8

Vẻ tội nghiệp của cô làm anh không sao chịu được. Anh chẳng tài nào lý giải cớ sao cảm xúc của mình luôn rối loạn mỗi lần trông thấy bộ dạng u sầu, tổn thương của cô. Thứ cảm giác khó diễn tả ấy là gì? Cứ sôi sùng sục rồi mạnh mẽ trào dâng. Nó chi phối mãnh liệt đến quyết định của bộ não. Thú thực những gì thuộc về lĩnh vực tình cảm đều hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Để chấm dứt tình trạng bứt rứt không yên của bản thân, Sasuke quả quyết phải tự tiện xen vào, vừa giúp mình lấy lại bình tĩnh, vừa phá tan sự thinh lặng ngột ngạt Hinata đang tạo dựng để giấu bản thân cô vào trong đó.

- Hinata, nhìn tôi này. - Anh nhẫn nại kêu gọi sự chú ý từ cô.

Hinata ngang bướng không tuân theo, buộc anh phải bước đến gần, tự ý đưa ra hành động thiếu tế nhị. Bàn tay vững chắc giữ chặt cằm cô xoay nhẹ đầu cô đối diện mình, chậm rãi anh lên tiếng:

- Nếu cô không có đáp án chính xác, chúng ta sẽ tiến hành một phép thử xem sao.

Sasuke trình bày ý tưởng mới nảy sinh tức thì trong não anh. Biết cô đang phân vân khi chưa tìm ra được cách giải quyết tốt nhất cho nhẹ lòng, thanh thản, anh mới mạo muội đưa ra chủ ý của mình.

- Anh muốn nói gì? - Cô chăm chú nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia. - Tôi không hiểu.

Khi hướng được sự chú ý từ cô, anh tức thì buông tay, lùi ra sau một bước để giữ khoảng cách an toàn, không tạo áp lực cho Hinata. Đoạn, anh nhìn đồng hồ rồi nhìn lại cô, trầm giọng cho biết:

- Bây giờ là bảy giờ tối. Nếu sau bốn mươi tám tiếng chuyện cô mất tích không thay đổi được gì, lúc đó cô đưa ra quyết định quay trở về vẫn chưa muộn.

Sasuke cho cô biết sáng kiến mông lung của mình. Phải đó là sáng kiến hay ho mà anh mới vừa nghĩ ra tức thì. Thoạt nghe thì hợp tình hợp lý lắm, nhưng về lâu dài thì anh chưa nghĩ tới. Trước mắt cứ vậy, thoát khỏi sự truy đuổi của cha cô, đến đâu tính đến đó. Không biết gọi nó là gì, có khôn ngoan hay không, anh mặc kệ, cứ lo hiện tại cái đã. Hinata ngẫm nghĩ điều Sasuke vừa mới nói thật kỹ càng, thấu đáo. Thoáng nghi ngại, nhưng sau đó cô thấy nó không tồi chút nào. Ít ra cô sẽ có thời gian mà phân tích mọi chuyện. Lúc này hình như việc suy xét chắc chắn tình thế chỉ là việc dư thừa, vì cả hai thiếu thốn thời gian để có thể chần chừ, lãng phí. Tuy nhiên cô vẫn thấy ý tưởng ấy không mấy khả thi, mới cắn môi do dự.

- Thấy thế nào? - Anh sốt ruột dồn hỏi: - Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để cô biết được với họ cô có quan trọng hay không. Hơn hết, cô nên dành cho mình chút thời gian để hồi phục sau cú sốc tâm lý. Trái tim cô cần được chữa lành.

Sasuke nói hết nước hết cái rồi, anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô. Hinata lưỡng lự nói:

- Ano... Tôi không chắc chắn mình sẽ phải làm gì trong khoảng thời gian ấy, hơn nữa tôi không có nơi nào để đi cả.

Hinata bày tỏ với tiếng thở dài, mắt lại nhìn xuống đất tránh cái nhìn của Sasuke.

- Tôi có thể giúp nếu cô tin tưởng.

Sasuke đề nghị giúp đỡ. Anh nói mà chẳng suy nghĩ gì cả, cứ buột miệng mà thốt ra, hậu quả anh chưa màng tới.

- Tại sao? - Cô ngạc nhiên nhìn anh: - Ý tôi là việc này can gì đến anh đâu?

Hinata không ngờ anh lại nhiệt tình đến vậy hay là có âm mưu gì khác cũng nên? Câu hỏi của cô làm anh thoáng bối rối, phải ha anh quên béng mình chả có liên quan đến cô, nhưng nghĩ kỹ thì đôi bên có chút dính líu.

- Dù gì chính tôi cũng có lỗi trong chuyện này, khi vô duyên vô cớ kéo cô khỏi buổi lễ.

Lần này Sasuke là người nhìn đi nơi khác tránh ánh nhìn ngờ vực từ cô.

- Có thật anh không có động cơ mờ ám gì khác? - Cô phải làm rõ nghi vấn não bộ đang hình thành, ép buộc cô phải tìm hiểu đáp án cho thỏa đáng. - Anh và Naruto thời gian gần đây vốn có hiềm khích, vẫn chưa được hòa giả. Tôi e rằng anh đang cố gắng xúi giục tôi gây tổn hại cho anh ấy.

Trước lời cáo buộc kia, anh phải dũng cảm đối diện với cô. Thay vì lo lắng sợ sệt, mất đi tinh thần, anh bình thản đưa ra biện luận bảo vệ bản thân:

- Naruto là một thằng khốn nguy ngốc.

Anh đay nghiến khiến cô cau mày, tính đáp trả thì anh nói tiếp.

- Cậu ta có phúc mà không biết hưởng, đã làm chuyện có lỗi với vợ chưa cưới, ấy thế mà cô ta vẫn bao dung, quan tâm lo lắng cho cậu ta. Một người vợ tốt như thế lại chẳng biết trân trọng, quả thực cậu ta quá khờ.

- Anh muốn nói gì thì đừng vòng vo.

Cô khó chịu đề nghị, nghe như anh đang chửi xéo sự ngốc nghếch của cô vậy.

- Nếu tôi nói mình chẳng có bất kỳ ý đồ đen tối nào, phá đám hay hãm hại Naruto, cô có tin không? - Anh hỏi ngược cô, - Kể cả cha cô cũng thế, tôi chẳng thù oán hay bất mãn với ông ấy điều gì hết.

Biểu hiện rất đỗi chân thật, khiến cô phân tâm.

- Có thật không? - Cô hỏi ngốc. - Những gì anh nói có đáng tin?

- Tin hay không tùy cô. - Anh khẳng định: - Nếu cô không muốn nhận sự giúp đỡ từ tôi thì có thể tự xoay sở hoặc trở về nơi ấy.

Sasuke nhún vai hờ hững, trước khi quay lưng.

- Này Uchiha. - Cô lên tiếng khi anh đã đi xa một đoạn.

- Sao thế? Muốn nói gì nữa à? Hay là...

Anh tính chọc cô thì bị cô trách cứ thậm tệ.

- Anh có phải đàn ông không thế?

- Gì?

- Anh đưa tôi đến đây rồi mang con bỏ chợ, như thế coi được à? Mất mặt nam nhi quá!

Sasuke định phân bua nhưng nghĩ lại nên thôi, tiết kiệm sức lực sẽ tốt hơn, chưa kể anh ngầm hiểu rằng cô đã đồng ý với lời đề nghị.

- Nói vậy là cô chấp nhận sự giúp đỡ?

- Anh có thể bỏ mặc tôi. - Cô cần phải làm rõ một vấn đề nữa, dứt khoát ranh giới giữa đôi bên. - Vậy cớ sao...?

- Tôi đã nói...

Anh cướp lời cô, lập tức bị cô cướp lại.

- Anh đâu nhất thiết phải chịu trách nhiệm? - Cô tiếp tục tra vấn anh: - Anh giúp tôi đến đây không phải đủ rồi, nên dừng lại đi thôi.

Con gái thật phức tạp, ôi trời anh đến mệt mỏi với cô, lúc thế này lúc thế khác. Rốt cuộc cô muốn gì, nói rõ ràng chút không được ư? Bực bội anh hỏi đúng một câu kết luận.

- Cô gọi tôi nán lại chi thế? Tôi đang tính bỏ mặc cô đây. Cô gọi chỉ nói những lời nhảm nhí vậy thôi à?

- Tôi chỉ muốn xác định chắc chắn.

- Xác nhận? Cái gì chứ? - Anh hiếu kỳ.

- Anh có phải một người đáng tin cậy, để tôi dựa vào.

Cô thẳng thắn thú nhận.

Cảm giác lạ lẫm vừa chạy qua trái tim anh, là gì thế không biết? Nghe cô nói khiến anh thấy vui.

- Thế cô đã có đáp án chưa? Chấp nhận chứ?

Cô gật đầu, cười nhẹ.

- Vậy được rồi, quyết định xong thì chúng ta...

Hinata bỗng thở dài, không thèm phản ứng với sự kêu gọi của anh.

- Anh sẽ giúp tôi bằng cách nào khi ngay cả nhà anh còn không về được?

Hinata đặt câu hỏi khó cho anh, ám chỉ việc Sasuke vì chuyện này mà có người đến nhà tìm anh. Nhưng sau đó giọng cô hạ xuống có chút áy náy khi biết cô chính là nguyên nhân cho vấn đề anh gặp phải.

- Tôi xin lỗi, tất cả là do tôi mà ra.

Trước câu hỏi nút thắt, Sasuke tức thì quay sang nhìn cô gái biểu lộ sự khó xử. Anh gãi đầu hoàn toàn lúng túng, vì chính anh cũng đang phân vân không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Lúc nãy buột miệng nói ra suy nghĩ thoáng qua trong đầu, mà quên không nghĩ tới việc cần làm tiếp theo là tìm một nơi cho cả hai. Nhà anh thì đã bị canh chừng, theo dõi mất rồi. Đúng là suy nghĩ nông cạn mà. Không gian rơi vào im lặng chỉ còn tiếng thở dài rầu rĩ của cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip