Nhớ ! Dối trá hay sự thật
-Khốn kiếp!
Sasuke vò nát bản tấu chương thứ mười trong ngày, tiện tay ném luôn nghiên mực và giá bút ra xa. Ánh mắt lóe đỏ cuồng nộ, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm. Nữ nhân vô tình kia đã đi rồi mà vẫn không chịu buông tha cho chàng. Thậm chí còn khơi dậy nỗi đau đã bị chôn vùi trong sâu thẳm kí ức, trực tiếp xát muối lên những vết thương vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Nỗi đau mất đi người quan trọng nhất, thứ cảm giác nghiệt ngã mà chàng không bao giờ muốn nhớ đến, ngày hôm ấy, lại miên man ùa về như thác lũ.
Chàng đã làm sai điều gì?
Tại sao ánh mắt của nàng giống như đã hoàn toàn thất vọng?
Tại sao nụ cười của nàng giống như đã sẵn sàng từ bỏ?
Có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng giống như bị thứ gì đó chắn ngang cổ họng, tắc nghẹn những lời định thốt ra. Sasuke cảm giác rằng câu hỏi của chàng sẽ làm tổn thương nàng.
Vậy nên chàng im lặng.
Để rồi cuối cùng hóa thành ba chữ.
"Ta hận nàng."
Sakura!!!
Nàng...có khỏe không?
Có vui vẻ không?
Sasuke biết rõ thế giới kia mới chính là nhà của nàng, mới có thể cho nàng hạnh phúc thật sự. Tuy nhiên, biết là một chuyện, không đành lòng lại là một chuyện khác.
-Bệ hạ!!
Dòng suy nghĩ của Sasuke đột ngột bị đứt đoạn.
-Khải bẩm, đã đến giờ dùng ngọ thiện.
-Ta không ăn.
-Bệ hạ!_ Vị công công quỳ xuống không ngừng dập đầu van xin_ Người đã hai ngày không ăn gì rồi. Xin nghĩ đến bách tính mà bảo trọng long thể.
Hu hu, thật khổ quá. Hoàng thượng mấy ngày qua ánh mắt luôn giống như hổ rình mồi, nồng nặc sát khí, giương nanh múa vuốt dọa người ta sợ hãi. Chừng nào ngài ấy còn chưa bình thường trở lại thì chừng đó hắn vẫn chưa được sống yên ổn. Cái thân bọt bèo này sớm muộn cũng xuống diêm vương báo danh.
-Được rồi!_ Sasuke phất tay ra lệnh_ Truyền dọn ngọ thiện ở Thanh lam Cung. Ta sẽ dùng bữa cùng công chúa.
-Tuân lệnh!
..........................
.................
........
Tenten ngồi thừ trong phòng Sakura, xoay xoay thanh chong chóng tre trên tay. Đôi mắt ảm đạm rơi vào một khoảng không xa xăm lạ lẫm. Rồi mệt mỏi ngã lên chiếc giường mềm mại.
Sakura đã đi được năm ngày rồi.
Chắc hẳn đang rất bình yên bên người thân.
Vậy...cũng tốt.
Tuy rất đau lòng, rất luyến tiếc, nhưng càng mong nàng ấy có thể sống hạnh phúc.
Nếu không vì như vậy, lúc Sakura dùng tình mạng uy hiếp, nàng đã ra tay ngăn cản. Có lẽ quyết định đó của nàng là sai lầm. Có lẽ sau này nàng sẽ phải hối hận. Nhưng đời người chính là rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Cùng chung sống bấy lâu, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Sakura quyết liệt đến thế, lạnh lùng và đáng sợ.
Sakura đã không còn là Sakura ngày trước, nàng ấy bị tổn thương sâu sắc tới mức thay đổi cả chính mình, biến thành một con người hoàn toàn khác, khiến Tenten không nhận ra nổi người bạn thân thiết như ruột thịt của mình. Nên dù biết sẽ có lỗi với hoàng huynh, nàng vẫn lựa chọn tôn trọng ý nguyện của Sakura.
Có lẽ ngay từ đầu nàng đã sai lầm. Nàng muốn tác hợp hoàng huynh và Sakura, để rồi chẳng những lương duyên vỡ lỡ mà còn tạo thành những vết thương trong lòng hai người họ.
Nàng có thể trông mong thời gian sẽ làm phai nhòa tất cả không khi mà chính nỗi đau của nàng qua từng ấy năm vẫn không liền sẹo. Huống hồ, cả hai người đó đều thực cố chấp, chấp niệm càng nhiều càng khó quên được.
Cộc! cộc! cộc!
Tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên.
-Công chúa!
-Chuyện gì?
-Hoàng thượng truyền ngọ thiện, muốn cùng người dùng bữa.
-Ta biết rồi.
Tenten thở dài, uể oải đứng dậy rời khỏi phòng.
..........................
.................
........
Thức ăn lần lượt được dọn ra. Mỗi món đều chọn nguyên liệu thượng đẳng, trải qua chế biến công phu mà thành. Hương vị đậm đà, khó cưỡng. Nhưng nhìn bàn mỹ vị trước mắt, Tenten một chút cảm giác thèm ăn cũng không có. Nàng gắp qua loa vài miếng, xong liền đặt đũa xuống.
-Muội no rồi.
-Ngồi xuống._ Sasuke lạnh lùng lên tiếng.
-Muội thật sự no rồi.
-Ta bảo ngồi - xuống.
Sasuke hạ giọng. Thanh âm trầm lắng, lạnh lẽo tựa như vọng lên từ đáy giếng sâu. Đôi mắt âm lãnh hờ hững nhìn nàng, sắc bén như dao. Tenten hoảng sợ vội vàng ngồi xuống, nâng chén tiếp tục ăn. Trong lòng uất ức vô cùng, khóe mắt khẽ chua xót, cố níu lại giọt lệ sắp trào ra. Nàng chưa từng bị đối xử như thế này.
Phiền muộn tích lũy nhiều ngày qua vốn khiến tâm tình nàng không tốt, lại thêm chuyện hôm nay, Tenten dù kiên cường thế nào vẫn chỉ là một tiểu cô nương 16 tuổi, bị những người quan trọng với mình liên tiếp làm tổn thương, nàng cuối cùng không nén được rơi nước mắt, từng giọt lặng lẽ nhỏ xuống chén cơm trắng còn bốc hơi khói mờ.
-Muội khóc cái gì. Dùng bữa với ta khiến muội khổ sở như vậy sao.
Sasuke giận dữ đặt mạnh đũa xuống. Đôi đũa tinh xảo được khắc từ gỗ trân quý lập tức gãy thành hai đoạn. Chàng đạp ngã bàn, toàn bộ thức ăn cùng chén dĩa rơi loảng xoảng khắp sàn, tạo thành khung cảnh hỗn độn chưa từng thấy.
-Oái, nguy hiểm quá.
Kakashi nghiêng người né tránh chiếc dĩa đang trên đà phóng thẳng vào y, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Không biết đã bị sát tinh nào chiếu trúng mà vận xui liên miên kéo tới thế này. Ở ngoài bị tên ôn thần kia chặn đường đuổi giết, nào ngờ về hoàng cung cũng không được yên ổn.
-Chuyện gì đây? Huynh muội cãi nhau sao?
Kakashi xoa xoa cằm hỏi. Y chớp mắt rồi lại chớp chớp mắt, đợi rồi lại đợi. Không có người trả lời. Sasuke nhìn y như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Tenten liếc thoáng qua rồi liền quay mặt đi. Kakashi khẽ rùng mình. Hơ, ai có thể hảo tâm cho biết, y rốt cuộc đã đắc tội gì với hai vị đại nhân này vậy?
-Ta trở về, các con không vui sao? Uổng công ta ngày đêm mong nhớ các con, quên ăn quên uống thúc ngựa không ngừng nghỉ trở về.....
-Đủ!_ Tenten lên tiếng ngăn chặn bài diễn văn trường kỳ đau khổ đầy nước mắt sắp sửa được tuôn ra, chán chường nói_ Sensei mới trở về từ năm ngày trước, làm ơn, đừng cứ như chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi.
-Hở? Ta không hiểu con nói gì? Ta mới trở về tức thì thôi mà.
Sasuke và Tenten giật mình, trừng mắt kinh ngạc, tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh, cả người cứng ngắc không thể động đậy. Nỗi sợ hãi chợt bùng lên thiêu đốt toàn thân. Tenten run run đứng dậy, miễn cưỡng cười khô khan.
-Ha ha, Sensei đừng đùa nữa. Người...năm ngày trước đã về rồi mà. Trò đùa này...không vui đâu.
Đúng vậy! Chỉ là đùa thôi. Hãy nói với nàng đây chỉ là trò đùa thôi.
Nếu không...
Nàng thật không dám tưởng tượng hậu quả của nó.
-Ta không đùa. Ta quả thực vừa mới trở về.
-Người nói dối._ Sasuke kích động lao đến túm cổ áo Kakashi_ Người đã về từ trước. Hơn nữa, hơn nữa còn đưa Sakura quay lại thế giới của nàng ấy.
Giọng chàng không giấu nổi sự hoảng hốt. Tim chàng đập rất mạnh, rất nhanh. Toàn thân lạnh buốt, cái lạnh đến thấu xương như muốn xé toạt người chàng.
Sẽ không.
Nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ông trời không thể đối với chàng tàn nhẫn như vậy.
-Đưa Sakura đi? Ta không có.
Không...có.
Hai chữ này giáng mạnh vào tâm trí Sasuke, trở thành một đả kích nặng nề. Chàng sửng sờ, lảo đảo sụp xuống.
Sakura!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip