I will be back

Một ngày nắng trong veo, lãng đãng vài gợn mây trôi, lười biếng và lơ lửng. Một ngày thích hợp để người ta đặt nụ hôn nồng lên đôi môi người thương hoặc sẽ cùng nhau trông mong những cơn gió đầu mùa nằm ủ ê trên mi mắt.

.

"Cái... cái quái gì cơ?" Không thể nào giữ mình đứng vững nổi, lưng đập vào thành ghế vô cùng khổ sở, "Nói lại mau lên!"

Tiếng gào vọng ra từ văn phòng của Hokage Đệ Thất, đau đớn, kinh hoàng, tiếc nuối, vậy là mặt trời của Kohona rực rỡ đến thế cũng biết ngã gục trong bão giông.

"Mau nói lại đi, khốn khiếp!"

Người còn lại trong phòng lập tức cất bước rời đi trước khi anh đội trưởng kia kịp tiếp lời.

---------------------

Không, không thể có chuyện này. Làm sao lại có thể giống như người kia vừa nói?

KHÔNG THỂ NHƯ THẾ. ÔI CHÚA ƠI.

Xin hãy nói với rằng đây chỉ là một lời bông đùa treo trên cành gió biếc, hoặc một bàn tiệc nhạt nhẽo và đớn đau mà số phận bày ra để châm chọc cuộc đời nhàm chán, chỉ cần như thế thì kể cả có phải đập vỡ cả quả đất ngu ngốc này em cũng chẳng màng.

Vươn tay ra bắt lấy một nửa mùa xuân chỉ để cho Sarada thấy bầu trời chẳng xám xịt thì cũng đỏ au, mảnh vỡ trên tay em đang tối dần đi y hệt như máu khô kết lại thành mảng nhỏ. Em ấn chặt tay và tất cả biến thành tàn tro. Máu, tình yêu và kí ức, hay hai ba nỗi hão huyền về những ngày xa xôi như khói mây, có lẽ là cho đến khi cát sa mạc phủ đầy thế gian đều hóa thành biển cả.

Không còn sót lại một điều gì cho em nữa, và nếu như có một nhành hoa cuối cùng nào để em ôm lấy trước khi rơi thì Sarada vẫn sẽ dịu dàng buông tay.

Thế giới này,

ước gì có thể dịu dàng với em hơn như thế...

.

"Ngài Đệ Thất, cha cháu đâu?"

"Sarada nghỉ thêm một chút đi. Con ngất nửa ngày rồi, đừng cử động mạnh."

Có cái gì đó đang xảy ra trong con ngươi đen mà em đã mang từ khi mới lọt lòng, cái ngày mà định mệnh nguyền rủa của gia tộc sẽ đeo bám em bằng máu tươi chảy trong đôi mắt. Hai bên não bắt đầu vỡ tung ra để những tế bào thần kinh thấm đẫm nỗi thống khổ, tra tấn em từng phút cho đến khi em chắc chắn không có gì có thể ngấm thêm vào cuộc đời mình được nữa.

Rất giống như ngậm một miếng bọt biển đẫm nước trong cổ họng.

Em thấy như mình sắp đau đến nỗi không còn nhớ được điều gì, thế không phải tốt quá hay sao? Nếu như định mệnh đã thực sự phong ấn những tình yêu trong những nỗi khốn cùng thì có chăng là thà chẳng cần biết đến.

Nước bắt đầu lan vào phổi khiến tai em ù đi và thời gian đặc quánh đến không thở nổi, cho nên em không hề nghe thấy câu trấn an của Naruto hay tìm được bóng hình của cha mẹ em trong khói sương dày đặc.

Cứu con với, làm ơn, cứu con, làm sao con có thể gánh vác một mình?

Có người, không rõ là giọng ai, hét lên bên tai em về cách tròng đen vừa biến đổi, thứ âm ẩm gì đó chảy dài trên đôi má nứt nẻ vì muối mặn. Vậy ra đó là Mangekyo Sharingan, em nhớ về ngày cha lấp lửng với em bằng những cái nhìn lảng tránh vốn không hợp với ông và mẹ ôm lấy em bằng cái ôm ấm nồng.

Vậy ra em đã trưởng thành rồi sao?

Em đã chứng kiến đời mình lăn qua thảm chông, vỡ vụn và nát tan trước khi tới đích, thế còn cha mẹ em đang ở đâu khi em đã kéo đôi chân thảm thương ấy đến tận đây rồi?

"Ngài Đệ Thất, cha cháu đâu?"

-----------------------

Đêm xuống, Sarada ôm gối ra sofa và cố ru mình thiếp đi. Trong phòng ấm hơn nhưng cũng lạnh lẽo hơn nhiều, và hình như có ai đang ở ngoài này nhưng em không nhìn được, cũng chẳng thể bắt mình ghi nhớ.

Hàng mi như bóng mây mờ che phủ mặt trăng từ từ khép lại những nỗi muộn phiền.

.

Sasuke - kun đang lo lắng đấy sao? Trời ạ, chỉ là làng Mây thôi anh.

Em làm bác sĩ ở bệnh viện đã đủ vất vả rồi, Sakura. Đâu cần phải ôm thêm đống phiền phức này nữa.

Ơ hay, em không chỉ là bác sĩ mà còn là nhẫn giả, nhiệm vụ Naruto đã nhờ cậy thì làm sao em từ chối được.

Tên ngốc đó vẫn không biết được cái gì nên làm, nhỉ?

Nghe em này Sasuke - kun, anh cũng đã đi suốt nhiều năm, em và Sarada cũng đã đợi anh suốt từng đó thời gian. Chẳng có gì xấu xảy ra cả, chúng ta là gia đình.

Hai chuyện này không giống nhau.

Tất nhiên là giống chứ, anh đã luôn nói rằng anh sẽ trở về. Anh chưa bao giờ thất hứa. Em cũng thế, Sasuke - kun, đó là nhẫn đạo.

... Sakura, ôm anh đi.

Ừ. Em yêu anh.

Ừ. Anh biết. Hãy cẩn thận.

Em sẽ trở về, hãy yên tâm.

Vài vạt sáng từ bên trong phòng hắt lên trên đôi mắt nhắm nghiền của Sarada, đó là mẹ em phải không? Tự nhiên em không muốn thức dậy, nghe những vuốt ve lướt trên da như thể em chưa từng phải lớn.

Đắp chăn vào nào, Sarada, lần sau nhớ phải vào phòng ngủ đấy, mẹ không muốn hai cha con bị ốm.

Mẹ sẽ trở về với con.

Những ngón tay đặt lên trán Sarada nhắc em nhớ về hạnh phúc. Cử chỉ đó với em mãi mãi là định nghĩa của tình yêu chân thành nhất mà người ta dành cho nhau, và nếu tình yêu có lỡ chết đi thì cũng sẽ là khi không còn ai biết đến nó còn tồn tại trên đời.

Mẹ nói mẹ sẽ trở về.

và cho mẹ xin lỗi.

.

"Cha ơi..."

"Xin lỗi con, Sarada. Ta không thể không tới đây."

Cha đừng xin lỗi, có được không, xin đừng nói những lời mẹ nói với con khi trăng bắt đầu trốn đi theo mây và mặc kệ cho đêm đen bao trùm thế giới. Xin đừng nói lại những lời mà con chưa bao giờ có thể gửi lời hồi đáp cho mùa xuân dù chỉ một lần.

Chạy ra khỏi nhà vào bốn giờ đêm là trò điên rồ nhất mà em có thể nghĩ ra khi không còn nhìn thấy Sasuke trên ghế. 

Em hoảng loạn, hoảng loạn hoàn toàn, con thú non đứng trước mũi tên và nhìn máu chảy thành dòng trên đống lá, đống lá vàng rơi đến hôm qua vẫn còn êm ái như giấc mộng đêm gió mùa về.

"Hai người có nhiều kỉ niệm đẹp ở nơi này lắm phải không cha? Mẹ đều đến đây mỗi lần cha phải đi dài ngày..."

"Ngược lại thì đúng hơn, ta đã từng suýt giết chết mẹ con trên sân thượng bệnh viện này năm 12 tuổi. Ta luôn luôn..."

"..." 

Hãy kể cho con nghe tiếp đi, hãy để cho con biết mình từng được sống.

"... luôn luôn làm cô ấy đớn đau. Kể cả khi chúng ta có con, Sarada, nhiều lúc ta không hiểu Sakura là kiểu người gì mà cứ phải oằn mình trong khổ cực như thế."

Em uất nghẹn trong cổ họng, nước mắt tưởng đã khóc hết rồi mà cứ chực chờ ứa ra khỏi khóe mắt và cơn nức nở bắt đầu dâng lên trong phổi.

Không, không phải lúc này, không phải lúc mà giọng cha em nghe như sắp khóc còn bóng lưng thì buồn thương đến xé lòng.

Em từng nghe mẹ kể về cha, rằng đó là người mạnh mẽ hơn bất kì ai trên thế gian nhưng cũng phải mang những nỗi đớn đau nhiều hơn tất cả, và rằng vì như thế, mẹ muốn chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Cha con sẽ trở về thôi, mẹ hứa. 

Mẹ ơi, có thể nào, mẹ hứa với con thêm một lần?

Kí ức con cũng chỉ dừng lại vào một ngày nắng đẹp bên thảm cỏ xanh, ngày mà tiếng hát của mẹ reo lên như tiếng chuông ngân, ngày mà cách cha cười thì lặng lẽ như nắng sớm rơi trước hiên nhà. Con còn chẳng nhớ nổi hai người có cầm tay con không, con không nhận ra mình đã khóc nấc lên vì vấp ngã và cha mẹ đã dìu con đứng dậy bao nhiêu lần, con chẳng biết tại sao con lại mỉm cười giấu đi điều mà gió đã thì thầm bên tai ngày hôm ấy. 

Chỉ có ánh dương ấm áp chao lượn và lỡ rơi vào trong đáy mắt, mặc dù hơi ích kỉ nhưng con đã giữ lấy một chút ấm áp để dành cho chúng ta. Dể dành đến một ngày mưa giông, và con sẽ nhờ nắng xanh quay về nhẹ hôn lên mái tóc.

Hôm nay có giọt mưa nào không?

"Không phải đâu, cha, không phải đâu, con biết mẹ luôn luôn hạnh phúc..."

Sarada ngồi trên bể nước của bệnh viện. Em ôm lấy mái tóc của cha và để anh tựa vào mình, đôi mắt hướng thẳng ra phía trước trong khi người Sasuke không ngừng run lên.

Con bé giống hệt mẹ nó.

Rạng đông đang đến.

Em kinh ngạc khi thấy bình minh vẫn lên và nắng sớm vẫn lướt qua dãy núi đẹp tươi như bao ngày khác.

"Con biết rất rõ...mẹ là kiểu người sẽ cứu sống tất cả chỉ bằng ánh mắt dịu êm và đôi tay thần kì đó, là người sẽ dễ dàng tiếc nuối mọi thứ ngoại trừ những thứ mẹ đã hy sinh..."

"... Sarada, cảm ơn con."

Em nhớ ra rồi, hôm ấy cha và mẹ đã nắm tay em rất chặt, và họ đã cùng nhau bước đi rất lâu trên thảm cỏ xanh.

Em đã hạnh phúc.

"Cha ơi, mẹ con là kiểu người yêu chúng ta hơn bất cứ thứ gì."

--------------------------

Họ không còn đủ sức để nghe về cách thức đầu độc, hay phe kháng chiến của làng Mây, hay bất kì nguyên do nào khác. 

Hoa anh đào mới về làng Lá, tóc bay.

Sarada nắm chặt tay người phụ nữ đang say ngủ, Sasuke áp gương mặt mình lên trán cô, không ai biết được trong những lời thì thầm kia đã đựng theo bao nhiêu giấc mơ mà đủ hết cho một kiếp người.

.

Em đã trở về rồi đây, như một lời từng hứa.

Ơ kìa, sao hai cha con lại khóc,

chỉ là nhiệm vụ đó dài hơn một chút thôi mà.

Ngẩng đầu lên đi nào, em sẽ về nhà và nấu canh cà chua như mọi lúc.

Ngẩng đầu lên đi để chẳng phải bỏ lỡ nắng mai, và nhìn xem, hoa anh đào phía rạng Đông đã bắt đầu bung nở...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip