Ngoại truyện: Tôi là Uchiha Sasuke (part 2)

Thế giới vẫn luôn vận hành theo cách mà chẳng ai ngờ tới. Giống như tôi lúc này, phải đối mặt với chính-bản-thân mình, nhưng là một phiên bản Sasuke khác có phần ngây thơ và ngu ngốc hơn rất nhiều. Aiz!

Bầu không khí trong lành buổi sáng thêm phần lãng mạn với bản tình ca mượt mà cùng bàn đồ ăn được dọn sẵn. Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo nếu không có sự xuất hiện của 'tên đó'. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi chợt nhận thấy thấy bản mặt của mình lại khó ưa đến như vậy. Sakura không hiểu bị ai xui khiến đã bỏ đi làm từ sớm, để mặc tôi với phiên bản 'thiếu niên chưa trải sự đời' này đây. Tôi nhìn hắn với ánh mắt đầy oán hận, còn hắn lại chỉ đờ đẫn nhìn phần thức ăn nóng hổi trên đĩa sứ.

"Mọi việc là như thế, đã có vấn đề khi ta không kiểm soát được năng lực mới..." Tóm tắt sơ lại tình hình ngày hôm qua một chút thì có vẻ như tất cả là do cái Tế điện Thời gian đó. Năng lực này tiềm ẩn quá nhiều nguy cơ nên tôi đã tạm thời phong ấn nó lại.

"Hoá ra cuộc sống với Sakura là như này..."

"Khụ..."

Mình từng ngớ ngẩn đến như vậy sao...

"Ờ, là như vậy. Thật may vì ngươi cảm ứng được Rinnegan nên tìm tới được đây. Đây là tương lai của ngươi, thế nên đừng có làm gì để ảnh hưởng đến nó." Tôi không ngại cảnh cáo chính bản thân mình trong quá khứ. "Tốt nhất nên ngoan ngoãn ở yên trong nhà cho đến khi ta thành thạo năng lực này và đưa ngươi quay trở lại mốc thời gian cũ... hm, có lẽ sẽ mất một vài ngày."

"Nhất định phải quay trở lại ngay thời điểm vừa rời đi, Sakura đang ở trong khu rừng một mình..." Hắn nói như ra lệnh.

"Hừ! Nói thừa. Hai chúng ta có cùng chung suy nghĩ đấy. Cái đồ... Mau ăn đi, thức ăn đều là những món hợp khẩu vị ngươi. Ăn xong nhớ dọn dẹp!"

"À còn cái đó..."

"Gì?"

"Về việc... à ờ..."

Nhìn hắn thêm một giây cũng khiến tâm trạng tôi phát hoả. Ăn thật nhanh rồi bỏ lại hắn một mình đăm chiêu suy nghĩ, vấn đề tiếp theo đây mới là nan giải. Thứ khó khăn nhất trên đời này không phải là thông não người khác mà là tự thông não chính bản thân mình. Lại còn phải giáo dục... Hời, hay là đi thỉnh giáo Sakura trước...

Bước chân ra phòng khách, mọi thứ vẫn y nguyên như khi tôi rời đi. Chỉ có khung ảnh trên kệ tủ lại nhiều thêm một cái. Sarada bé bỏng đã lớn hơn rồi. Con bé năm nay học đến lớp Lá; vai khoác cặp, đầu đội chiếc mũ vàng đang cười toe toét, biểu cảm trên khuôn mặt nhí nhảnh y như Sakura ngày bé. Ba năm này tuy có thi thoảng trở về nhưng khoảng thời gian quá ngắn ngủi, trí nhớ của trẻ con lại không được tốt. Thật lo lắng một ngày kia con bé lớn lên sẽ chẳng còn thân thiết với tôi như ngày xưa. Nghĩ đến đây không kìm được mà thở dài. Tên Sasuke kia đã tò mò nhìn qua bên này, ánh mắt nhanh chóng trở nên nóng bỏng. Ực... thực sự là nóng bỏng....

"Không nên biết quá nhiều!" Tôi quắc mắc hăm doạ nhưng có vẻ chẳng hiệu quả mấy nên đành gom hết đống khung ảnh cất đi.

Tủ sách của Sakura vẫn thiên về sách Y học. Lục lọi hồi lâu cuối cùng tôi cũng tìm được vài quyển ưng ý. Tên vụng về kia loay hoay với đống bát đĩa cũng gần xong. Chậc, vẫn còn phải học nhiều lắm...

"Đây, những thứ thực sự hữu dụng cần phải đọc. Bỏ qua mấy cuốn 'Icha Icha' nhảm nhí đó đi..." Nói thế thôi chứ tôi biết bản thân vẫn sẽ tò mò mà đọc hết...

Bàn trà bị xếp lên cơ man nào là sách Giải phẫu cơ thể từ cơ bản đến nâng cao, Lý giải mối tương quan giữa tâm lý và hành vi của con người... Quyển nào cũng dày đến cả tấc. Nhìn tên kia đần mặt ra lại làm tôi thấy nhức đầu. Thôi bỏ đi! Kệ hắn chìm đắm trong mớ sách ấy, tôi quyết định đến bệnh viện diện kiến phu nhân để làm dịu lại cái tâm trạng hỗn độn lúc này.



"Sakura..."

"Sasuke-kun, đợi đến tối về nhà được không? Sắp hết giờ nghỉ trưa..."

"Nhà của chúng ta bị chiếm dụng mất rồi." Tôi chán nản làu bàu.

"Em vẫn luôn tò mò nhưng giờ đã có thể lý giải được phần nào..." Sakura phì cười, lười biếng nằm gối đầu lên chân tôi, không quên chỉnh lại cúc áo trong khi tôi nghịch vài lọn tóc hồng loà xoà bên má.

"Gì cơ?" Tôi gõ nhẹ lên trán làm cô ấy chun mũi khó chịu. Đáng yêu chết mất thôi...

"Thì về..." Hai bàn tay nhỏ nhắn đưa lên ôm lấy khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt nheo lại ngập tràn ý cười. "Lần đầu tiên ở Soraku ấy... Sasuke-kun lúc ấy thực sự thành thục... Khác hẳn với... với nụ hôn đầu tiên..."

"Khục..." Kiềm chế! Phải kiềm chế!

"Giờ thì em hiểu anh đã phải vất vả học tập như thế nào..."

"Em suy nghĩ quá nhiều rồi!"

"Cũng đúng thôi, Sasuke-kun ngày đó đâu được sống một cuộc sống đúng nghĩa. Trưởng thành mà không có tiền bối hướng dẫn, thế nên cách suy nghĩ và tư tưởng cũng chậm tiêu..."

Này là cô ấy đang chê phải không?

"Nhưng anh đã thay đổi rất nhiều. Và em cũng rất... rất hạnh phúc..."

Sakura vội vàng né ánh mắt của tôi bằng cách xoay người nằm sấp lại. Đâu ý thức được tư thế cực kỳ nguy hiểm này... aiz!

"Chỉ là không thể tưởng tượng được... người khai sáng cho anh lại chính là Sasuke của tương lai... ha ha ha~. Không hổ danh thiên tài mà..."

Thôi thì cũng tạm coi như là một lời khen vậy.

Sakura vẫn không ngừng cười, hai bả vai run rẩy trong khi cái đầu nhỏ dụi vào bụng làm tôi thấy đói ghê gớm.

"Em nói này, cần bao lâu để đọc hết chỗ sách giải phẫu và tâm lý học đó vậy? Không chừng cậu ta bị anh ép học đến lú lẫn mất."

"Đừng nhắc đến thằng nhóc đó nữa được không?" Hai bên thái dương lại thấy nhức nhối. Nếu không vì lo lắng hắn biết quá nhiều chuyện tương lai thì tôi đã quẳng tên đó ra khỏi cửa từ lâu rồi. Ánh mắt hắn nhìn Sakura thực sự làm tôi thấy khó chịu. Ai bảo hắn là tôi còn tôi thì hoàn toàn biết rõ những suy nghĩ trong đầu hắn cơ chứ.

"Sao thế? Cậu ấy làm em thấy hoài niệm..." Sakura vẫn ngây ngô nói những lời vô tri mà không hiểu được cảm xúc của tôi lúc này.

"Sakura! Anh với cậu ta em thích ai hơn?" Tôi khẽ gắt lên làm Sakura phải giật mình.

"Hơ... hai người là một mà, làm sao chọn được..."

"Vậy là em muốn cả hai? Sakura, em không thoả mãn khi chỉ có mình anh?"

"Không không không! Ý em không phải thế! Anh đừng suy diễn..." Sakura ngồi bật dậy xua tay không ngừng, khuôn mặt đỏ bừng lắp bắp từng câu. Biểu cảm cực kỳ thú vị.

"Vậy thì... nói cho anh biết. Tại sao nhắc đến cậu ta lại làm em... ướt đến như vậy?" Tôi cười đắc ý. Dụ dỗ Sakura không khó khi dẫn dắt cô ấy tập trung vào câu chuyện. Bàn tay tự do di chuyển xuống dưới mà không gặp bất cứ cản trở nào.

"Ách, Sasuke-kun..."

Cuối cùng cũng nhận ra rồi ha ha...

"Dừng... dừng lại. Tại... tại vì em đang ở cạnh anh nên..."

"Chỉ có thế? Em thực sự không có suy nghĩ nào khác sao Sakura? Anh hiểu em hơn là em nghĩ đấy." Vành tay Sakura đỏ ửng khi tôi áp sát lại gần.

"Sasuke-kun, lâu rồi không được thấy anh mặc Yukata..."

Vẫn là nhớ đến tên chết tiệt đó mà!

"Chà, Sakura, anh đặc cách cho em được nghỉ phép chiều nay!"

Tôi búng tay, cánh cửa gỗ nặng nề nhanh chóng chốt khoá, tấm bảng treo phía bên ngoài cũng tự động lật sang mặt bên:"Miễn tiếp khách."
——————

Bữa tối diễn ra khá là phức tạp với cách giao tiếp khó hiểu từ Sakura. Cô ấy lặp đi lặp lại mấy câu kiểu như :"Cậu cứ tự nhiên như ở nhà nhé." Hay :"Món này Sasuke-kun thích nhất đúng không?"  Vân vân và mây mây. Tôi tự hỏi không biết trí thông minh của cô ấy lạc trôi đi đâu mất rồi. Cho đến khi Sakura mang khuôn mặt ửng đỏ ngập ngừng thông báo rằng đã chuẩn bị nước tắm cho hắn thì cũng là lúc sự kiên nhẫn của tôi đạt đến giới hạn.

"Đi thôi!" Tôi hùng hổ tuyên bố.

"Hả?"

Cái tên Sasuke đó, khuôn mặt hắn từ lúc nào cũng xấu hổ theo Sakura thế?

"Ăn xong rồi thì lên đường luyện tập!" Nhìn thấy bản thân đỏ mặt vẫn là cái gì đó cực kỳ khó chấp nhận.

"Sasuke-kun, hai người định đi đâu?" Lần này tới lượt Sakura thắc mắc.

"Giúp cậu ta trưởng thành hơn!" Tôi thản nhiên đáp lại. Sau đó thuấn thân ra ngoài bằng đường cửa sổ. Chắc chắn tên đó sẽ bám theo không chút chần chừ.

Theo trí nhớ của tôi trong rừng Cấm có một thác nước, là nơi hoàn hảo để rèn luyện tinh thần. Trời về đêm có hơi lạnh nhưng cũng chẳng phải vấn đề gì lớn lắm. Tiếng động nhỏ đằng sau cho thấy tên kia đã bắt kịp. Tốc độ này cũng không tồi. À mà tự khen bản thân mình thì có phải là thừa thãi quá không...

"Tôi biết ông đang nghĩ gì và có thể lý giải được cái thái độ đó." Hắn đột nhiên lên tiếng trước.

"Còn ta thì hoàn toàn nắm được những khúc mắc của ngươi."

"Sự cố đi lạc chiều không gian này trước đây đã từng xảy ra đúng không? Sau đó thì sao?"

Chà, câu hỏi mang rất nhiều hàm ý.

"Ngươi nghĩ xem." Chú tự động não đi!

"Ông hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc khi đối diện với Sakura nhỉ."

Cuối cùng thì cũng vào tới chủ đề chính.

"Hm, đó là một quá trình." Đến lúc cho tên nhóc này một bài học rồi. "Nếu muốn thì việc đầu tiên ngươi cần làm là... tĩnh tâm ngồi thiền dưới dòng nước kia đi đã." Tôi chỉ tay về phía thác nước đang chảy ầm ầm từ trên cao xuống, một phiến đá lớn bị mài mòn ẩn mình dưới bọt nước trắng xoá.

Hắn nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ những vẫn ngoan ngoãn nhảy lên phiến đá, hứng trọn dòng nước dội thẳng lên đầu.

"Nghĩ lại thì ngươi đã luôn để ý tới Sakura từ thời Genin nhỉ... Ấy, không cần phải xấu hổ. Coi như đang soi gương nói chuyện với chính bản thân thôi." Tôi cười trừ khi thấy hắn trợn mắt lên lườm nguýt. Tên này quá nhạy cảm đi. À mà phải nói là bản thân tôi trước đây vẫn luôn trốn tránh thứ tình cảm đó.

Khi bị cuốn theo dòng thù hận, con người luôn có xu hướng phủ nhận tất cả những cảm xúc hay mối liên kết xung quanh. Tộc nhân Uchiha lại càng tiêu cực hơn bất kỳ ai. Điều này tôi là người hiểu rõ nhất. Thế nhưng phủ nhận không đồng nghĩa với việc có thể xoá sạch tất cả. Chỉ là cố phong ấn cảm xúc lại mà thôi.

"Vấn đề là sau một khoảng thời gian dài kìm nén, khi ngươi muốn mở lòng đón nhận cô ấy thì cái mớ cảm xúc hỗn tạp ấy sẽ bùng lên cực kỳ khó kiểm soát."

"Hừ!"

"Cách đơn giản nhất là đối mặt và chấp nhận bản thân mình thôi."

"Nói thì dễ lắm!"

"Hm, ngươi có không ít những giấc mơ kỳ lạ nhỉ..."

"..."

"Khụ... Đó không phải điều xấu...."

"..."

Hắn vẫn nhìn tôi với ánh mắt như muốn thiêu đốt tất cả.

"Bắt đầu bằng việc chấp nhận những giấc mơ đấy... ờm... nó là bản năng... khá là bình thường..." Thật khó để diễn tả cho tên đầu đá này hiểu. "Ờ thì... khi tự giải phóng bản thân, chấp nhận bản chất bị giấu đi ấy, ngươi sẽ phải đối mặt với những ham muốn khác thường. Nếu muốn thì cứ làm thôi, đó là điều hết sức bình thường khi yêu."

"..."

"Chỉ cần ghi nhớ hai điều: Đi từng bước nhỏ, để mọi thứ tiến triển thật chậm. Một số thứ 'âm thanh' hay 'hình ảnh' sẽ có sức sát thương rất cao, lúc đấy phải hướng sự chú ý đến những cái khác..." Vậy chứ cả tôi và hắn đều sẽ chẳng thể làm được. Sự thất bại trước Sakura là kết cục đã bị định đoạt trước. Aiz!

"Và điều cuối cùng: Luôn tin tưởng vào cô ấy."

Hắn trầm ngâm rất lâu, có vẻ như đã hiểu ra vấn đề.

"Vậy rốt cuộc thì ngồi dưới thác nước này có tác dụng gì vậy?"

"Một chi tiết nhỏ khác đi so với quá khứ cũng có thể gây ra hậu quả lớn. Ta chỉ muốn chắc chắn mọi việc đi theo đúng hướng của nó mà thôi!" Hay nói thẳng ra đang là trả đũa quá khứ đấy. Hời!

"..."

Lượng chakra đã hồi phục hoàn toàn, cũng sắp đến lúc tiễn tên này lên đường quay trở về rồi. Trong lúc tôi đang nghiền ngẫm lại những thông tin thu thập được ở Tế đàn thì tên kia đã nhanh chóng thay mớ đồ ướt sũng trên người ra.

"Ngươi không còn bộ quần áo nào khác à?" Tên đó mặc Yukata đúng là gai mắt.

"Điều đó ông phải là người rõ nhất chứ." Hắn không giấu được sự ngạc nhiên.

Chết tiệt, ký ức sau khi xuyên trở lại có thất lạc đi ít nhiều theo dòng thời gian. Tôi thực sự không nhớ được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Trong lúc còn đang suy tính thì tên kia đã lấy đà bật lên cao, hướng thẳng về phía ngôi nhà mà lao đi. Không còn thời gian nữa, nhất định không được để Sakura nhìn thấy hắn.

Sau vài lần thử nghiệm, cuối cùng cũng thành công khởi động cổng Thời gian ngay khi hắn sắp về đến nhà. Cho tên đó rớt từ trên ngọn cây xuống coi như sự trừng phạt nho nhỏ vậy. Còn Sakura, nếu phu nhân đã hoài niệm đến thế thì kẻ làm chồng như tôi đành phải chiều theo thôi. Aiz!

"Kage Bunshin no Jutsu!"

.Hết.

*Phần ngoại truyện này mình lên ý tưởng từ chap 19 (cảnh bạn nhỏ Sakura đi tắm trong rừng), mà thấy nó hơi nhảm nên giờ mới dám viết ra. Hy vọng ko bị fail quá 😝
*Nhìn số vote so với lượt view mà tui sầu ngang 😂 Why?????? Tui có nên quỳ xuống cầu xin các nàng bố thí cho vài vote k? Huhuhu~~~~~
இдஇ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip