Chap 61

Thời gian đã chuyển sang tháng một, kì thi cuối kì vào cuối tháng đang gần ngay trước mắt.

Sau khi thi giữa kì, Thanh Tùng tập trung vào những điểm yếu của Ánh Hân, phụ đạo cho cô theo một kế hoạch rất quy củ, cô cũng cảm thấy được là lỗi sai trong bài làm của mình đã ít đi rõ rệt, sự tự tin vào kì thi cuối kì đã tăng lên gấp bội.

hiện giờ không chỉ riêng Ánh Hân nghiêm túc học hành, mà Trịnh Bồi Bồi cũng vậy.

một mặt là vì bị bầu không khí của cả lớp kích thích, mặt khác và cũng là một nguyên nhân rất quan trọng chính là...Điểm thi cuối kì có liên quan mật thiết đến sự vui vẻ trong kì nghỉ Tết và ảnh hưởng đến độ dày mỏng của tiền lì xì.

Đến cả Võ Đình Nam cà chớn vạn năm cũng bị sự nghiêm túc của Trịnh Bồi Bồi ảnh hưởng luôn.

Nếu thành tích của Trịnh Bồi Bồi mà khá lên, cậu vẫn ở vị trí cuối thì khoảng cách giữa cả hai sẽ càng chênh lệch, cậu không hi vọng sẽ tiến bộ vượt bậc, chỉ cần không cách quá xa Trịnh Bồi Bồi là được.

Và thế là, đội hình học thêm từ hai người Thanh Tùng và Ánh Hân đã không ngừng được mở rộng thêm.

Đầu tiên là có Trịnh Bồi Bồi gia nhập, tiếp đó là Võ Đình Nam, Tô Hàn sau khi biết chuyện cũng tham gia luôn, sau đó nữa là...Trương Hân Dịch, Hướng Lê và Thái Sơn nhảy vào cùng, cuối cùng trở thành nhóm học tập tám người.

Thanh Tùng mới đầu chỉ học thêm với bạn gái nên rất thoải mái, thỉnh thoảng lại trêu đùa véo tai cô rồi hôn má mấy cái, bây giờ trước mặt cả đám bạn thế này, mọi mong ước đều đã hóa thành bọt nước...

Buổi tự học chẳng còn gì vui nữa, nếu không phải vì muốn kèm cho Ánh Hân thì cậu đã bỏ về từ lâu rồi.

Trước khi lên lớp mười, cậu tuyệt đối không nghĩ rằng nhiệm vụ gian khổ và quan trọng nhất của cậu trong mấy năm cấp ba này là dạy kèm cho một cô gái bị mất căn bản, hơn nữa còn phải giúp cô thi đỗ được vào cùng một trường đại học với cậu nữa.

Tất nhiên, vì một tương lai được học chung trường đại học với nhau, bây giờ cậu có tốn nhiều thời gian và công sức cho cô hơn nữa thì cũng rất đáng giá.

Võ Đình Nam là phần tử chậm tiến trong nhóm, cứ thường xuyên ngồi ngẩn người, khi nào cậu ta không thể ngồi được nữa thì cậu ta sẽ ra ngoài mua đồ uống nóng cho cả bọn, tranh thủ hóng gió luôn, cũng có lúc cậu ta lại muốn đi vòng quanh sân bóng hoặc về phòng ngủ, nhưng lúc sắp đánh mất ý chí, cậu chỉ cần nghĩ đến Trịnh Bồi Bồi là lại cắn răng quay về phòng tự học luôn.

Trong những giờ mệt mỏi giữa đống bài vở khô khan, tiết thể dục là khoảng thời gian mà Ánh Hân mong đợi nhất.

Vào mùa đông, hoạt động thể thao cũng được thay đổi cho phù hợp theo mùa.

Tiết thể dục hôm nay, thầy giáo dẫn cả lớp đi tới sân trượt băng, cả bọn vui sướng hoan hô.

Đình Nam nói vào tai Thanh Tùng: "Trượt băng đó, có cơ hội để nắm tay rồi."

Hàng năm cứ đến mùa đông là mọi người đều mong đợi đến tiết trượt băng, vì đây là dịp để cả bọn được quang minh chính đại nắm tay người khác giới.

Trịnh Bồi Bồi hỏi Ánh Hân: "anh Hân à, có biết trượt băng không đó?"

Ánh Hân cười nói: "Cậu nghĩ sao?"

Trịnh Bồi Bồi cảm nhận được khí phách vương giả tỏa ra, đúng rồi, Nguyễn Ánh Hân là kiện tướng thể thao mà, chắc môn nào cô cũng biết chơi luôn quá.

Đến sân trượt băng, cả bọn lại gặp hội lớp 10/8 cũng đang trong tiết thể dục.

Ánh Hân lại vô tình bắt gặp Lục Minh trong đám đông, lập tức quay đầu đi giả vờ không nhìn thấy.

Kể từ sau khi bố cô nói là không cần để ý tới cậu ta nữa thì cô cũng chẳng còn e ngại đến mối quan hệ làm ăn giữa hai bên gia đình nữa rồi.

thật sự cũng phải cảm ơn Thanh Tùng vì đã nói cho bố mẹ cô biết, chứ cô thì ngại không dám nói.

Thầy giáo phát giày trượt băng cho cả lớp, dặn dò những vấn đề cần lưu ý.

Những ai biết chơi rồi thì tự do hoạt động, còn chưa biết thì sẽ đi theo thầy giáo để học.

Võ Đình Nam, Tô Hàn và Thái Sơn mang giày vào là trượt ra giữa sân luôn, Ánh Hân cũng vậy.

Sân trượt rất rộng, mặt băng bằng phẳng tỏa ra khí lạnh.

Ánh Hân mặc quần short lông cừu và quần tất đen, trên là áo nhung đỏ và áo khoác bò, biết là đi trượt băng nên cô đã mang theo cả tai nghe, cắm vào điện thoại để nghe nhạc, vừa nghe vừa trượt trên sân, đầu óc toàn kiến thức sách vở lúc này mới hoàn toàn được thả lỏng, cực kì tự do thoải mái.

Trịnh Bồi Bồi và Thanh Tùng không chơi, hai người không thay giày, ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh sân trượt.

Trịnh Bồi Bồi ngạc nhiên nhìn Thanh Tùng: "Ha ha, thì ra thiên tài cũng có cái không biết làm hả?"

Thanh Tùng chỉ chăm chú nhìn Ánh Hân trên sân, không nói gì.

Hồi bé cậu đã bị bắt cóc khi đang trượt trên sân băng, cơn ác mộng năm ấy khiến cho cậu không bao giờ muốn đến nơi này nữa, càng không muốn trượt băng.

Trước giờ khi đến tiết học này cậu đều không có mặt, hôm nay thấy Ánh Hân hào hứng quá nên cậu mới miễn cưỡng đi cùng cô.

Trịnh Bồi Bồi nhìn vào sân băng, Ánh Hân đang trượt rất nhanh, tràn ngập hơi thở thanh xuân, hình ảnh này không thể chỉ dùng một từ xinh đẹp để hình dung được, quá rạng rỡ, quá tuyệt vời, nhìn vào cũng cảm thấy bản thân phấn chấn hơn nhiều.

đang ngắm thì cô trông thấy Lục Minh đang trượt về phía Ánh Hân, liền kêu lên: "Ôi ôi, học thần à, có người ngấp nghé vợ cậu kìa!"

Sắc mặt của Thanh Tùng trùng xuống trong nháy mắt.

Bên trong sân băng, Lục Minh trượt đến bên cạnh cô, cười nói: "Tiểu Ánh Hân, để tôi dẫn cậu trượt nhé."

Kỹ thuật của cậu rất thành thạo, cứ lượn vòng xung quanh cô, vừa lượn vừa trêu chọc.

Nơi đây chuyện nam nữ nắm tay nhau là quá bình thường, thậm chí đến các học sinh không quen nhau khi trượt băng cũng có thể ngỏ lời nắm tay dắt nhau đi được, nên đương nhiên cậu ta không muốn bỏ qua cơ hội này.

Vẻ mặt Ánh Hân rất lạnh lùng, quyết không để ý đến cậu ta mà đi lướt sang bên cạnh, cậu ta thấy thế lại nhanh chóng trượt đến trước mặt cô.

"Để tôi dẫn cậu đi." Cậu ta cố gắng kéo tay cô, Ánh Hân dứt khoát đút hai tay vào túi áo, không cho cậu ta cơ hội.

Lục Minh không biết phải làm sao, nhưng mà trái tim cậu ta sau những lần bị cô từ chối thì đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều: "Vậy tôi đi bên cạnh cậu được không?"

"Phiền chết đi được! Cậu tránh ra đi!" Ánh Hân bực bội quát lên, nhanh chóng trượt đi chỗ khác.

cô đi đến chỗ Trịnh Bồi Bồi và Thanh Tùng đang ngồi, hỏi: "Sao hai cậu không chơi vậy?"

Trịnh Bồi Bồi nói: "Mình không biết trượt, sợ ngã lắm."

Ánh Hân: "Cậu có thể bám vào tay vịn rồi trượt từ từ mà, cẩn thận chút thì sẽ không ngã đâu."

Trịnh Bồi Bồi nhìn vào sân, thấy có một cô bạn không biết trượt đang nhờ Tô Hàn dắt đi, Tô Hàn đang nắm tay người ta.

Lúc này cô mới đứng lên nói: "Chơi luôn! Ngã thì ngã sợ gì!" nói xong liền ra chỗ thầy giáo để thay giày.

Ánh Hân kéo ống tay áo Thanh Tùng, nói: "anh cũng không biết trượt à?"

"Ừ." Thanh Tùng đáp.

Ánh Hân ngây người, phản ứng khác hẳn khi hỏi Trịnh Bồi Bồi, học thần mà cũng có cái không biết làm sao?

"Em dắt anh đi nhé?"

"...Dạ?"

"Nếu em dắt thì anh sẽ thử xem sao, còn không thì thôi."

thật ra Ánh Hân thấy hơi ngượng, nhưng cô càng không muốn Thanh Tùng ngồi một mình ở ngoài hơn, giữa hai suy nghĩ xung đột này, cô lựa chọn cái thứ hai, gật đầu nói: "Được thôi, em bảo đảm sẽ không để anh ngã đâu."

Trịnh Bồi Bồi đã thay giày xong, cô đi đến bên sân, gào khóc kêu: "anh Hân ơi, em không dám đi vào đâu, anh mau tới cứu em đi!"

Ánh Hân đi tới chỗ cô bạn, nắm tay cô kéo vào sân: "Cậu vịn vào đây rồi đi từ từ..."

Đúng lúc này thì Đình Nam trượt đến, Ánh Hân vội nói: "Cậu để ý Bồi Bồi giúp mình nhé."

"Cung kính không bằng tuân mệnh." Đình Nam không giấu nổi sự vui sướng.

Sau đêm Giáng Sinh hôm đó, mối quan hệ giữa cậu và Trịnh Bồi Bồi đã bình thường trở lại, nhưng vì đã cam kết với Tô Hàn và cũng sợ làm quá Trịnh Bồi Bồi sẽ cắt đứt với cậu luôn, cho nên cậu vẫn luôn rất cẩn thận và nghiêm túc, không dám chủ động bắt chuyện với cô.

"anh Hân ơi anh đừng đi mà, đừng bỏ em lại một mình." Trịnh Bồi Bồi kêu than.

"Mình phải đi với học thần..."

"đi đi đi đi, ở đây có tôi rồi." Đình Nam không ngừng thúc giục.

Lúc Ánh Hân quay lại, Thanh Tùng đã thay giày xong, khi cậu đứng dậy cô cảm giác cậu đứng không được vững, nên vội vàng tiến lên đỡ lấy tay cậu.

Thực tế thì Thanh Tùng có khả năng giữ thăng bằng rất tốt, ban đầu có thể chưa kịp quen, nhưng vẫn có thể đứng vững được, tuy nhiên cậu vẫn nắm lấy tay Ánh Hân rồi đi vào trong sân.

Bước vào sân băng, Ánh Hân càng cảm giác được sự không ổn định, cô để cậu một tay nắm vào lan can, một tay nắm tay cô.

Thanh Tùng quay sang nhìn Ánh Hân, đúng lúc nhìn thấy cặp má lúm đồng tiền ngọt ngào của cô, hai tay cô nắm chặt lấy một tay cậu, giúp cậu giữ thăng bằng, nói: "anh thử bỏ cái tay kia ra thử xem nào."

Thanh Tùng nhìn cặp má lúm của cô, thầm than một tiếng, chậm rãi bỏ tay ra.

Chẳng qua là trong lòng cậu có trở ngại nên mới không muốn tiếp xúc với bộ môn này, nhưng nếu thật sự muốn học thì cậu có thể học được rất nhanh.

Ánh Hân nắm cả hai tay cậu, chậm rãi di chuyển, dẫn cậu tiến lên phía trước, miệng không quên khích lệ: "anh mới học thì cứ từ từ thôi, tìm cảm giác đã...Đừng căng thẳng, tập trung giữ thăng bằng là được ngay..."

không ít học sinh trong lớp nhìn về phía hai người họ, bao gồm cả học sinh bên lớp 8.

Thái độ của cô với Lục Minh và với Hồ Lê Thanh Tùng có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Các anh em của Lục Minh đều âm thầm mặc niệm ba giây cho cậu ta, không dám lên tiếng giễu cợt.

"Em thấy anh đang hơi căng thẳng đó...Đừng sợ, khả năng giữ thăng bằng của anh tốt lắm...không sợ nhé..." Ánh Hân dịu dàng dỗ dành, như đang dỗ trẻ con vậy.

Tay Thanh Tùng dùng toàn lực để bám vào người Ánh Hân, ánh mắt cậu thoáng nhìn sang, ngắm gương mặt xinh đẹp cùng chóp mũi nhỏ xinh của cô.

cô ngẩng lên nhìn cậu, nở một nụ cười khích lệ với cậu.

Trong tim Thanh Tùng như vừa được một dòng nước ấm chậm rãi rót vào, kèm theo một cảm giác an toàn khó có thể hình dung, thấm ướt cơn ác mộng đã trói buộc tâm hồn cậu.

sự căng thẳng dần được buông lỏng, khả năng thăng bằng cũng được phát huy tối đa, dưới sự dẫn dắt của Ánh Hân, cậu đã có thể chậm rãi tiến về phía trước.

Ánh Hân bỏ một tay ra, tay còn lại vẫn nắm tay cậu, các ngón tay đan vào nhau, có lúc thì cậu thả lỏng, có lúc lại cứng nhắc, cô cũng rất phối hợp theo nhịp điệu của cậu mà điều chỉnh tốc độ, sau khi đi được nửa vòng sân, hai người đã có thể nắm tay nhau đi nhanh hơn một chút.

Bên kia Trịnh Bồi Bồi cũng cố gắng hết sức, tay vịn vào lan can, khó khăn tiến về phía trước dưới sự trợ giúp của Đình Nam.

Lúc Ánh Hân và Thanh Tùng nắm tay nhau trượt qua chỗ cô, cô liền trợn tròn mắt.

"Đều là người mới cả mà sao mới đó cậu ấy đã học xong rồi?"

"Ai bảo cậu ngốc thế chứ! Ngốc cũng được thôi, nhưng lại còn nhát nữa." Đình Nam nói.

"Cậu nói gì cơ?" Trịnh Bồi Bồi trừng mắt nhìn cậu ta.

Đình Nam lập tức ý thức được là mình đã lỡ lời, liền cười làm lành: "Cậu hơi rụt rè nên học càng chậm càng tốt, không việc gì phải so với A Tùng hết."

Đúng lúc này thì Tô Hàn đi tới, cậu nói với Trịnh Bồi Bồi: "Để tôi dạy cậu."

Trịnh Bồi Bồi vẫn còn đang bực vì cậu ấy vừa nắm tay dạy một cô gái khác, liền hậm hực nói: "không cần đâu, cậu được chào đón như vậy, nữ sinh muốn được cậu dạy còn đang xếp hàng cả đống, mình không dám chen vào đâu."

Tô Hàn: "..."

Đình Nam đang thầm chống hông ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Tô Hàn cười nói: "Đó là vì tôi không biết là cậu cũng vào chơi, nếu biết thì tôi chắc chắn đã giành hết thời gian cho cậu rồi, bây giờ tôi sửa sai có còn kịp không?"

Trịnh Bồi Bồi đồng ý luôn: "Kịp chứ, dù sao tên ngốc này dạy mình mãi mà mình vẫn chưa học được, có khi đổi giáo viên sẽ tốt hơn."

Đình Nam: "...???"

Trịnh Bồi Bồi nói với cậu ta: "Cậu chơi một mình đi, để Tô Hàn dạy tôi."

Tô Hàn cũng nói thêm: "Thay đổi người dạy xem hiệu quả thế nào."

"...!!!" Đình Nam tức không thở được, nhưng cậu cũng không có cách nào để độc chiếm Trịnh Bồi Bồi cả, chỉ đành chịu đựng vết thương lòng đang rỉ máu, trơ mắt nhìn Tô Hàn nắm tay Trịnh Bồi Bồi bước đi.

Thanh Tùng cùng Ánh Hân càng trượt càng thành thạo, tốc độ của hai người từ ốc sên lúc ban đầu đã trở nên nhanh và đều hơn.

"Ôi, Nguyễn Ánh Hân với Hồ Lê Thanh Tùng nhìn đẹp đôi quá!"

"Hai người tay trong tay trượt băng trông đã mắt thật!"

"Trước đây tôi cảm thấy ai cũng không xứng với Hồ Lê Thanh Tùng, nhưng giờ thấy Nguyễn Ánh Hân đi bên cạnh cậu ấy trông lại rất hợp đấy chứ..."

"không biết hai người đó bây giờ là quan hệ gì nữa, mập mờ chẳng thể hiểu nổi..."

Lục Minh càng chơi càng nản, đã đứng sang một bên rồi còn phải nghe mấy nữ sinh bàn luận với nhau, trong lòng càng thấy phiền hơn.

Cậu ta gọi một thằng đệ tới rồi nói thầm vào tai nó mấy câu.

Tên kia có hơi sợ, lo lắng nhìn cậu ta, nói nhỏ: "Nhỡ nó đánh em thì sao..."

"Cuộc đời là một bộ phim, tất cả dựa vào khả năng diễn xuất, đi ngay cho tao."

Tên đó không còn cách nào, đại ca đã có lời thì phải cố gắng hết sức mà đi bứt lông hổ thôi.

Ánh Hân và Thanh Tùng đang trượt trên sân thì có một nam sinh đột ngột lướt qua từ đằng sau với tốc độ cực nhanh, cậu ta đụng vào người Thanh Tùng, đá cả vào giày trượt băng của cậu.

Thanh Tùng mất thăng bằng, Ánh Hân vội vàng đỡ cậu, nhưng vì lực quán tính quá lớn nên cậu bị ngã về sau, vội la lên: "Đừng lo cho anh!"

Trong những thời khắc quan trọng như thế này, Ánh Hân không bao giờ chịu nghe lời cậu.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là ngã trên sân băng sẽ rất đau, cô nhất định phải dùng hết sức lực để bảo vệ Thanh Tùng!

Ánh Hân kéo tay cậu lại, nhưng cân nặng của cô và Thanh Tùng chênh lệch nhau nên cũng bị ngã theo cậu luôn.

Thanh Tùng ngã xuống, cả tấm lưng đập vào sàn sân băng, hai cánh tay mạnh mẽ ôm Ánh Hân vào lòng, dùng cơ thể của mình để làm đệm cho cô.

Tất cả mọi người đều đang nhìn họ, người vừa đụng phải Thanh Tùng lúc này đang sững sờ tại chỗ, liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu..."

Mọi người bắt đầu chạy đến xem, cậu ta liền tranh thủ chuồn mất.

Các bạn học đỡ Ánh Hân dậy, Ánh Hân lại đỡ Thanh Tùng, lo lắng hỏi: "anh có đau không? Ngã có mạnh lắm không? Bọn mình ra ngoài nghỉ nhé?"

Thanh Tùng hỏi cô: "Em có sao không?"

cô đáp: "Em không sao."

Cậu yên tâm: "anh cũng không sao."

Bị ngã như vậy đối với một cậu con trai thường xuyên chơi thể thao như cậu thì không vấn đề gì, cơn đau cũng ở trong phạm vi có thể chịu đựng, chỉ cần Ánh Hân không sao là được, cậu chỉ quan tâm đến mỗi cô thôi.

Đình Nam rảnh rỗi đứng một bên đã chứng kiến toàn bộ, tên kia rõ ràng có thể tránh đi được, nhưng lại cố tình lao vào.

Cậu ta lập tức hành động, đuổi theo tên nam sinh bên lớp 8 kia.

Đình Nam ngáng chân tên đó từ đằng sau, cậu ta bị bất ngờ nên ngã sấp xuống mặt băng, mặt mũi sưng vù.

Cậu đút tay vào túi quần, lười nhác nói: "thật ngại quá, tôi đang chuẩn bị làm một cú xoạc trên sân băng, không cẩn thận đá phải cậu."

nói xong còn huýt sáo một cái rồi ung dung rời đi.

Thái độ của Đình Nam đã chọc giận đến các nam sinh lớp 10/8, cả bọn đều cảm thấy là Đình Nam đang cố tình.

Bọn họ lập tức đi tới chặn đường, Đình Nam hoàn toàn không hề tỏ ra sợ hãi, Thái Sơn đã kịp thời chạy tới chỗ cậu để giúp, Thanh Tùng cũng buông tay Ánh Hân ra rồi trượt tới chỗ đó, vừa bị ngã một cú nên sự căng thẳng trên sân băng của cậu đã biến mất hết, động tác cực kì thuần thục và tự nhiên.

Cậu nam sinh mới được đỡ dậy kia trông thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Thanh Tùng thì lập tức tỏ ra sợ hãi, cậu ta chột dạ, trong miệng toàn là máu, cản mấy đứa bạn cùng lớp lại, nói: "Thôi bỏ đi...không cẩn thận nên ngã thôi mà..."

Cậu ta không muốn trải nghiệm lại cảm giác đánh nhau với bọn con trai lớp 10/6 đâu, nhất là Hồ Lê Thanh Tùng còn được nhà trường bảo vệ, nếu gây sự với cậu thì hậu quả sẽ rất thảm.

Thầy thể dục thấy tình hình không ổn nên vội vàng chạy tới hòa giải, cả bọn căng thẳng với nhau thêm một lát rồi giải tán.

Ánh Hân đi tới chỗ Thanh Tùng, hỏi: "anh còn muốn trượt không? Hay bọn mình ra ngoài nhé?"

"anh không sao, vẫn có thể chơi thêm một lúc nữa." Thanh Tùng nắm tay cô đi vào giữa sân.

Cậu phải nắm chặt tay cô cho tất cả mọi người nhìn thấy, nhất là cái tên đang tơ tưởng muốn nắm tay cô kia.

Tay của Nguyễn Ánh Hân, chỉ cậu mới được nắm thôi.Tối hôm đó ngồi tự học với nhau, Ánh Hân mang theo cả thuốc mỡ bôi lên vết thương cho Thanh Tùng.

Cậu nói: "anh không sao mà."

"Nhưng em vẫn thấy không yên tâm, anh cứ dùng đi có được không?" cô rất kiên trì.

"Được, quan tâm đến anh như thế là tốt." Thanh Tùng cười nói, "Vì để khích lệ hành động này của em, anh sẽ dùng nó."

"..." Ánh Hân đỏ mặt, không muốn nói gì nữa.

Những người đang ngồi bên cạnh: ...Hiểu biết của bọn họ về học thần từ trước đến giờ vẫn là chưa đủ.

Khả năng trêu gái của ai là giỏi nhất, chính là học thần Hồ Lê Thanh Tùng của trường Long Hưng.

Kì thi cuối kì đã đến trong sự nỗ lực học hành của các học sinh.

Trịnh Bồi Bồi đã không còn nước đến chân mới nhảy, bây giờ cô cảm giác như đã nắm vững được những kiến thức căn bản, lòng tự tin bùng phát dữ dội, biết Thanh Tùng thi cùng phòng nhưng cô cũng không có ý định nhờ vả gì, mà có nhờ thì cậu ấy cũng không giúp, không bằng dựa vào chính mình.

Ngày thi thứ nhất, Thanh Tùng, Trịnh Bồi Bồi và Ánh Hân cùng một phòng thi.

Thanh Tùng ngồi phía trước, Ánh Hân ngồi ngay sau.

Lúc giám thị phát đề thi, Ánh Hân nhìn lưng cậu rồi âm thầm cầu nguyện: Cầu học thần phù hộ cho mình phát huy được hết mức có thể!

Buổi chiều thi Toán, cô gặp phải đề khó, liền ngẩng đầu lên nhìn lưng cậu mà suy nghĩ...

Trong đầu không ngừng nhớ đến những phương pháp giải đề mà cậu đã giảng cho trước đó.

không hiểu tại sao, cứ nhìn lưng cậu là hình như cô lại dễ dàng nhớ đến những lời giảng ân cần tỉ mỉ của cậu hơn...Ánh Hân nhìn một lúc thì thật sự đã nghĩ ra được cách giải, cúi đầu xuống tiếp tục làm bài.

Giám thị đi ngang qua chỗ của Thanh Tùng, liếc nhìn bài làm của cậu, thấy cậu đã làm xong rồi thì liền nói: "Bây giờ có thể nộp bài luôn được rồi."

Thanh Tùng nói: "Em muốn kiểm tra lại một lần nữa ạ."

"Ừ." Thầy giám thị hài lòng gật đầu, thái độ của cậu học sinh này rất tốt, không hề tỏ ra kiêu ngạo, rất có chừng mực.

Thanh Tùng một tay chống đầu, một tay xoay bút, ánh mắt lơ đãng nhìn vào không trung, đầu óc lại suy nghĩ miên man, hồi tưởng lại lần đầu tiên Ánh Hân chủ động hôn cậu, nhịn không được mà mỉm cười.

Ánh Hân nhìn Thanh Tùng ngồi đằng trước, thấy dáng vẻ của cậu thì cũng biết là cậu đã làm xong bài rồi.

Thấy thế cô lại càng có tinh thần hơn, vắt óc suy nghĩ, tập trung làm bài, đại đề cuối cùng* thật sự hơi khó, cô đành phải viết hết toàn bộ các bước giải mà mình có thể nghĩ ra, nếu đúng thì may mắn sẽ có một ít điểm.

*Đại đề: Trong đề thi Toán sẽ có một dạng bài cho đề và yêu cầu giải lần lượt các ý nhỏ abcde, là bài chiếm nhiều điểm nhất và mất nhiều thời gian làm nhất, được gọi là đại đề.

Ba ngày thi liên tiếp cuối cùng đã kết thúc, còn lại ba ngày học ở trường trước khi nghỉ Tết, các thầy cô hầu như đều chỉ phát đề cho học sinh rồi giảng cách làm.

Ngày cuối cùng, điểm số các môn thi đã được công bố, bảng xếp hạng thành tích cũng được in ra.

cô chủ nhiệm cầm một chồng giấy xếp hạng và một chồng giấy khen đi vào, mở buổi sinh hoạt lớp cuối cùng của học kì 1.

Bảng xếp hạng được phát cho cả lớp, Ánh Hân vẫn như thường lệ nhìn vị trí đầu tiên trước, vẫn là Hồ Lê Thanh Tùng, đứng nhất lớp và toàn khối luôn.

Tốt quá, cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, kể từ sau khi trở thành bạn gái của học thần, áp lực của cô lớn hơn cậu rất nhiều, chỉ sợ cậu sẽ không giữ được vị trí thứ nhất.

cô lại tiếp tục nhìn xuống, thấy tên của mình xuất hiện trong tầm mắt nhanh đến không ngờ...

Vị trí thứ mười, cô đứng vị trí thứ mười ư?

nói rõ hơn thì là hạng 10 của lớp và hạng 100 của khối!

...Ánh Hân sững sờ nhìn tên mình, tim đập loạn nhịp không thôi, hạnh phúc muốn ngất luôn rồi!

cô thật sự không thể ngờ, với số điểm các môn thi không quá xuất sắc, nhưng cũng đủ đưa cô lên một thứ hạng cao như vậy.

"Giỏi quá anh Hân ơi, lên hạng 10 rồi!"

"May mắn thôi, thật sự là may mắn..." Ánh Hân cười ngây ngô.

"Mình nể học thần thật đó, không chỉ học giỏi mà còn có năng khiếu làm thầy giáo nữa."

"Mình cũng rất nể anh ấy..."

"Nhìn cậu vui chưa kìa, miệng cứ cười suốt thôi!"

"..." Ánh Hân cúi đầu che mặt trộm cười thêm một lát.

cô hiểu rất rõ, rằng thành tích có được của mình hôm nay đều là nhờ vào công lao của Hồ Lê Thanh Tùng.

Cậu luôn dạy một kèm một cho cô, tập trung vào những điểm yếu, giúp cô tránh đi quán tính suy nghĩ lạc hướng, chỗ nào cô không hiểu thì cậu sẽ kiên nhẫn giảng đến khi cô hiểu mới thôi, muốn lười biếng một chút cũng không thể đâu, mà cậu hiểu khả năng của cô còn hơn chính cô nữa, không còn cách nào khác, cô buộc phải vượt qua sự dạy dỗ nghiêm khắc của cậu thôi.

Với lại cậu cũng không bắt cô phải làm mấy đề nâng cao mở rộng, chỉ chú trọng vào những dạng bài cơ bản thường gặp, nói với cô rằng giai đoạn này cô chỉ cần nắm chắc 80% điểm số là tốt rồi.

Đình Nam quay sang nói với cô: "Chúc mừng chúc mừng nhé, lọt top 10 rồi."

Thanh Tùng nhìn bảng thành tích, cảm thấy tương đối hài lòng, với khả năng của cô mà có thể đạt được điểm số này, coi như cũng đã phát huy rất tốt rồi, còn tận hơn hai năm nữa, cứ tiếp tục phấn đấu là sẽ càng giỏi lên thôi.

Người đứng thứ nhất từ dưới lên vẫn là Võ Đình Nam, theo sau đó lại là Trịnh Bồi Bồi.

không phải là bọn họ không chăm học, mà là trước đó bị mất kiến thức quá nhiều, nên dù có học cấp tốc thì cũng không thể vượt lên cả đám học sinh giỏi của lớp được, tuy nhiên xếp hạng của họ trong khối thì lại tăng lên, ít nhất đã hơn được rất nhiều các học sinh của lớp khác.

Trịnh Bồi Bồi nhìn điểm thi của mình, lạc quan nói: "Dù sao thì điểm số của mình cũng đã cao hơn rồi, xếp hạng trong khối cũng vượt lên, làm người ấy mà, quan trọng nhất chính là vui vẻ và hài lòng với những gì mình đạt được."

Ánh Hân nói: "Học kì sau lại tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ khá lên thôi."

"không không không, quan trọng là xếp hạng mấy môn tự nhiên đối với mình không quan trọng, vì chắc chắn là mình sẽ theo xã hội."

"Vậy à..."

"Cậu định sẽ học gì? Chắc là theo khối tự nhiên hả? Học thần chắc chắn là học tự nhiên rồi."

"không biết nữa..." Ánh Hân trước đây vẫn luôn nghĩ sẽ chọn khối xã hội, nhưng bây giờ có Thanh Tùng rồi, cô lại không chắc chắn nữa.

cô chủ nhiệm phát bảng xếp hạng rồi cho cả lớp tự do thảo luận một lúc, sau đó gõ vào bàn nói: "Cả lớp trật tự, bây giờ cô sẽ bắt đầu phát giấy khen."

"Học sinh xuất sắc học kỳ I, Hồ Lê Thanh Tùng."

Thanh Tùng đứng dậy, bước lên bục giảng trong tiếng vỗ tay của cả lớp, nhận lấy bằng khen từ cô chủ nhiệm.

Ánh Hân vỗ tay nhiệt tình nhất, cảm xúc vui sướng không thể nói ra được thành lời.

"Cán bộ lớp xuất sắc, Trương Khải Luân."

"Đoàn viên ưu tú, Tô Hàn."

...Mọi người lần lượt bước lên bục nhận giấy khen.

Đến tờ giấy khen cuối cùng, cô chủ nhiệm nói: "Học sinh có thành tích học tập tiến bộ nhất, Nguyễn Ánh Hân."

Ánh Hân vốn trước đó còn đang vui vẻ vỗ tay cho những người khác, bây giờ lại bất ngờ nghe thấy tên mình, cô lập tức sững người.

cô giáo nói tiếp: "Bạn Nguyễn Ánh Hân đã có tiến bộ rất lớn, ban đầu điểm thi vào cấp ba của bạn tương đối thấp so với lớp..."

Trời ơi cô ơi, cô đừng nhắc lại được không ạ, xấu hổ chết mất.

"Tất nhiên, bạn ấy từ thành phố khác tới đây, đề thi không giống nhau nên không thể so sánh, nhưng giữa kì xếp hạng của bạn là hạng 20, đến cuối kì đã vọt lên đứng hạng 10 rồi, trong giai đoạn cạnh tranh khốc liệt này mà làm được như vậy, thật sự là một tiến bộ cực lớn.Các thầy cô giáo khác ai cũng khen bạn Nguyễn Ánh Hân không ngớt, cô hi vọng tất cả các em sẽ noi gương bạn, không ngừng cố gắng, nỗ lực phấn đấu để tiến lên."

cô chủ nhiệm càng nói càng hăng, ban đầu còn cảm thấy Nguyễn Ánh Hân là học sinh yếu kém, sẽ làm cản trở thành tích của cả lớp, nhưng ngày hôm nay thật sự là phải nhìn nhận cô bằng một con mắt khác.

cô giáo đã nói một tràng mà Ánh Hân vẫn sững sờ tại chỗ, Trịnh Bồi Bồi huých tay cô,nói: "Mau lên bục nhận giấy khen đi."

Lúc này cô mới bừng tỉnh, vội đứng dậy đi lên bục giảng.

cô giáo trao bằng khen cho cô, nói: "Bạn Nguyễn Ánh Hân còn thể hiện rất tốt trong đại hội thể dục thể thao, làm rạng danh cho lớp và cho trường, các em cũng không nên chỉ chú tâm vào những con chữ, các tố chất khác cũng cần được phát huy."

Ánh Hân cầm phần thưởng, cúi đầu đi về chỗ.

Đình Nam nói vào tai Thanh Tùng: "Cậu nhìn má lúm nhỏ đang đỏ mặt kìa, sao lại đáng yêu thế chứ? Lên nhận giấy khen thôi mà cũng đỏ mặt được ha ha..."

Thanh Tùng đẩy đầu cậu ta ra, nghiêm giọng: "Đừng có nhìn em ấy chằm chằm như thế."

"...Gì vậy trời, bá đạo đến thế là cùng!"

Ánh Hân trở về chỗ ngồi, cả người vẫn như đang bay lên.

Từ khi đi học tới giờ, đây là lần đầu tiên cô được nhận giấy khen về thành tích học tập...

Buổi sinh hoạt lớp đã xong, chính thức kết thúc học kì I.

Mọi người cười cười nói nói rời khỏi phòng học, đi xuống dưới tầng một thì đã trông thấy bảng vàng danh dự được dán trên bảng thông báo.

trên bảng vàng là danh sách 100 học sinh đứng đầu của các khối.

Khối lớp mười, đứng thứ nhất là Hồ Lê Thanh Tùng, thứ 100 là Nguyễn Ánh Hân, tuy cách xa nhưng lại hướng về nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip