Chap 33

Triều Anh vốn tính sẽ lờ đi mà sống, vờ như chưa từng quen người kia nhưng tâm can nàng dày vò không thôi. Nàng nhìn cây anh đào lớn giữa sân, lá cây xanh biếc đã đâm nụ, lập xuân sẽ nhanh chóng nở hoa rực rỡ. Nhẩm tính thời gian ủ rượu, cũng nên chuẩn bị một ít chum rượu nhỏ.

Nàng ghé một quán gốm sứ trong thành, chọn đi chọn lại quyết định lấy chum bằng sứ trắng tinh. Xong xuôi việc muốn mau chóng trở về phủ thì bắt gặp một hàng dài đều là những nữ nhân mặt mũi sáng sủa, trang điểm bắt mắt đứng theo lối vào hoàng cung.

Không nhịn được tò mò mà hỏi một kẻ qua đường, nàng ậm ừ gật đầu. Hoá ra là tuyển chọn người trong đại lễ thượng Võ Thần, ai nấy cũng hân hoan tham dự, kỹ nữ cầm ca múa nghệ từ khắp nơi đổ về đông như hội. Nàng đắn đo một lúc cũng không thể cản được sự hiếu kì của bản thân mà tham dự.

Từ nhỏ đến lớn đều sống trong hoàng cung, cầm kỳ thi hoạ đều đã học qua tất thảy nên việc nàng may mắn được tuyển chọn trong vô số người kia cũng thực đáng tự hào.

Nàng chăm chỉ học múa, vốn thông minh lanh lợi, học lại rất nhanh, thân người nhỏ nhắn linh hoạt được tổng quản hết sức hài lòng. Trời sinh dáng người mỏng manh, làn da trắng hồng, bạch y không giấu nổi từng đường cong quyến rũ của nữ nhân tuổi trăng tròn.

Mặc Nhị Thần cuối cùng cũng xuất hiện, thật giống với lúc y biến mất, vẫn là giáp bạc oai dũng uy vũ tựa như chiến thần bất bại chỉ là khuôn mặt người đã không còn dành cho nàng sự ôn nhu kia nữa, thay vào là ánh mắt vô ưu, khuôn mặt lãnh cảm tới đau lòng.

Nàng uống cạn ba chén rượu đầy, thất tha thất thiểu bước đi, y phục rườm rà cũng chẳng buồn cởi bỏ. Nghi thức hết sức thành công, Tề vương còn dành cho nàng lời khen ngợi, vậy mà nàng chẳng nghe được gì, khuôn miệng cũng không thể cong lên cười tự hào. Lục bảo dán vào nam nhân trước mặt, ánh mắt hai người chạm nhau lướt qua, nàng không nhớ mình đã nhìn y bằng thứ tình cảm gì và y đáp lại nàng như nào mà khiến bản thân lại rơi vào trạng thái mất mát này.

Khung cảnh lúc ấy hoan lạc hết sức, rượu ngon mỹ nhân đẹp chính là mĩ danh cảnh. Nàng thấy đầu óc choáng váng, nam nhân kia cứ vậy quay lưng bước đi, nàng lại ngẩn người nhìn theo bóng lưng thật giống năm ấy khuất mất sau cánh cửa phủ lớn.

Nàng bước lên một bước định đuổi theo thì thái giám đứng bên cạnh Tề vương dâng lên một tấu sớ, dõng dạc đọc lớn, từng chữ như tiếng sét ngang tai.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Đệ tử Tế Tư phủ Hoa Lạc Anh trong lần Cửu Vĩ náo loạn tại cổ thành, dũng cảm chính trực, nội tâm lương thiện, thục đức hiền lương, có công lớn trong việc phong ấn Cửu Vĩ. Nay trẫm ban hôn cho nàng cùng Thái Tử điện hạ, ngày lành tháng tốt liền tổ chức đại hôn."

Mặc Nhị Thần đứng khựng lại, nhíu mày nhìn lên Thái Tử điện hạ phía trên vẫn giữ nét cao lãnh kia. Thiên Vũ đồng tử co rút mà quay sang nhìn Tề vương, khuôn mặt rõ là không muốn giấu sự phẫn nộ, Tề vương ra hiệu cho y bình tĩnh lại một lúc.

Triều Anh hoang mang tới đứng chôn chân tại chỗ, cho tới khi một cung nữ tới dúi vào tay nàng thánh chỉ cuộn gọn gàng mới như sực tỉnh. Nàng bối rối lùi lại vài bước, ngước lên nhìn ánh mắt Tử Hàn vẫn luôn dõi theo mình. Nàng muốn trốn tránh tất cả ánh mắt ở nơi này, tim nàng như bị bóp chặt lại tới hô hấp cũng khó khăn, nàng lảo đảo lùi lại vài bước mà quay đầu bỏ đi.

Lúc nàng rời đi, thái giám lại cầm lên một cuộn thánh chỉ khác. Chính là hôn lễ tổ chức cùng với lễ đăng cơ của Thái tử, Tề vương đời thứ 6 của Hoả Quốc.

Vài hôm trước Tề vương có triệu nàng tới hỏi vài vấn đề không khó khăn lắm, ví như nàng tên gì. Mặc dù không khó khăn với người khác, nhưng với nàng lại thật sự khổ sở mà nghĩ.

"Thần tên Hoa Lạc Anh, thân sinh tại Thuỷ Quốc, cha mẹ rất ngưỡng mộ Đệ Nhất Công Chúa nên từ nhỏ thường gọi là Triều Anh."

Tề vương gật gù, vuốt vuốt bộ râu của mình. Điều này vốn không khó hiểu, ngoài một cái tên Vương Triều Anh ra vị công chúa bí ẩn kia chưa từng lộ ra bất kì điểm nào khác. Không phải riêng Thuỷ Quốc mà cả những quốc gia khác cũng đều ngưỡng mộ vị công chúa độc nhất của Vương triều, nhà nào có con gái cũng muốn đặt cho con mình cái tên này, mong muốn lớn lên cũng sẽ xinh đẹp tuyệt trần và vận mệnh may mắn giống công chúa.

Hoa Lạc Anh nghe thật giống một cái tên tuỳ tiện đặt nghe cho thuận miệng. Còn tuổi, nàng cũng chỉ nói bản thân không nhớ rõ, cha mẹ sinh nàng vào một ngày xuân hoa nở ngợp trời. Tề vương nói, nhìn nàng có lẽ chỉ tầm mới lên mười sáu.

Từ trước đến nay, trong chiến tranh thắng thì làm vua, cha mẹ mất trong bạo loạn cũng là chuyện không hiếm hoi. Tề vương nói uỷ khuất cho nàng, nhỏ tuổi đã phải rời xa cha mẹ, cũng nói nàng may mắn, vì được Tế Tư hết tâm nuôi dưỡng. Nàng cười nhạt nhoà, phải, y là người thân duy nhất của nàng trên đời này, người nàng luôn muốn bảo vệ.

Nàng và Tề Tử Hàn, vô tình vô ý trùng sinh thần bát tự, chỉ khác mỗi cái tên nhưng một kẻ là vua, một kẻ diệt quốc. Dần dần nàng hiểu, vận mệnh vô tình trói buộc hai người không bằng cách này cũng cách khác, khó có thể trốn tránh, chi bằng đương đầu dũng cảm. Nàng không thể mãi mãi nấp sau bóng lưng Thiên Vũ, hèn nhát phủ nhận bản thân.

Tề vương lời nói giảo hoạt dễ nghe nhưng cũng không hề mềm mỏng, vừa nhu vừa cương, vừa nhường nhịn vừa áp đảo. Cuộc đối thoại không lâu, nàng chỉ nhớ rõ một lời Tề vương nói.

"Đế vương vốn là một kẻ vô tình, tam cung lục viện, hậu cung ba nghìn giai lại là điều chưa chắc đã muốn nhưng chân tình thì ai cũng ao ước."

Tâm trí nàng bị vo thành một đoàn rối tung, nàng không nhớ mình đã đi tới nơi nào, chỉ khi quay đầu sang bên trái liền thấy Thiên Vũ cũng đang đứng chết lặng nhìn mình. Nàng giật mình bừng tỉnh, tay với theo gọi một tiếng.

"Sư phụ."

Một tiếng đầy trân quý sùng bái lẫn thân thiết, người kia chỉ nhìn nàng, tâm có phần chết lặng không nhìn nàng nữa mà hướng thẳng mắt bỏ đi. Những ngón tay nhỏ chơi vơi giữa không trung, cổ họng đắng ngắt. Có lẽ sư phụ rất giận, giận tới không muốn nhìn thấy nàng nữa.

Nàng đứng thất thần một lúc thì có một cung nữ tiến tới, nhún người hành lễ.

"Tiểu thư, Thái tử điện hạ có lời mời."

Nàng cũng không còn sức từ chối, bước chân vô thức đi theo cung nữ trước mặt, y đưa nàng tới một hoa viên lớn. Nơi này có thể coi là cao nhất hoàng cung, nhìn xuống có thể thấy hết một hoàng cung rộng lớn, phía xa xa là những đốm đen đỏ xen lẫn, là nhà cửa phố xá phồn hoa.

Hồn nàng thả theo khung cảnh trước mắt, đăm chiêu nhìn ngắm mà không biết đã có người đến từ lúc nào.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, ta thực tâm duyệt ngươi."

Triều Anh quay người lại, đứng ngược chiều nắng, y phục vô tình bị gió thổi tung. Tử Hàn tâm niệm thời điểm này đẹp nhất trong cuộc đời hắn. Ánh mặt trời chiếu sau lưng Triều Anh, hoa phục kiều diễm trong gió, mái tóc nhè nhẹ lay động, cả người toả ra vầng sáng nhàn nhạt mềm mại nhưng không yếu ớt, dịu dàng khiến lòng người mình yên.

"Ta lấy giang sơn này làm sính lễ, ngươi có đồng ý làm thê tử của ta không?"

Chu sa đỏ điểm giữa ấn đường khiến khuôn mặt càng thêm thanh tú, đôi mắt anh đào tâm nhìn mình hắn, khoé môi mỏng mấp máy.

"Điện hạ, không sợ ta lợi dụng ngươi?"

Tử Hàn khoé môi bạc khẽ cong lên nhiễm một tầng thâm tình, gò má tuấn tú toát lên vẻ quyết đoán cùng sự tự tin đối nghịch, nhẹ nhàng gạt một lọn tóc không nghe lời mà cà lên gò má nàng.

"Ta trước giờ không làm điều vô ích, chỉ là thấy nụ cười nàng đẹp hơn giang sơn."

Đáy mắt hắn tràn ngập tình ý, yêu chiều dành cho người trước mặt. Tiến tới khẽ hôn lên tóc nàng trong tay như trút xuống cả một đời luyến ái mê say.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip