Phần 2 : buổi sáng cực nhọc của Dei.


Dei năm nay 7 tuổi. Danna 7 tuổi 6 tháng .

Bà chủ cho Dei đi học cùng trường, cùng lớp với đại thiếu gia. Chưa có người hầu nào được đặc cách đãi ngộ tới như vậy.

Mấy chị giúp việc bảo với nó, chẳng qua bà cho mày đi học, là để mày bảo vệ cậu, không cho ai bắt nạt cậu thôi, đừng tưởng bở. Dei nghe vậy, mặc kệ chứ, bảo vệ cậu là nhiệm vụ cả đời của nó, đằng nào chả phải bảo vệ, được đi học là sướng rồi.

6 giờ sáng.

Nó kính cẩn vào phòng.

-"Danna, mời anh dậy ạ!”

Đây có thể là một trong những công việc khó khăn nhất của nó, gọi anh dậy, chưa bao giờ là dễ.

-“Thưa danna, mời anh dậy ạ!”

-“Thưa Danna, mời anh dậy ạ!”

-“Thưa cậu…”

-“Ngươi lắm lời quá đấy Dei ạ!”

-“Danna ơi sáng rồi ạ!”

-“Sáng thì kệ sáng…”

-“Danna phải đi học, sắp muộn rồi ạ…”

-“Ta không đi!”

-“Danna, mời anh dậy ạ, anh không dậy bà chủ sẽ đánh em ạ…”

-"Ngươi có tin ta đá ngươi ra ngoài sân không?”

-“Xin anh ạ…”

Buổi sáng nào cũng như buổi sáng nào, chủ tớ nhì nhèo tới cả tiếng.

Cuối cùng, Dei đành phải dùng tới kế hiểm cuối cùng.

-“Danna, anh không dậy thì em đi học với anh Itachi vậy!”

Anh Itachi, học lớp ba. Anh họ của cậu chủ. Dei gọi cậu là Danna, cô định gọi anh Itachi là Danna luôn. Mà anh Itachi dễ thương lắm, anh thích Dei gọi là anh thôi, anh chẳng bao giờ bắt nạt Dei như cậu chủ cả.

Có điều, cứ nghe tới tên anh Itachi là cậu chủ như có gai trong lòng.

-“Có mỗi chuyện đó mà ngày nào Ngươi cũng nhắc thế hả Dei? ngươi thích gì?”

-“Dạ, em không dám!”

-“Dám cái khỉ, thích thì đi ngay đi, biến ngay đi cho ta nhờ…đi mà đi với anh Itachi của ngươi đi!”

Dei biết nhưng giả vờ, trả lời rồi bước ra khỏi cửa.

-“DEI, đứng yên đấy!”

Anh hét lớn :

-“Ngươi dám đi nửa bước nữa xem!”

Dei hơi mỉm cười, quay lại nịnh nọt.
-“Em đâu dám, mời anh dậy ạ!”

Khi anh uể oải vươn vai, Dei mừng rớt nước mắt; lấy khăn, từ tốn hầu anh rửa mặt; lấy kem sẵn, hầu anh đánh răng… kính cẩn bưng mâm, hầu anh ăn.

-“Ngươi ăn cái đó đi…”

-“Dạ, em không cần ăn sáng đâu ạ!”

-“Ta không ăn được, ta không thich…Ngưới dám cãi à?”

-“Dạ, em ăn ạ!” =_=

Dei nhẹ mhàng gắp miếng thịt bỏ vào miệng, cái vị ngọt của thịt, sao mà tuyệt đến thế!

Xong xuôi, chủ tớ cùng nhau đi học. Lái xe đưa họ tới cổng trường. Còn đoạn đường từ cổng trường vào lớp là hai đứa đi bộ.

Dei lẽo đẽo theo sau, xách đồ cho anh!

-“Dei, có mỗi việc đi theo ta mà ngươi cũng chậm như rùa là sao?”

Dei vội vàng chạy lên trước, người anh áo vải cao cấp, người nó áo quần lấm lem, nó biết điều nên tránh một đoạn xa xa…

-“Bộ ngươi nghĩ ta bị HIV hay sao mà ngươi tránh xa thế?”

-“Dạ…em …em không dám ạ…”

-“VÀO GẦN ĐÂY!”

-“Dạ…”

-“Đưa đây cho ta!”

-“Đưa gì ạ?”

-“Ngươi cầm cái gì thì đưa hết đây…”

-“Nhưng…nhưng bà chủ dặn…”

-“Dặn gì?”

-“Dặn em phải xách đồ cho anh, sợ anh xách nặng!”

Mắt anh trừng lên, Dei đành ngậm ngùi đưa...

------------------------

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip