ như bay hỏi Tùy Hầu Ngọc: Hắn không đề nghị quay lại với tớ? Nhưng đã hôn rồi mà, chắc chắn hắn cũng thích tớ, không thì sẽ chẳng như vậy đâu.
[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: 1.
[R.
S]: Tớ hơi băn khoăn xíu xem mình có muốn quay lại với hắn không, tớ còn định quan sát biểu hiện của hắn, biểu hiện tốt thì tớ đồng ý.
[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: 1.
[R.
S]: Có điều tớ vẫn hơi giận, thế mà hắn kéo dài tận 2 năm mới đến tìm tớ, tìm tớ được vài hôm mà tớ đã để hắn hôn rồi.
Đây mà là trong truyện motip hối hận theo đuổi lại vợ cũ, cái loại 0 dễ tha thứ như tớ chắc sẽ làm một đống người đọc tức chết.
[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Hình như hai người chia tay là do cậu cố tình gây sự mà? Hắn có gì mà hối hận đâu?
[R.
S]: Đầu bên kia là ai đấy? Ngoan ngoãn gõ 1 thôi không phải được rồi sao? Nói nhiều thế làm gì?
Đợi một lát mà Tùy Hầu Ngọc không trả lời.
Cậu lại gửi một tin nhắn: Cậu tới thăm đoàn phim tớ được không?
Ngay sau đó cậu liền phát hiện mình bị Tùy Hầu Ngọc block.
Cậu không quan tâm, dù sao đây cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Cậu đi tìm Tô An Di: Dì Tô ơi, tên chó chết Vương Nhất Bác kia muốn quay lại với tớ, tớ hơi rối rắm tí.
[Dì Tô]: Hắn bảo sao?
[R.
S]: Hắn không đề cập đến chuyện quay lại, nhưng chắc chắn hắn có ý đó.
[Dì Tô]: Thế hắn biểu hiện như thế nào?
[R.
S]: Hắn hôn tớ.
[Dì Tô]: Làm nháy chia tay?
[R.
S]: Không làm.
Gửi xong cậu lại nghĩ là chưa đủ chính xác nên bổ sung: Không làm hẳn.
[Dì Tô]: Nhưng hắn không nhắc đến chuyện quay lại?
[R.
S]: Đúng, không nhắc lấy một chữ.
[Dì Tô]: Xem ra hắn nghĩ thông suốt rồi.
[R.
S]: Là sao?
[Dì Tô]: Làm bạn trai cậu rất phiền, cậu quậy quá.
Bây giờ cứ thế này thì vừa có thể giải quyết nhu cầu sinh lý, lại không bị cậu làm phiền.
Tiêu Chiến nhìn những con chữ này, tức giận không thôi: Hắn thích tớ! Mê tớ như điếu đổ ấy! Không có tớ hắn không sống nổi! Hắn thích tớ như thế này!
[Dì Tô]: Thế cậu hỏi tớ làm gì?
Tiêu Chiến gõ một đoạn dài để giải thích, kết quả chỉ nhận được một chữ: Bận.
Tiêu Chiến đặt điện thoại sang một bên, tức phát điên.
Nhưng Tô An Di nói vậy khiến cậu phải suy nghĩ.
Vương Nhất Bác sẽ không thật sự chỉ muốn giữ quan hệ trên giường với cậu, không yêu đương với cậu nữa đấy chứ?
Thế...!thế...
Thế cậu nên làm gì bây giờ?
Rồi cậu lại phủ định.
Không thể nào.
Vương Nhất Bác yêu cậu là cái chắc!
Không thì sẽ chẳng mua công ty của cậu, cũng không đối xử với cậu như vậy!
*
Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng xử lý xong chuyện công ty, lúc này đã rạng sáng.
Thẩm Quân Cảnh đi vào phòng làm việc của hắn, đưa điện thoại cho hắn, nói: "Chihuahua nhà các cậu lại lên hot search rồi."
Vương Nhất Bác cầm điện thoại nhìn thoáng qua, khẽ cười thành tiếng.
#Tiêu Chiến phẫu thuật thẩm mỹ nhẹ#
Mở nội dung ra, rõ ràng là tạo hình sân bay hôm nay của Tiêu Chiến, đôi môi sưng lên, bị người ta chụp ảnh rồi nghi ngờ cậu đi làm môi tều.
Bình luận có khen có chê, còn có người nói cái khuôn mặt kia của Tiêu Chiến vừa nhìn là biết sửa rồi, người bình thường làm gì có ngũ quan như vậy.
Trông thấy một cái bình luận, nụ cười của hắn tắt hẳn.
"Miệng Tiêu Chiến lớn như vậy, BJ rất giỏi nhỉ?"
Hắn lập tức đưa điện thoại cho Thẩm Quân Cảnh: "Nghĩ cách xóa cái này đi."
"Ờ..."
Miệng Tiêu Chiến lớn thật, đó là bởi vì mặt cậu rất nhỏ nên cái miệng trông càng lớn hơn.
Nhưng miệng của Tiêu Chiến, bao nhiêu năm qua hắn còn chưa nỡ dùng, hắn không cho phép người khác nghĩ bậy về miệng của Tiêu Chiến.
"Làm lành rồi?" Thẩm Quân Cảnh vừa gửi tin nhắn cho người khác vừa hỏi.
"Vẫn chưa."
"Vẫn chưa?"
Vương Nhất Bác đứng dậy cử động bả vai, nói: "Chỉ là hơi không cam lòng, mấy năm nay chúng tôi chia tay rất nhiều lần, đều là tôi dỗ em ấy, sao em ấy không thể dỗ tôi lấy một lần?"
Thẩm Quân Cảnh: "Kết quả đợi hai năm mà cậu ấy vẫn không tới dỗ cậu, cậu không nhịn được, dốc hết tâm tư mua công ty, lại còn nghĩ cách xuất hiện bên cạnh cậu ấy, cậu ấy vẫn chẳng dỗ cậu."
"..."
Thẩm Quân Cảnh cười một lúc, tiếp tục trêu: "Xem ra cậu không quan tâm chuyện chia tay, cái cậu quan tâm là cậu ấy không dỗ cậu?"
"Có câu quá tam ba bận, số lần chúng tôi chia tay đã vượt qua ba chữ số rồi, tôi còn quan tâm làm gì?"
"Nhà cậu tính quá tam ba bận kiểu vậy à?"
"Có vấn đề gì không?"
"Cậu là sếp, cậu phát lương, cậu nói gì cũng đúng.".
Chương 19-20: 19: Duy Trì
Chương 19:
Cho dù Tiêu Chiến phản bác lại Tô An Di ngay lúc ấy, nhưng cậu vẫn canh cánh trong lòng lời mà Tô An Di nói.
Quay lại đoàn phim được vài ngày, cậu vẫn luôn nghiêm túc quay phim.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cậu cứ nghĩ tới chuyện của Vương Nhất Bác hết lần này đến lần khác vào những lúc nghỉ ngơi.
Hôm nay cậu rửa mặt xong, nằm trên giường rối rắm, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác: Đang làm gì vậy?
Đợi mười phút mà Vương Nhất Bác vẫn không trả lời.
Trong mười phút này, Tiêu Chiến cứ cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống mấy chục lần.
Đồng thời cậu còn điên cuồng gửi lời mời kết bạn cho Tùy Hầu Ngọc, sau khi được xác nhận cậu liền gửi tin nhắn thoại cho Tùy Hầu Ngọc như bị thần kinh: "Anh Ngọc ơi, Vương Nhất Bác không trả lời tin nhắn của tớ! Cậu xem hắn có phải trai đểu không?! Hắn tán tỉnh xong là bỏ mặc người ta, chỉ còn lại mình tớ ở đây suy nghĩ về mối quan hệ của hai đứa!"
[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Tớ hối hận vì đã kết bạn lại với cậu.
Ngay sau đó, cậu lại bắt đầu nghẹn ngào gửi tin nhắn thoại cho Tùy Hầu Ngọc tiếp: "Anh Ngọc ơi...!Dì Tô bảo Vương Nhất Bác chỉ muốn làm bạn chịch của tớ thôi, không định quay lại với tớ, như vậy thì tớ sẽ không thể quậy hắn nữa, khi nào cần lại đến tìm tớ.
Hắn là tên chó chết, sao hắn lại không biết xấu hổ như vậy, nếu tớ mà muốn thế thì tớ tìm một bé trai là được rồi, bé trai vừa ngoan vừa đáng yêu, dựa vào đâu mà tớ để hắn làm..."
"Anh Ngọc cậu nói xem, có phải hắn mua công ty là vì vậy không, để làm kim chủ của tớ ấy, để tớ không thể không khuất phục, hắn liền gây khó dễ với tớ? Quả nhiên tên khốn nạn nhà hắn si mê cơ thể tớ chết đi được!"
[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Thấy tin nhắn thoại dài như vậy làm đầu tớ đau như búa bổ.
Cậu tiếp tục rên rỉ với điện thoại: "Hắn vừa nhạt vừa lẳng lơ, chỉ có tớ chịu nổi hắn.
Rảnh rỗi là hắn lại lên cơn trốn vào trong góc khóc lóc y như đang biểu diễn tài năng ấy, người ta còn tưởng hắn bị thần kinh, cũng chỉ có mình tớ bằng lòng ở bên hắn."
[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Ờ.
Tiêu Chiến vẫn không chịu ngừng, cầm điện thoại mở app lên xem vé máy bay gần nhất, định qua tranh luận trực tiếp với Vương Nhất Bác.
Nếu cậu tới công ty Vương Nhất Bác, mọi việc sẽ rất nghiêm trọng!
Cậu không chết thì Vương Nhất Bác chết, đừng ai mong được vui vẻ!
Lúc này, điện thoại của Tiêu Chiến có tiếng thông báo, cậu nhanh chóng thoát ra, nhìn thấy tin nhắn của Vương Nhất Bác: Thẩm Quân Cảnh vừa đưa điện thoại tới phòng hội nghị, anh đang họp.
Cậu lập tức xoa nước mắt ở khóe mắt, không trả lời Vương Nhất Bác ngay mà lại gửi tin nhắn cho Tùy Hầu Ngọc: Anh Ngọc, hắn trả lời tớ rồi.
[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: 1.
Cậu không nói chuyện với Tùy Hầu Ngọc nữa mà đi nhìn khung chat với Vương Nhất Bác một lần nữa, cậu chần chừ một lát mới gõ chữ, trả lời một cách rất lạnh lùng: Em hỏi chơi vậy thôi.
[X]: Thế anh họp tiếp đã.
Cậu lập tức bĩu môi, trong lòng không vui.
Cậu trốn vào trong chăn nhìn điện thoại, lúc đang định trả lời lại thì nghe thấy tiếng thông báo chuyển khoản Zhifubao.
"Zhifubao nhận được 500000 tệ."
Cậu nhanh chóng nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác: Tiêu tiền đi, lát nữa nói chuyện với em sau.
[R.
S]: Ừ, bận đi.
Chỉ một cái chớp mắt đã biến thành mode ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cậu kiêu ngạo trả lời Vương Nhất Bác xong rồi lại gửi tin nhắn cho Tùy Hầu Ngọc: Anh Ngọc, quả nhiên tên chó chết Vương Nhất Bác kia yêu tớ điên lên được.
[R.
S]: Lúc nãy hắn bận họp không ở bên tớ được nên chuyển cho tớ năm mươi vạn, thôi thì tớ cũng ráng tha thứ cho hắn vậy.
[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: 1.
[R.
S]: Đúng thật, nhìn cái là biết ngay có yêu hay không yêu, bận họp mà vẫn bớt thời gian trả lời tin nhắn của tớ, quả nhiên tớ rất quan trọng.
[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: 1.
Tiêu Chiến cầm điện thoại, lăn lộn trong chăn một lát, cười khúc khích.
Cậu nhịn chốc lát nhưng cuối cùng không nhịn được nữa, cậu đứng dậy đi vào phòng tắm ngắm mình trong gương, nghiêm túc hỏi cái gương: "Tiêu Chiến ơi, sao mày lại quyến rũ như vậy, làm người ta không khống chế nổi với mày?"
Sau đó cười ha ha.
Mười hai rưỡi Vương Nhất Bác mới gửi tin nhắn cho cậu, hỏi: Ngủ chưa?
Tiêu Chiến vẫn luôn chờ tin nhắn, có lẽ là được năm mươi vạn an ủi cho nên trong khoảng thời gian ấy tâm trạng của cậu rất hạnh phúc, cậu nhanh chóng cầm điện thoại, trả lời: Đang xem kịch bản.
[X]: Anh đang trên xe, gọi video được không?
[R.
S]: Ừ.
Cậu thấy Vương Nhất Bác gửi lời mời gọi video tới, cậu vội vã chỉnh lại tóc tai của mình, nghĩ ngợi một lát rồi lại cởi một cúc áo ngủ ra, lúc này mới đồng ý gọi video.
Trong video, Vương Nhất Bác đang cố định vị trí của điện thoại, hắn nhìn thấy cậu rồi nhưng vẫn chưa chú ý thấy cổ áo ngủ cậu cố tình phanh rộng ra, hỏi: "Mấy giờ em ngủ?"
"Em phải học thuộc lời thoại thêm lát nữa."
"Em đọc kịch bản đi, bên chỗ anh còn vài việc phải xử lý." Vương Nhất Bác nói xong liền không nhìn điện thoại nữa, nghiêm túc xem tài liệu trong tay.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trong màn hình điện thoại, vẫn là dáng vẻ tây trang thẳng thớm như trước, tay cầm tài liệu trông có vẻ rất cẩn thận, dường như không có thời gian để ngắm cậu qua màn hình.
Cậu nhìn hắn vài lần sau đó không nói gì nữa, tiếp tục chui trong chăn đọc kịch bản, thỉnh thoảng còn khẽ lẩm bẩm vài câu, cậu nói lời thoại trong kịch bản cộng thêm một chút ngữ điệu thích hợp.
Vương Nhất Bác đã sớm quen với chuyện này nên không để ý.
Hai người gọi video đến khi Vương Nhất Bác về tới nhà.
Vương Nhất Bác cầm điện thoại và tài liệu vào nhà, hắn vừa thu xếp đồ đạc vừa nói với Tiêu Chiến: "Anh phải đánh răng rửa mặt rồi, lát nữa anh quay lại."
"Em không được xem à? Cũng không phải chưa từng xem."
Vương Nhất Bác vào phòng quần áo lấy một bộ quần áo ngủ sạch ra, cúi đầu nhìn màn hình sau đó khẽ cười: "Được xem chứ."
Trả lời xong liền đi vào trong phòng tắm.
Có vẻ như hắn đang tìm vị trí, sau đó cố định điện thoại lại, thản nhiên xả nước trước màn ảnh.
Tiêu Chiến đang nhìn đến là say mê, thấy thế lập tức kháng nghị: "Tắm vòi sen đi! Tắm bồn em không nhìn thấy."
"Được." Vương Nhất Bác đồng ý thật.
Tiêu Chiến lập tức cảm thấy kịch bản thật tẻ nhạt, cậu chống cằm nhìn hình ảnh trong màn hình điện thoại, khóe miệng không khống chế được mà cong lên.
Lúc hai người mới quen, Vương Nhất Bác là học sinh thể dục, đương nhiên dáng người không có chỗ nào để chê.
Nhiều năm qua đi như vậy, dáng người của Vương Nhất Bác vẫn rất đỉnh, săn chắc nhưng cơ bắp không quá lố, là tỉ lệ mà Tiêu Chiến thích nhất.
Cậu thấy Vương Nhất Bác cố ý mở cửa thủy tinh của phòng tắm đứng để cậu có thể nhìn rõ hơn.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Bọt nước và cơ thể lồi lõm thật là hợp nhau, bọt nước lướt qua da thịt tựa như một cuộc chao lượn thỏa thích.
Tiêu Chiến ngắm đến nỗi có mấy lần suýt nữa đã bật cười, một hồi lâu sau mới gọi: "Vương Nhất Bác ơi, màn hình mờ rồi."
Vương Nhất Bác đi ra, dùng khăn mặt lau tay rồi mới cẩn thận chùi sạch hơi nước trên màn hình, sau đó tiếp tục tắm rửa.
Cuối cùng Tiêu Chiến cũng hài lòng.
Tiêu Chiến ngắm từ đầu tới cuối không chớp mắt, tỏ ý cậu rất vừa lòng với mức độ giữ gìn vóc dáng của Vương Nhất Bác.
Nếu đây không phải là đang gọi video mà là đang livestream, chắc chắn cậu sẽ spam Gia Niên Hoa[1] đầy màn hình để bày tỏ tấm lòng.
[1] Gia Niên Hoa 嘉年华: quà tặng khi livestream trên Douyin, tương đương khoảng 3000 tệ.
Vương Nhất Bác cầm điện thoại điều chỉnh góc độ, tiếp tục sấy tóc trước màn hình.
Tiêu Chiến thì không vui tí nào, sấy tóc còn mặc áo ngủ làm gì?
Quỷ nhỏ mọn.
Sau khi thu dọn xong, Vương Nhất Bác cầm điện thoại ra khỏi phòng tắm, hỏi cậu bằng chất giọng trầm thấp: "Buồn ngủ chưa?"
"Bình thường."
Tận lúc này Vương Nhất Bác mới có thời gian nhìn kỹ Tiêu Chiến trong màn hình, nhìn xong liền nhịn không được nở nụ cười, nói: "Nóng thì đừng đắp kín như thế."
"..."
Tiêu Chiến đưa tay chạm vào má mình, quả nhiên nóng hầm hập.
Vừa nãy xem tới mức kích động, hai má đỏ bừng lên mà cậu cũng chẳng chú ý, bị Vương Nhất Bác phát hiện rồi cậu mới ý thức được.
Cậu ra vẻ bình tĩnh liếc xéo Vương Nhất Bác, hỏi vặn lại: "Anh không sợ em quay màn hình lại à? Sau đó uy hiếp anh?"
"Em không nỡ."
"Em không nỡ uy hiếp anh á?"
"Em không nỡ phát tán nó ra ngoài."
"..."
Vương Nhất Bác cầm điện thoại nằm trên giường, dường như hơi mệt mỏi, hắn vùi mặt vào trong gối đầu, đột nhiên nhắc tới chuyện khác: "Lúc còn đi học vẫn là tốt nhất..."
"Năm đó anh huấn luyện nhiều như vậy cũng mệt mà."
"Tuy là huấn luyện mệt, nhưng cho dù có cãi nhau thì chúng ta vẫn phải đi học, cùng ngồi trong một phòng học, bây giờ phải xa cách ở hai thành phố."
Lời này khiến cho Tiêu Chiến trở nên yên lặng.
Dường như cậu cũng đang nhớ lại ngày trước.
Đến khi cậu muốn nói gì đó với Vương Nhất Bác mới thấy Vương Nhất Bác trong màn hình đã ngủ rồi.
Vì hắn ngủ say nên màn hình xiêu xiêu vẹo vẹo, cậu chỉ có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác ở một góc màn hình.
Cho dù Vương Nhất Bác không nhìn cậu, không nói chuyện với cậu, nhưng cậu vẫn nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu.
Hình như Vương Nhất Bác rất thích ngủ.
Cậu còn nhớ lần đầu tiên gặp Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đang ngủ gục trên bàn.
Thậm chí bởi vì ngủ quên mà lúc khai giảng Vương Nhất Bác không tự giới thiệu bản thân.
Vương Nhất Bác rất ít nói, hắn không ở sân tennis huấn luyện thì cũng ở trong lớp ngủ, thậm chí lúc ấy cậu còn xem nhẹ sự tồn tại của người này.
Thế nhưng...!bọn họ vẫn ở bên nhau, còn dây dưa với nhau nhiều năm như vậy.
Thật kỳ lạ.
Để có thể luôn ở bên cậu, vả lại không ảnh hưởng tới sự nghiệp của cậu, thậm chí Vương Nhất Bác còn dùng một số tiền lớn để xóa sạch lý lịch học tập và tin tức thi đấu của hắn đi.
Cứ như những năm tháng ấy, Vương Nhất Bác chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cậu.
"Ngủ ngon." Tiêu Chiến khẽ nói, sau đó kết thúc gọi video.
Cậu cầm điện thoại đi sạc, sau đó nằm trong chăn chuẩn bị ngủ, nhưng nghĩ tới hình ảnh vừa rồi cậu lại nhịn không được đạp chăn: "Dáng người đẹp quá đi mất——"
*
Dạo này tâm trạng của Tô Điểm Điểm không được ổn định.
Sau khi hình tượng của gã sụp đổ, đại diện thương hiệu và công việc đều bị ảnh hưởng.
Lại nhìn bên phía Tiêu Chiến, dạo này nhờ có Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch khiến độ hot của Tiêu Chiến cũng tăng trở lại.
Tiêu Chiến có fans làm trụ cột, cũng có tác phẩm, cậu còn có hai bài hát mà phố lớn ngõ nhỏ nào cũng phát, thậm chí còn trở thành bài hát yêu thích để nhảy quảng trường.
Bộ phim gần đây luôn được chấm điểm cao, đến nay vẫn chưa có bộ phim nào vượt qua được.
Có cả một bộ phim thần tượng cực hot vào mấy năm trước.
Ban đầu lúc Tiêu Chiến đột nhiên hot lên quả thật có rất nhiều anti-fan.
Nhưng Tiêu Chiến im hơi lặng tiếng hai năm càng khiến nhóm anti-fan của cậu mất đi sức chiến đấu.
Bởi vì bọn họ phát hiện bất kể mình có bới móc đến đâu thì Tiêu Chiến cũng không có lịch sử đen tối gì.
Cảnh tượng bay giày hiếm có thì đã trở thành một màn gây cười rồi.
Có thực lực, có tác phẩm, không có lịch sử đen tối gì đáng nói cả.
Nhất là sau khi hình tượng không giữ nam đức sụp đổ càng gián tiếp chứng minh sự trong sạch của Tiêu Chiến khiến cậu nhận được không ít duyên của người qua đường.
Vậy nên Tô Điểm Điểm không ưa.
Gã tưởng chừng như sắp phát điên!
Gã biết Tiêu Chiến có bạn trai cũ, có vài người trong nội bộ công ty đều biết một chút, chỉ là không có chứng cứ xác thực nào.
Gã cố gắng điều tra lâu như vậy vẫn không thể điều tra ra thân phận bạn trai cũ của Tiêu Chiến.
Mà sếp mới Vương Nhất Bác của gã thì đã đi thăm đoàn phim của Tiêu Chiến, nhìn là biết cậu phát triển rất thuận lợi.
Sao gã có thể dễ dàng tha thứ cho được?!
"Không điều tra được tí nào à?" Tô Điểm Điểm hỏi.
"Có phải là Tùy Hầu Ngọc không?" Trợ lý yếu ớt hỏi.
"Nếu là thật thì sao anh ta có thể vô tư nói cho mọi người rằng quan hệ của bọn họ rất tốt được?"
"Chắc là đang thử chiều hướng của mọi người."
Tô Điểm Điểm khinh thường nói: "Tôi nghe nói tửu lượng của Tiêu Chiến không cao, show thực tế mùa đầu tiên của anh ta sắp bắt đầu quay rồi, nghĩ cách cho anh ta uống rượu rồi tự nói ra.
Cho dù không nói thì cũng phải quậy thành lịch sử đen tối của anh ta."
"Vâng.".
Chương 20:
Chương trình tên là "Không phải tôi".
Đây là một chương trình thi đấu thể lực và chỉ số thông minh, chương trình thuộc kiểu trốn thoát khỏi căn phòng bí mật, khách mời chia thành bốn đội, thi xem đội nào trốn thoát thành công đầu tiên.
Trong bốn đội có một đội mang thân phận ẩn giấu, bọn họ là người chế tạo nên căn phòng bí mật này. Trong quá trình trốn thoát bọn họ phải dùng các thủ đoạn để tăng thêm độ khó cho ba đội còn lại.
Đương nhiên người ẩn giấu cũng phải âm thầm làm nhiệm vụ để tăng độ khó mới có thể nhận được đạo cụ đi hãm hại đội khác.
Trước khi quay chương trình, đội người ẩn giấu thường sẽ tới làm quen địa hình, nghiên cứu các máy móc và đạo cụ, từ đó lợi dụng.
Có đôi khi để giảm hiềm nghi cho mình mà họ còn có thể sử dụng đạo cụ với chính đội mình để mọi người không đoán ra ai mới là người ẩn giấu thật sự.
Ẩn giấu thành công, người ẩn giấu đạt được bốn tấm huân chương.
Ẩn giấu không thành công, đội phá giải được người ẩn giấu sẽ đạt được một huân chương, đội đầu tiên trốn thoát đạt được một huân chương.
Chính bởi vì chương trình này mà Tiêu Chiến có một biệt danh: Tiêu cực thông minh.
Rõ ràng là nghĩa trái ngược.
Giải mã và phá giải cơ quan, Tiêu Chiến đều không thông thạo.
Đối mặt với cảnh tượng kinh khủng, Tiêu Chiến gào to hơn bất kỳ ai.
Điều đáng khen duy nhất là sức lực của cậu không tồi, Tiêu Chiến thường là người đầu tiên hoàn thành những thử thách khó nhằn nhất trong chương trình.
Vậy nên những khách mời tạm thời đến chương trình này đều sẽ không chọn ở cùng đội với Tiêu Chiến để gia tăng xác suất chiến thắng.
Lúc Tiêu Chiến đang chuẩn bị trong phòng trang điểm, có một giọng nói khiến cậu phiền chán vang lên: "Anh Tiêu!"
Tiêu Chiến không che giấu sự xem thường của mình, Lưu Huân đi vào nhìn thấy vẻ mặt của cậu trong gương, y cũng không để ý, cười hỏi: "Anh Tiêu, đã lâu không gặp. Nghe nói dạo này anh bận lắm, em còn tưởng lần ghi hình này không gặp được anh."
Lưu Huân cũng là một trong những khách mời thường xuyên của chương trình truyền hình thực tế này.
Trước đây ở mùa đầu tiên, Tiêu Chiến và Lưu Huân còn hơi trùng hình tượng, nhưng sau đó không lâu thì chẳng ai nói như vậy nữa cả, dù sao thì Tiêu Chiến chỉ phụ trách tấu hề, còn Lưu Huân ít ra cũng có tí trí tuệ và can đảm, Tiêu Chiến thì chẳng có gì cả.
Hơn nữa Lưu Huân nhỏ hơn Tiêu Chiến bốn tuổi, mấy năm nay độ hot ổn định, từ một cậu thiếu niên trở thành nam tử hán, xuất thân sao nhí khiến y trở thành sự tồn tại của hệ dưỡng thành, cũng là người hot nhất trong show này.
Hai năm trước độ hot của Tiêu Chiến tụt dốc, không ít người đều đoán rằng Tiêu Chiến sẽ bị thay thế khỏi chương trình.
Vì chuyện này mà Lưu Huân còn nói giúp Tiêu Chiến, đăng Weibo tỏ ý: Bốn chúng tôi mới là những người bạn tốt nhất.
Đáng tiếc Tiêu Chiến không cảm kích cho lắm.
Chủ yếu là do Tiêu Chiến thấy Lưu Huân phiền.
Lưu Huân nói chuyện với cậu cứ quái gở kiểu gì.
Lúc ký hợp đồng quay phim, có ai không giữ lại vài ngày để lúc quay phim có thể tranh thủ mấy hôm đi quay show thực tế?
Mà mấy ngày nay, đoàn phim đã sớm sắp xếp quay tập trung phần diễn của những người khác rồi.
Tiêu Chiến lười giải thích, lúc Lưu Huân sáp tới nhìn cậu, cậu cầm xịt khoáng phun mạnh vào mặt mình, cũng không biết có phải cố ý không mà còn phun văng cả sang chỗ Lưu Huân.
Lưu Huân không phòng bị, còn đang mở to mắt nhìn liền bị phun lùi về sau mấy bước.
"Ôi chao! Tiểu Lưu đấy à!" Tiêu Chiến làm như mới vừa trông thấy y.
Lưu Huân vừa tức vừa buồn cười, mở mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, lại hỏi: "Sếp mới của anh săn sóc anh thật đấy, nhìn vụ của Tô Điểm Điểm kia là biết."
"Cậu chú ý tôi phết nhỉ."
"Đương nhiên rồi, em đây vẫn luôn quan tâm anh mà, còn anh cứ không thèm trả lời tin nhắn Wechat của em."
Tiêu Chiến bắt đầu thử Lưu Huân: "Ờ... Hôm qua cậu đi làm quen địa hình rồi à?"
"Đừng có bẫy em, đêm qua em còn thấy anh ra ngoài kia kìa."
"Tôi ra ngoài thật, tôi muốn đi ra chỗ quay phim ngồi xem có ai tới."
Lưu Huân không hề bất ngờ với hành động này của cậu, trái lại còn xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi xuống bên cạnh cậu, cơ thể cứ như người không xương, hỏi: "Thấy ai không?"
"Không, nhân viên đuổi tôi đi."
"Quả nhiên cách làm của anh Tiêu vẫn rất thông minh."
"..." Nghe là biết không phải lời hay ý đẹp gì.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, không có thông báo, cậu liền nghịch điện thoại tiếp.
Lưu Huân nhìn thoáng qua hành động của cậu, nói tiếp: "Anh Tiêu, trong tay em có một bộ phim, em mới cố ý qua đây tìm anh."
Tiêu Chiến nghe vậy liền cười lạnh: "Diễn dở quá nên muốn hỏi tôi xem phải diễn thế nào à?"
"Không phải, đam mỹ chuyển thể đấy, kịch bản không tồi đâu."
Tiêu Chiến chợt hiểu ra, quay đầu nhìn Lưu Huân: "Phim này mà cậu cũng nhận? Quay xong chưa chắc đã được chiếu, cậu quay phim tình cảm à?"
"Anh không hiểu chứ gì, kế hoạch quay kiểu quốc tế đấy, đoàn đội lớn lắm."
Không chiếu trong nước được, chiếu trên nền tảng thì cũng phải dốc sức nghĩ cách, muốn chiếu phải chiếu ở nước ngoài trước, sau đó chờ quy định bớt nghiêm rồi thì cắt xén ra để chiếu trong nước.
Tiêu Chiến nghĩ ngợi rồi hỏi: "Ý là muốn mời tôi gia nhập? Tôi diễn 0 hay 1?"
Lưu Huân nghe vậy liền vui vẻ: "Ai cho anh tự tin hỏi câu này thế?"
Tuy rằng năm đó Lưu Huân theo con đường thiếu niên, nhưng chiều cao thật là 186, dáng người cũng không tồi.
Đứng trước Tiêu Chiến dáng người mảnh khảnh cao 178, đương nhiên sẽ không làm 0.
Tiêu Chiến bĩu môi, thấp giọng hỏi: "Cậu nghĩ gì mà lại đến hỏi tôi?"
"Thì cảnh nóng... hơi lố một tí, em ngại diễn với người khác lắm. Nhưng anh Tiêu thì khác, anh Tiêu là người quen, hơn nữa nếu nhiều cảnh nóng thì phim sẽ rất hút người xem luôn."
"Không đóng." Tiêu Chiến lập tức xua tay không hề do dự.
Lưu Huân khó hiểu, lại hỏi: "Sao thế? Anh bảo thủ thật đấy à? Nhìn không ra nha. Mặt như trai đểu, tính nết cũng như trai đểu, thế mà lại giữ thân như ngọc?"
Tiêu Chiến không bảo thủ cho lắm, chỉ là không muốn khiến Vương Nhất Bác không vui, hơn nữa cậu cũng không nhất thiết phải nhận phim có tiếp xúc thân mật.
Kịch bản hay đầy ra đấy, không cần phải giới hạn mình trong này, hơn nữa mấy năm nay cậu muốn chuyển sang đóng phim chính kịch.
Vả lại cái kiểu chuyển thể đam mỹ xuyên quốc gia như thế này có thể thuận lợi công chiếu hay không còn chưa biết, bộ phim đầu tiên chắc chắn sẽ cực hot, nhưng cậu không muốn làm quân tiên phong.
Lúc này màn hình điện thoại của Tiêu Chiến nhảy ra thông báo tin nhắn, cậu lập tức mở điện thoại đọc tin nhắn, khóe miệng hơi cong lên, ngón tay nhanh chóng trả lời.
Lưu Huân nhìn thấy hành động của cậu, khẽ hỏi: "Ai đấy?"
"Bạn."
"Tùy Hầu Ngọc à?"
"..." Tiêu Chiến không trả lời ngay, chần chờ một lát mới úp mở đáp, "Ừ."
Lưu Huân nói tiếp: "Mấy hôm nữa em gửi kịch bản qua bưu điện cho anh, chỉ được xem chưa tới 1/5 kịch bản thôi nhưng chắc chắn anh sẽ thích cho mà coi."
"Thật ra không cần đâu."
Lưu Huân lại yên lặng chốc lát mới hỏi một câu hỏi khác: "Anh Tiêu, bạn trai cũ của anh là kiểu người như thế nào?"
Ngón tay đang gõ chữ của Tiêu Chiến dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lưu Huân.
Cho dù bây giờ trong phòng trang điểm chỉ có hai người bọn họ, câu hỏi này vẫn hơi nhạy cảm.
Lưu Huân nhìn cậu đầy hứng thú.
Cậu lạnh nhạt thở hắt ra: "Quan hệ của chúng ta rất bình thường nhỉ?"
"Ồ..."Lưu Huân đứng dậy, đi ra ngoài vài bước rồi dừng lại, nói: "Anh Tiêu, anh cân nhắc thêm chút nữa đi, em nghiêm túc đấy, anh là người đầu tiên mà em nghĩ đến."
"Ừ." Tiêu Chiến trả lời qua loa.
Lưu Huân nhìn Tiêu Chiến trong gương một lúc lâu rồi mới mở cửa ra ngoài.
Trên màn hình điện thoại là tin nhắn của Vương Nhất Bác: Có uống rượu không?
[R. S]: Ghi hình tập đầu tiên sẽ uống tượng trưng một tí, dù sao thì đoàn đội của show này đối xử với em không tồi. Nhưng em sẽ khống chế, không uống nhiều đâu.
[X]: Tô Điểm Điểm kia đang điều tra anh.
[R. S]: Cho nó ba cái đầu nó cũng không điều tra được.
[X]: Dạo này em vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, uống ít thôi.
[R. S]: Ừ.
[X]: Em quay xong, anh có thể qua đó gặp em.
[R. S]: Đến khách sạn em ở à? Chắc sẽ có phóng viên nằm vùng đấy.
[X]: Anh nghĩ cách.
[R. S]: Em nghe thấy tiếng rồi, chắc phải bắt đầu ghi hình đây.
[X]: Ừ, anh biết rồi.
[R. S]: Trước khi em quay xong, anh không được lén đi tắm!
[X]: [tin nhắn thoại]
Tiêu Chiến nhìn trái nhìn phải như ăn trộm rồi mới mở tin nhắn thoại ra nghe, nội dung rất đơn giản, chỉ có một câu: "Ừ, được."
Nhưng cái tiếng cười khẽ kia thật sự là mềm mại tới tận đáy lòng của Tiêu Chiến.
Không thể không nói... Giọng trầm nghe n*ng quá, tiếng cười cũng hay.
Tiêu Chiến tranh thủ lúc Tiểu Tề vẫn chưa về, nghe đi nghe lại năm sáu lần.
*
Chương trình bắt đầu ghi hình, phân đoạn đầu tiên là giành đồng đội, còn có một đoạn khịa nhau.
Đoạn này được fan gọi là đoạn "beep beep".
Thường phải xóa tiếng một đoạn dài, mọi người đã quá quen với chuyện này.
Mà tình cảnh ấy đều do Tiêu Chiến gây ra, cậu y như máy điện báo của nhân loại vậy, lượng "đường" cực kỳ cao.
Lưu Huân vừa điều chỉnh thiết bị của mình vừa làm như vô tình hỏi Tiêu Chiến: "Anh Tiêu, miệng anh lớn thế, uống nước có chảy ra không?"
Tiêu Chiến biết có cảnh đặc tả miệng mình, lập tức mím môi, cuối cùng vẫn hỏi ngược lại: "Mũi cậu to như vậy, cứt mũi có tự phun ra không?"
Trong nhóm khách mời thường xuyên chỉ có một cô gái, lúc này cô cười bảo: "Các anh nói dơ quá đi thôi!"
Tiêu Chiến chắp tay với cô: "Em lên đi."
"Thế hỏi một câu đơn giản thôi nhé, người khôn không rơi vào bể tình, câu tiếp theo là gì?"
Lưu Huân nghĩ rồi đáp: "Kẻ ngốc không trả lời Wechat."
Nữ khách mời cảm thấy tò mò: "Ui chao? Oán niệm nặng thế, có cô gái nào không trả lời Wechat của em trai hả?"
Lưu Huân lắc đầu, chỉ Tiêu Chiến: "Là anh Tiêu đấy, không trả lời tin nhắn Wechat của em, hoặc là mới nói được vài câu đã lặn mất tăm."
Tiêu Chiến tức thì đẩy Lưu Huân một cái: "Cậu mắng ai đấy?"
"Người không trả lời Wechat."
"Tôi bận không được à?"
"Lúc ấy anh không làm việc nửa năm rồi, bận gì cơ?"
"Tôi..." Tiêu Chiến nghĩ rồi đáp: "Tập nhảy trong phòng tập."
Sau đó Tiêu Chiến và Lưu Huân lao vào véo nhau, cuối cùng phải để hai vị khách mời khác kéo ra mới ngừng chiến.
Lưu Huân thấy Tiêu Chiến bị mình chọc tức đến nỗi thở phì phò, y không nhịn được mà bật cười.
Nhóm khách mời tạm thời phải chơi một trò chơi đơn giản, sau khi chiến thắng mới có tư cách ưu tiên lựa chọn đồng đội.
Bình thường khách mời đầu tiên lựa chọn đều sẽ chọn Lưu Huân, thứ nhất là vì phần thắng của Lưu Huân trong chương trình là cao nhất.
Thứ hai là Lưu Huân hot, đi cùng y sẽ được lên hình nhiều một chút.
Khách mời giành chiến thắng hôm nay là một người mẫu lai có thân hình cao lớn, diện mạo đẹp trai, vừa lên sân khấu đã khiến người ta hò hét.
Thế nhưng vị khách mời này là người đầu tiên lựa chọn: "Tiêu Chiến."
Không chỉ những người khác kinh ngạc mà chính Tiêu Chiến cũng kinh ngạc chẳng kém, không đáp lại y ngay.
Sau đó cậu cười nói: "Tôi rất tán thưởng ánh mắt của cậu."
Lúc này Lưu Huân không tỏ vẻ gì mấy, nhưng lại âm thầm đánh giá tên con lai này rồi quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến.
Nhìn qua nhìn lại, cuối cùng dời mắt đi như thường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip