~Chap 93 ( Cũng vẫn có mà nhẹ nhàng à)
Hôm sau, Ánh Hân tỉnh dậy, việc đầu tiên là đi xuống giường kiểm tra xem bộ áo dài của mình có bị tổn hại gì không.
cô tỉ mỉ nhìn một lượt rồi thở phào nhẹ nhõm, may quá, không bị anh xé rách.
Thanh Tùng ngồi trên giường buồn cười nhìn cô, "Em sợ chồng em không có tiền mua cho em bộ khác à?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Ánh Hân lập tức đỏ bừng.
Kể từ sau khi phát sinh quan hệ, có đôi lúc anh sẽ tự xưng mình là chồng với cô, cô vẫn chưa quen lắm, lần nào nghe xong cũng thấy rất ngượng.
cô cất kỹ trang phục đi, vành tai đỏ ửng, hậm hực nói: "Em chỉ cần bộ này thôi." nói xong cũng không nhìn anh một cái mà đi vào phòng tắm luôn.
Lúc cô đang tắm, Thanh Tùng đứng ngoài, nhìn cô qua tấm cửa kính thủy tinh.
"Đáng ghét...anh đi ra đi..." Ánh Hân quay lưng lại, "Nhìn lén con gái tắm là xấu lắm đó."
"anh nhìn công khai luôn mà." Thanh Tùng đứng khoanh tay, cười nói, nét mặt rất thỏa mãn, hiển nhiên là không có ý định rời đi, còn cố tình trêu cô: "Nhìn vợ mình tắm là phạm pháp à?"
"anh xấu lắm rồi nha..." Ánh Hân xấu hổ đứng dậm chân.
Thanh Tùng bị dáng vẻ đáng yêu của cô làm cho muốn ngừng mà không được, liền cởi đồ trên người ra, đi vào trong.
Ánh Hân sợ hãi kêu lên: "anh vào đây làm gì hả!!!"
"anh vào tắm cùng em mà..." anh bước lại gần cô.
"Nào, anh tránh ra..."
"Cái gì cũng nhìn thấy hết rồi, em còn sợ cái gì?" Thanh Tùng cười nói.
Ánh Hân cảm thấy anh đúng là một con sói! Chính xác thì là một con sói đói đã ngụy trang lâu năm!
Chuyện xảy ra tiếp theo thì, không ngoài dự đoán, cô lại bị anh chỉnh đốn một trận...
Ánh Hân nức nở, đón nhận một cơn cuồng phong bạo vũ...
Hai người ăn trưa ở bên ngoài, đến xế chiều mới trở về trường học.
Ánh Hân thầm thấy may mắn khi đang là mùa đông, quần áo che kín người rồi, dù có bị anh dày vò để lại dấu vết gì đi nữa thì cũng chẳng ai nhìn thấy được.
Buổi tiệc tối rất thành công, qua đó danh tiếng của Ánh Hân trong trường cũng tạo thành một cơn chấn động, danh hiệu hoa khôi của trường lại càng thêm vững chắc.
Đoạn clip nhảy của cô trên mạng đang rất hot, rất nhiều người đã tìm được instagram của cô, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà lượng người theo dõi đã đạt hơn trăm nghìn.
Ánh Hân chưa từng nghĩ tới việc sẽ trở thành người nổi tiếng trên mạng, bỗng dưng thấy nhiều người theo dõi như vậy, cô thật sự không biết phải làm sao.
Trịnh Bồi Bồi nói với cô: "Cậu lôi cả học thần nhà cậu vào, không có việc gì thì show ân ái này nọ ý, đảm bảo lượng fan sẽ còn tăng vọt hơn nữa."
cô nói: "Thôi, mình không quen làm thế đâu..."
cô đăng một status cảm ơn mọi người, sau đó lại tiếp tục bận rộn việc của mình.
Có rất nhiều nơi mời cô làm livestream, nhưng cô đều từ chối hết.
Đối với việc lễ phục bị xé rách hôm nọ, Hoàng Phúc vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Ánh Hân vốn cũng không thoải mái, nhưng vì mặc bộ áo dài mà Thanh Tùng đưa nên nỗi bực bội đã tan thành mây khói.
Hoàng Phúc điều tra mấy ngày mà vẫn không có kết quả, không ai để ý xem tại sao lễ phục lại bị phá, trong phòng thay đồ không có camera, người trong hội thì có thể ra ra vào vào thoải mái, phạm vi điều tra quá rộng, thật sự rất khó khăn.
Chuyện này, khả năng là không giải quyết được rồi...
Sau ngày nghỉ Tết Dương lịch, kỳ thi cuối kỳ không còn xa nữa.
sự kiện quan trọng cuối năm làm Ánh Hân sợ run này, có chạy cũng không thoát được, cứ đến hẹn là tới.
một học kỳ này, cô coi hoạt động của trường là chủ yếu, yêu đương là phụ, học tập làm nền, có thể nói là muôn màu muôn vẻ...
Gần đến kỳ thi, vào giảng đường cô cũng lên tinh thần tập trung nghe giảng, nhưng cảm giác như đang nghe thiên thư vậy...
cô nóng ruột vô cùng, dù có thế nào thì cũng không thể bị nợ môn ngay trong học kỳ đầu tiên được, thế thì mất mặt lắm.
Nghe nói thầy giáo sẽ tóm tắt lại những nội dung quan trọng sẽ có trong bài thi, Ánh Hân thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất như thế thì cô sẽ biết là mình phải học cái gì, dễ dàng cho việc nước đến chân mới nhảy...
Nhưng mà lúc nghe thầy giáo nói xong, cô liền trợn tròn mắt, đây gọi là trọng tâm thi đấy à?
Trọng tâm gì mà lôi hết tất cả các chương các mục trong sách ra thế này! Tóm lại là muốn đi thi được thì học hết cả quyển sách luôn nhé!
Tan học, Ánh Hân uể oải nói: "Tất cả nội dung đều sẽ có trong bài thi, coi như mình chết chắc rồi."
Trương Vi Lan thở dài một cái: "Mình cũng thế."
Hai cô bạn còn lại thì vẫn ổn, không khổ sở giống như cô và Trương Vi Lan.
Lưu Sướng nói: "Ánh Hân, bạn trai cậu là thủ khoa đó! Bảo anh ấy dạy cậu học đi!"
"...Nhưng bọn mình không cùng chuyên ngành mà!" Ánh Hân buồn rầu đáp, hơn nữa mấy môn học này còn cần phải có chút kiến thức căn bản nữa.
"Mấy môn đại cương giống nhau hết mà, Toán cao cấp ấy."
Ánh Hân có phần chán nản, nhưng cô không muốn nhờ đến Thanh Tùng.
Dù sao cả năm cấp ba cô đã nhờ anh phụ đạo cho rồi, bây giờ lên đại học không cùng khóa cũng không cùng ngành, nếu vẫn tìm đến anh thì cô thật sự cảm thấy mình đúng là một cô bạn gái rất vô dụng!
Vì muốn nỗ lực trong yên lặng, cô và bạn cùng phòng đã lập nhóm để học.
Trương Vi Lan tranh thủ lúc hai người ngồi riêng với nhau, liền nói: "Ánh Hân, bình thường cậu rất nhiệt tình tham gia các hoạt động của trường, cậu đi nói với thầy cô một tiếng đi, có khi sẽ được cộng thêm điểm đấy."
Ánh Hân xấu hổ: "Với thành tích học kém cỏi của mình, nói không chừng còn bị nợ môn, chắc chắn là không có hi vọng gì vào học bổng, nên có thêm điểm cũng vô dụng thôi."
"Sao mà cậu biết, cậu chẳng có niềm tin gì vào bản thân thế hả!!"
"Mình tự biết bản thân thế nào mà..."
Trước kỳ thi một hai tuần, Ánh Hân rất nghiêm túc học hành, nhưng vì có quá nhiều kiến thức nên cảm thấy căng hết cả đầu.
Thanh Tùng hỏi cô có cần anh giúp đỡ không, cô lắc đầu nói không, thể hiện sự tự tin tuyệt đối.
không cùng khóa cũng không cùng ngành, hơn nữa bài vở của anh chắc chắn cũng rất nhiều, cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho anh.
Ánh Hân đã nói vậy rồi, Thanh Tùng cũng không để tâm nữa, anh vốn cũng cảm thấy chương trình học đại học dễ hơn trung học rất nhiều.
một tuần trước khi thi Ánh Hân không gặp Hạ Chi Tuyển lần nào, chỉ tập trung học, ngày nào cũng mất ăn mất ngủ cùng các bạn cùng phòng. Trong phòng ngủ thì có Vương Thù là học hành nghiêm túc nhất, trong vở viết đầy chữ, mấy cô bạn gần quan được ban lộc, rối rít mượn vở bạn để học. Có những người đồng đội kề vai chiến đấu thế này, Ánh Hân cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi kết thúc môn thi cuối, học kỳ một của năm nhất đại học cũng đã khép lại.
Lúc Ánh Hân ăn cơm với Thanh Tùng, cô hỏi anh: "Các anh bao giờ thì được nghỉ?"
anh nói: "Còn ba ngày nữa, em đợi anh nhé, anh đưa em về."
Ánh Hân ngẫm nghĩ: "Bọn mình không ở cùng thành phố mà, anh đưa em về không tiện lắm nhỉ?"
anh bình thản đáp: "Nhà của bạn gái, dù ở trời Nam biển Bắc thì cũng vẫn tiện."
"..." Ánh Hân mỉm cười.
Các bạn cùng phòng lần lượt về nhà, Ánh Hân ở lại trường, ngày ngày ăn cơm với bạn trai, tiện thì giúp các thầy cô làm mấy việc lặt vặt.
Bố mẹ cô hỏi bao giờ thì cô được nghỉ, ông bà sẽ đến đón, cô vội nói: "Bố mẹ không cần đón con đâu, học thần sẽ đưa con về, anh ấy còn bảo là muốn đến nhà thăm hỏi bố mẹ đấy."
Hứa Giai Tuệ cười nói với chồng: "Con gái có bạn trai, chúng ta cũng đỡ phải lo nghĩ rồi."
Nguyễn Quang Hải nói: "Quá tốt, về sau thế nào cũng gả cho nó mà, bây giờ Hồ Lê Thanh Tùng san sẻ đỡ việc cho chúng ta cũng được."
Vừa nghe ông nói thế, Hứa Giai Tuệ liền tỏ ra lo lắng: "Bố mẹ của Hồ Lê Thanh Tùng liệu có đồng ý không?"
"Chuyện này không quan trọng, anh rất xem trọng Hồ Lê Thanh Tùng, nó là một đứa tự lập, biết suy nghĩ, nhất định sẽ không chấp nhận việc bị bố mẹ ép duyên đâu."
"Nhưng mà không nhận được sự chúc phúc từ bố mẹ chồng thì cuộc sống hôn nhân của vợ chồng son sẽ bị thiệt thòi đôi chút, có khi còn tạo thành rào cản hạnh phúc cũng nên."
Quang Hải bật cười: "Em đó, chưa gì đã lo nghĩ chuyện này rồi. Con gái nhà mình xuất sắc như thế cơ mà, còn sợ không tìm được nhà chồng tốt hay sao? Nó có thể thành đôi với Hồ Lê Thanh Tùng là tốt nhất, anh không lo lắng gì cả, con gái mình xinh đẹp, lại tốt nghiệp một trường danh giá, sau này của hồi môn của nó sẽ là mấy căn bất động sản và cổ phần của công ty, thử hỏi ai dám coi thường nó chứ?"
"Thử đổi thành người khác có khi nó còn không muốn cưới đâu, một khi đã xuất hiện một Hồ Lê Thanh Tùng ưu tú như vậy, còn có chàng trai nào lọt nổi vào mắt nó nữa."
"Đúng vậy..." Quang Hải tán thành, "Hồ Lê Thanh Tùng là một đứa giỏi giang ngàn dặm khó tìm, anh cực kỳ coi trọng nó."
Ngày tiếp theo sau khi Thanh Tùng thi xong, Ánh Hân kéo hành lý xuống lầu, anh đã ở dưới chờ cô.
anh xách hành lý, dẫn cô ra xe.
Nhưng khi xe chạy, cô mới phát hiện xe không đi đến sân bay, mà đến một khách sạn tham quan nghỉ dưỡng năm sao.
"...??" Ánh Hân ngơ ngác nhìn anh xách hành lý đi xuống xe.
cô đi tới bên cạnh anh, hỏi: "Bọn mình đến đây làm gì?"
"anh đặt vé máy bay tuần sau cơ, bọn mình trước cứ ở đây chơi một tuần đã."
cô sửng sốt: "Sao anh đặt vé muộn thế?"
anh bình thản đáp: "Trong tuần này không còn vé phù hợp."
anh vừa đẩy vali vừa nắm bàn tay nhỏ của cô, đi đến cửa thì có bellman tới kéo vali giúp anh.
Ánh Hân chỉ biết đi theo Thanh Tùng, nhìn anh làm thủ tục nhận phòng.
Lúc được nghỉ cô vốn đã định đặt vé máy bay luôn rồi, nhưng sau khi nói chuyện với anh, anh lại bảo để anh đặt, cho nên cô mới không quan tâm đến nó nữa.
Hai người đi vào phòng, cô nói: "Em phải nói với bố mẹ một tiếng đã..."
"Ừ, em gọi điện đi."
"Bố mẹ còn định sẽ ra sân bay đón em, bây giờ vì không mua được vé nên chậm trễ một tuần...Đành phải nói là ở trường có việc chưa về được vậy."
anh nói: "Tùy em thôi."
Lúc Ánh Hân gọi điện về cho mẹ, Thanh Tùng ngồi bên cạnh ôm cô.
Nghịch vành tai cô còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục lần mò...
Ánh Hân xấu hổ quay đầu trừng mắt với anh, anh chỉ nhìn cô cười, vẫn tiếp tục trêu chọc, cô cắn chặt môi, không dám phát ra một âm thanh nào.
Cúp máy, còn chưa kịp thở bình thường thì đã lại bị anh đè ra giường...
Vì áp lực của kỳ thi cuối kỳ nên hai người đã hơn nửa tháng không thân mật, bản thân cô cũng rất muốn.
Đúng lúc đang hừng hực khí thế, Thanh Tùng lại phát hiện trong phòng không có bao cao su...
Ánh Hân đã rạo rực không kiềm chế nổi, ngâm nga nói: "Cẩn thận một chút là được mà..."
"không được." Thanh Tùng nhanh chóng tỉnh táo lại, sửa sang lại bản thân, "Em nằm nghỉ chút đi, chờ anh."
cô túm lấy vạt áo anh, làm nũng: "không sao mà anh..."
Thanh Tùng cúi người xuống, ôm lấy mặt cô hôn liền mấy cái, dịu dàng dỗ dành: "Nghe lời nào, nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì người thiệt thòi nhất chính là em đấy, anh không thể mạo hiểm được."
Dưới ánh mắt nóng bỏng lại tràn ngập sự trân trọng yêu thương của anh, cô cũng dần ổn định trở lại.
anh luôn quan tâm và bảo vệ cô như vậy, khiến cho cô cảm thấy rất an tâm.
Thanh Tùng đắp kín chăn cho cô rồi rời đi.
Ánh Hân một mình nằm yên trên giường, tự dưng lại thấy hơi ngượng...
cô thế mà lại còn gấp gáp hơn cả anh nữa, từ khi nào mà cô lại ham muốn đến vậy cơ chứ?
Đều tại anh hết...
Ai bảo anh cứ thường xuyên trêu chọc cô khai phá cô, cho cô hưởng thụ đủ các kiểu thân mật cơ...
một lát sau, Thanh Tùng trở lại.
Ánh Hân đang xấu hổ vì việc ban nãy, muốn nhặt lên chút thể diện, liền đẩy anh ra: "Đừng...Ban ngày ban mặt, em đói bụng rồi, muốn đi ăn..."
Thanh Tùng khàn giọng: "anh cũng đói, cho anh ăn no trước đã, rồi anh dẫn em đi ăn."
Lúc này rồi thì cô còn trốn đi đâu được nữa, càng đẩy anh ra thì chỉ càng kích thích anh hơn thôi.
anh cố tình đặt vé máy bay muộn hơn một tuần, chính là để giữ cô lại bên mình, hưởng thụ thế giới hai người.
Thời gian nghỉ đông tận một tháng, đồng nghĩa với việc hai người phải xa nhau một tháng, mới nghĩ đến thôi đã thấy không chịu nổi rồi...
Song, những ngày ngọt ngào luôn rất ngắn ngủi, ở cái nơi chỉ hưởng thụ ánh nắng mặt trời ngày Đông, đi dạo tham quan cảnh đẹp, cùng nhau đọc sách uống trà nghe nhạc, tránh xa cuộc sống áp lực xô bồ ngoài kia, ở bao lâu cũng cảm thấy ít.
Thanh Tùng có cảm giác chưa tận hưởng đủ thì đã phải quay trở lại cuộc sống bình thường rồi.
anh đưa Ánh Hân về nhà, còn chuẩn bị quà để thăm hỏi bố mẹ cô.
Quang Hải và Hứa Giai Tuệ biết hai đứa về nhà nên đã chuẩn bị một bữa trưa rất thịnh soạn.
Bốn người vui vẻ ngồi ăn cơm với nhau.
Lúc đang ăn, Hứa Giai Tuệ hỏi Ánh Hân: "Thi cuối kỳ thế nào con?"
Ánh Hân chỉ đáp: "Còn chưa có điểm nên con cũng không biết ạ."
"Liệu có bị nợ môn không đấy?"
Ánh Hân quay sang nhìn Thanh Tùng, phản bác ngay: "không thể nào, cùng lắm thì đạt điểm trung bình thôi ạ, làm sao mà nợ môn được."
Lúc ôn thi cô còn thề son sắt là không cần nhờ đến sự giúp đỡ của anh, bây giờ mà bảo có nguy cơ nợ môn thì mất mặt lắm.
Ăn cơm xong, Quang Hải lái xe đưa cả nhà ra ngoài dạo phố.
Hai vợ chồng dẫn hai đứa nhỏ đi dạo trong trung tâm thương mại, nói thế nào cũng quyết mua cho Thanh Tùng mấy bộ quần áo.
Thanh Tùng không thể từ chối sự nhiệt tình này, không còn cách nào khác là vui vẻ đón nhận, Ánh Hân liền chọn luôn hai bộ đồ đôi có màu sắc rất nổi cho hai người.
Ăn cơm tối ở ngoài xong, Thanh Tùng chuẩn bị đến khách sạn ngủ, Hứa Giai Tuệ thẳng thừng ngăn lại ngay: "Trong nhà có phòng mà, ở khách sạn làm gì chứ, ngủ lại nhà cô một đêm rồi mai cô chú đưa cháu ra sân bay."
"Đúng đó, anh ở nhà em đi, ngày mai em tiễn anh ra sân bay cũng tiện hơn." Ánh Hân kéo cánh tay anh.
Biệt thự nhà họ Nguyễn rất rộng, có hai tầng, phòng của cô và anh đều ở tầng hai.
Đây không phải là lần đầu tiên Thanh Tùng ở lại nhà Ánh Hân, có một căn phòng đã được chuẩn bị riêng cho anh, cách phòng của cô không xa lắm.
anh chỉ đơn giản muốn nghỉ ngơi qua đêm ở đây, không hề có suy nghĩ gì khác.
Đêm khuya, anh tựa vào giường chơi mấy ván game với Ánh Hân, sau đó gửi tin nhắn cho cô: "Ngủ thôi."
Ánh Hân nhắn lại: "Vâng, anh ngủ ngon nhé ~"
Thanh Tùng nằm xuống giường, trong phòng vẫn để đèn ngủ.
Giấc ngủ của anh không sâu, lúc cửa phòng bị người ta đẩy nhẹ ra, anh liền tỉnh ngay, ngồi bật dậy.
Ánh Hân đang rón rén đi vào, lập tức sửng sốt.
Vốn còn định lén lút trèo lên giường, cho anh một bất ngờ...
Kết quả...Lại thành mắt to trừng mắt nhỏ.
Thanh Tùng giống như đang lâm vào cuộc chiến, trở thành một con báo săn chuẩn bị xông lên.
Sau khi thấy rõ người đang đứng ngoài cửa, anh mới hồi phục lại tinh thần.
Ánh Hân giơ ngón tay làm động tác "Suỵt", đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
cô nhẹ nhàng đi tới bên anh, ôm lấy anh, cười tươi như tiểu hồ ly: "Em sang với anh nè."
Thanh Tùng lòng đã nhộn nhạo, nhưng vẫn còn chút lý trí, hạ giọng nói: "đang ở trong nhà em đấy, em về phòng mình ngủ đi."
"không sao đâu, sáng mai em về phòng cũng được, bố mẹ em ngủ rồi."
"Nhỡ đâu..."
"Em đóng kỹ cửa phòng rồi, còn bật báo thức nữa, bố mẹ em lại không có thói quen tùy tiện vào phòng em, càng không tùy tiện vào phòng anh, anh yên tâm đi."
Ánh Hân chui vào lòng anh, mang theo sự ấm áp và mềm mại từ cơ thể, ánh mắt trong veo, nhìn anh cười khúc khích.
Trái tim Thanh Tùng dường như cũng đang bị cô làm cho xao động rồi...
anh ôm lấy cô, nói: "Được rồi, sáng sớm mai phải trở về phòng đấy."
Ngày mai phải đi rồi, anh cũng không nỡ rời xa nhuyễn ngọc ôn hương này.
Hai người nằm ôm nhau, Thanh Tùng vỗ nhẹ lưng cô: "Ngủ đi."
"..." Ánh Hân không quen thấy anh nghiêm túc an phận thế này.
anh càng tỏ ra chính nhân quân tử, cô lại càng muốn trêu anh.
Ánh Hân giãy ra khỏi lồng ngực anh, nói: "Chăn dày quá, em thấy hơi nóng."
nói xong, cô liền cởi hết quần áo trên người ra...
Thanh Tùng: "..."
Sau khi núp trong chăn giải phóng bản thân, Ánh Hân lại dính sát vào anh.
Dù sao cũng đang đắp chăn mà, anh cũng chẳng nhìn được biểu cảm trên mặt cô...
Lúc môi cô hạ xuống tạo một dấu ô mai trên ngực anh, Thanh Tùng cảm thấy như muốn nổ tung rồi.
Đây có phải là cô gái nhỏ dễ xấu hổ của anh không vậy...
Bây giờ e là đã biến thành yêu tinh mất rồi.
Thanh Tùng kéo chăn ra, chui vào trong.
Hai người ở trong chăn đè nén thanh âm, làm một trận cuồng phong bão táp.
Sáng hôm sau, Ánh Hân bị đồng hồ báo thức đánh thức, sau khi sửa sang lại chính mình, cô lặng lẽ mở cửa, quan sát xung quanh thấy không có ai, liền nhanh chóng chạy về phòng mình.
Lúc cả hai xuống nhà, không hẹn mà cùng thay bộ đồ đôi hôm qua đã mua, kiểu dáng rất thời trang.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau cười, nét mặt chứa đựng ba phần ngượng ngùng bảy phần ngọt ngào, sau đó mới chào hỏi người lớn.
Hứa Giai Tuệ vào bếp mang đồ ăn sáng ra, Quang Hải cũng đi theo vào.
Hứa Giai Tuệ nói: "Sao em lại có cảm giác như bị con gái nhét cẩu lương thế nhỉ?"
Quang Hải vô cùng đồng cảm: "Tuổi trẻ thích thật..."
Hứa Giai Tuệ: "yêu đương thích thật."
Quang Hải thấy vợ đang ngưỡng mộ bọn trẻ, liền cúi đầu hôn má vợ một cái: "Chúng ta không thể nhận thua được."
Hứa Giai Tuệ ngượng ngùng mỉm cười.
Ăn sáng xong, cả nhà cùng nhau đưa Thanh Tùng ra sân bay.
Trước khi qua cửa kiểm tra an ninh, anh nói với bố mẹ Nguyễn: "Cảm ơn cô chú nhiều, năm mới cháu sẽ lại qua nhà chúc Tết ạ."
Hứa Giai Tuệ cười nói: "Rảnh rỗi lại tới nhé, không Ánh Hân nó lại nhớ nhung."
Ánh Hân bám dính lấy anh không chịu buông, ôm chặt hông anh, đầu tựa vào lưng anh.
Thanh Tùng vỗ nhẹ tay cô: "Thôi nào, đến giờ rồi, anh phải ra xếp hàng đây."
"thì cùng nhau đi xếp hàng thôi..." cô vẫn ôm chặt lấy người ta.
Hai vợ chồng Nguyễn: "..."
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Ở nhà nó còn chưa bao giờ bám bố mẹ như thế đâu.
Bây giờ yêu đương rồi, lại biến thành em bé đáng yêu thích nhõng nhẽo như vậy sao...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip